Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 14

“Em với anh ấy mới ở bên nhau không lâu, nhưng em bị anh ấy phát hiện bí mật giả gái của mình từ khi cả hai mới quen.”
“Anh ấy có chút kỳ lạ, thích nhìn em mặc đồ nữ. Em thích anh ấy lắm, nhưng ngày thường không có cơ hội diện, chỉ có thể mặc khi đi làm ở quán bar.”
“Anh Thành yên tâm, chuyện riêng của bọn em tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
Hạ Tuế nói chắc như đinh đóng cột.
Anh Thành chợt nhớ ra, hai hôm trước quản lý có nói với anh rằng có một vị khách giúp đỡ Hạ Tuế. Vậy là, từ lúc đó hai người đã ở bên nhau rồi à?
Nghĩ vậy, anh liền hỏi Hạ Tuế. Cậu đang không biết giải thích sao cho hợp lý, nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa, đáp “đúng rồi, đúng rồi”.
Anh Thành nghe xong thì nhẹ nhõm hẳn. Anh không phải người cổ hủ hay lạc hậu, vỗ vỗ vai Hạ Tuế: “Vậy cũng được, anh chỉ sợ cậu ta không biết em là con trai, sau này lại buồn lòng thì không hay.”
Trong lòng Hạ Tuế có tật, nghe vậy liền cười gượng hai tiếng, cảm thấy vô cùng chột dạ.
May là anh Thành không nói gì thêm, chỉ dặn lần sau bạn trai Hạ Tuế có đến thì cứ cho gặp.
Vất vả lắm mới tiễn được anh Thành, tan làm xong Hạ Tuế chạy thẳng về ký túc xá. Đèn trong phòng còn sáng, Hứa Thanh Dã đã về.
Không phải bảo có việc gấp sao?
Hạ Tuế thầm nghĩ, thấy Hứa Thanh Dã vừa tắm xong bước ra từ nhà vệ sinh.
Hai người chạm mặt nhau, không ai nói gì. Hạ Tuế đặt đồ xuống, rồi cũng chuẩn bị đi tắm.
Khi đi ngang qua Hứa Thanh Dã, cậu thấy điện thoại của anh đặt trên bàn sáng đèn, có vẻ như ai đó đang gọi đến.
Hứa Thanh Dã bắt máy, đầu dây bên kia không biết nói gì, Hạ Tuế giả vờ rửa tay, vừa nghe tiếng nước chảy vừa lắng tai nghe giọng Hứa Thanh Dã: “...Ừ, tối nay tôi không đến.”
Anh ấy thật sự có việc à?
Thế tại sao lại không đi?
Hạ Tuế thắc mắc trong lòng, vô thức nghiêng đầu muốn nghe thêm chi tiết. Nhưng không còn tiếng động nào nữa, cậu tò mò ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Hứa Thanh Dã đang nhìn chằm chằm mình.
Bị phát hiện đang nghe lén, Hạ Tuế cũng không sợ sệt chút nào.
Hứa Thanh Dã nhíu mày: “Nhìn sang bên tôi làm gì?”
Hạ Tuế chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: “Bên cậu không được nhìn à? Tôi nhìn lung tung thôi có sao đâu?”
Hứa Thanh Dã thừa biết Hạ Tuế hay tìm lý do lấp l**m, cũng không đôi co với cậu nữa. Anh chỉ liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi nói: “Còn mười phút nữa thôi đấy.”
Khỉ thật, còn mười phút nữa là cúp điện rồi!
Nghe vậy, Hạ Tuế không còn bận tâm đến chuyện của Hứa Thanh Dã nữa. Cậu vội vàng lướt qua sau lưng anh để lấy quần áo ngủ trong tủ, rồi hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu đi qua đi lại sau lưng Hứa Thanh Dã nhanh như một cơn gió. Cửa sổ ban công đang mở, lúc này thời tiết đã bắt đầu vào thu, buổi tối có gió lạnh thổi vào, Hứa Thanh Dã cảm thấy chóp mũi mình hình như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Dường như, trước đây, đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Rất nhạt.
Hứa Thanh Dã nhất thời không nhớ ra đó là mùi gì, nhưng nhìn bóng dáng vội vã của Hạ Tuế, trong lòng anh bỗng dưng có chút tò mò.
Mỗi tuần Hạ Tuế đều có mấy tối về rất muộn, cậu ấy… đi đâu vậy nhỉ?
Đúng một giây trước khi cúp điện, Hạ Tuế mở cửa nhà vệ sinh.
