Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 37

Sau khi trở lại căn nhà, Hạ Tuế ngạc nhiên nhận ra mọi người giúp việc đều đã đi đâu hết. Căn phòng trống vắng lạ thường.
Cậu nhìn về phía Hứa Thanh Dã. Anh vừa đi về phía quầy rượu vừa thản nhiên nói: “Bọn họ trông nhà cả ngày vất vả rồi, hôm nay tôi về, sẵn tiện cho họ nghỉ một ngày.”
Nói đoạn, Hứa Thanh Dã chợt nhớ ra điều gì đó, đứng trước quầy rượu quay đầu lại hỏi Hạ Tuế: “Em có thích loại nào không hay muốn uống gì không?”
Hạ Tuế không rành lắm về các loại chai rượu ngoại quốc trên kệ, lại ngại ngùng không dám gọi những loại quá đắt nên chỉ lắc đầu: “Uống loại bình thường thôi là được rồi ạ.”
Dừng lại vài giây, cậu lại khẽ khàng nói tiếng cảm ơn.
Bàn tay Hứa Thanh Dã đang lấy rượu khựng lại sau câu cảm ơn ấy. Nhưng anh chẳng nói gì, cả hai đều ngầm hiểu câu cảm ơn này là vì chuyện gì, đôi khi không cần phải nói quá rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thanh Dã đã mang rượu ra, là một chai vang đỏ. Anh nhìn Hạ Tuế rồi nói: “Tìm một ban công ngồi hóng gió nhé?”
Lúc này trời đã tối. Mùa thu đêm đến sớm, tuy rằng về đêm nhiệt độ sẽ thấp hơn một chút, nhưng giờ vừa chập tối nên không khí vô cùng dễ chịu.
Hạ Tuế đồng ý ngay. Cậu cầm hai chiếc ly rượu, đi theo sau Hứa Thanh Dã lên lầu.
Hai người đi tới tầng ba. Hạ Tuế thấy Hứa Thanh Dã quen đường quen nẻo rẽ vào một căn phòng, rồi lấy chìa khóa mở cửa. Căn phòng có vẻ rất lớn nhưng đồ vật lại không có nhiều, được sắp xếp rất gọn gàng. Toàn bộ gam màu thiên về xám, trắng và đen, trông có vẻ khá "lạnh". Hạ Tuế chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ra đây là phòng ngủ của Hứa Thanh Dã.
Hứa Thanh Dã đưa cậu đi vào sâu bên trong, phòng anh thông với một ban công. Anh đẩy cửa kính ra, ra hiệu cho Hạ Tuế đến đó ngồi.
Hạ Tuế đi theo, ngồi xuống. Hứa Thanh Dã rót rượu, rót cho cả hai một ly.
Không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng. Mặc dù chuyện uống rượu là do Hạ Tuế đề nghị, nhưng lúc này hai người đều im lặng ngồi đó ngắm sao, ngắm trăng. Không khí lại trở nên có chút kỳ quái.
Cơn say đã qua đi, những suy nghĩ buồn bã ảo tưởng ban nãy cũng không còn nữa. Thay vào đó, sự hiện diện của Hứa Thanh Dã bên cạnh trở nên rất rõ ràng. Mùi gỗ mun thoang thoảng trên người anh hòa vào không khí, len lỏi vào khoang mũi cậu theo mỗi nhịp thở. Điều này khiến Hạ Tuế cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái.
Cứ như là có một loại cảm giác không thể trốn thoát, bị đối phương bao vây lấy.
Hạ Tuế lắc đầu xua đi ảo giác ấy, nhấc ly rượu trên bàn lên hướng về phía Hứa Thanh Dã mở lời, cố gắng phá vỡ sự bế tắc:
“... Tôi uống với cậu một ly nhé.”
Hứa Thanh Dã cũng nâng ly rượu theo ý cậu, nhưng không vội uống. Anh chờ Hạ Tuế uống cạn ly, rồi mới mở miệng nhắc nhở:
“Rượu này nồng độ không thấp đâu.”
Nghe thấy vậy, Hạ Tuế nhìn chiếc ly trên tay đã trống không, người có chút cứng đờ. Lần trước cậu đã biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng lần này lỡ uống hết cả ly rồi… chỉ có thể liều thôi.
