Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 32

Đối phương đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, mang theo hương thơm dễ chịu từ người anh, bao trọn cả cơ thể Hạ Tuế.
Đôi môi mềm mại của anh có nhiệt độ cao hơn bình thường, tạo ra một cảm giác rõ ràng, hơi thở ấm áp phả vào má khiến cậu hơi nhột.
Hạ Tuế bất ngờ, mở to mắt nhìn khuôn mặt Hứa Thanh Dã phóng to trước mặt, sau đó đôi môi anh dịu dàng áp lên môi cậu.
Trái tim cậu đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến toàn thân cậu choáng váng. Hạ Tuế đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào.
Hứa Thanh Dã cúi mắt nhìn cậu, dường như rất hài lòng với vẻ mặt này, đuôi mắt anh hơi cong lên đầy ý cười. Lưỡi anh linh hoạt nhẹ nhàng l**m lên đôi môi Hạ Tuế, tìm khe hở để xâm nhập, tự nhiên quấn quýt lấy lưỡi đối phương.
Lúc này Hạ Tuế mới bừng tỉnh, cậu vội vàng quay mặt đi, đẩy Hứa Thanh Dã ra. Nhưng cậu không thể đẩy nổi anh, Hứa Thanh Dã vẫn ôm chặt cậu vào lòng. Hạ Tuế có thể cảm nhận lồng ngực anh rung lên, cùng với một tiếng nói hơi nghi hoặc.
“Sao vậy bảo bối?”
Hạ Tuế cảm giác đầu óc mình đã thành một mớ hồ nhão, không thể suy nghĩ gì được. Trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Hứa Thanh Dã vừa hôn mình, còn... là nụ hôn lưỡi!
Mặt cậu đỏ bừng, chiếc lưỡi vừa bị đối phương l**m láp cứng đờ giữa không trung, nhất thời không biết phải làm gì. Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu.
Tuy cậu không có chấp niệm gì với những cái "lần đầu tiên" mang tính hình thức, nhưng nghĩ đến việc đây là nụ hôn với một người đàn ông... Đây là tình huống mà cậu chưa từng tưởng tượng.
Thế nhưng, bất ngờ thay, cậu không hề cảm thấy Hứa Thanh Dã ghê tởm, chỉ là cú sốc và sự kinh ngạc quá lớn khiến cậu nhất thời khó chấp nhận.
Cậu nghe Hứa Thanh Dã lặp lại câu hỏi ban nãy, giọng nói có vẻ lo lắng và nghi hoặc. Hạ Tuế miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: “Không... không có gì, chỉ là cảm giác... có hơi nhanh quá.”
Người hiện đại yêu đương tiến triển nhanh như vậy sao? Thế thì tối nay...
Nghĩ đến chuyện này, thần kinh Hạ Tuế căng thẳng, cảm thấy mình phải nhanh chóng tìm lý do để chuồn thôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, cậu đã cảm thấy Hứa Thanh Dã ôm mình chặt hơn, vùi đầu vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng nói:
“Vậy bảo bối, chúng ta từ từ thôi.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ, Hạ Tuế cảm thấy nửa người mình hơi tê dại. Cậu có chút không quen, khẽ nhích người, liền nghe Hứa Thanh Dã lại mở lời: “Bảo bối, đừng cựa quậy.”
Nhưng ngay cả trước khi anh nói, Hạ Tuế đã hoàn toàn không dám động đậy.
Vì cậu cảm nhận được cơ thể anh có chút khác lạ.
...Không phải, đây là từ từ sao???
Nhớ lại hình ảnh anh mà cậu từng thấy trong nhà vệ sinh rất lâu trước đây, Hạ Tuế cảm thấy dường như có chút nguy hiểm.
Hứa Thanh Dã vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm cậu, nhẹ nhàng mở lời:
“Bảo bối, anh rất thích em.”
“À.” Hạ Tuế trả lời cộc lốc. Cậu hoàn toàn không để ý Hứa Thanh Dã nói gì, cơ thể cứng đờ, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở một chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.
“Bảo bối, hứa với anh đừng rời xa anh, được không?”
Dường như nhận ra sự qua loa của cậu, Hứa Thanh Dã ngẩng mặt lên, cúi mắt nhìn cậu. Giọng nói anh vẫn khàn, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác, có vẻ tỉnh táo và sắc bén. Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Hạ Tuế có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu.
