Hạ Tuế không biết mình đã ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy, cậu sững sờ nhận ra mình không ở trong ký túc xá.
Cậu ngây người nhìn chằm chằm căn phòng có chút xa lạ trong vài giây, rồi mới nhớ ra đây là phòng ngủ của Hứa Thanh Dã.
Tiêu rồi! Cậu đã quên về ký túc xá!
Hạ Tuế lập tức bừng tỉnh, căng thẳng sờ lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Trên điện thoại có dán một tờ giấy nhỏ, cậu nhận ra đó là nét chữ của Hứa Thanh Dã.
Anh ấy dường như đã đoán trước được cậu sẽ lo lắng chuyện này, nên để lại lời nhắn bảo cậu yên tâm, tối qua anh đã xin nghỉ giúp cả hai người rồi.
Trái tim Hạ Tuế đang treo ngược bỗng chốc lắng xuống ngay khi nhìn thấy tờ giấy. Cậu có chút thắc mắc tại sao Hứa Thanh Dã lại để lại giấy nhắn mà không gửi tin nhắn trực tiếp, rồi cậu mới nhớ ra hình như cả hai tài khoản của mình đều đã chặn đối phương.
Trong lòng cậu dâng lên vài phần ngượng ngùng. Cậu cảm thấy Hứa Thanh Dã đúng là người "mặt lạnh tâm ấm", thật sự rất tốt bụng.
Hình như trước khi say rượu tối qua, cậu vẫn đang cố gắng để quay lại mối quan hệ bình thường với Hứa Thanh Dã, nhưng chưa thành công. Cậu không biết sau khi say, mình có tiếp tục nỗ lực hay không.
Cậu vén chăn xuống giường, mới phát hiện quần áo trên người đã được Hứa Thanh Dã thay. Cậu đang mặc đồ của anh ấy, hơi rộng nhưng rất thoải mái.
Hạ Tuế do dự không biết có nên nói với Hứa Thanh Dã rằng mình đã tỉnh chưa, dù sao anh ấy cũng là chủ nhà, nhưng tay cậu còn chưa kịp vặn nắm cửa thì cánh cửa đã được người từ bên ngoài mở ra.
Hai người đứng đối mặt, không khí trong nhà có một khoảnh khắc ngưng đọng.
Hứa Thanh Dã đang mặc một bộ đồ thể thao, trên cổ đeo chiếc tai nghe thể thao, trông như vừa chạy bộ xong, người còn toát ra hơi nóng, pha lẫn mùi gỗ mun phả vào mặt Hạ Tuế.
Hạ Tuế vô thức lùi lại một bước. Hứa Thanh Dã nhận ra điều đó, quay đầu nói: "Trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn đồ dùng vệ sinh mới rồi. Anh đã mua bữa sáng, lát nữa chúng ta ăn dưới lầu."
Nói xong, anh quay lưng đi xuống lầu, để lại không gian riêng tư cho Hạ Tuế.
Nhìn thấy thái độ này của anh, Hạ Tuế có chút băn khoăn, không biết rốt cuộc mối quan hệ của cậu với Hứa Thanh Dã ngày hôm qua đã được "chữa lành" như thế nào.
Cậu vào phòng tắm rửa mặt xong, định thay lại quần áo của mình, nhưng tìm mãi không thấy chúng đâu, đành phải mặc đồ của Hứa Thanh Dã xuống lầu.
Người giúp việc hôm nay vẫn đang nghỉ, cả căn nhà rộng lớn chỉ có hai người họ. Hứa Thanh Dã đang lấy bữa sáng ra khỏi túi đựng, thấy Hạ Tuế xuống, anh bảo cậu ngồi xuống trước.
Hạ Tuế nhận ra Hứa Thanh Dã tuy giàu có, nhưng không phải kiểu người chân tay vụng về, không biết phân biệt ngũ cốc, mà có vẻ có kinh nghiệm sống độc lập.
Hứa Thanh Dã đẩy bữa sáng về phía Hạ Tuế, cậu nói lời cảm ơn.
Vẫn là bữa sáng kiểu Trung Quốc: bánh bao, quẩy, sữa đậu nành, chẳng hề ăn nhập với phong cách trang trí theo kiểu Tây của căn nhà. Khu vực này cũng không có cửa hàng nào tương tự, rất có thể là Hứa Thanh Dã đã đặt đồ ăn mang về.