Cậu cẩn thận nhìn về phía Hứa Thanh Dã: “Lần trước tôi say, thật sự không có làm loạn gì chứ?”
Ánh mắt Hứa Thanh Dã lướt nhẹ qua đôi môi cậu, nhàn nhạt nói: “Không có, em say rất ngoan.”
Lòng Hạ Tuế nhẹ nhõm hơn một chút, thật may là lúc say không gây rắc rối cho người khác. Nếu không được thì cũng chỉ có thể nhờ Hứa Thanh Dã đưa mình về ký túc xá như lần trước thôi.
Nhưng cậu nghĩ lại, mối quan hệ của cậu và Hứa Thanh Dã hiện tại hình như không còn "thuần khiết" như lần trước nữa.
Hạ Tuế ngẫm nghĩ, cậu cảm thấy Hứa Thanh Dã đối với mình – trừ hiểu lầm ban đầu ra, thì thật sự không có gì để chê. Anh là một người rất tốt, nếu không phải vì nhiệm vụ của Khương Tùng Nhất, có lẽ hai người đã có thể trở thành bạn bè, ít nhất cũng là bạn cùng phòng hòa thuận.
Hạ Tuế do dự, quyết định nhân cơ hội đêm nay để giải quyết mọi chuyện còn tồn đọng lại từ lần trước. Biết đâu mối quan hệ của cả hai có thể trở lại đúng quỹ đạo.
Nhưng nhất thời cậu không biết nên mở lời như thế nào. Vừa hay Hứa Thanh Dã lại rót thêm cho cậu một ly rượu nữa. Hạ Tuế nghĩ "rượu vào lời ra", lại nâng ly lên uống cạn một hơi, sau đó thành khẩn nhìn về phía Hứa Thanh Dã đối diện:
“Tôi xin lỗi.”
Bàn tay Hứa Thanh Dã đang rót rượu khựng lại, anh không ngẩng đầu lên, nói: “Có gì mà phải xin lỗi.”
Ly rượu vừa rồi uống hơi gấp, Hạ Tuế cảm thấy men say lập tức trào lên, đầu hơi choáng. Cậu nói: “ Tôi không nên vì tiền mà lừa cậu, xin lỗi, là tôi sai rồi. Chúng ta, chúng ta có thể làm bạn lại được không?”
Nghe thấy câu cuối cùng, Hứa Thanh Dã ngước mắt nhìn Hạ Tuế.
Đôi mắt Hạ Tuế vẫn rất sáng, chỉ là bên trong dần dần mờ đi bởi một chút hơi nước. Hai bên má ửng hồng, như trạng thái sau khi hơi say, có thể thấy dường như có vài phần căng thẳng.
Anh hỏi lại Hạ Tuế: “Em muốn làm bạn với tôi?”
Hạ Tuế chớp mắt hai cái, phản ứng lại lời Hứa Thanh Dã nói, gật đầu.
Hứa Thanh Dã cúi đầu tiếp tục rót rượu, miệng nói: “Nhưng tôi không muốn.”
Đơn giản, dứt khoát, trực tiếp.
Nghe thấy câu trả lời này, Hạ Tuế cảm thấy có chút buồn bã, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng, có chút uất ức, ê ẩm. Cậu lại chớp mắt hai cái, rũ mắt xuống nói “vâng”.
Hứa Thanh Dã tiếp tục hỏi: “Em vội vàng kiếm tiền như vậy… là vì ba em sao?”
Hạ Tuế gật đầu, rồi lại lắc đầu: “...Có, có nguyên nhân của ông ấy. Nhưng tôi cũng muốn tự mình sống tốt.”
Hứa Thanh Dã không nói gì. Hạ Tuế tiếp tục nói, men say trỗi dậy khiến người có chút choáng váng, gan cũng dần lớn hơn: “Cuộc sống của tôi, cậu chắc chắn là chưa từng trải qua. Cậu có mọi thứ, chẳng thiếu gì cả, cuộc sống của cậu rất hoàn hảo.”
" Tôi.. rất hâm mộ anh.” Giọng cậu trầm xuống.
Hứa Thanh Dã nhìn cậu, cố gắng nhịn xuống thôi thúc muốn ôm cậu vào lòng, nói: “Không có cuộc sống của ai là hoàn hảo cả. Tôi cũng có phiền não, có những lúc không vui. Những gì chúng ta nhìn thấy đều là những gì người khác muốn cho chúng ta thấy mà thôi.”
