Hạ Tuế nhận được tin nhắn thì sững người.
Cậu không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến thế.
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong hai phút, cuối cùng vẫn gõ chữ: [Xin lỗi, em nghĩ lại rồi, có lẽ em không hợp đâu.]
Bên dưới im lặng lạ thường, Hạ Tuế thấy tin nhắn mới được gửi đến từ đối phương:
[Em không phải đang cần tiền sao? Bọn anh đều thấy em rất phù hợp.]
[Em có thể yên tâm, công ty rất chính quy, mọi thứ đều sẽ theo đúng quy trình.]
Hạ Tuế c*n m** d*** nhìn tin nhắn. Chính vì công việc này quá "chính quy" nên cậu mới không dám nhận.
Một khi liên quan đến ký hợp đồng, chuyển khoản, những thông tin giả mạo của cậu sẽ sụp đổ. Hơn nữa, việc để tuyến nhân vật nữ của cậu đến tìm Hứa Thanh Dã bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị lộ.
Để tránh nguy hiểm này, cậu nghĩ mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
[Em bị chứng sợ ống kính, thôi không cần đâu.]
Hạ Tuế tìm đại một cái cớ, gửi xong, Hứa Thanh Dã bên kia vẫn không trả lời. Cậu nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: [Nhưng cảm ơn anh đã nghĩ tới em nhé~]
Hứa Thanh Dã không trả lời, bên dưới cũng không có động tĩnh gì. Hạ Tuế lặng lẽ vén một góc màn giường xuống nhìn, thấy Hứa Thanh Dã đang nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Tuế quyết định lảng sang chuyện khác. Cậu tìm trong album những bức ảnh cosplay nữ trang mình đã chụp trước đây, giả vờ là ảnh chụp trong mấy ngày gần đây rồi gửi cho Hứa Thanh Dã.
[Anh ơi, mấy hôm trước em đi cosplay nè, anh thấy bộ này em mặc có đẹp không?]
Trong ảnh cậu hóa thân thành một nhân vật game nữ, cầm một khẩu súng máy hạng nặng, mặc váy ngắn da hai mảnh, đi một đôi giày da nặng trịch, nhìn vào ống kính mỉm cười, trông rất cá tính.
Hứa Thanh Dã không trả lời trực tiếp: [Em không phải bị chứng sợ ống kính sao?]
Hạ Tuế "ơ" một tiếng, định bắt đầu giở trò lươn lẹo để qua chuyện:
[Trước mặt anh thì sẽ không thế nữa đâu~]
[Không hiểu sao, vừa gặp anh em đã có cảm giác như quen biết từ lâu rồi, rất tin tưởng anh!]
(Ảnh mèo con ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn)
"Anh đang làm gì thế?"
Một lát sau, Hứa Thanh Dã gửi tin nhắn lại, không trả lời những gì Hạ Tuế nói, mà chỉ gửi hai chữ.
[Tùy em.]
Hứa Thanh Dã cất điện thoại đi, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi biết bạn cùng phòng vì áp lực kinh tế mà không nuôi nổi mèo, anh lại nghĩ đến Lâm Tuế, cũng đang lo lắng về tiền bạc giống Hạ Tuế.
Anh cứ nghĩ đối phương sẽ rất động lòng với cơ hội kiếm tiền này, không ngờ cậu lại từ chối không chút do dự, thậm chí lý do đưa ra cũng chỉ là một cái cớ.
Vì sao không muốn kiếm tiền này?
Hứa Thanh Dã không quá để tâm chuyện đó, nhưng anh có thể nhạy bén cảm nhận được, đối phương dường như đang giấu mình chuyện gì đó.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Hạ Tuế không có lịch trình gì, ngủ dậy tự nhiên rồi định đến bệnh viện thú y thăm Hoa Hoa.
Nhưng vừa xuống giường, cậu phát hiện Hứa Thanh Dã cũng ở trong ký túc xá, trong khi mọi ngày giờ này anh đã ra ngoài từ sớm.
Hạ Tuế nghĩ nghĩ rồi vẫn chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Hứa Thanh Dã nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "ừ" một tiếng. Hạ Tuế đi ngang qua anh để vào phòng vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng Hứa Thanh Dã giữa tiếng nước chảy:
"Chiều nay cậu có đi bệnh viện không? Tiện đường, tôi có thể đưa cậu qua."
Tay cầm bàn chải đánh răng của Hạ Tuế khựng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Dã, thấy anh vẻ mặt bình thản, điềm nhiên như không có chuyện gì.
... Không phải, mối quan hệ giữa họ tốt đến vậy sao?
Chẳng lẽ là vì bữa cơm cậu mời Hứa Thanh Dã tối qua?
Đầu óc Hạ Tuế suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Có phiền không? Nếu không tiện thì thôi."