Đôi tay đặt hai bên tự giác nắm chặt vạt áo, Hạ Tuế quay mặt đi, nói dối:
“...Được.”
Có được câu trả lời này, Hứa Thanh Dã khẽ lộ ra một nụ cười trên mặt. Anh nhìn cậu chăm chú vài giây, cuối cùng buông tay ra và nói: “Anh đưa em về.”
Hạ Tuế không ngờ đối phương lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy. Cậu cúi mắt lướt nhanh nhìn xuống bên dưới anh, chỉ thấy hình dáng kia vẫn rất rõ ràng. Sau đó ngước mắt lên, lén lút quan sát Hứa Thanh Dã.
...Không khó chịu lắm sao?
Hứa Thanh Dã nói: “Đừng bận tâm về nó.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Hạ Tuế ngượng ngùng gãi gãi mũi, giả vờ không hiểu ý anh.
Hứa Thanh Dã đưa Hạ Tuế về chỗ cũ. Sau khi chia tay, Hạ Tuế thành thạo thay đồ và sắp xếp mọi thứ xong xuôi, trở về ký túc xá. Lúc này, Hứa Thanh Dã đang tắm trong phòng tắm.
Tiếng nước ào ào từ trong truyền ra. Cậu không biết đối phương đã vào đó bao lâu rồi, trong đầu cậu không khỏi hiện lên một vài hình ảnh không phù hợp với trẻ con.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến những điều đó, chỉ là chúng tự nhiên xuất hiện... Cạch, cửa phòng tắm mở ra. Hạ Tuế lập tức lấy lại tinh thần.
Hứa Thanh Dã chỉ mặc một chiếc quần ngủ bước ra, một tay cầm khăn lau tóc. Nửa thân trên tr*n tr**ng để lộ cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ, tám múi bụng rõ ràng, đầy sức sống.
Trước đây anh luôn ăn mặc kín đáo, hai người chưa bao giờ có hành vi c** tr*n như những ký túc xá nam sinh khác. Hôm nay là lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Ánh mắt Hạ Tuế không khỏi dừng lại ở đó, nhìn thấy cơ bụng anh phập phồng theo hơi thở. Cậu không nhận ra ánh mắt Hứa Thanh Dã lướt qua mình một vòng, sau đó anh bình thản mở lời chào hỏi: “ Cậu về rồi.”
“Ừm.”
Hạ Tuế chớp mắt, cảm thấy ký túc xá có vẻ hơi nóng, liền quay mặt đi.
Hứa Thanh Dã không nói gì, dường như muốn đi đến tủ quần áo lấy đồ. Khi đi ngang qua, anh vô tình cọ vai vào cậu. Cú va chạm bất ngờ khiến Hạ Tuế nhớ lại chuyện tối nay, cậu đột nhiên nhảy sang một bên. Khi nhận ra phản ứng của mình có chút quá đà, cậu lại nói:
“Ôi, tôi nhớ ra là cũng không còn sớm nữa, tôi đi tắm đây—”
Cậu ôm quần áo vội vàng chạy vào phòng tắm. Phía sau, Hứa Thanh Dã nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, không lên tiếng.
Hạ Tuế cảm thấy gần đây Hứa Thanh Dã có chút kỳ lạ, đối phương dường như luôn cố tình hay vô ý tìm cơ hội để tiếp cận mình.
Ví dụ, một ngày nọ cậu mua trái cây, theo bản năng hỏi Hứa Thanh Dã có muốn ăn không. Vừa nói xong cậu đã cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi, đang định rút tay lại thì Hứa Thanh Dã đáp “được” rồi tự nhiên đưa tay ra. Ngón tay anh khẽ lướt qua lòng bàn tay cậu, như một cú chạm vô tình, nhưng rồi anh nhanh chóng thu về.
Hạ Tuế cảm thấy có chút kỳ lạ. Cùng với việc nhớ lại nụ hôn lưỡi của đối phương lần trước, Hạ Tuế nhìn thấy Hứa Thanh Dã là có chút không thoải mái. Cậu bắt đầu cố gắng tránh mặt anh, về cơ bản là không ở lại ký túc xá trừ lúc ngủ.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thanh Dã đã nhận ra phản ứng của cậu.
Một đêm nọ, cậu từ thư viện trở về, Hứa Thanh Dã vẫn chưa đi ngủ. Nhìn cậu lấy sách từ trong cặp ra, xếp từng cuốn lên tủ, anh hỏi thẳng:
" Cậu đang trốn tôi à?”
