Trương Thiên Bạch quên hết sự khó chịu vừa rồi khi vừa bước vào quán bar.
Đang giờ cao điểm, quán BBQ chật kín người. May mà hội nhiếp ảnh đã đặt bàn trước, hơn chục người kéo nhau ngồi xuống.
Chỗ ngồi là một bộ sofa lớn hình chữ U, kèm hai chiếc sofa đơn và vài chiếc ghế.
Mọi người rất ga lăng, nhường chiếc sofa lớn cho các bạn nữ. Các bạn nam ngồi ghế nhỏ, còn nhà tài trợ kiêm người tổ chức buổi tiệc, Hứa Thanh Dã, ngồi trên một chiếc sofa đơn.
Hạ Tuế không quen ai nhiều, nhưng cậu lại rất giỏi trong việc kết bạn. Thế là cậu cũng nhập gia tùy tục, tự nhiên chen vào nhóm con trai, tìm một chiếc ghế để ngồi và chủ động bắt chuyện với người bên cạnh.
Hứa Thanh Dã thấy Hạ Tuế chọn chỗ cách mình hai người, còn đang cười đùa vui vẻ với người ta, cái cảm giác khó chịu vừa tan biến giờ lại dâng lên cuồn cuộn.
Anh nhìn Hạ Tuế thêm vài giây nhưng không nói gì.
Trương Thiên Bạch gọi món xong, đưa điện thoại cho mọi người hỏi xem còn ai muốn ăn gì nữa không. Điện thoại chuyền tay một vòng rồi cuối cùng chốt đơn.
Qua vài câu trò chuyện, Hạ Tuế biết người ngồi bên trái cậu cũng là sinh viên Khoa Quản lý, lại là đàn em cùng khóa. Thậm chí hai người còn có chung một tiết học.
Hạ Tuế đang lo lắng việc mình đi học bổ sung có thể bỏ lỡ thông báo gì đó. Thấy vậy, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra kết bạn WeChat, tính làm quen với cậu đàn em này để tiện trao đổi thông tin.
Hứa Thanh Dã thấy hai người chưa nói chuyện được bao lâu đã thân thiết như tri kỷ rồi kết bạn WeChat, trong lòng anh lạnh lùng “hừ” một tiếng, càng thêm khó chịu.
Lúc này, đồ nướng chưa ra nhưng rượu đã được mang đến. Trương Thiên Bạch đang dùng đồ khui để mở bia.
Hứa Thanh Dã đẩy cốc của mình về phía Trương Thiên Bạch: “Cho tôi một ly.”
Trương Thiên Bạch hơi ngạc nhiên: “Cậu không phải là người không uống rượu ở các buổi liên hoan sao? Hôm nay lại còn lái xe đến nữa.”
Hứa Thanh Dã liếc nhìn Hạ Tuế, thấy cậu vẫn đang nói chuyện vui vẻ với cậu đàn em bên cạnh, không hề để mắt đến anh.
“Lát nữa gọi người lái xe hộ.”
Trương Thiên Bạch lắc đầu, không hiểu tại sao Hứa Thanh Dã hôm nay lại kỳ lạ như vậy, nhưng đối phương là người chi tiền, là đại ca, anh chỉ cần làm theo ý người ta là được.
Hứa Thanh Dã cầm cốc rượu đầy lên, uống một hơi cạn sạch.
Bia lạnh theo cuống họng chảy xuống, cuối cùng cũng dập tắt được một chút lửa giận không tên trong lòng.
Trương Thiên Bạch rót đầy bia cho những người biết uống, đến lượt Hạ Tuế, cậu cũng được rót một ly đầy.
Hạ Tuế tuy làm thêm ở quán bar nhưng rất ít khi uống rượu. Bình thường khi đi ra ngoài, cậu hoặc là không uống, hoặc là uống rất ít.
