Ngày đầu tiên chính thức trở thành người yêu của Hứa Thanh Dã, Hạ Tuế đã bắt đầu tính toán khi nào sẽ đá anh.
Nhưng nếu ngay hôm sau đã chia tay thì có vẻ hơi vội vàng. Cậu nghĩ, ít nhất cũng phải sau nửa tháng.
Yêu cầu của Khương Tùng Nhất là phải để Hứa Thanh Dã nếm trải cảm giác thất tình. Yêu còn chưa yêu được, lấy đâu ra thất tình mà nếm? Vì thế, trong nửa tháng này, cậu phải đóng tròn vai một người bạn gái tốt. Dù sao hai người cũng chỉ đang “yêu xa” qua mạng, cậu chỉ cần nói vài lời ngọt ngào là đủ.
Vậy là Hạ Tuế lên mạng tìm hiểu xem các cặp đôi đang trong giai đoạn cuồng nhiệt thường tương tác với nhau thế nào. Từ sáng sớm thức dậy, cậu đã nhắn tin cho Hứa Thanh Dã, chia sẻ những hành trình “tưởng tượng” của mình, lấy ảnh trên mạng để tạo ra một cuộc sống hàng ngày đầy màu sắc của một cô gái trí tuệ.
Hứa Thanh Dã cũng thể hiện mình là một người bạn trai mẫu mực. Anh không còn kiệm lời như trước, không chỉ trả lời mọi tin nhắn của cậu mà còn chủ động báo cáo lịch trình của mình.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Hạ Tuế thoáng có chút ảo giác rằng mình thật sự đang yêu đương với Hứa Thanh Dã. Cậu ôm điện thoại suốt, cười ngây ngô khi nhắn tin, đến mức Tào Cố, cũng nhận ra điều bất thường khi thấy cậu.
“ Cậu ôm điện thoại cười suốt thế kia là làm gì đấy?” Tào Cố vừa gắp thức ăn vừa nhìn Hạ Tuế với ánh mắt nghi ngờ.
Hạ Tuế vội vàng tắt màn hình điện thoại, cất đi: “Không có gì.”
Trước khi tắt, cậu vừa nhắn tin cho Hứa Thanh Dã:
【Trưa nay ăn món Hồ Nam với bạn, cay quá trời luôn QAQ】
【Kèm theo ảnh món ăn】
Hứa Thanh Dã trả lời rất nhanh:
【Ăn không quen thì ăn ít thôi, lần sau để anh dẫn em đi ăn món khác.】
【Chuyển khoản 520k.】
【Gọi ly trà sữa giải cay đi.】
Tào Cố thấy Hạ Tuế đặt điện thoại úp xuống bàn, càng thêm nghi ngờ: “ Cậu... có phải cậu đang yêu không?”
Hạ Tuế giật mình, lập tức phản bác: “Không, không có.”
“Thật không?” Tào Cố nheo mắt, “Hai thằng anh em với nhau, cậu đừng giấu anh. Anh thấy nụ cười trên mặt cậu cứ như thằng ngốc ấy. Hồi trước thằng bạn cùng phòng của anh lúc yêu cũng y hệt cậu, suốt ngày ôm điện thoại nhắn tin. Này, là cô gái nào thế? Anh có quen không? Có phải cùng trường mình không?”
Vừa nói, anh vừa hạ giọng, ghé sát vào, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Hạ Tuế đâu dám nói người đang nhắn tin với mình không chỉ là con trai mà còn là Hứa Thanh Dã. Cậu đành nói lảng: “Thật không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Thấy Hạ Tuế kiên quyết phủ nhận, Tào Cố cũng không truy hỏi thêm: “Thôi được rồi, dù cậu có nói gì thì anh cũng nhìn ra rồi. Cậu chắc chắn có ý với người kia. Thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, có khả năng hay không thì phải thử mới biết được...”
Tào Cố lại luyên thuyên kể về một người bạn khác thầm thương trộm nhớ một chàng trai nhưng không dám theo đuổi, cuối cùng phát hiện ra không chỉ đối phương cũng là người đồng tính mà còn đã có bạn trai.
Những lời này Hạ Tuế chẳng nghe lọt tai. Trong đầu cậu cứ văng vẳng câu nói của Tào Cố: “ Cậu chắc chắn có ý với người kia...”
Làm sao có thể!
Cậu là trai thẳng, sao lại có thể có ý với Hứa Thanh Dã chứ!