Tay Hạ Tuế đang xếp sách khựng lại, đương nhiên là không thừa nhận: “Không có.”
Để lời nói của mình đáng tin hơn, cậu bổ sung thêm: “Chuyển ngành phải học bù nhiều, mấy ngày nay tôi toàn ngâm mình ở thư viện làm bài tập.”
Hứa Thanh Dã “ừm” một tiếng, không truy vấn thêm. Không biết là anh có tin hay không.
Nhưng rất nhanh, tài khoản “Lâm Tuế” cũng nhận được tin nhắn từ Hứa Thanh Dã. Anh nói muốn gặp cậu.
Hai người vẫn duy trì quan hệ tình nhân trên mạng, trò chuyện từ sáng đến tối. Hơn nửa thời gian ở thư viện của Hạ Tuế cũng là để nói chuyện phiếm với Hứa Thanh Dã. Chỉ là mỗi lần Hứa Thanh Dã hẹn ra ngoài, Hạ Tuế đều lấy lý do từ chối.
Mỗi lần như vậy, Hứa Thanh Dã đều chấp nhận lý do của Hạ Tuế, dường như rất hiểu việc cậu nói muốn "từ từ", và không tạo cho cậu bất kỳ áp lực nào.
Nửa tháng đã trôi qua, nhưng Hạ Tuế không biết vì sao mình cứ chần chừ mãi, không thể nói lời chia tay.
Cậu cảm thấy mình giống như một tên trộm hèn hạ, lén lút tận hưởng tình cảm mà Hứa Thanh Dã dành cho “Lâm Tuế”.
Nhưng rồi một ngày, chuyện này cũng phải kết thúc.
Ngày hôm sau là Chủ Nhật, Hứa Thanh Dã đi tham gia hoạt động thường kỳ của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Hạ Tuế cuối cùng cũng rảnh rỗi ở lại ký túc xá.
Đầu tiên, cậu ngủ một giấc trưa. Sau khi dậy, cậu dọn dẹp chăn ga gối đệm một chút. Xong xuôi mọi thứ, cảm thấy có chút buồn chán, cậu lại vô thức lấy điện thoại ra, mở khung chat với Hứa Thanh Dã.
【 Anh ơi, anh đang làm gì thế ạ. 】
Mặc dù cậu biết Hứa Thanh Dã đi làm gì, nhưng vẫn phải giả vờ không biết.
Hứa Thanh Dã trả lời ngay lập tức: 【 Hoạt động của câu lạc bộ nhiếp ảnh, đang chụp ảnh. 】
Nói rồi anh gửi đến một tấm ảnh. Trong ảnh có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, là những người đã gặp trong buổi liên hoan lần trước. Bị họ vây quanh ở giữa là một người mẫu có diện mạo xinh đẹp.
Hạ Tuế nhớ lại hai ngày trước mình lướt thấy trong vòng bạn bè của một đàn em, nói rằng Trương Thiên Bạch đã mời một người bạn người mẫu chuyên nghiệp đến làm mẫu cho họ.
Tấm ảnh của Hứa Thanh Dã dường như được chụp một cách ngẫu hứng, nhưng dù là chụp vội thì cũng không thể che giấu được sức hút của người mẫu trong ảnh. Ánh mắt cô kiên định, nụ cười rạng rỡ, trông tự tin và phóng khoáng, vừa nhìn đã khiến người ta có thiện cảm.
Nghĩ đến việc đối phương có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Hứa Thanh Dã, còn mình chỉ có thể trốn sau màn hình điện thoại, Hạ Tuế không biết đáy lòng mình là cảm giác gì.
Cậu thấy người mẫu mặc một chiếc váy dài màu đen, đường cắt tinh tế tôn lên vóc dáng, liền hỏi Hứa Thanh Dã:
【 Anh ơi, anh nói em mặc chiếc váy đó có đẹp không? 】
Hứa Thanh Dã không chút do dự trả lời: 【 Đẹp. 】
Hạ Tuế thấy câu trả lời này, khóe môi không kìm được cong lên, lại nói: 【 Anh có thấy em mặc bao giờ đâu, sao anh biết là đẹp? 】
Hứa Thanh Dã nói: 【 Bảo bối mặc gì cũng đẹp. 】
Hạ Tuế lập tức nhớ đến câu Hứa Thanh Dã đã nói trước đó, rằng cậu không mặc gì là đẹp nhất.
Đồ dối trá.