Thấy Trương Thiên Bạch đã rót đầy cho mình, cậu đàn em bên cạnh cũng có một ly, Hạ Tuế nghĩ lại rồi quyết định không làm mất hứng mọi người. Cùng lắm thì uống ít một chút.
Cậu cùng mọi người trong hội nhiếp ảnh nâng ly chúc mừng. Uống cạn một ly, đồ nướng cũng vừa được mang ra. Không khí trên bàn nhộn nhịp, mọi người nhanh chóng trò chuyện sôi nổi.
Đều là sinh viên, chủ đề trên bàn ăn ngoài nhiếp ảnh ra thì là game và chuyện phiếm.
Sau khi ăn vài xiên nướng và uống vài cốc bia, mọi người đòi xem ảnh do Hội trưởng chụp.
Trương Thiên Bạch rất yêu nhiếp ảnh và trình độ cũng không tồi. Năm ngoái, anh từng đoạt giải trong một cuộc thi. Mỗi lần chụp ảnh xong, mọi người đều sẽ xem để học hỏi cách bố cục và thông số máy ảnh của anh.
Nghe mọi người nói vậy, anh hào phóng lấy iPad ra. Bên trong là những bức ảnh anh đã chép sẵn vào.
Mọi người xúm lại gần, xem anh lướt từng tấm một, không ngớt lời trầm trồ, khen ngợi Hội trưởng đỉnh quá.
Hạ Tuế cũng xem, dù không hiểu nhiều về nhiếp ảnh, cậu vẫn không kìm được mà khen: “Chụp đẹp thật đấy.”
Hứa Thanh Dã nghe thấy vậy, ngước mắt nhìn Hạ Tuế. Trương Thiên Bạch vui vẻ đón nhận lời khen của mọi người, mở miệng nói: “Tiếp theo, xem ảnh của đại sư Hứa chúng ta chụp nào.”
Dù chưa chính thức vào hội nhưng kỹ thuật chụp ảnh của Hứa Thanh Dã được mọi người công nhận rộng rãi. Nghe nói anh từng giao lưu với vài đại sư nhiếp ảnh nước ngoài, bố cục ảnh có thể lên tạp chí.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Thanh Dã, ngay cả Hạ Tuế cũng nhìn theo. Cậu cũng tò mò không biết ảnh anh chụp sẽ thế nào.
Giao lưu ảnh vốn là chuyện bình thường. Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hạ Tuế, Hứa Thanh Dã lấy máy ảnh ra, điều chỉnh sang chế độ xem rồi đưa cho Trương Thiên Bạch. Trương Thiên Bạch nhận lấy, lướt từng tấm cho mọi người xem.
Cả bàn lại vang lên những tiếng trầm trồ. Hạ Tuế cũng chăm chú nhìn không chớp mắt, trông rất nghiêm túc. Hứa Thanh Dã luôn dõi theo Hạ Tuế, trong lòng âm ỉ một chút chờ mong không rõ.
Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ sự chờ mong này là gì, Trương Thiên Bạch đột nhiên “A” một tiếng: “Ôi? Đây là ai vậy? Đây chẳng phải Hạ Tuế sao?”
Hạ Tuế nhìn thấy bức ảnh của mình trên máy ảnh, ngẩn người.
Tại sao cậu lại xuất hiện trong máy ảnh của Hứa Thanh Dã? Cậu nhớ lúc chụp ảnh này thì anh không ở gần đó mà.
Hứa Thanh Dã cũng sững sờ, chợt nhớ ra tấm ảnh anh đã chụp lén Hạ Tuế.
Mọi người nhìn sang, Hứa Thanh Dã cố tỏ ra bình tĩnh, vẫn lạnh lùng nói: “… Tình cờ gặp, thấy góc đẹp nên chụp.”
Nghe lời giải thích này, mọi người cũng không nghĩ nhiều, đều khen bức ảnh này chụp rất đẹp. Nguyễn Tư Đồng cũng khen bức ảnh này giống hệt như những gì cậu đã thấy bằng mắt thật. Chủ đề dần dần chuyển sang việc Hạ Tuế, người mẫu trong ảnh, trông rất đẹp trai.
