Hạ Tuế "cái khó ló cái khôn", đầu óc vừa xoay chuyển đã hỏi: “Vậy sao cậu lại ở đây?”
Nghe cậu hỏi, Hứa Thanh Dã mím môi đáp: “Bạn tôi ở đây, rủ tôi qua uống một ly.”
Hạ Tuế "ồ" một tiếng, cũng nghĩ ra một cái cớ: “À…tôi qua đây phỏng vấn.”
Hai người nói xong, đều im lặng một lúc.
Không hiểu sao, Hạ Tuế cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ, cứ như đang báo cáo hành trình cho nhau vậy.
Hứa Thanh Dã nhớ lại vừa nãy Hạ Tuế có vẻ như muốn đi tìm quản lý, bèn hỏi: “Vậy vừa nãy... Cậu có việc muốn tìm quản lý à?”
Hạ Tuế vội vàng lắc đầu: “Không không, tôi nhớ ra rồi... Em không phỏng vấn được.”
Hai người lại chìm vào im lặng.
Hạ Tuế nói: “ Tôi tính về ký túc xá đây, còn cậu..?”
Hứa Thanh Dã đáp: “ Tôi cũng về.”
Hạ Tuế chỉ mong anh nhanh chóng về, sợ anh ở lại đây dò hỏi tin tức sẽ bị bại lộ, cậu gật đầu nói: “Vậy, chúng ta cùng đường, đi chung nhé?”
Hứa Thanh Dã nhìn cậu một cái, nói: “Được.”
Cả hai đều đang ở gần cửa sau. Hạ Tuế sợ trở về gặp quản lý sẽ khó giải thích, nên dẫn Hứa Thanh Dã đi ra từ cửa sau. Để che giấu việc mình quá am hiểu nơi này, cậu nói: “À, có một chị phục vụ vừa nói với tôi đi lối này vắng người hơn.”
Hứa Thanh Dã "ừm" một tiếng, không nói gì thêm. Hạ Tuế nghĩ một lát, lại thêm một câu: “Là một chị phục vụ rất xinh đẹp đấy.”
Cậu đang ám chỉ đó là chính mình trong trang phục nữ. Hai người cùng lúc xuất hiện ở một nơi, Hứa Thanh Dã chắc sẽ không liên tưởng đến đó là cậu đâu nhỉ.
Nhưng Hứa Thanh Dã vẫn chỉ "ừm" một tiếng nhàn nhạt.
Khi ra ngoài, Hạ Tuế không thấy xe của Hứa Thanh Dã. Đang lúc đảo mắt tìm kiếm, cậu thấy một chiếc xe hơi màu đen lạ hoắc dừng lại bên cạnh Hứa Thanh Dã. Hứa Thanh Dã vẫy tay ra hiệu cho cậu qua đó.
Hạ Tuế nghĩ Hứa Thanh Dã lại đổi một chiếc xe mới, mấy thiếu gia nhà giàu này chẳng phải đều thế sao. Cậu bèn tìm chuyện để nói: “Oa xe mới à? Trông có vẻ khiêm tốn đấy chứ.”
Hứa Thanh Dã liếc nhìn cậu: “ Tôi gọi xe công nghệ.”
Hạ Tuế nghẹn lời. Hứa Thanh Dã nhàn nhạt bổ sung: “Ra ngoài uống rượu, không lái xe.”
Nói rồi, anh mở cửa ghế sau, ý bảo Hạ Tuế vào trước.
Hạ Tuế nhận ra Hứa Thanh Dã thật biết hưởng thụ, một đoạn đường ngắn cũng gọi xe chuyên dụng. Cậu vừa vào, anh cũng nhanh chóng ngồi theo.
Chiếc xe chạy trên đường, hai người ngồi ở hàng ghế sau. Rõ ràng chỗ ngồi trên xe chuyên dụng không quá gần, nhưng Hạ Tuế vẫn như thể ngửi thấy mùi hương trên người Hứa Thanh Dã.
Vẫn là mùi gỗ mun quen thuộc, lúc này hòa lẫn chút mùi rượu rất nhẹ, nhưng Hạ Tuế lại cảm thấy cả người mình như bị bao trùm, đầu óc cũng bắt đầu trở nên choáng váng.
Cả hai không ai nói chuyện, cứ thế im lặng về đến ký túc xá.