Giờ cậu đã có kinh nghiệm, vừa cúp điện đã bật đèn pin điện thoại ngay. Cậu thấy Hứa Thanh Dã không còn ngồi ở bàn nữa, đã lên giường đi ngủ.
Hạ Tuế một tay lau tóc còn chưa khô, gió từ ban công thổi vào, cậu hắt hơi một cái, lập tức đi đóng cửa sổ lại.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh. Chăn của Hứa Thanh Dã trùm kín mít, chỉ thấy một khoảng đen, không nhìn ra anh đang làm gì bên trong.
Hạ Tuế dùng khăn bông lau tóc đến nửa khô rồi cũng lên giường đi ngủ.
Chuyện với anh Thành hôm nay khiến cậu cảm thấy cảnh giác. Cậu nghĩ rằng chuyện giữa mình và Hứa Thanh Dã không thể dây dưa thêm nữa, tiếp tục sẽ bất lợi cho cậu, mà cậu cũng không có nhiều thời gian để phí hoài với anh.
Cậu phải chủ động hơn nữa, dứt khoát như dao sắc chặt đay rối, không cho Hứa Thanh Dã thời gian phản ứng.
Và ban đêm, chính là lúc ý chí con người yếu mềm nhất.
Hạ Tuế lại nhắn tin cho Hứa Thanh Dã: 【 Anh ơi, anh ngủ chưa ạ? 】
Cậu nghe thấy tiếng Hứa Thanh Dã trở mình ở giường bên cạnh, chắc chắn là anh vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên Hứa Thanh Dã hỏi: 【 Có chuyện gì sao?】
Hạ Tuế tiếp tục giả vờ yếu đuối: 【 Anh ơi, em không ngủ được.】
Hứa Thanh Dã: 【 Không ngủ được tìm tôi cũng vô dụng.】
Hạ Tuế nghẹn họng một giây khi đọc tin nhắn, nhưng rồi lại hỏi: 【 Anh không tò mò vì sao em không ngủ được à?】
Không đợi Hứa Thanh Dã trả lời, Hạ Tuế tự mình nói tiếp: 【 Ô ô ô hôm nay em bị bạn cùng phòng xa lánh trong ký túc xá QAQ】
Hạ Tuế tự xây dựng hình tượng một “tiểu bạch hoa” mong manh dễ vỡ.
Cậu nhận ra Hứa Thanh Dã tuy nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra lại “mềm nắn rắn buông”.
Hứa Thanh Dã hỏi: 【 Sao vậy?】
Hạ Tuế liền nhập vai bạn cùng phòng, không chút gánh nặng mà bắt đầu đặt điều về đối phương: 【 Cậu ta ghen tị vì em xinh đẹp, cứ nói xấu em hoài, hôm nay còn bảo chân em vừa thô vừa xấu ô ô ô】
Vừa nói, Hạ Tuế vừa tìm ra bức ảnh đôi chân đã chuẩn bị sẵn từ lâu, rồi gửi đi.
Bức ảnh này cậu chụp hôm qua, lúc Hứa Thanh Dã không có trong phòng. Trong ảnh, cậu khoe một nửa đùi trắng nõn, bắp chân thon dài thẳng tắp, cổ chân lại nhỏ nhắn tinh tế.
Đây là góc chụp cậu đã cẩn thận chọn lọc sau khi chụp hàng chục tấm, vừa không quá lộ liễu, lại vừa khoe được vẻ đầy đặn, chủ yếu tạo vẻ đẹp mơ hồ, ẩn ý.
【 Anh ơi, có đẹp không?】
Gửi ảnh xong, cậu lập tức dựng tai lên, đặc biệt chú ý động tĩnh ở giường bên cạnh. Cậu nghe thấy tiếng hít thở của Hứa Thanh Dã đột nhiên nặng thêm một nhịp, Hạ Tuế thầm vui như nở hoa, suýt nữa thì cười thành tiếng.
Tưởng gì, cậu đã bảo Hứa Thanh Dã sẽ bị chiêu này đánh bại mà.
Ngoài mặt thì giả vờ đứng đắn, nhưng chẳng phải vẫn bị cậu dễ dàng nắm trong tay sao? Hai mươi vạn kia chẳng phải sẽ đến tay dễ như trở bàn tay?
Khung chat một lúc lâu vẫn không thấy Hứa Thanh Dã trả lời, nhưng biết được phản ứng vừa rồi của anh, Hạ Tuế cũng không hề hoảng. Cậu tiếp tục gửi ảnh cho Hứa Thanh Dã, lần này là một bức ảnh đôi chân mặc đồng phục hầu gái. Bức này phần da thịt lộ ra ít hơn, nhưng kết hợp với váy đen tất trắng lại có một vẻ gợi cảm khác.