Hạ Tuế bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý và bàn tán. Cậu liếc nhìn Hứa Thanh Dã, thấy anh đang cúi đầu uống rượu. Cậu lại quay đi, không thấy rằng sau khi cậu quay đi, Hứa Thanh Dã lại đang nhìn cậu.
Xem ảnh xong, có người rủ nhau thuê phòng chơi game 5V5. Mọi người nhanh chóng hưởng ứng. Hạ Tuế cầm nick to vào phòng, Hứa Thanh Dã cũng vào, hai người được chia làm hai đội, mỗi người chọn vị trí đi rừng.
Hạ Tuế đã sớm muốn so tài xem ai đi rừng giỏi hơn Hứa Thanh Dã, lần này cuối cùng cũng có cơ hội. Cậu vào game, không hề nương tay, tập trung cao độ, chăm chú nhìn hướng di chuyển của Hứa Thanh Dã.
Trên bàn liên tục có người bình luận:
“Pha này đỉnh quá!”
“Ngầu, con Luna này đánh chuẩn thế!”
“Các cậu đang chơi game đó à?”
“Làm như các cậu đi rừng không giỏi bằng vậy.”
“Xin lỗi, pha này là do tôi, là tôi gánh...”
Trận đấu cuối cùng kết thúc với phần thua thuộc về đội của Hạ Tuế vì xạ thủ bên cậu quá yếu. Nhưng sau trận thua, mọi người nhìn Hạ Tuế với ánh mắt thân thiện hơn, chỉ một ván game đã giúp cậu hòa nhập hoàn toàn với Hội Nhiếp ảnh.
Hạ Tuế bị người bên cạnh lôi kéo uống bia. Cậu muốn uống ít thôi, nhưng thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cậu cũng không từ chối. Các bạn nam thấy Hạ Tuế tính cách phóng khoáng như vậy cũng đặc biệt quý mến, đua nhau đến tìm cậu để uống rượu.
Uống vài cốc bia, Hạ Tuế cảm thấy hơi chóng mặt, tìm một lý do để đi vệ sinh. Thấy cậu đi, Nguyễn Tư Đồng cũng chẳng bao lâu sau tìm cớ rời đi.
Hứa Thanh Dã thấy hai người lần lượt rời đi, cũng đứng dậy đi theo.
Anh đi về phía nhà vệ sinh, cố tình giữ một khoảng cách. Anh thấy ở góc quẹo vào nhà vệ sinh, Hạ Tuế vừa từ trong đi ra, Nguyễn Tư Đồng đã chắn ở trước mặt cậu. Cúi đầu không biết đang nói gì.
Ánh đèn neon trong quán bar không sáng lắm khiến Hứa Thanh Dã không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Nguyễn Tư Đồng, chỉ có thể thấy đối phương dường như hơi căng thẳng. Còn Hạ Tuế ở phía trước thì lắc đầu, miệng dường như đang nói “xin lỗi”.
Thấy vậy, Hứa Thanh Dã né sang một bên, trốn vào đám đông, tránh mặt Nguyễn Tư Đồng đang nhanh chóng đi ra.
Chờ Nguyễn Tư Đồng đi khỏi, anh mới tiếp tục đi vào, đối mặt với Hạ Tuế đang vịn tường nghỉ ngơi.
Hạ Tuế thấy anh, có chút ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây?”
Hứa Thanh Dã liếc nhìn biểu tượng nhà vệ sinh trên tường, ám chỉ câu trả lời đã quá rõ ràng: “Đi vệ sinh.”
Hạ Tuế “ồ” một tiếng, không có tay để xoa thái dương: “... Uống nhiều quá, hơi choáng.”
Hứa Thanh Dã “ừ” một tiếng, nhìn Hạ Tuế và hỏi: “Có cần tôi dìu cậu ra ngoài không?”
