Editor: Kẻ nhàm chán
Lệ Bắc Đình vừa dứt lời, mọi người đều ngớ người. Rõ ràng là anh đã tống cổ Lệ Nam Hi ra nước ngoài, vậy mà giờ lại cho người ta về?
Anh tốt bụng đến thế cơ à?
Triệu Cầm trong lòng thấp thỏm. Trải qua bao nhiêu chuyện, bà đã hiểu rõ, Lệ Bắc Đình chính là một con cáo già, đừng hòng mong cáo đổi nết.
Vậy tại sao lại cho Nam Hi về?
“Nhưng chỉ được ở lại hai ngày, ông thấy thế nào ạ?” Lệ Bắc Đình nhìn về phía ông cụ.
Chuyện trước kia đã qua, ông cụ có lẽ cũng nghĩ dù sao Lệ Nam Hi cũng là con cháu nhà họ Lệ, cứ ở mãi nước ngoài cũng không phải chuyện. Giờ Lệ Bắc Đình đã đồng ý, ông cụ đương nhiên không có lý do gì để phản đối.
Người ta thường phải trải qua đau khổ mới biết hối hận, nhưng rồi thời gian trôi qua, lại quên hết.
Lệ Kiện thì càng thẳng thắn tán thành: “Nam Hi đúng là đã làm sai vài chuyện, nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ, cứ để nó về ở vài ngày đi.”
Kết cục này Lệ Bắc Đình đã sớm nghĩ đến, không nói gì, chỉ gật đầu.
Thư Lan có đầy bụng nghi hoặc, nhưng không tiện mở miệng. Đợi đến khi rời khỏi nhà cũ, cô mới không nhịn được hỏi: “Sao anh lại cho Lệ Nam Hi quay về?”
Ngày trước tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được Lệ Nam Hi ra nước ngoài, mới được có bao lâu, một hai tháng, thật quá dễ dàng cho hắn ta.
“Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết.” Lệ Bắc Đình nhướn mày, vẻ mặt đầy tự tin.
Thư Lan càng thấy kỳ lạ: “Anh cố tình làm em sốt ruột đấy à, em đang tò mò muốn chết đây này.”
Lệ Bắc Đình mỉm cười: “Đừng vội, còn một tháng nữa mà.”
Thư Lan tuy không biết Lệ Bắc Đình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nhìn nụ cười của anh, cô luôn cảm thấy lần này Lệ Nam Hi trở về sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, có khi không về còn hơn.
Lệ Bắc Đình không nói, Thư Lan cũng không thể cạy miệng anh ra, chỉ có thể chờ đợi đến Tết Trung Thu trong dày vò.
Chưa bao giờ cô mong chờ Tết Trung Thu đến thế, thật sự rất muốn biết anh đang giấu giếm điều gì.
Trong một tháng này, Thư Lan thuận lợi hoàn thành thêm hai đơn hàng, khi bình chọn tháng còn được nhận thưởng. Tuy không nhiều, nhưng đó là biểu tượng cho sự nỗ lực của cô, cuộc sống ngày càng thú vị hơn.
Thư Chí Minh đã khảo sát thành công vị trí giám đốc điều hành, dần dần giao công ty cho người này quản lý, đồng thời cũng lập di chúc để lại công ty cho Thư Lan, không cho bất kỳ ai khác. Còn về ông bà cụ, đợi đến khi ông mất, hai cụ chắc cũng đã đi rồi, nên không cần phải lo lắng nữa.
Đỗ La và Chu Tự Bạch thì vẫn yêu nhau say đắm, như hình với bóng, còn thân mật hơn cả trước khi chia tay. Quả nhiên đúng như câu nói: Mất đi một lần, mới biết trân trọng.
Ngày mười bốn tháng tám âm lịch, tại sân bay.
Triệu Cầm đang lo lắng chờ đợi, đã mấy tháng không gặp Lệ Nam Hi, trong lòng rất nhớ.
Lần này về chỉ được ở lại hai ngày, bà phải nghĩ cách để Nam Hi ở lại, nếu không thì cứ nói là muốn kết hôn đi, tìm đại một người nào đó cũng được, dù sao cũng không thể để nó không kết hôn.
