“Nghiêm trọng không?”
Hạ Tuế vội vàng lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”
Hứa Thanh Dã gật đầu, không hỏi thêm nữa mà quay người đi. Hạ Tuế nhẹ nhõm thở phào, đặt lại lọ thuốc mỡ lên bàn rồi đi rửa tay.
Khi cậu quay người lại, Hạ Tuế thấy Hứa Thanh Dã đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, không khỏi giật mình: “ Cậu nhìn tôi làm gì?”
Giọng cậu khá lớn, Hứa Thanh Dã cũng bất ngờ trước tiếng nói bất thình lình ấy, anh bình tĩnh đáp: “Áo ngủ của cậu hình như cũng dính thuốc mỡ rồi.”
Hạ Tuế quay người lại nhìn, phần eo áo ngủ của mình do vô tình chạm vào cũng dính một vết thuốc, trông khá rõ qua lớp vải mỏng.
Chết tiệt, liệu Hứa Thanh Dã có phát hiện ra không?
Tim Hạ Tuế đập mạnh, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục bịa chuyện: “... À, gần đây eo tôi cũng hơi khó chịu nên bôi một ít lên đó.”
Nói rồi, cậu thêm một câu: “Bác sĩ bảo loại thuốc mỡ này hiệu quả lắm, cậu có muốn thử không?”
Vừa dứt lời, Hạ Tuế mới nhận ra mình đã nói gì. Cậu chỉ vì lo lắng nên nói linh tinh, nhưng lại nói những lời này với Hứa Thanh Dã… chắc chắn lại bị anh cười nhạo.
Quả nhiên Hứa Thanh Dã nghe xong quay đầu lại: “Không cần, eo tôi rất tốt.”
Hạ Tuế thầm nghĩ: “Thằng cha kênh kiệu này! Eo của cậu cũng tốt chán! Nếu không phải bị thương thì cậu cũng chẳng cần bôi thuốc này!”
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên thực tế cậu không thể nói ra. Hạ Tuế chỉ nhếch mép, mặt lạnh tanh rồi lên giường.
Đi ngủ!
Mấy ngày tiếp theo trôi qua khá bình lặng. Hứa Thanh Dã đi sớm về muộn, hai người ở ký túc xá gần như không gặp nhau. Hạ Tuế vẫn còn bị thương nên không thể gặp Hứa Thanh Dã ngoài đời, chỉ có thể lấy thân phận “Lâm Tuế” để thường xuyên tìm anh trên mạng.
Mặc dù thái độ của Hứa Thanh Dã đã tốt hơn nhiều so với trước, nhưng vẫn còn cách xa hiệu quả Hạ Tuế mong muốn. Thế nên, ngay khi vết thương vừa lành một chút, Hạ Tuế lập tức quay trở lại làm thêm.
Trước khi đi làm, cậu lấy chiếc áo sơ mi trị giá vài chục triệu của Hứa Thanh Dã từ tiệm giặt ủi về rồi nhắn tin cho anh:
【 Anh ơi, áo của anh giặt xong rồi, tối nay em đi làm, anh qua lấy không? 】
Hứa Thanh Dã một lát sau hồi âm một địa chỉ, Hạ Tuế biết đó là một khu biệt thự cao cấp.
【 Em gửi trực tiếp đến địa chỉ này đi. 】
Sao mà được! Vốn dĩ đi giặt đồ là để gặp Hứa Thanh Dã mà! Tốn của cậu 700k đấy!
Hạ Tuế cắn môi, suy nghĩ một chút rồi gõ phím: 【 Nếu tối nay anh bận thì thôi ạ, để lần sau anh qua em đưa cho. 】
【 Tiệm giặt ủi bảo áo này đắt lắm, em không yên tâm gửi chuyển phát nhanh, vẫn nên đợi anh qua lấy thì hơn ^^ 】
Cậu đã nói vậy rồi, Hứa Thanh Dã chắc chắn không thể từ chối được nữa.
Hứa Thanh Dã hồi âm cũng rất ngắn gọn: 【 Tối tôi xem thời gian. 】
Hạ Tuế gửi lại một sticker mèo ngoan ngoãn: 【 Vâng ạ, em chờ anh. 】
Buổi tối, quán bar vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Hạ Tuế đến làm việc và tình cờ gặp anh Thành cũng ở đây.
“Anh Thành,” Hạ Tuế chào hỏi.
