Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 28

Hai cánh môi dính chặt vào nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện, trong khoảnh khắc không thể phân biệt được là của ai.
Hứa Thanh Dã động tác ngây ngô nhưng đầy tính chiếm hữu. Hạ Tuế hơi đau, lắc đầu muốn né tránh nhưng bàn tay to phía sau lại siết chặt, cậu chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận sự xâm lấn từ đối phương.
Anh khẽ nhắm mắt, đầu óc vẫn còn lộn xộn vì men say. Cậu cố gắng mở mắt ra để nhìn người trước mặt, nhưng mí mắt nặng trĩu không sao mở nổi. Tuy vậy, cậu vẫn cảm nhận được mình đang được bao bọc bởi một mùi hương quen thuộc, khiến đáy lòng cậu cảm thấy an tâm.
Hứa Thanh Dã khẽ cắn cánh môi mềm mại, non nớt của Hạ Tuế. Nơi đó mang theo chút hương rượu, khiến anh không ngừng l**m láp, g*m c*n, chẳng muốn rời xa.
Dần dần, tầm mắt anh quen với bóng tối, khuôn mặt Hạ Tuế cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hứa Thanh Dã rũ mắt nhìn gương mặt không chút tỳ vết kia. Vì say rượu, cậu nhắm mắt, đuôi mắt phiếm lên vài nét đỏ ửng, tăng thêm vẻ quyến rũ.
Nghĩ đến những lời lảm nhảm vô nghĩa của cậu lúc say, anh không kìm được mà dùng răng cắn mạnh hơn một chút. Hạ Tuế khẽ nhíu mày, trong miệng phát ra hai tiếng nức nở.
Cậu giống như một chú mèo nhỏ xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, khiến người ta vừa ghét vừa muốn thân cận. Anh muốn nhốt cậu vào lồng, chỉ cho mình anh được ngắm nhìn.
Cuối cùng, Hứa Thanh Dã vẫn nới lỏng động tác.
Anh rời đi, ánh mắt lướt qua nơi môi răng vừa kề sát. Môi Hạ Tuế hơi ướt, hơi sưng, trông thật gợi cảm.
Đôi mắt Hứa Thanh Dã tối sầm lại. Khi Hạ Tuế ngây thơ xoay người định đi, anh lại kéo cậu trở lại và cúi xuống hôn thêm một lần nữa.
Lần này, động tác của anh rất nhẹ, đầu lưỡi thăm dò cạy mở cánh môi Hạ Tuế, lởn vởn giữa kẽ răng.
Anh có chút vụng về, còn Hạ Tuế dường như cũng chẳng có kinh nghiệm, cậu cứ đờ ra để mặc anh càn quét mà không phản ứng. Chỉ đến khi đầu lưỡi Hứa Thanh Dã lướt qua hàm trên, cậu mới đột nhiên rên nhẹ một tiếng từ cổ họng, cơ thể mềm đi hai phần.
Hứa Thanh Dã nhận ra hàm răng đang khép chặt của cậu có chút lơi lỏng, anh lập tức nhân cơ hội luồn sâu vào.
Khoảng cách giữa hai người gần lại vô cùng. Những tiếng nước ái muội phát ra từ môi răng đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh của ký túc xá.
Khi anh lướt qua khoang miệng Hạ Tuế, anh cảm nhận được cơ thể cậu run rẩy mạnh mẽ. Tiếng nức nở trầm thấp vang lên từ mũi, đôi tay đang nắm chặt áo phông của anh cũng siết lại vài phần.
Anh thấy đuôi mắt Hạ Tuế càng lúc càng đỏ, hàng mi run rẩy không ngừng. Những lời nói đứt quãng tắc nghẽn ở cổ họng, cậu vô thức nâng đầu lưỡi lên, nhẹ nhàng cọ vào lưỡi anh, như làm nũng, mong anh buông tha cho mình.
Nhận thấy điều này, ánh mắt Hứa Thanh Dã càng thêm sâu thẳm. Anh dừng động tác, chờ đợi Hạ Tuế chủ động. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra "kẻ gây tội" khiến mình suýt ngạt thở đã đứng yên, cậu cũng lười biếng thu lưỡi về. Tuy nhiên, ngay lập tức, anh đã chiếm lấy nó, chấp nhận một trận bão táp mãnh liệt hơn.
Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Hạ Tuế không ngừng vỗ vào ngực anh, trong miệng lẩm bẩm "nóng", Hứa Thanh Dã mới luyến tiếc rời đi.
Khuôn mặt Hạ Tuế ửng đỏ, đôi mắt hơi nhắm lại lấp lánh hơi nước. Cánh môi bị "hành hạ" đến sưng nhẹ. Dù trong bóng tối, vẫn có thể đoán được màu sắc của nó hẳn là rất tươi tắn.
Cổ họng Hứa Thanh Dã khẽ động, cảm giác bên dưới gần như muốn nổ tung. Gân xanh trên cánh tay nổi lên, anh mới miễn cưỡng kiềm chế được d*c v*ng tiến thêm một bước.
Anh cảm nhận được Hạ Tuế sau nụ hôn cũng có chút phản ứng. Lúc này, cậu dường như khó chịu, cọ cọ vào người anh. Mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy sức chịu đựng của mình sắp bùng nổ, nhưng lại không nỡ đẩy cậu ra, chỉ có thể chấp nhận sự đau khổ và kh*** c*m song hành này.
Anh nhìn chằm chằm Hạ Tuế một lúc lâu, cuối cùng cúi người xuống, trút giận bằng một cú m*t mạnh ở xương quai xanh của cậu. Cảm nhận được cơ thể cậu run lên, anh mới buông tay.
Anh ép mình kìm nén d*c v*ng muốn tiến xa hơn, đặt Hạ Tuế ngồi trên ghế, lấy một chiếc áo khoác của mình trong tủ để đắp cho cậu, sợ cậu bị lạnh. Sau đó, anh vội vàng vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Vì đã tắt đèn nên không còn nước nóng. Dòng nước lạnh buốt xối lên người cuối cùng cũng tạm dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
Nhưng vì sợ Hạ Tuế ở ngoài một mình có chuyện, Hứa Thanh Dã không đợi khô người đã vội vã đi ra.
Anh không mặc áo, để trần nửa trên, với cơ bụng 8 múi rõ rệt cùng cơ ngực săn chắc. Đường nhân ngư kéo xuống dưới, hoàn toàn biến mất trong chiếc q**n l*t màu đen. Phía trước nhô lên rõ rệt.
Anh lo lắng Hạ Tuế sẽ xảy ra chuyện sau khi say, nên ra rất gấp. Khi ra ngoài, anh mới thấy Hạ Tuế đã tự tìm được một tư thế thoải mái, nằm nghiêng ngủ gục trên bàn.
Hơi thở cậu rất đều, dường như đã chìm vào giấc mơ đẹp.
Hứa Thanh Dã đi đến bên cạnh cậu, rũ mắt nhìn cậu hồi lâu. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên môi Hạ Tuế, tâm trạng không thể nói là phức tạp đến mức nào.
Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên làm ra chuyện này. Anh chưa bao giờ nghĩ mình là người đồng tính, nhưng dù tâm trạng có phức tạp thế nào, anh cũng không hối hận một chút nào về những gì vừa xảy ra.
Thậm chí, bây giờ anh còn phải kiềm chế cảm giác muốn hôn cậu thêm lần nữa.
Cảm giác xa lạ chưa từng trải qua này khiến anh theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng cũng đầy cám dỗ.
Nó giống như chiếc hộp Pandora đang dụ dỗ anh, từng bước tiến tới, cho đến khi có thể ôm chặt đối phương vào lòng và chiếm hữu một cách tuyệt đối.
Nhưng… Hạ Tuế sẽ nghĩ thế nào?
Cậu tuy có vẻ quyến rũ anh, nhưng cậu không thích đàn ông, việc quyến rũ anh chỉ là vì tiền.
...Vậy nếu cho tiền thì sao?
50 vạn để suy xét hẹn hò, vậy nếu anh cho cậu 200 vạn, Hạ Tuế có đồng ý không?
Nếu 200 vạn không đủ, thì 300 vạn, 500 vạn, 1000 vạn?
Những chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không đáng là gì.
Nhưng liệu Hạ Tuế có đồng ý không?
Hứa Thanh Dã trong lòng không chắc chắn. Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hạ Tuế, an tĩnh, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Anh cúi người xuống, khẽ mở miệng: “Lên giường ngủ đi.”