Mặt Hạ Tuế hơi đỏ lên, lẳng lặng nói thầm với màn hình. Trong lòng cậu ý niệm vừa chuyển, lại hỏi:
【 Thế anh... anh muốn nhìn em mặc gì? 】
Lần này Hứa Thanh Dã không trả lời ngay, mà sau một phút mới hồi đáp:
【 Mặc gì cũng được à? 】
Hạ Tuế nghĩ, nếu chỉ giống như trước đó chụp video ngắn thì cũng không phải không được...
Tin nhắn 【 Cái gì cũng được ạ 】 vừa được gửi đi, giây tiếp theo Hứa Thanh Dã đã gửi một tin nhắn khác đến.
Là một tấm ảnh, bối cảnh là trên giường của Hứa Thanh Dã trong ký túc xá. Trên đó bày một bộ trang phục hầu gái có vòng cổ đuôi thỏ— cùng là trang phục hầu gái, nhưng bộ này so với bộ cậu mặc ở quán bar làm thêm thì mát mẻ hơn nhiều, chỉ nhìn ảnh cũng có thể tưởng tượng được khi mặc lên người sẽ thế nào.
Nụ cười trên mặt Hạ Tuế hơi cứng lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Không phải, đều đã mua sẵn rồi sao? Hứa Thanh Dã chụp tấm này lúc nào vậy.
Tin nhắn của Hứa Thanh Dã lại tới: 【 Bảo bối, muốn nhìn em mặc bộ này, muốn... làm em. 】
Sự h*m m**n không hề che giấu lồ lộ trước mắt, Hạ Tuế ngay lập tức nhớ lại chuyện xảy ra sau khi xem phim lần trước.
Dường như, mọi chuyện có chút không ổn...
Tin nhắn của Hứa Thanh Dã vẫn tiếp tục:
【 Bảo bối, mỗi lần nhìn thấy em đều rất muốn hôn em, tại sao em lại trốn tránh anh. 】
Mỗi lần? Hứa Thanh Dã tại sao lại nói mỗi lần? Trốn anh? Hứa Thanh Dã đang nói cái gì vậy?
【 Bảo bối anh rất thích em, muốn nuốt chửng em một miếng. 】
【 Bảo bối, muốn làm em khóc. 】
【 Bảo bối đợi anh trở về. 】
【 Bảo bối, mãi mãi không được rời xa anh. 】
...
Hạ Tuế càng xem những tin nhắn này càng thấy hoảng loạn. Tại sao Hứa Thanh Dã đột nhiên lại nói những lời này? Điện thoại anh bị virus tấn công sao?
Nhìn nội dung hoàn toàn không phù hợp với vẻ lạnh lùng, đạm mạc của Hứa Thanh Dã, trái tim Hạ Tuế đập dồn dập, ngửi thấy một chút hơi thở nguy hiểm.
Cậu điên cuồng nhớ lại xem trong những cuộc trò chuyện với Hứa Thanh Dã thời gian này, mình có tiết lộ thông tin gì không. Nhưng nội dung trò chuyện của hai người quá nhiều, nhất thời không thể nhớ rõ.
Nhìn đối phương vẫn còn gửi tin nhắn đến liên tục như bị ô nhiễm, Hạ Tuế càng lúc càng hoảng. Cậu cắn răng trực tiếp kéo Hứa Thanh Dã vào danh sách đen, chính mình cũng lập tức xuống giường, định đi thư viện để tránh bão.
Tim cậu đập cực nhanh, mí mắt phải cũng giật hai cái, dường như báo hiệu có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cậu vội vàng nhét hai cuốn sách vào cặp, trực tiếp sải bước về phía trước, mở cửa ký túc xá, sau đó lập tức dừng lại.
Ngoài cửa ký túc xá, có một người không nên có mặt ở đây.
Hạ Tuế trong lòng vẫn ôm một tia ảo tưởng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thong dong chào hỏi đối phương, định đi ra ngoài. Nhưng Hứa Thanh Dã vẫn đứng chặn cửa, không nhúc nhích.
Ánh mắt anh lướt qua toàn thân Hạ Tuế, dừng lại vài giây ở chiếc cặp sách đeo trên vai cậu, sau đó lại dừng trên mặt cậu.
Hứa Thanh Dã nói: “Bảo bối, em định đi đâu?”
Nghe thấy cách xưng hô đó, tim Hạ Tuế lập tức nguội lạnh.
 

Bình Luận (0)
Comment