Hơn nữa Hứa Thanh Dã cũng là trai thẳng, anh ấy thích cô gái “Lâm Tuế” trong bộ váy nữ, chứ không phải là cậu…
Cậu và Hứa Thanh Dã chỉ là quan hệ nhiệm vụ. Khi nhiệm vụ kết thúc, hai người sẽ lại trở về là bạn cùng phòng đơn thuần.
Hạ Tuế không thể lý giải được những cảm xúc phức tạp trong lòng mình là gì, đành tạm thời kìm nén xuống, bắt kịp câu chuyện của Tào Cố, cố gắng trò chuyện như bình thường. Cho đến khi ăn xong và hai người chia tay, cậu mới vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Không có tin nhắn mới.
Tâm trạng cậu bỗng dưng có chút mất mát khó tả, nhưng lại không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Hạ Tuế nghĩ chắc là câu chuyện buồn của Tào Cố lúc nãy đã ảnh hưởng đến mình. Cậu định đi mua một ly trà sữa ở cửa hàng bên cạnh để dùng đồ ngọt k*ch th*ch dopamine. Đang đi đến cửa hàng, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Cậu lấy ra xem, là Hứa Thanh Dã nhắn tới.
【Ăn xong chưa?】
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng tâm trạng cậu dường như tốt hơn rất nhiều. Khóe miệng Hạ Tuế không thể kiềm chế mà khẽ cong lên, cậu nhắn lại: 【Ăn xong rồi anh ơi.】
Nhắn xong, cậu lại thêm: 【Anh đang làm gì mà không nhắn tin cho em vậy tvt.】
Hứa Thanh Dã trả lời: 【Thấy em đang bận nên không làm phiền.】
【Nhận tiền đi.】
Hạ Tuế kéo lên xem, phát hiện quả thật là mình vừa rồi không trả lời tin nhắn của anh. Cậu nhấn nhận, rồi thấy Hứa Thanh Dã gửi thêm tin mới.
【Anh đang tập gym.】
Đây là câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Hạ Tuế.
Buổi trưa mà đi tập gym à?
Hạ Tuế cắn môi, tưởng tượng dáng vẻ Hứa Thanh Dã đang tập luyện, có chút nghịch ngợm nhắn tin: 【Anh có cơ bụng không, em muốn xem cơ bụng của anh quá đi.】
Tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Thanh Dã không trả lời. Vài giây sau, anh gửi một tấm ảnh.
Tấm ảnh có vẻ là ảnh tự chụp vội vàng, bố cục khá tùy ý. Hạ Tuế nhấn vào phóng to, lập tức toàn bộ màn hình điện thoại bị chiếm trọn bởi tám múi cơ bụng rắn chắc của đối phương. Một cảm giác đầy khao khát như đánh thẳng vào mắt.
Hạ Tuế nín thở. Cậu nhìn vòng eo thon gọn, săn chắc, đầy sức mạnh, giống như một con báo nhanh nhẹn, dường như giây tiếp theo sẽ vọt ra khỏi màn hình. Ống kính rất gần, còn có thể thấy những giọt mồ hôi li ti sau khi vận động, tràn ngập hormone, theo cạnh bức ảnh trôi xuống những vùng đất “không thể nói” ở phía dưới.
Dù Hạ Tuế cũng là con trai, nhưng cậu không thể phủ nhận bức ảnh này của Hứa Thanh Dã quá đỗi quyến rũ.
Cậu nhìn ảnh, không nhịn được nhấn lưu. Nhưng vừa lưu xong, trên điện thoại ngay lập tức hiện lên một cuộc gọi thoại từ Hứa Thanh Dã.
Hạ Tuế luống cuống định từ chối, nhưng ngay trước khi ấn nút từ chối, cậu chợt nhận ra mình không ở cạnh Hứa Thanh Dã. Cậu có thể nghe máy.
Hai lần trước Hứa Thanh Dã gọi điện thoại, cậu đều ở trong ký túc xá, sợ bị lộ nên không dám nghe, chỉ đành tìm đủ mọi lý do để thoái thác. Nhưng từ chối nhiều quá Hứa Thanh Dã sẽ nghi ngờ mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tuế vẫn nhấn nút chấp nhận.
Cậu chưa kịp nói gì, giọng nói của đối phương đã vang lên, mang theo chút khàn khàn sau khi vận động, vô cùng quyến rũ.
“Bảo bối,” Hứa Thanh Dã mở lời, “Thích không?”
Giọng anh trầm thấp, truyền qua tai nghe vào màng nhĩ, giống như đang kề sát bên tai Hạ Tuế mà nói chuyện.