Đợi kết hôn rồi, Nam Hi có sự trợ giúp của nhà vợ, chưa chắc Lệ Bắc Đình đã có thể ép nó ra nước ngoài, đợi sau này gặp được người có gia cảnh tốt hơn, thì ly dị là được.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Lệ Nam Hi xuất hiện, đen hơn và gầy hơn trước khi ra nước ngoài rất nhiều. Phải nói rằng, mấy tháng ở nước ngoài là khoảng thời gian thảm hại nhất mà Lệ Nam Hi từng trải qua, hắn ta không muốn ra nước ngoài nữa.
“Mẹ.”
“Nam Hi, sao con gầy đi nhiều thế?” Triệu Cầm lau nước mắt.
“Lên xe rồi nói sau.” Nơi này người đến người đi, hắnsợ mình sẽ không nhịn được mà chửi thề.
Triệu Cầm kéo Lệ Nam Hi lên xe, vừa ngồi xuống, Lệ Nam Hi đã không nhịn được nữa: “Mẹ, con không muốn ra nước ngoài nữa, mẹ không biết con đã sống những ngày tháng như thế nào đâu, Lệ Bắc Đình sai người hại con.”
“Nó làm gì con?” Triệu Cầm kéo Lệ Nam Hi xem xét khắp người: “Bị thương ở đâu à?”
“Giá mà có vết thương thì tốt rồi, hắn ta chơi trò tâm lý chiến, con bị ám ảnh đến mức tối nào cũng không dám ra khỏi cửa.”
Lúc ra nước ngoài, Lệ Bắc Đình đã nói bên đó anhquen biết rất nhiều người, không phải Lệ Bắc Đình làm thì còn ai vào đây nữa.
“Có bằng chứng gì không? Nếu có thì chúng ta đi tìm ông nội con.” Triệu Cầm biết Lệ Bắc Đình sẽ không dễ dàng để cho Nam Hi sống yên ổn.
“Không có, nếu có bằng chứng thì con đã báo công an rồi.” Chính vì không có bằng chứng, nên hắn thậm chí còn không tìm ra được nguyên nhân, nhưng hắn chắc chắn, nhất định là do Lệ Bắc Đình làm.
“Haiz, con trai tội nghiệp của mẹ, con yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ để con ở lại, chúng ta sẽ không đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó nữa. Như này đi, khi gặp ông nội con, con hãy nói là muốn kết hôn, trước tiên cứ tìm đại một người kết hôn, dù sao cũng không thể để con không kết hôn được.”
“Mẹ không phải nói nhà họ Văn có Văn Vận rất tốt sao?” Lúc này rồi mà Lệ Nam Hi vẫn không chê người ta lớn tuổi.
“Haiz, Nam Hi, bây giờ bà Văn cũng chẳng thèm để ý đến mẹ nữa, nhà họ Văn thì đừng nghĩ đến nữa. Con lại không làm việc trong tập đoàn, nhà họ Văn sẽ không coi trọng con đâu.”
Hiện tại, chuyện Lệ Nam Hi bị “đày” đã lan truyền khắp giới thượng lưu, còn con gái nhà nào chịu theo hắn ta nữa, chỉ có thể tìm đại một người có gia cảnh bình thường, đợi chuyện này qua đi, nghĩ cách mưu cầu một chút địa vị trong tập đoàn, rồi tính đến chuyện tìm người tốt hơn.
“Biết rồi, nhưng phải tìm người xinh đẹp một chút.” Lệ Nam Hi cũng biết tình cảnh của mình, đều là do Lệ Bắc Đình ép buộc, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lệ Bắc Đình!
“Được, mẹ biết rồi.” Triệu Cầm lướt điện thoại, không biết nhà nào có khả năng thành công cao hơn.
Cứ nghĩ đến việc Lệ Bắc Đình một tay nắm quyền điều hành tập đoàn, còn con trai mình thì bị đuổi đến nơi đất khách quê người, bây giờ ngay cả việc kết hôn cũng chỉ có thể tạm bợ, bà ta lại thấy oán hận dâng trào. Trịnh Thục và Lệ Bắc Đình, thật sự là khắc tinh của bà ta cả đời này.