Lời nói này không khiến Hạ Tuế có bất kỳ phản ứng nào. Cậu vẫn ngủ rất say.
Hứa Thanh Dã đưa tay bế Hạ Tuế từ trên bàn lên. Sự thay đổi đột ngột này cuối cùng cũng khiến ý thức Hạ Tuế trở về. Cậu lơ mơ tỉnh dậy từ giấc ngủ, mở mắt nhìn xung quanh một chút, có chút mờ mịt lẩm bẩm: “Đây là đâu vậy… Ký túc xá?… Sao tôi lại về ký túc xá rồi.”
Suy nghĩ của cậu nghe có vẻ lộn xộn, Hứa Thanh Dã nói: “Cậu uống say.”
Hạ Tuế lẩm bẩm thêm vài câu không rõ ràng, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Hứa Thanh Dã đặt Hạ Tuế lên giường, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, thay quần áo ngủ, sau đó đắp chăn cẩn thận, kéo màn giường lại. Anh đi xuống, ngồi trên ghế rất lâu.
Vô số ý tưởng và suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, anh không thể lý giải được sự thay đổi trong suy nghĩ của mình đối với Hạ Tuế rốt cuộc bắt đầu từ khi nào.
Anh ngồi cho đến nửa đêm, mới lên giường nghỉ ngơi. Nhưng vừa chạm vào đệm, suy nghĩ lại vô thức bay về phía giường bên cạnh, chỉ cách một tấm màn. Cậu đang ngủ yên ở đó. Anh nghĩ đến đôi môi mềm mại, vụng về của cậu đã để mặc anh tùy ý chiếm lấy, nghĩ đến lúc thay quần áo cho cậu đã vô tình chạm phải vòng eo mềm mại...
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy không khí lại trở nên nóng lên. Càng cố gắng bình tĩnh, phản ứng của cơ thể lại càng lớn. Nghe tiếng thở đều đều của Hạ Tuế, Hứa Thanh Dã cuối cùng vẫn rời giường, đi vào nhà tắm thêm một lần nữa.
Lần này anh ở lại rất lâu. Khi đi ra, ánh bình minh đã hơi ló rạng. Hứa Thanh Dã đi lại nhẹ nhàng trên sàn, không làm kinh động đến Hạ Tuế đang ở bên cạnh.
Ngày hôm sau, Hạ Tuế tỉnh dậy đã là 10 giờ.
Cậu mở mắt, lơ mơ lấy điện thoại ra nhìn, suy nghĩ dần dần trở lại. Cậu nhớ lại hôm qua đã cùng mọi người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đi liên hoan, uống rượu say.
Đầu vẫn còn hơi đau do men say. Cậu xoa xoa thái dương, cảm thấy cánh môi dường như hơi khô, l**m một chút, lại thấy không giống bình thường.
Sao lại có cảm giác… hơi sưng vậy nhỉ?
Hạ Tuế có chút khó hiểu. Cậu ngồi dậy từ trên giường, vén màn, Hứa Thanh Dã không có ở ký túc xá. Cậu xuống giường, đi đến bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân.
Tối qua cậu loáng thoáng nhớ mình hình như đã ngồi trên xe của Hứa Thanh Dã về. Xem ra tối qua chính là Hứa Thanh Dã đã thay quần áo và giúp mình lên giường. Cậu nên cảm ơn anh ấy.
Cậu lấy cốc súc miệng, lấy nước, rồi bóp kem đánh răng lên bàn chải, soi gương định đánh răng, thì đột nhiên phát hiện miệng mình trong gương quả thật có hơi sưng.
Không chỉ vậy, ở xương quai xanh bên trái của mình không biết vì sao lại có một vết đỏ rõ ràng, giống như vết cọ xát với thứ gì đó, cũng có thể là vết muỗi đốt.
Hạ Tuế vừa đánh răng vừa đưa tay chạm vào. Không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, chỉ là có một vết lạ ở đó.
Chẳng lẽ là do hôm qua liên hoan có món gì khiến cậu bị dị ứng?
Hạ Tuế suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, mà dù sao cũng không phải vấn đề lớn, nên cậu cũng không nghĩ nữa. Đúng lúc này, cửa ký túc xá vừa hay bị người từ ngoài đẩy ra, là Hứa Thanh Dã đã về, trong tay xách theo một đống đồ ăn.