Dù đang là giữa trưa nắng gắt, Hạ Tuế vẫn cảm thấy mình như bị thôi miên. Cậu nói: “...Thích.”
Nghe thấy câu trả lời của cậu, giọng Hứa Thanh Dã càng thêm dịu dàng, anh lại hỏi: “Vậy có muốn sờ thử không?”
Mặt Hạ Tuế hơi ửng hồng. Cậu không hiểu tại sao mình lại đỏ mặt, chỉ có thể đổ lỗi cho thân hình của Hứa Thanh Dã quá đỉnh.
Cậu nói: “Muốn.”
Nghe vậy, Hứa Thanh Dã khẽ cười. Hạ Tuế bị cười đến có chút ngại ngùng, trong cơn tức giận muốn cúp điện thoại, thì nghe Hứa Thanh Dã lại nói: “Vậy bảo bối, ngày mai cho em sờ nhé.”
Ngày mai?
Hạ Tuế còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thanh Dã đã gửi tới hai tấm ảnh chụp vé xem phim.
Bộ phim này là một bộ phim mới rất ăn khách và được đánh giá cao. Hứa Thanh Dã mua hai vé ở hàng ghế tình nhân phía sau, rạp chiếu phim nằm ngay gần khu làng đại học.
“Bảo bối, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim nhé?”
Giọng Hứa Thanh Dã khẽ nâng lên ở cuối câu, mang theo chút hỏi ý và thân mật. Hạ Tuế biết mình nên từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại đồng ý.
Cậu nói: “Được.”
Sau khi đồng ý, Hạ Tuế có chút hối hận. Cậu biết cách an toàn nhất là duy trì mối quan hệ online trong nửa tháng này, rồi khi không thể thoái thác được nữa thì sẽ đá Hứa Thanh Dã.
Mỗi lần gặp mặt trực tiếp với Hứa Thanh Dã, nguy cơ bị lộ thân phận của cậu lại tăng thêm một phần.
Tại sao cậu lại đồng ý chứ... Nhất định là vì cậu cũng muốn tìm một người đi xem phim cùng.
Hạ Tuế tự an ủi mình, dù sao công việc làm mẫu trước kia cũng đã gặp vài lần, lần này cũng chẳng khác gì. Dù sao thì thời hạn nửa tháng cũng sắp đến, có lẽ hai người chỉ gặp nhau lần này thôi.
Nghĩ vậy, ngày hôm sau là thứ Bảy, Hạ Tuế lại xin nghỉ Thành ca.
Quán bar không thiếu nhân viên phục vụ, chủ yếu chiêu mộ Hạ Tuế cũng là để thu hút khách, nên Thành ca rất sảng khoái đồng ý cho cậu nghỉ. Sau đó anh trêu chọc cậu:
【Đúng là đang yêu có khác, trước kia có thấy chú xin nghỉ thường xuyên như thế bao giờ đâu.】
Hạ Tuế nhớ lại lần trước mình nói dối Hứa Thanh Dã là bạn trai để Thành ca bớt nghi ngờ. Không ngờ lời nói dối lại trở thành sự thật, giờ đây Hứa Thanh Dã thật sự đã trở thành “bạn trai” của “cậu”.
Chiều thứ Bảy Hứa Thanh Dã không có ở ký túc xá, Hạ Tuế xách đồ rồi lén lút chuồn ra ngoài để hóa trang. Thời gian xem phim là buổi tối, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại gần khu làng đại học.
Khi Hạ Tuế đến, Hứa Thanh Dã đã ở đó. Anh mặc một chiếc áo hoodie và quần jean đơn giản, đeo khẩu trang đen, tay xách một túi trà sữa.
Dù hôm nay ăn mặc rất kín đáo, khí chất của anh vẫn thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.
Thấy Hạ Tuế, anh sải bước đi tới. Không đợi Hạ Tuế mở lời, anh vươn tay xoa đầu cậu, giọng trầm thấp hỏi: “Trà sữa muốn uống bây giờ không?”
Hạ Tuế ban đầu có chút lo lắng rằng sau khi mối quan hệ thay đổi, cậu sẽ không quen khi ở cạnh Hứa Thanh Dã. Cậu chưa từng yêu đương, không biết các cặp đôi bình thường sẽ như thế nào, nhưng không ngờ Hứa Thanh Dã lại tự nhiên đến vậy, cứ như hai người đã rất quen thuộc.
Cậu ngẩn ra một chút rồi nói: “Uống.”