Anh Thành là một thiếu gia có tiền và cá tính, anh đầu tư nhiều lĩnh vực, quán bar chỉ là một dự án nhỏ anh làm lúc mới khởi nghiệp, không đặt quá nhiều tâm huyết vào đó mà chỉ thỉnh thoảng đến chơi cùng bạn bè.
Quả nhiên, Hạ Tuế thấy vài gương mặt quen thuộc đang ngồi ở một chiếc ghế dài bên trong, đều là bạn của anh Thành.
Vừa nhìn thấy Hạ Tuế, anh Thành dường như có điều muốn nói, nhưng bạn bè đang vẫy tay gọi anh, anh Thành dừng lại rồi bảo: “Lát nữa tôi tìm cậu nói chuyện này.”
Hạ Tuế không hiểu chuyện gì, gật đầu.
Cậu tạm gác chuyện này sang một bên và tập trung làm việc. Đứng lâu, sườn eo vẫn còn hơi đau, nhưng không đáng ngại. Cậu bận rộn đến hơn 10 giờ, điện thoại trong túi rung lên, Hứa Thanh Dã nhắn tin báo rằng đã đến.
Đúng lúc Hạ Tuế vừa làm xong một đơn, cậu xin phép quản lý rồi vào phòng chứa đồ lấy chiếc áo ra.
Chiếc áo được đựng trong một chiếc túi, đóng gói rất cẩn thận. Khi Hạ Tuế xách ra, cậu thấy Hứa Thanh Dã đang đứng một mình ở quầy bar.
Bên cạnh anh có một cô gái, mặt đỏ bừng. Hạ Tuế lờ mờ nhớ ra cô gái này hình như là khách ở một bàn nào đó.
Đến gần hơn, cậu nghe thấy Hứa Thanh Dã nói: “... Xin lỗi, tôi không thêm WeChat người lạ.”
Cô gái có vẻ thất vọng, nhưng cũng không dây dưa thêm mà chỉ nói “Vâng” rồi rời đi.
Hạ Tuế đợi cô gái đi rồi mới từ phía sau bước ra, chạy chầm chậm đến trước mặt Hứa Thanh Dã, cười ngọt ngào rồi gọi: “Anh ơi.”
Hứa Thanh Dã ừ một tiếng, liếc thấy túi đồ trong tay Hạ Tuế: “Áo của tôi à?”
Hạ Tuế gật đầu nhưng không vội đưa cho anh, ngược lại còn tiến lại gần hỏi nhỏ: “Anh ơi, anh thích mẫu người như thế nào?”
Vừa rồi cô gái kia xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, vậy mà Hứa Thanh Dã lại không thêm cả phương thức liên lạc.
Hứa Thanh Dã liếc nhìn cậu, không trả lời thẳng: “Chuyện này có liên quan gì đến em?”
Hạ Tuế nghẹn lời, cậu chỉ muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm cho bản thân.
Cái tên Hứa Thanh Dã này không biết nói chuyện gì cả, bảo sao đến giờ vẫn ế!
Hạ Tuế thầm mắng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em tò mò thôi. Anh ơi, anh đã vất vả đến đây, để em mời anh một ly nhé?”
Hứa Thanh Dã đáp: “Không cần, tôi đang vội.”
Muộn thế này rồi còn vội đi đâu chứ, ký túc xá cũng sắp đóng cửa rồi.
Nhưng Hứa Thanh Dã đã nói vậy, Hạ Tuế vẫn tỏ ra hiểu chuyện, cười ngoan ngoãn: “Vậy thôi ạ, em không làm phiền anh nữa.”
Hứa Thanh Dã ừ một tiếng, nhận lấy túi từ tay Hạ Tuế rồi quay người định đi. Đúng lúc này, Hạ Tuế chợt nhận ra cổ áo phông của Hứa Thanh Dã hình như dính một thứ gì đó.
“Khoan đã, anh ơi.”
“Sao thế?” Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Thanh Dã quay người lại.
Hạ Tuế thấy trên cổ áo màu đen có một vết bẩn màu nâu nhạt không rõ ràng, hình như là một mảnh lá nhỏ.
Cậu vươn tay, đầu ngón tay lướt qua lớp vải đen, tự nhiên nhặt thứ nhỏ đó ra khỏi người Hứa Thanh Dã, rồi đưa đến trước mặt mình, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar để nhìn cho rõ hơn.
Quả nhiên là một mảnh vụn của lá.