Có vẻ như đã đoán được suy nghĩ của cậu, Hứa Thanh Dã chủ động nói: "Anh đã lái xe đi mua, đi đi về về mất chút thời gian, nên đồ ăn hơi nguội."
Hạ Tuế đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu, ăn tạm chút gì cũng được rồi..."
Hứa Thanh Dã nói: "Không phiền phức. Em thích ăn mấy món này mà."
Câu nói đột ngột này khiến câu tiếp theo của Hạ Tuế nghẹn lại trong cổ họng. Cậu chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng. Mặc dù Hứa Thanh Dã không nhìn cậu, nhưng Hạ Tuế vẫn cảm thấy không khí trong phòng có vài phần mờ ám đang khuấy động.
Cậu im lặng không nói gì nữa, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp vì câu nói vừa rồi của Hứa Thanh Dã. Cậu nghĩ mình vẫn nên tránh xa Hứa Thanh Dã một chút, ăn xong rồi chuồn đi là tốt nhất. Hoa Hoa ở đây cũng rất an toàn, sẽ sống tốt...
Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, cậu nghe thấy Hứa Thanh Dã bên cạnh lại lên tiếng: "Hạ Tuế, chúng ta thử yêu nhau đi."
"Khụ khụ..."
Câu nói kinh thiên động địa của đối phương khiến Hạ Tuế sặc sữa đậu nành trong miệng, ho sù sụ mấy tiếng.
Hứa Thanh Dã thấy vậy vội đứng dậy định vỗ lưng Hạ Tuế, nhưng cậu lập tức né tránh: "Không, không cần."
Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Dã, muốn biết biểu cảm của anh ấy khi nói ra những lời này là gì. Nhưng thấy Hứa Thanh Dã tỏ vẻ nghiêm túc, Hạ Tuế lập tức cảm thấy thế giới này thật hoang đường.
Hạ Tuế nói: "Không phải, tại sao anh lại..." đột nhiên nói chuyện này.
Hứa Thanh Dã đáp: "Vì anh thích em."
Hạ Tuế nghẹn lại, lại nói: "Nhưng tại sao em lại..." phải đồng ý với anh.
Hứa Thanh Dã lại nói: "Vì em cũng thích anh."
Anh nói những lời này một cách chắc chắn, ánh mắt trầm lắng nhìn thẳng vào Hạ Tuế.
Ánh mắt ấy của anh khiến trái tim Hạ Tuế bỗng dưng lỡ một nhịp, tâm trí rối bời. Cậu lảng tránh ánh mắt anh, không biết trong lòng mình đang có những cảm xúc phức tạp và suy nghĩ gì, theo bản năng muốn phủ nhận: "Không có..."
Cùng lúc với tiếng "không có" của cậu, tiếng điện thoại của Hứa Thanh Dã vang lên.
Từ điện thoại của Hứa Thanh Dã, giọng anh nói "Anh thích em", sau đó giọng Hạ Tuế đáp lại "Em cũng thích anh."
Hạ Tuế lập tức nhận ra đó là giọng mình.
Cậu trừng mắt tròn xoe, không hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì. Cậu đã nói câu này lúc nào? Không lẽ Hứa Thanh Dã lại rảnh rỗi đến mức ghép tiếng? Chẳng lẽ là...
Dự cảm không lành trong lòng vừa dâng lên, Hứa Thanh Dã đã trực tiếp tuyên án tử hình cho cậu: "Là em nói sau khi uống rượu tối qua."
"..."
Uống rượu thật là hỏng việc.
Người có tửu lượng kém như cậu đúng là không nên uống rượu.
Hạ Tuế còn muốn phản bác ngụy biện. Cậu nói: "Đó là lời nói mê sảng khi em say, không thể coi là thật được!"
Hứa Thanh Dã từ từ lại gần cậu, nói: "Thế không phải có câu 'rượu vào lời ra' sao?"
"Không, cái đó không giống..."
Hạ Tuế cố gắng vắt óc tìm cớ cho bản thân, cảm nhận Hứa Thanh Dã kề sát bên mình, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu:
"Hạ Tuế, đừng lừa dối bản thân nữa, được không?"