Lệ Nam Hi vừa trở về, Triệu Cầm như đón Tết, khắp nhà đâu đâu cũng là tiếng bà ta. Lệ Kiện về nhà nhìn thấy Lệ Nam Hi, còn hơi không nhận ra, mấy tháng mà thay đổi nhiều quá.
“Ba, con về rồi.” Lệ Nam Hi rất cung kính, trong mắt còn có chút tình cảm của con cái. Triệu Cầm đã dặn dò hắn rồi, bây giờ chỉ có Lệ Kiện mới có thể giữ hắn ta lại.
“Về là tốt rồi, gầy đi nhiều đấy, ở bên đó sống không tốt sao?”
“Sao mà tốt được, bên ngoài loạn lắm, vừa rồi Nam Hi nói với em, nó gặp phải một vụ nổ súng, suýt chút nữa thì không về được.” Triệu Cầm mắt đỏ hoe.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Lệ Kiện cũng không ít lần đưa tiền cho đứa con trai này, nghĩ dù sao cũng là con ruột, không thể để nó chết đói được, không ngờ nước ngoài lại nguy hiểm đến vậy.
“Đúng vậy, bên ngoài rất loạn, trước khi con đi cũng không biết.”
“Là một người cha, anh nói xem, nếu Nam Hi xảy ra chuyện gì, em phải sống sao đây? Nam Hi còn chưa kết hôn, chưa có con cái gì cả.”
“Đây là ý của ba, anh biết làm sao.” Lệ Kiện bây giờ địa vị trong tập đoàn đã khác xưa rất nhiều, hoàn toàn là một con rối ăn chơi hưởng lạc, chuyện của tập đoàn đều do Lệ Bắc Đình quyết định.
“Hay là nói với ba một tiếng, để Nam Hi kết hôn rồi hãy đi, dù sao cũng phải có người chăm sóc cho nó chứ.”
Lệ Kiện suy nghĩ một chút: “Được, anh sẽ nói với ba.” Chỉ là kết hôn thôi, lẽ thường tình, chắc cũng không khó.
*
Ngày rằm tháng tám, Tết Trung Thu, trăng tròn người sum vầy, cả nhà quây quần bên nhau ở nhà cũ, nhưng lại không mấy hòa thuận.
Vừa nhìn thấy Lệ Nam Hi, Thư Lan cũng giật mình, thay đổi thật sự rất lớn, nếu ở nước ngoài thêm một thời gian nữa, chắc cô sẽ không nhận ra.
Lệ Nam Hi còn cười với Thư Lan, nhưng nụ cười đó, Thư Lan cảm thấy hơi rợn người, nắm tay Lệ Bắc Đình lùi lại phía sau.
“Anh cả, thật sự cảm ơn anh cả đã nương tay, cho phép em về nước.”
“Hừ, em vui là tốt rồi.” Lệ Bắc Đình dắt Thư Lan đi, nếu không phải vì đại cục, ai muốn nhìn thấy hắn nữa.
Trong bữa cơm, Lệ Kiện đề cập đến việc Lệ Nam Hi cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi, muốn sắp xếp cho hắn đi xem mặt.
“Ba, mẹ, Bắc Đình, con biết trước đây Nam Hi nông nổi, đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng Nam Hi cũng không còn nhỏ nữa, nếu không kết hôn, con là mẹ cũng sốt ruột lắm, có thể để nó kết hôn trước, rồi hãy ra nước ngoài được không? Đến lúc đó bên cạnh có người chăm sóc nó cũng tốt.” Triệu Cầm nói năng đáng thương, như thể bị nhà họ Lệ áp bức vậy.
Ông cụ nhìn Lệ Bắc Đình một cái, Lệ Bắc Đình lại đang cúi đầu bóc cua cho Thư Lan, rất tập trung, như thể không nghe thấy những lời này.
Ánh mắt của ông cụ, ai cũng chú ý đến, Lệ Nam Hi nắm chặt tay dưới gầm bàn, cái nhà này thật sự là thiên hạ của Lệ Bắc Đình, ngay cả ông cụ cũng phải nhìn sắc mặt của Lệ Bắc Đình mà hành xử.