Cậu cười với Hứa Thanh Dã, mắt cong cong: “Không có gì, có một chút bẩn, em lấy xuống rồi.”
Hứa Thanh Dã đã vô thức lùi lại nửa bước ngay khoảnh khắc cậu tiến lại gần, nhưng không kịp phản ứng trước hành động của Hạ Tuế.
Anh cảm nhận được đầu ngón tay đối phương mang theo một chút ấm áp, xuyên qua lớp áo mỏng, giống như một ngọn lửa nhỏ, lập tức đốt cháy toàn bộ cơ thể anh.
Anh điều chỉnh hơi thở một cách bình thản, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của đối phương mà không hề phát hiện ra điều gì, và đáp một tiếng “ừm.”
Hứa Thanh Dã đi rồi, Hạ Tuế có chút đắc ý với hành động cuối cùng của mình. Đây là chiêu cậu mới học được trên mạng, nói là rất hiệu quả để đối phó với mấy anh chàng tỏ vẻ “ngầu lòi”.
Cậu thấy Hứa Thanh Dã có chút khựng lại, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả.
Xem ra anh ấy đã dần buông lỏng cảnh giác với cậu rồi! Tuyệt vời!
Hạ Tuế vừa huýt sáo vừa lau quầy bar.
Chỉ cần cậu cố gắng hơn nữa, cho Hứa Thanh Dã thêm một chút ngọt ngào, cậu tin mình sẽ sớm thành công. Đến lúc đó…
Những ảo tưởng trong đầu còn chưa kết thúc thì một bóng đen đột nhiên đổ xuống trước quầy bar.
Hạ Tuế ngẩng đầu, thấy anh Thành không biết từ lúc nào đã đến, đang đứng trước mặt cậu.
Hạ Tuế không biết chuyện anh Thành muốn nói là gì, chẳng lẽ muốn sa thải cậu? Công việc làm thêm thứ hai mãi chưa tìm được, nếu mất việc này nữa, cậu chỉ còn lại hai trăm triệu từ Hứa Thanh Dã, một thứ tiền hư vô mờ mịt không biết khi nào mới có được.
Lòng cậu không khỏi có chút lo lắng. Anh Thành là người từng trải, liếc mắt một cái đã nhìn ra Hạ Tuế đang nghĩ gì, anh nói: “Không sao, không phải chuyện sa thải cậu đâu.”
Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm, rồi nghe anh Thành hạ giọng nói: “Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rồi, để cậu cứ mãi giả gái như vậy cũng không phải cách. Hơn nữa, quán bar bây giờ lượng khách đã ổn định, hay là cậu cứ mặc đồ nam đến làm, lương tôi vẫn trả như cũ.”
“Hả?!”
Hạ Tuế ngẩn người, không ngờ lại là chuyện này.
Trên phương diện lý trí, đây quả thật là một chuyện tốt. Lúc trước, để cậu giả gái, anh Thành đã trả lương gấp đôi thị trường. Giờ không cần giả gái mà vẫn được nhận lương cao như vậy thì vừa tiện lợi, vừa không cần lo sợ.
Chỉ là, cậu vẫn cần thân phận này để câu Hứa Thanh Dã…
Hạ Tuế nghĩ nghĩ, cắn răng lắc đầu. Anh Thành có vẻ ngạc nhiên, không ngờ Hạ Tuế lại từ chối: “Vì sao?”
Rõ ràng đây là chuyện chỉ có lợi cho cậu.
Hạ Tuế nhất thời không nghĩ ra lý do, nghe anh Thành lại hỏi: “Vừa rồi… cậu với cậu trai đó là quan hệ gì? Trông hai người có vẻ thân thiết.”
Cậu trai vừa rồi, Hứa Thanh Dã?
Hạ Tuế đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì đột nhiên nhận thấy ánh mắt của anh Thành có chút nghi ngờ.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Tuế. Điều này vừa có thể xóa tan nghi vấn của anh Thành về việc cậu cố chấp giả gái, lại vừa có thể giải thích mối quan hệ thân thiết giữa cậu và Hứa Thanh Dã – nếu lần sau có lỡ bị anh Thành bắt gặp hành động mờ ám nào thì cũng có cớ để giải thích, chứ không thể thẳng thừng nói là cậu đang giả gái để “câu” Hứa Thanh Dã được.
Đôi mắt Hạ Tuế chớp chớp, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại câu chữ:
“... Thật ra, anh ấy là bạn trai em.”