Hạ Tuế lắc đầu: “Không cần, tôi đứng một lát là ổn thôi.”
Thấy Hứa Thanh Dã vẫn đứng tại chỗ, cậu lại hỏi: “Sao cậu không vào trong?”
Hứa Thanh Dã lại nhìn cậu: “Vào đây.”
Anh đi ngang qua Hạ Tuế. Hai người lướt qua nhau. Hứa Thanh Dã chỉ vào trong rửa tay, nhưng khi đi ra, Hạ Tuế đã không còn ở đó nữa. Đợi anh trở lại chỗ ngồi, thấy bên cạnh Hạ Tuế đã thay bằng một cậu bạn nam khác, đang hỏi cậu cách chơi game đi rừng, còn có người mời cậu uống rượu.
Đúng là nổi tiếng thật, sắp không kịp ứng phó rồi.
Hứa Thanh Dã nghĩ thầm trong lòng, cả buổi tối anh vẫn cứ buồn bực, không có chỗ nào để giải tỏa. Trương Thiên Bạch lúc này cũng ghé qua, nói đùa:
“Bảo sao cậu và bạn cùng phòng thân nhau, tôi thấy cậu ấy thật sự rất giỏi xã giao. Ăn xong bữa này, họ hòa nhập còn hơn cả tôi, hội trưởng nữa.”
Hứa Thanh Dã nghe xong, liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại dời mắt về phía Hạ Tuế, không nói gì.
Cuối cùng, buổi liên hoan kết thúc lúc 11 giờ.
Vài chai bia còn sót lại, để không lãng phí, mọi người đều mở ra, mỗi người hai ly để uống hết.
Hạ Tuế không biết mình đã uống tổng cộng bao nhiêu ly. Mặc dù bia có nồng độ cồn thấp, nhưng uống nhiều như vậy, đầu cậu cũng bắt đầu quay cuồng.
Hóa ra tửu lượng của mình kém đến thế.
Trương Thiên Bạch là sinh viên năm ba, người địa phương nên đã dọn ra ngoài ở. Anh sắp xếp cho mọi người trong hội nhiếp ảnh gọi xe về, còn Hứa Thanh Dã gọi một người lái xe hộ, đưa mình và Hạ Tuế về trường.
Hạ Tuế lên xe vẫn còn tỉnh táo, nhưng khi xe chạy, men say dần ngấm vào, cả người cậu mơ màng.
Lúc xuống xe, cậu đã có chút phản ứng chậm, bước đi loạng choạng. Hứa Thanh Dã sợ cậu ngã, vươn tay đỡ lấy vai cậu.
Bờ vai gầy gò chỉ thấy trong ảnh giờ đây khi chạm vào, quả thực mảnh khảnh như vẻ ngoài. Cảm giác rất tốt, Hứa Thanh Dã cố gắng kiềm chế mong muốn siết chặt, hít sâu hai hơi mới tạm thời kìm nén được d*c v*ng trong lòng.
Anh đỡ Hạ Tuế đi lên lầu. Người say đi rất chậm, đoạn đường ngắn ngủi mất gấp ba bốn lần thời gian bình thường.
Đến cửa phòng ký túc xá, Hứa Thanh Dã dùng chìa khóa mở cửa. Hai người bước vào, Hứa Thanh Dã ấn công tắc đèn bên cạnh, ánh đèn trắng sáng lên hai giây rồi vụt tắt.
Đến giờ tắt đèn rồi.
Tiếng than vãn tắt đèn truyền đến từ bên ngoài, không biết là ký túc xá nào phát ra. Hạ Tuế say xỉn dường như bị ánh đèn vụt tắt làm giật mình, xoay người bước lên phía trước, trực tiếp đâm vào lòng Hứa Thanh Dã, trọng lượng khiến cửa ký túc xá đóng sập lại.
Cú va chạm đột ngột khiến Hứa Thanh Dã không khỏi kêu lên một tiếng r*n r*.
Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa kính ban công hắt vào một chút sáng mờ ảo. Ngũ quan lúc này trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Hứa Thanh Dã ngửi thấy trên người Hạ Tuế có mùi nước xả vải rất dễ chịu, hòa lẫn với mùi rượu, lấp đầy mọi khoảng trống, như có ma lực đốt cháy không khí xung quanh, khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Anh cố gắng dựa người về phía sau. Cảm giác lạnh lẽo của cánh cửa sắt truyền qua lưng, hoàn toàn đối lập với cảm giác nóng bỏng phía trước. Hứa Thanh Dã cảm thấy mình như đang ở trong thế giới băng hỏa, trải nghiệm hai thái cực đối lập.
Anh cúi đầu nhìn người đang nằm trên người mình, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ dần mất kiểm soát. Anh dùng tay đỡ Hạ Tuế, muốn cậu đứng thẳng dậy, nhưng Hạ Tuế cảm nhận được động tác của anh lại cọ cọ trong lòng anh, nũng nịu nói:
“Tôi chóng mặt.”
Cậu vùi đầu vào cổ Hứa Thanh Dã, giọng nói trầm đục, hơi thở phả vào cổ áo anh. Dù qua lớp vải mỏng, Hứa Thanh Dã vẫn cảm nhận được hơi thở của đối phương đang dần dần đi xuống, rất nhanh sau đó đã có phản ứng.
Chết tiệt.
Anh lần nữa mắng thầm trong lòng, toàn thân không tự chủ được mà căng thẳng và run rẩy.
Nhưng nghe lời nói của Hạ Tuế, anh vẫn không nhúc nhích, cố chịu đựng sự dày vò này, cảm nhận phản ứng càng lúc càng rõ rệt, cho đến khi hoàn toàn c**ng c*ng.
Nhận thấy điều này, Hứa Thanh Dã càng không dám động đậy. Anh cúi đầu, ánh mắt hết lần này đến lần khác lướt qua Hạ Tuế đang nằm trên người mình.
Không khí rơi vào một khoảng lặng. Cả phòng không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở và nhịp tim truyền giữa hai người.
Thình thịch.
Dù Hứa Thanh Dã cố gắng che giấu, nhưng Hạ Tuế vẫn “ồ” một tiếng, phát hiện ra.
Ngón tay mềm mại cọ qua, Hứa Thanh Dã căng thẳng toàn thân. Anh cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, hơi thở cũng trong nháy mắt trở nên nặng nề hơn.
Anh giống như một con sói đang chăm chú nhìn con mồi, nhìn Hạ Tuế, ánh mắt sâu thẳm, dường như giây tiếp theo sẽ c*n v** c* họng con mồi, một đòn chí mạng.
Hạ Tuế lẩm bẩm: “... Cứng quá.”
Nói xong, như đã nghỉ ngơi đủ, cậu chống vào ngực Hứa Thanh Dã định đứng dậy, nhưng lại bị Hứa Thanh Dã nắm chặt cổ tay.
Cổ tay Hạ Tuế thon gầy, Hứa Thanh Dã chỉ cần một tay cũng có thể nắm chặt.
Hạ Tuế thử vùng vẫy hai cái, phát hiện không thoát ra được, ngước mắt lên, đôi mắt có chút mơ màng nhìn Hứa Thanh Dã, như có chút không hiểu vì sao.
Hứa Thanh Dã nhìn chằm chằm vào mắt cậu, giọng trầm nặng hỏi: “Không cảm thấy ghê tởm sao?”
Hạ Tuế không hiểu Hứa Thanh Dã đang nói gì, cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Hứa Thanh Dã vẫn luôn nhìn phản ứng của cậu. Ngay khoảnh khắc cậu lắc đầu, anh buông tay đang nắm cổ tay cậu, trực tiếp vươn tay ôm lấy đầu Hạ Tuế.
Giữa tiếng nức nở của Hạ Tuế, Hứa Thanh Dã cúi đầu, cắn lên môi cậu.