Hứa Thanh Dã lấy ly trà sữa ra khỏi túi, cắm ống hút rồi đưa vào tay Hạ Tuế.
Hạ Tuế nhìn nhãn hiệu, đúng là loại trà sữa mà mấy ngày nay cậu hay mua, ngay cả độ đường cũng đúng khẩu vị của cậu. Sao Hứa Thanh Dã lại biết cậu thích loại này?
Như biết được sự thắc mắc của cậu, Hứa Thanh Dã thản nhiên nói: “Là nhân viên quán giới thiệu. Thích không.”
Hạ Tuế nói “thích” mà không nghĩ ngợi nhiều. Cậu vừa uống một ngụm, Hứa Thanh Dã đã thuận thế kéo tay cậu: “Chúng ta đi thôi.”
Bàn tay Hứa Thanh Dã rộng, chỉ có một chút chai sần mỏng, do thường xuyên chơi thể thao. Các ngón tay thon dài, trắng trẻo, trực tiếp đan mười ngón tay vào tay Hạ Tuế.
Cơ thể Hạ Tuế cứng đờ, đứng sững lại. Hứa Thanh Dã quay đầu nhìn cậu, có vẻ khó hiểu: “Bảo bối, sao vậy?”
Lòng bàn tay đối phương ấm áp, nóng hơn tay cậu hai phần. Một luồng hơi ấm không ngừng cuộn trào từ nơi hai bàn tay giao nhau, kéo theo trái tim cậu bắt đầu đập loạn xạ.
Nhìn ánh mắt thản nhiên của Hứa Thanh Dã, Hạ Tuế nhận ra mình đã có một chút sai lầm khi đánh giá buổi gặp mặt hôm nay.
Khác với những lần gặp mặt trước, lần này là buổi hẹn hò.
Nắm tay giữa các cặp đôi là chuyện rất bình thường.
Cậu buộc mình phải trấn tĩnh lại, cố gắng thả lỏng, nói “không sao đâu,” rồi để mặc Hứa Thanh Dã kéo mình lên thang cuốn, vào rạp chiếu phim và lấy vé.
Mãi cho đến khi ngồi xuống ghế trong rạp, Hứa Thanh Dã vẫn nắm chặt tay cậu không buông.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu. Đèn trần tắt, chỉ còn ánh sáng từ màn hình. Nhưng bị bóng người ở hàng ghế phía trước che khuất, phía dưới ghế vẫn tối đen.
Hạ Tuế cảm nhận Hứa Thanh Dã nắm tay mình rất chặt. Cậu lấy cớ xoay tay nhắn tin để rút tay về. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống, tay cậu lại lập tức bị Hứa Thanh Dã nắm lấy một cách rất tự nhiên.
Hạ Tuế: …
Thôi được rồi.
Dù sao nắm một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Hạ Tuế tự an ủi mình. Hứa Thanh Dã nắm tay cậu cũng không làm gì khác, rất nhanh Hạ Tuế cũng dần quen, chăm chú tập trung vào bộ phim.
Phải công nhận, bộ phim này quả thật xứng đáng với doanh thu phòng vé cao như vậy. Đây là một bộ phim trinh thám, khi cả bộ phim kết thúc, trong đầu Hạ Tuế vẫn còn chìm đắm trong những quyết định mạo hiểm của nhân vật chính.
Cậu rất ít khi ra rạp xem phim, đa phần đều đợi bản online rồi xem trên điện thoại, thế nên khi xem thì phim đã qua thời điểm hot, cũng không có ai để thảo luận về cốt truyện cùng.
Lần này xem xong, mắt Hạ Tuế sáng lên, không nhịn được nói với Hứa Thanh Dã những suy nghĩ của mình về nội dung phim. Hứa Thanh Dã chăm chú lắng nghe, rồi cũng theo mạch suy nghĩ của cậu để tham gia thảo luận.
Hứa Thanh Dã là một người biết lắng nghe rất tốt. Anh sẽ nghiêm túc nghe hết lời bạn nói, không qua loa lấy lệ hay tùy tiện đưa ra ý kiến của mình như một vài người khác.
Hạ Tuế càng nói càng hăng say. Bỗng nhiên, Hứa Thanh Dã gọi cậu: “Bảo bối.”
“Ơ?”
Hạ Tuế chưa thỏa mãn nhưng vẫn ngưng lời, quay đầu lại. Cậu thấy một bóng đen trước mắt đang tiến lại gần.
Giây tiếp theo, một nụ hôn đặt lên môi cậu.