Nhìn thấy Hạ Tuế, ánh mắt anh khựng lại, dường như cũng dừng trên đôi môi hơi sưng và xương quai xanh của cậu. Nhưng chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hạ Tuế đã ấp úng nói trước:
“Tối qua cảm ơn cậu nhé. Tôi không biết tửu lượng của mình kém như vậy, mấy cốc bia thôi đã gục rồi. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Tối qua… chắc tôi không uống say rồi làm chuyện điên rồ gì chứ?”
Nói đến cuối, giọng Hạ Tuế có chút không chắc chắn.
Hứa Thanh Dã mím môi: “Không có.”
Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy Hứa Thanh Dã vẫn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt dường như còn dừng trên môi, Hạ Tuế nghĩ nghĩ, lại giải thích: “Ồ, tôi hình như bị dị ứng gì đó, nên môi hơi sưng.”
Nghe lời này, Hứa Thanh Dã ngây người: “Cậu không nhớ…”
Hạ Tuế đợi mãi không thấy Hứa Thanh Dã nói tiếp, cậu vừa rửa mặt vừa có chút nghi hoặc quay đầu lại: “Gì cơ? Nhớ gì cơ?”
Hứa Thanh Dã dời mắt đi: “...Không có gì. Tôi mua bữa sáng rồi, lát nữa cùng ăn nhé.”
Hạ Tuế nghe vậy thì mắt cong cong. Tỉnh dậy từ sớm cậu đã thấy đói bụng: “Vậy vừa hay, cảm ơn nhé.”
Cậu quay đầu lại tiếp tục vệ sinh cá nhân. Sau khi cậu dời ánh mắt đi, Hứa Thanh Dã lại một lần nữa nhìn chằm chằm cậu.
Hạ Tuế… không nhớ chuyện tối qua sao?
Rất nhanh, Hạ Tuế rửa mặt xong đi ra. Hứa Thanh Dã mua rất nhiều đồ ăn, cả món Trung lẫn món Tây, bảo Hạ Tuế tùy ý chọn món mình thích.
Hạ Tuế vẫn thích bữa sáng truyền thống hơn, như sữa đậu nành, quẩy và bánh bao. Nghe vậy, cậu cũng không khách sáo với Hứa Thanh Dã, lựa chọn từ trong đó.
Nhưng điều kỳ lạ là khi ăn, Hứa Thanh Dã lại không ăn, ngược lại cứ ngồi bên cạnh như có tâm sự gì đó.
Tự mua bữa sáng mà lại không ăn, thật là một người kỳ lạ.
Hạ Tuế hỏi han vài câu, nhưng Hứa Thanh Dã chỉ đáp lại qua loa. Biết anh không muốn nói, Hạ Tuế cũng không hỏi thêm.
Buổi trưa cậu còn có một công việc làm thêm là phát tờ rơi. Xem thời gian cũng gần đến giờ, cậu nói với Hứa Thanh Dã rồi ra cửa. Trước khi đi, để che đi vết dị ứng ở cổ và môi, cậu vẫn mặc một chiếc áo cổ cao hơn một chút, rồi đeo khẩu trang.
Mãi cho đến khi cậu ra cửa, Hứa Thanh Dã mới dọn dẹp đồ trên bàn, lấy điện thoại ra từ túi, nhấn vào khung chat với Hạ Tuế.
Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở lần đầu gặp mặt để nộp tiền điện nước, sau đó chưa từng nói chuyện lần nào nữa.
Giữa hai người dường như không có chủ đề gì để nói.
Nếu gửi tin nhắn cho nick này, Hạ Tuế nhất định sẽ thấy rất kỳ lạ.
Hứa Thanh Dã lại chuyển sang khung chat của “Lâm Tuế”. Lần trò chuyện trước đó là vào hôm kia, Hạ Tuế cố ý câu dẫn anh, nói lâu rồi không gặp, nhớ "anh trai" rất nhiều.
Hứa Thanh Dã nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng đánh chữ, gửi tin nhắn cho “Lâm Tuế”:
【 Lại có một công việc thử quần áo, giá cũ nhé, có thời gian không? 】

Bình Luận (0)
Comment