Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 18

Ba người ngồi trong một quán ăn Quảng Đông, chờ bếp lên món. Quán này Hạ Tuế tìm trên mạng, thấy đánh giá khá tốt về hương vị, không gian cũng ổn, giá cả phải chăng, lại nằm trong trung tâm thương mại gần bệnh viện thú y.

Đang đúng giờ cơm trưa nên quán đông nghịt, náo nhiệt vô cùng, chỉ có bàn của Hạ Tuế là chìm trong im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Cậu không ngờ bữa cơm ba người lại lâm vào tình cảnh này. Ban đầu, cậu nghĩ đi ăn riêng với Hứa Thanh Dã có lẽ sẽ hơi ngại, nên mới rủ thêm Tào Cố, người vốn nói nhiều. Thế nhưng, từ lúc Tào Cố chạm mặt Hứa Thanh Dã với bộ dạng vừa nãy, cậu ta bỗng dưng nói chuyện kiệm lời hẳn, những câu có thể dùng một từ thì nhất quyết không dùng hai.

Thấy vậy, Hạ Tuế đành phải tự mình tìm chủ đề.

Cậu bắt chuyện với Tào Cố trước: “Học kỳ này anh còn nhiều tiết không?”

Tào Cố lén liếc Hứa Thanh Dã, trả lời: “Không nhiều lắm, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc thực tập.”

Hạ Tuế: “…”

Cậu quay sang nói chuyện với Hứa Thanh Dã. Suy nghĩ nát óc một hồi, cậu vẫn chẳng biết nên bắt chuyện thế nào vì hai người không có nhiều điểm chung, cuối cùng đành quay lại chủ đề học hành: “Chuyên ngành của cậu bận lắm không?”

Hứa Thanh Dã đáp: “Không bận lắm, vẫn còn thời gian rảnh để đến công ty.”

Hạ Tuế: “…”

Ha ha, lạnh nhạt ghê. Cậu nghe là biết Hứa Thanh Dã cố tình trả lời theo ý của Tào Cố.

Hạ Tuế rùng mình, nổi da gà khắp người, chẳng muốn quan tâm đến hai người này nữa. Nhưng rồi lại nghĩ dù gì cũng là mình mời họ đi ăn, nên cậu nén tính kiên nhẫn, cố gắng khuấy động không khí. Lần này, cậu không hỏi về chuyện học hay công việc nữa, mà chuyển sang hỏi Tào Cố:

“Dì của anh có thật sự muốn nhận nuôi Hoa Hoa không?”

Tào Cố đáp: “Chắc chắn là không thành vấn đề. Lần trước anh đến nhà dì, em ho anh còn nói muốn nuôi mèo. Dì bảo nếu nó thi cuối tháng vào top 100 thì sẽ cho nuôi, giờ nó đang học hành chăm chỉ lắm.”

Hạ Tuế gật đầu, định nói gì đó thì Hứa Thanh Dã bất ngờ lên tiếng: “Tìm được người nhận nuôi rồi à?”

Nghe vậy, Hạ Tuế ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Hứa Thanh Dã. Đôi mắt anh sâu thẳm, đen kịt như có một xoáy nước bí ẩn, có thể hút người ta vào trong.

Hạ Tuế vội vàng dời mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

Tào Cố lúc này mới nhận ra Hứa Thanh Dã chỉ đang đùa với mình ban nãy, cũng thả lỏng hơn. Cậu ta tiếp lời:

“ Đúng, em họ tôi vẫn luôn muốn nuôi một con mèo, hôm qua Hạ Tuế nói với tôi, tôi liền nghĩ đến nó ngay. Vài hôm nữa nó tan học về, tôi sẽ nói chuyện với nó. Cậu yên tâm, cả nhà dì tôi đều rất tốt bụng, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với mèo con.”

Hứa Thanh Dã không đáp lời Tào Cố, mà quay sang nhìn Hạ Tuế: “Cậu thật sự không tự nuôi nó sao?”

Tào Cố ngẩn người. Hạ Tuế không phải đã nói ở ký túc xá bất tiện sao? Mà nhìn thái độ này của Hứa Thanh Dã, dường như anh không hề để tâm chuyện đó.

Hứa Thanh Dã hỏi một câu, lòng Hạ Tuế cũng có chút rối bời. Nhưng cậu khác với anh, Hứa Thanh Dã có thể ra ngoài ở từ năm thứ ba, còn cậu thì hai năm tới vẫn sẽ tiếp tục ở ký túc xá, thậm chí nếu may mắn học lên nghiên cứu sinh thì có thể còn ở lại trường lâu hơn. Nuôi mèo trong tình cảnh đó không chỉ bất tiện mà còn là thiếu trách nhiệm với mèo con.

Hạ Tuế cố gắng dập tắt chút do dự cuối cùng trong lòng, đáp: “ Tôi sẽ không nuôi.”

Hứa Thanh Dã nhìn cậu thêm một lúc rồi không nói gì nữa.

Nhờ có chuyện về mèo con, Tào Cố dần thoải mái hơn, bắt đầu luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những câu chuyện hài hước gần đây trong trường. Vốn dĩ tính cách Tào Cố đã cởi mở, bạn bè lại đông nên những chuyện thú vị trong miệng cậu ta đều trở nên rất cuốn. Nhờ vậy mà Hạ Tuế cũng dần thả lỏng.