“Tốt lắm, đúng là nên kết hôn rồi, đã bảo chú kết hôn từ lâu rồi, chú không nghe.” Lệ Bắc Đình tỏ ra rất hào phóng, hào phóng đến mức không giống với Lệ Bắc Đình ngày xưa, một mực bắt Lệ Nam Hi ra nước ngoài.
Đến bây giờ, Thư Lan vẫn không biết Lệ Bắc Đình rốt cuộc muốn làm gì, vừa ăn cua anh bóc cho, vừa cảm thấy kỳ lạ.
Bàn ăn này sóng ngầm mãnh liệt, e rằng chỉ có mình cô là không biết gì, vẫn đang ăn thịt cua.
Triệu Cầm cũng thấy lạ, trong lòng hơi bất an, Lệ Bắc Đình làm sao vậy, sao lại tốt bụng thế.
“Đã như vậy thì cứ ở lại đi, sắp xếp chuyện kết hôn, sớm ổn định lại, cũng học theo anh cả con đi, đừng có lông bông nữa.”
“Vâng, con sẽ làm.” Lệ Nam Hi phấn khởi hẳn lên, thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể ở lại trong nước rồi.
Ăn cơm xong, Thư Lan và Lệ Bắc Đình về nhà, Lệ Bắc Đình liền bảo cô thu dọn đồ đạc.
“Thu dọn đồ đạc làm gì?” Thư Lan ngơ ngác.
“Chúng ta đi New Zealand chơi.”
“Khi nào? Đột ngột quá vậy.” Trước đây Lệ Bắc Đình chưa từng nói qua.
”Chuyến bay trưa mai, bây giờ thu dọn xong, mai có thể đi luôn.“ Vừa nói, Lệ Bắc Đình đã xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Thư Lan mơ mơ màng màng làm theo: ”Anh cũng phải nói cho em biết tại sao lại đi gấp như vậy chứ?”
“Trước đây em không phải nói muốn đi New Zealand sao? Đây không phải là vừa đúng lúc có thời gian à.” Lệ Bắc Đình lên lầu.
“May mà công việc trước của em vừa mới xong, nếu không anh định bắt em làm việc xuyên quốc gia à.”
Lệ Bắc Đình mỉm cười, anh đã sắp xếp từ lâu rồi, chỉ là chưa nói với cô thôi.
“Làm việc xuyên quốc gia cũng không tệ.”
Thư Lan khẽ thở dài, không biết Lệ Bắc Đình đang giấu giếm điều gì, thật sợ anh bán đứng cô.
Sáng hôm sau, hai người vội vàng ra sân bay, vì đi New Zealand, nên đi máy bay vẫn tiện hơn.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lệ, Triệu Cầm, Lệ Kiện và Lệ Nam Hi cũng đang bàn bạc xem cô nào tốt hơn, chỉ là Lệ Nam Hi hơi kén cá chọn canh, người này thì bảo quá thấp, người kia thì bảo quá cao, người này thì bảo không xinh, người kia thì bảo nhìn không giống con gái ngoan…
Khiến Lệ Kiện nổi giận: “Con kén chọn như vậy thì còn kết hôn làm gì, tự mình sống một mình đi.”
Năm đó ba cũng đâu có kén chọn như vậy.
“Đừng vội mà, Nam Hi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”
“Còn chưa hiểu chuyện, đều đến tuổi kết hôn rồi, hai người tự chọn đi, tôi đi đây.” Lệ Kiện đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa chính thì nhìn thấy mấy công an mặc sắc phục.
“Xin chào, cho hỏi Lệ Nam Hi có ở đây không? Anh ta liên quan đến một vụ án giết người có chủ đích, đây là lệnh bắt, bây giờ chúng tôi sẽ bắt giữ anh ta về quy án.” Dứt lời, bọn họ đã bước qua Lệ Kiện đi vào trong, khống chế Lệ Nam Hi, sợ hắn bỏ chạy.
Mấy người nhìn nhau, đều chưa kịp hoàn hồn.
Cùng lúc đó, chuyến bay từ Vân Thành đến New Zealand đã cất cánh.