Có lợi mà không lấy thì đúng là đồ ngốc. Xe buýt hai mươi phút mới có một chuyến, đi xe sẽ tiết kiệm thời gian và cả sức lực.
Hứa Thanh Dã nói: "Không phiền."
Hạ Tuế gật đầu, nói thêm một tiếng cảm ơn.
Buổi trưa ăn cơm xong, Hạ Tuế liền ngồi xe Hứa Thanh Dã đi. Lần này anh không đi theo lên xem mèo, có vẻ là thực sự tiện đường, đưa Hạ Tuế đến cửa rồi lái xe đi ngay.
Nhìn chiếc xe lao đi nhanh chóng, Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm. Cậu luôn cảm thấy cả hai ở cùng nhau có chút gì đó kỳ lạ, có lẽ là kỳ quặc đến mức không được tự nhiên.
Hạ Tuế lên lầu xem mèo, mèo con vừa thấy cậu liền nhiệt tình chạy đến muốn cọ cọ, kêu meo meo và phát ra tiếng gù gù. Trái tim Hạ Tuế tan chảy, cậu vuốt đầu mèo nhỏ và gọi tên nó.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì khác, Hạ Tuế ở lại bệnh viện thú y chơi với Hoa Hoa gần ba tiếng đồng hồ, rồi vội vàng chạy đến quán bar làm việc.
Cuối tuần sau là hoạt động kỷ niệm của quán bar, tuần này bắt đầu làm nóng không khí. Anh Thành đã tổ chức một hoạt động cosplay cho nhân viên phục vụ, chọn ra mấy nhân vật để mọi người tự do lựa chọn.
Khi Hạ Tuế đến, mọi người đang tranh giành nhân vật rất sôi nổi.
Cô phục vụ cùng khoa với cậu tiến đến, hỏi: "Tuế Tuế tỷ, chị muốn cosplay nhân vật nào?"
Hạ Tuế không quan tâm lắm đến chuyện này, trong lòng cậu chỉ có kiếm tiền, không có ý nghĩ phải hóa trang đẹp hơn những người khác, thế nên nói: "Mọi người chọn trước đi, còn lại gì thì cho em là được."
Nghe cậu nói vậy, mọi người cũng không khách sáo, sau khi mỗi người chọn xong, chỉ còn lại một bộ sườn xám và một bộ trang phục thỏ nữ lang, Hạ Tuế có thể tự do lựa chọn một trong hai.
Hạ Tuế cầm quần áo vào phòng, không vội chọn, dù sao hôm nay hoạt động chưa bắt đầu nên cũng không cần gấp.
Mỗi tối thứ Bảy đều là lúc quán bar đông khách nhất. Hạ Tuế bận rộn không kịp nghỉ ngơi trong năm sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ tan ca, cậu vào phòng tẩy trang và thay quần áo.
Gần đây trời đã vào thu chính thức, thời tiết cũng dần se lạnh, nhiều người bắt đầu mặc áo dài tay, Hạ Tuế cũng mang theo một chiếc áo dài tay để thay.
Cậu sắp xếp đồ đạc xong, trước khi về định nói với quản lý một tiếng, nhưng vừa đi đến chỗ cách quản lý vài bước, mí mắt đột nhiên giật lên.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Cậu thấy bên cạnh quản lý có một người quen mắt, vừa nãy bị người khác che khuất nên không chú ý, lúc này đối phương quay mặt lại nhìn về phía này, chính là Hứa Thanh Dã!
Tim cậu đập thình thịch, Hứa Thanh Dã cũng vừa lúc thấy cậu, có vẻ cũng rất bất ngờ.
Anh nhíu mày, nhưng không đợi anh nói chuyện, Hạ Tuế đã bắt đầu lùi lại.
Không thể chạm mặt Hứa Thanh Dã trước mặt quản lý, nếu quản lý vô tình nói ra điều gì đó, thân phận của cậu sẽ bại lộ!
Hạ Tuế giả vờ như không nhìn thấy Hứa Thanh Dã, đi theo dòng người quay lại. Nhưng cậu luôn cảm giác có một ánh mắt nóng rực, bỏng rát cứ đuổi theo mình từ phía sau, khiến cậu hận không thể mọc thêm bốn chân.
Cuối cùng, Hạ Tuế rẽ vào khu vực làm việc phía sau, rời khỏi tầm nhìn của Hứa Thanh Dã. Cậu dựa vào tường, thở phào một hơi, nhịp tim đập loạn xạ cũng dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng hơi thở này còn chưa hoàn toàn tuôn ra hết, cậu đã thấy Hứa Thanh Dã đi theo đến chỗ rẽ.
Bóng dáng đối phương càng lúc càng gần, rất nhanh cả người đã đứng trước mặt Hạ Tuế.
Hạ Tuế có chút căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh, nghe Hứa Thanh Dã mở lời hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"