Sau khi uống xong thuốc đau dạ dày, Hạ Tuế cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cậu lại cảm ơn Hứa Thanh Dã lần nữa, anh chỉ đáp lại "Không có gì" rồi cả hai cùng lên giường đi ngủ.
Hạ Tuế mệt mỏi cả ngày nên nhanh chóng chìm vào giấc mơ, nhưng ở căn phòng bên cạnh, Hứa Thanh Dã vẫn đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm phức tạp. Trên màn hình là bức ảnh Lâm Tuế gửi cho anh vài ngày trước khi bị thương ở eo.
Vị trí vết thương, độ dài, thậm chí cả độ cong nhẹ của xương cột sống bên cạnh cũng giống nhau như đúc.
Thật sự có sự trùng hợp đến thế sao?
Một người là con trai, một người là con gái, nhưng cả hai cái tên đều có chữ "Tuế"...
Hứa Thanh Dã nhìn chằm chằm điện thoại, chìm vào suy nghĩ. Hàng loạt chi tiết nhỏ mà trước đây anh không để ý bỗng nối kết lại với nhau: chuyện Hạ Tuế luôn có nhiều tối không ở ký túc xá mà về rất muộn, chuyện cả hai đều thiếu tiền nhưng Lâm Tuế lại từ chối công việc có thù lao cao mà anh đưa ra, và cả chuyện hôm nay anh tình cờ gặp Hạ Tuế ở quán bar nữa…
Liệu hai người này có phải là cùng một người?
Hạ Tuế liệu có đủ gan để lừa dối anh ngay trước mặt như vậy không?
Hứa Thanh Dã nhìn bức ảnh đối phương gửi tới, rõ ràng là để câu dẫn anh. Lúc này, tiếng thở đều đặn từ phòng bên cạnh vọng sang, có vẻ như Hạ Tuế đã say giấc nồng. Ánh mắt Hứa Thanh Dã tối sầm lại. Hạ Tuế và Lâm Tuế... liệu có phải là một người?
Hứa Thanh Dã bắt đầu âm thầm quan sát Hạ Tuế, nhưng vài ngày trôi qua vẫn không có gì bất thường, cứ như mọi thứ chỉ là những suy đoán lung tung của anh. Nhưng anh là một thợ săn kiên nhẫn, không vội vàng, không hấp tấp.
Sau khi cảm thấy Hứa Thanh Dã là người tốt, Hạ Tuế cũng giảm bớt những hành động "tấn công" anh. Cậu thấy mình không thể trở thành một kẻ vong ân bội nghĩa, làm thế không công bằng với Hứa Thanh Dã. Mối quan hệ giữa hai người trong ký túc xá cũng dần hòa thuận, có thể trò chuyện bình thường.
Cho đến một ngày thứ Bảy, khi Hạ Tuế đến quán bar làm thêm, cậu nhận được tin nhắn từ Khương Tùng.
【 Nói tôi nghe xem, dạo này tiến triển thế nào rồi? 】
【 Anh họ tôi quá đáng lắm, còn chặn cả thẻ ngân hàng tôi giấu đi nữa, tức chết mất! 】
【 Cô phải cố lên đấy! Cần giúp gì cứ nói với tôi! 】
Đọc tin nhắn, Hạ Tuế cảm thấy có chút bối rối. Cậu nghĩ nhiệm vụ này chắc chắn là thất bại rồi, nhưng nếu nói thẳng ra, đừng nói hai mươi vạn, ngay cả hai vạn Khương Tùng đã đưa trước có khi cũng bị đòi lại. Mà số tiền đó đã dùng gần hết để mua thuốc cho Hoa Hoa, cậu cũng chẳng có tiền mà trả. Thế là Hạ Tuế đành cắn răng nói rằng tiến triển vẫn ổn.
Sau khi thuyết phục Khương Tùng và tạm gác lại chuyện này, Hạ Tuế nhìn điện thoại mà lo lắng. Vì lỡ nói rồi, cậu vẫn phải "làm việc" một chút để cho có chuyện.
Hôm nay là ngày kỷ niệm của quán bar, chủ đề đặc biệt của buổi tiệc. Thấy hai bộ trang phục đặt sẵn bên cạnh, Hạ Tuế bỗng nảy ra một ý, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để thử "câu" Hứa Thanh Dã một lần.
Đầu tiên, cậu thử bộ đồ thỏ nữ gợi cảm. Chiếc áo yếm màu hồng nhạt hở da thịt rất nhiều. Làn da trắng nõn của cậu dưới ánh đèn mờ ảo trông như đang phát sáng. Khi đeo đôi tai thỏ lên, cậu cảm thấy ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, càng thêm vẻ quyến rũ, vừa ngây thơ vừa khiêu khích.
Hạ Tuế đối diện với gương, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Hứa Thanh Dã. Chưa kịp nói gì, Hứa Thanh Dã đã gửi lại một dấu chấm hỏi.
Hạ Tuế hỏi: 【 Anh ơi, em có đẹp không ạ? 】
Hứa Thanh Dã không trả lời.
Hạ Tuế chờ hai phút vẫn không thấy tin nhắn, biết Hứa Thanh Dã có lẽ sẽ không hồi âm. Cậu lầm bầm chê bai Hứa Thanh Dã "chết vì giả vờ", nhưng vẫn thay bộ đồ đó ra — cậu ngại không dám mặc nó để đi phục vụ.
Hạ Tuế khoác lên người một chiếc sườn xám khác. Chiếc này trông đơn giản hơn nhiều, chất liệu nhung đen với vài sợi chỉ bạc trang trí, vừa đơn giản vừa sang trọng. Tuy nhiên, đường xẻ cao đến đùi, mỗi khi bước đi lại càng thêm phần cuốn hút.
Cậu soi gương, dù không có ngực nhưng tỉ lệ eo và hông rất đẹp, đủ để tôn lên đường cong của chiếc sườn xám.
Thấy khung chat với Hứa Thanh Dã vẫn im lìm, Hạ Tuế cắn môi, lần nữa giơ điện thoại lên. Lần này, cậu không gửi ảnh mà quay một đoạn video ngắn.
Trong video, cậu ngồi trên bàn, hai chân khẽ cọ vào nhau. Dưới tà sườn xám đen, đôi chân trắng ngần ẩn hiện. Làn da trắng như ngọc tương phản mạnh mẽ với màu đen của nhung, thu hút ánh mắt người xem, khiến người ta nín thở.
Hạ Tuế cắn môi, có chút xấu hổ, đôi mắt ngượng ngùng nhìn vào hình ảnh mình trong gương, chớp chớp, như thể đang đối thoại với Hứa Thanh Dã, làm nũng ngọt ngào gọi một tiếng "anh ơi".
Khi video được gửi đi, tim Hạ Tuế đập nhanh hơn hẳn. Cậu chưa bao giờ thử những hành động táo bạo như vậy, không biết Hứa Thanh Dã sẽ phản ứng thế nào.
Một giây, hai giây, ba giây…
Một phút sau, điện thoại của Hạ Tuế nhận được một tin nhắn thoại từ Hứa Thanh Dã.
Mặt Hạ Tuế vẫn còn đỏ ửng. Cậu lén lút đưa điện thoại lên tai, như một kẻ trộm, nghe giọng nói vốn lạnh lùng của Hứa Thanh Dã giờ đây lại mang theo một chút khàn khàn.
"Gửi nhầm à?"