Lúc này, Hạ Tuế cảm thấy đầu óc mình đã thành một mớ hỗn độn, lời Hứa Thanh Dã nói xoay vài vòng trong đầu mà vẫn không hiểu được ý nghĩa. Chỉ còn lại hai từ "không vui" lơ lửng trong đầu.
Cậu nghĩ đến "không vui", rồi lại nghĩ đến sự mất mát, khổ sở vì bị Hứa Thanh Dã từ chối làm bạn ban nãy, lại quay về chủ đề ban đầu:
“Vì sao cậu không muốn làm bạn với tôi?”
Rõ ràng mọi người đều rất thích anh, đều muốn làm bạn với anh.
Hứa Thanh Dã thấy vẻ mặt Hạ Tuế rõ ràng có chút tủi thân, bất động thanh sắc truy vấn: “Tôi có làm bạn với em hay không, quan trọng đến vậy sao?”
Hạ Tuế suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Hứa Thanh Dã lại hỏi: “Vì sao lại quan trọng đến vậy?”
Hạ Tuế nhíu mày, dường như cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Hứa Thanh Dã nhìn cậu chăm chú một lúc, từ từ nói một câu “không vội”, sau đó mở điện thoại, bật chức năng ghi âm.
Hạ Tuế suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra vì sao mình lại cố chấp muốn làm bạn với Hứa Thanh Dã đến vậy. Rõ ràng có rất nhiều người thích cậu, muốn làm bạn với cậu, vì sao nhất định phải là Hứa Thanh Dã?
Vì sao bị đối phương từ chối cậu lại khổ sở đến vậy?
Hứa Thanh Dã nhìn thấy lông mày cậu càng nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như thể đang dụ dỗ, nhẹ giọng hỏi: “Có phải vì, em thích tôi không?”
Thích?
Từ này theo lời nói của đối phương lập tức xông vào đại não Hạ Tuế, mang theo một chút mê hoặc.
Cậu thích Hứa Thanh Dã sao?
...Có lẽ, là thích đi?
Vừa nghĩ đến từ này, nghĩ đến con người Hứa Thanh Dã, cậu liền cảm thấy tim mình đập dồn dập.
Hứa Thanh Dã lại nói: “Đừng suy nghĩ gì cả, cứ theo ý nghĩ chân thật nhất trong lòng em, nói cho tôi biết, em có thích ở bên cạnh tôi không? Em có thích tôi không?”
Anh chậm lại ngữ điệu của mấy chữ cuối cùng, giọng trầm thấp, từng bước dẫn dắt suy nghĩ của Hạ Tuế. Hạ Tuế nghe anh nói không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía gương mặt đối phương.
Gương mặt Hứa Thanh Dã thanh tú, lãnh đạm. Mắt dài, sống mũi cao, môi đẹp hoàn hảo. Lúc này, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu, bên trong dường như ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt.
Hạ Tuế nhìn anh một lúc lâu, sau đó cảm giác như bị mê hoặc, từ từ, từ từ cúi người về phía trước, nhẹ nhàng mổ một nụ hôn lên môi Hứa Thanh Dã.
Hứa Thanh Dã hơi sững sờ, còn chưa hoàn hồn, đã nghe thấy Hạ Tuế nói: “Thích.”
“Em thích anh.”
Câu nói này giống như chất xúc tác trực tiếp đốt cháy toàn bộ máu trong cơ thể Hứa Thanh Dã. Nhưng anh cố gắng kiềm chế cơn bốc đồng muốn lao lên, xé tan đối phương rồi ăn vào bụng. Bàn tay đặt trên bàn vì kích động mà siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Anh hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng trấn áp được nỗi lòng của mình, không đến mức dọa sợ đối phương. Dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, anh mở lời: “Tôi cũng thích em.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ một chút của Hạ Tuế sau khi say rượu, anh cũng không nhịn được cúi xuống nhẹ nhàng mổ môi đối phương.
Trân quý, quý giá.
Anh nhìn vào mắt Hạ Tuế, chậm rãi nói một cách nặng nề: “Tôi không muốn làm bạn với em, tôi chỉ muốn làm bạn trai em.”

Bình Luận (0)
Comment