Bữa tối Hạ Tuế ăn bừa ở một quán mì cạnh bệnh viện thú cưng. Tô mì vô vị, cậu đã cho thêm chút ớt cay, nhưng ăn xong vẫn cảm thấy khó chịu trong bụng. Tối đến ngồi trên xe, cảm giác càng tệ hơn.
Cậu chống người đi tắm trước, nhưng nước ấm không làm cậu dễ chịu hơn chút nào, cảm giác nóng rát ở dạ dày vẫn tiếp tục, từng cơn quặn thắt.
Hạ Tuế từ phòng tắm ra định lên giường nghỉ ngơi, nhưng khó chịu quá, đành ngồi tạm trên ghế một lát.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng Hứa Thanh Dã tắm rửa. Dần dần, Hạ Tuế ôm bụng gục xuống ghế.
Cậu lẽ ra phải mua thuốc rồi.
Thật sự không chịu nổi, Hạ Tuế đành dùng điện thoại đặt mua thuốc dạ dày trực tuyến. Xong xuôi, cậu chuyển điện thoại sang chế độ chuông reo rồi đặt bên cạnh, thả lỏng người gục xuống nghỉ ngơi một lát.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Hứa Thanh Dã bước ra, thấy Hạ Tuế đang gục trên ghế, tay lau tóc khựng lại, hỏi: “ Cậu sao thế?”
Giọng Hạ Tuế bị vùi trong quần áo, nghe có vẻ nghèn nghẹt: “Bệnh cũ thôi, không sao đâu, đau dạ dày.”
Hạ Tuế vừa nói xong, tiếng bước chân từ xa hướng về phía cậu. Nhưng chưa được hai bước thì đèn ký túc xá lập tức tắt tối.
Cúp điện.
Trong đêm tối, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Hạ Tuế cảm nhận bước chân đối phương có vẻ vội vã hơn, sau đó là mùi sữa tắm thoang thoảng, hòa chút hơi nước bay tới. Cuối cùng, giọng Hứa Thanh Dã vang lên:
“Có thuốc không? Thuốc ở đâu?”
Hạ Tuế đáp: “Không có... Vừa đặt thuốc, sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh lập tức sáng lên, có người gọi đến. Hạ Tuế chống người dậy nghe máy. Đó là shipper giao thuốc, hỏi có phải để ở cổng ký túc xá không.
Cậu nói phải, rồi cúp máy. Vô tình, Hứa Thanh Dã lướt qua màn hình điện thoại đang sáng của Hạ Tuế, thấy hình như có hai biểu tượng WeChat.
Anh dời mắt đi, không nhìn thêm nữa, hỏi Hạ Tuế: “ Tôi đi lấy giúp cậu nhé?”
Lúc này Hạ Tuế hoàn toàn không thể đi nổi. Cậu ngẩng mặt lên, nở một nụ cười với Hứa Thanh Dã: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Thanh Dã cầm thuốc về. Hạ Tuế nghe động tĩnh muốn đứng dậy, Hứa Thanh Dã nói: " Cậu cứ ngồi đi, tôi lấy nước giúp cậu.”
Anh bật đèn pin điện thoại, đặc biệt đi đến máy lọc nước rót một ly nước ấm mang tới. Khi quay người lại, thấy Hạ Tuế vẫn đang gục trên bàn, trông có vẻ rất khó chịu.
Anh bước nhanh hơn, ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi đường đi phía trước, cũng bao phủ cả người Hạ Tuế, như được mạ một lớp ánh sáng nhạt.
Hứa Thanh Dã nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn trước mặt Hạ Tuế, vừa định mở miệng gọi cậu, tầm mắt đột nhiên bắt gặp cảnh Hạ Tuế vì gục người mà vạt áo sau lưng hơi cuộn lên, để lộ một nửa chiếc eo nhỏ.
Trên làn da trắng nõn và mịn màng ấy, có một vết đỏ sau khi bị thương vẫn chưa hoàn toàn mờ đi.
Vị trí vô cùng rõ ràng... và cũng làm anh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dường như... đã từng gặp ở đâu đó.
Hạ Tuế sớm đã phát hiện Hứa Thanh Dã đến gần qua ánh sáng bên cạnh. Thấy đối phương mãi không mở miệng, cũng không phản ứng, cậu có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “ Cậu sao thế?”
Hứa Thanh Dã nghe tiếng gọi, hoàn hồn, anh quay mặt đi, nhàn nhạt nói một câu:
“Không có gì.”