Lúc này, bếp bắt đầu lên món, hơi nóng bốc lên từ các đĩa đồ ăn, không khí trên bàn cũng trở nên ấm cúng như các bàn xung quanh.

Hạ Tuế không biết Hứa Thanh Dã thích ăn gì, hỏi anh gọi món thì anh chỉ nói “tùy tiện”, nên cậu đành gọi vài món đứng đầu bảng xếp hạng.

Nghĩ lại, bản thân mình trong vai nữ sinh đã khổ sở theo đuổi Hứa Thanh Dã bấy lâu, nhưng đến một ly rượu cũng chưa mời được anh. Thế mà ngoài đời, hai người rõ ràng nhìn nhau không thuận mắt lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm. Thật là một trải nghiệm kỳ diệu.

Hạ Tuế vừa suy nghĩ miên man, vừa muốn nói chuyện với Hứa Thanh Dã, vừa mở miệng đã buột ra một câu: " Anh ơi…”

Vừa thốt ra hai từ, cậu lập tức ngậm miệng, căng thẳng nhìn Hứa Thanh Dã. Mà anh cũng đang nhìn lại cậu.

Thôi rồi, lỡ lời rồi!

Hạ Tuế bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng toát mồ hôi hột. Hứa Thanh Dã có nghe thấy không? Giọng mình chắc không lớn lắm đâu nhỉ…

Nhưng Tào Cố bên cạnh lại vô tình dập tan ảo tưởng của cậu. Cậu ta quay đầu hỏi Hạ Tuế: “Anh ơi? Cậu gọi ai là anh vậy? Trước giờ tớ chưa bao giờ thấy cậu gọi tôi như thế, không phải là gọi bạn cùng phòng của cậu đấy chứ?”

Hạ Tuế chỉ hận không thể đá Tào Cố một cái cho anh ta câm miệng, lúc này cậu đặc biệt mong Tào Cố quay về cái dáng vẻ kiệm lời ban đầu.

Hứa Thanh Dã vẫn đang nhìn cậu. Hạ Tuế cố gắng suy nghĩ thật nhanh, ánh mắt liếc thấy người phục vụ bên cạnh đang bưng món, trên tay là một đĩa bồ câu quay.

Cậu nhanh trí, đáp: “Tớ nói là bồ câu! Bồ câu! Có ai muốn ăn bồ câu quay không?”

Vừa dứt lời, Tào Cố trên bàn lập tức tiếp lời: “Được đó, cho một con thử xem.”

Thấy Tào Cố tin, Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn Hứa Thanh Dã, cố làm cho chuyện này trở nên thật hơn: “Một con hơi nhỏ, hay lấy hai con nhé? Cậu ăn không?”

Hứa Thanh Dã nhìn cậu, cuối cùng dời ánh mắt: “ Tôi không ăn.”

Hạ Tuế giả vờ có chút tiếc nuối: “Vậy thôi vậy.”

Suốt bữa ăn sau đó, Hạ Tuế luôn trong trạng thái đề phòng, sợ mình lại lỡ lời nói ra điều gì. Chuyện ban nãy may mắn là dùng bồ câu để đối phó, nhưng cậu không biết Hứa Thanh Dã có còn nghi ngờ không. Dù sao người bình thường chắc cũng sẽ không liên tưởng đến mình đâu. Hạ Tuế tự an ủi trong lòng. Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc một cách bình yên vô sự. Ba người quay lại bệnh viện thú y, nhìn mèo con một lúc, thấy nó nằm trong lồng ngủ say sưa mới yên tâm từ biệt ra về.

Hứa Thanh Dã cũng quay về trường học, tiện đường chở luôn Hạ Tuế.

Đây là lần thứ ba Hạ Tuế ngồi xe của Hứa Thanh Dã, nhưng cảm giác lại khác hẳn hai lần trước. Cậu cảm thấy không khí có chút kỳ lạ và gượng gạo, nhưng lại không thể nói rõ là vì sao. Hai người chẳng nói chuyện gì suốt quãng đường, cuối cùng cũng về tới trường.

Hạ Tuế cảm ơn Hứa Thanh Dã rồi chạy vào phòng tắm, sau khi tắm xong thì lên giường nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Hứa Thanh Dã cũng vào.

Hạ Tuế trằn trọc trên giường, cảm thấy có chút bực bội. Hai ngày nay, mọi chuyện khiến cậu do dự về việc lừa dối Hứa Thanh Dã. Nhưng hai mươi vạn kia… cậu thật sự rất cần số tiền đó. Hạ Tuế thở dài, lại trở mình.

Giờ phải làm sao đây? Tiếp tục, hay là dừng lại?

Tiếng nước trong phòng tắm nhanh chóng ngừng lại, Hạ Tuế nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Thanh Dã đi ra, dường như đang dọn dẹp đồ đạc. Một lát sau, mọi chuyển động đều ngừng lại, dường như anh đã ngồi xuống ghế.

Hạ Tuế nặng trĩu tâm sự lướt điện thoại, đột nhiên màn hình hiện lên một tin nhắn từ một người mà trước đây chưa bao giờ chủ động tìm cậu.

Đó là Hứa Thanh Dã, nhắn cho tài khoản giả gái của cậu.

A: [Chuyện người mẫu lần trước, cuối tuần sau em có rảnh không?]

Bình Luận (0)
Comment