【 Anh ơi, anh thích không?】
Gửi tin nhắn xong, Hạ Tuế lại kiên nhẫn chờ thêm hai phút, cuối cùng khung chat cũng hiện lên tin nhắn trả lời của Hứa Thanh Dã.
A: 【 Sao em lại gửi những bức ảnh này cho tôi?】
Hạ Tuế thấy tin nhắn liền gõ chữ lấy lòng: 【 Đương nhiên là vì em thích anh rồi.】
A: 【không sợ tôi là người xấu sao?】
【 Sao có thể chứ, anh giúp em nhiều như vậy, đương nhiên là người tốt rồi.】
【 Em rất tin tưởng anh ^^】
Hạ Tuế thầm nghĩ, tôi mới là người xấu đây, tất cả những chuyện này đều là cái bẫy tôi giăng ra. Hứa Thanh Dã chắc chắn không thể ngờ được mọi chuyện lại là thế này.
A: 【 Tôi khuyên em, tốt nhất đừng quá tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.】
Hạ Tuế lại thầm nghĩ, câu này sao nghe quen thế nhỉ? Hình như rất lâu trước đây, cậu đã từng nói với em họ của Hứa Thanh Dã.
Thật ra cậu cũng muốn nói với Hứa Thanh Dã, tốt nhất đừng quá tin vào những gì mắt anh nhìn thấy.
Con ve bắt bọ ngựa, chim sẻ rình phía sau.
Nhưng Hạ Tuế vẫn giả vờ ngây thơ, mờ mịt: 【 Vâng anh, em biết rồi, nhưng trong lòng em, anh vẫn luôn là người rất tốt, em rất thích anh.】
Hứa Thanh Dã chuyển đề tài: 【 Em ở ký túc xá à?】
Hạ Tuế suy nghĩ một lát, đối phương không biết cậu học trường nào, biết cậu ở ký túc xá cũng không sao. Xung quanh khu làng đại học có nhiều trường như vậy, nhất thời cũng không thể tìm ra cậu được.
Cậu nhắn một tin "đúng vậy ạ"
Hứa Thanh Dã lại nói: 【 Vậy bình thường em đi làm thêm về muộn có bị vội không? Trường học không có cổng đóng à?】
Thấy câu hỏi này, Hạ Tuế hơi lo lắng, thận trọng trả lời: 【 Cũng không sao, trường em quản lý cổng không quá nghiêm ngặt.】
Hứa Thanh Dã “ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: 【 Vậy có thể bạn cùng phòng sẽ không hài lòng.】
Hạ Tuế sững người, không ngờ Hứa Thanh Dã lại thật sự suy nghĩ cho cậu.
Vậy nếu cậu thường xuyên về muộn như vậy, Hứa Thanh Dã có bận tâm không?
Hạ Tuế c*n m** d***: 【 Thế anh… nếu là anh gặp phải bạn cùng phòng về muộn thì anh có để tâm không?】
Hứa Thanh Dã nói: 【 Chỉ là bạn cùng phòng thôi, dù không thích ở chung thì một năm cũng kết thúc.】
Trong lòng Hạ Tuế bỗng nhiên chùng xuống một cách khó hiểu, hóa ra Hứa Thanh Dã, thật sự là chán ghét cậu?
Đáng lẽ cậu phải cảm thấy rất vui, khả năng cao là ở chung với Hứa Thanh Dã một năm rồi sẽ chia xa. Nhưng lại bỗng dưng có một cảm giác như chưa kịp nói từ chối đã bị người ta cự tuyệt.
Sự vui vẻ ban đầu tan biến, Hạ Tuế chỉ trả lời một tiếng “O”.
Hứa Thanh Dã lại nói: 【 Chuyện em họ tôi tìm người mẫu có tiến triển rồi, khoảng vài ngày nữa cần em đến công ty một chuyến. Nếu tiến triển thuận lợi, phần công việc làm thêm này của em có thể kết thúc.】
Dường như sợ Hạ Tuế không hiểu ý mình, Hứa Thanh Dã bổ sung thêm một câu:
【 Yên tâm, thù lao này sẽ khiến em hài lòng.】
Hạ Tuế thấy tin nhắn này thì choáng váng, cái gì mà người mẫu, đó chẳng phải chỉ là một cái cớ thôi sao? Sao lại muốn cậu thật sự đến?
Có thù lao thì không sai, nhưng cậu là con trai mà!

Bình Luận (0)
Comment