Câu nói này khiến tâm trí rối loạn của Hạ Tuế lập tức tĩnh lặng lại.
Đừng lừa dối bản thân.
Vậy rốt cuộc câu nào là thật lòng, câu nào là lừa dối?
Thích Hứa Thanh Dã là giả, không thích là thật? Hay là thích Hứa Thanh Dã là thật, không thích là giả?
Có những thứ càng nghĩ nhiều, dường như lại càng tự quấn mình vào.
Hạ Tuế nhất thời không biết mình nên nói gì. Cậu thấy khuôn mặt Hứa Thanh Dã dần phóng đại trước mắt mình, cuối cùng anh dịu dàng ngậm lấy môi cậu.
Cậu theo bản năng muốn tránh, nhưng bị đối phương ôm lấy vai, chỉ có thể bị vây trong vòng tay ấy, không thể chạy thoát.
Nhưng mà động tác của Hứa Thanh Dã rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, như đang đối xử với một món bảo vật, tinh tế mài miết. Hạ Tuế sau một lúc căng thẳng không nhận thấy nguy hiểm, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Cảm nhận được cậu đã thả lỏng, Hứa Thanh Dã dần siết chặt vòng tay, ôm Hạ Tuế vào gần hơn, đầu lưỡi cũng thăm dò len vào, dịu dàng quấn quýt với cậu.
Bị buộc ngước đầu, sợi chỉ bạc mờ ám giao hòa giữa môi răng hai người, những tiếng "chụt chụt" rất nhỏ trong căn nhà ăn trống vắng trở nên rõ ràng lạ thường.
Không biết đã qua bao lâu, Hứa Thanh Dã cuối cùng cũng rút lui. Hạ Tuế vẫn còn hơi th* d*c trong vòng tay anh.
Cậu trừng mắt nhìn Hứa Thanh Dã một cái, liền thấy anh cúi người lần nữa, đặt một nụ hôn lên môi cậu, rồi kề sát vào tai cậu, dùng một giọng mang chút van nài:
“Hạ Tuế, chúng ta thử yêu nhau, được không?”
Hạ Tuế không biết vì sao mình lại đồng ý. Có lẽ là vì một người vốn luôn mạnh mẽ đột nhiên lại yếu thế khiến lòng cậu mềm nhũn, cậu mơ hồ nói một tiếng "được".
Cậu ngồi trên ghế phụ, lén lút liếc nhìn Hứa Thanh Dã bên cạnh, vẫn có chút cảm giác không chân thật.
Sao Hứa Thanh Dã lại đột nhiên trở thành bạn trai của cậu.
Móng tay cậu dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cảm thấy hơi đau, cậu khẽ hít một hơi, liền nghe Hứa Thanh Dã hỏi:
"Sao vậy?"
Hạ Tuế không muốn nói mình đang làm chuyện ngốc nghếch gì, vội vàng lắc đầu. Hứa Thanh Dã nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu có vẻ căng thẳng, không nói gì thêm.
Hạ Tuế buổi chiều còn có tiết học, Hứa Thanh Dã đưa cậu về trường. Theo ý của đối phương, anh không lái xe vào khu giảng đường mà dừng lại ở bên ngoài.
Thế nhưng, dù chỉ là bên ngoài trường học, lúc này cũng có rất nhiều sinh viên đi lại. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Hứa Thanh Dã, không ít người ngoái lại.
Trước đây, Hạ Tuế đã từng trải qua cảm giác này, nhưng lúc đó cậu là bạn cùng phòng của Hứa Thanh Dã. Bây giờ thân phận đã thay đổi, đối mặt với những ánh mắt này cậu lại thêm vài phần căng thẳng.
Cậu không muốn người khác phát hiện mối quan hệ của cậu với Hứa Thanh Dã.
Cậu không muốn bị người ta xem như khỉ để quan sát, hoặc trở thành trung tâm của những câu chuyện phiếm.
Thế nên, ngay khi Hứa Thanh Dã vừa dừng xe, Hạ Tuế đã ném lại một câu "tạm biệt, em đi đây", kéo cửa xe vội vã xuống.
Nhưng phía sau rất nhanh truyền đến tiếng của Hứa Thanh Dã: "Khoan đã."
Hạ Tuế quay đầu lại, Hứa Thanh Dã hạ cửa kính xe xuống, ghé người lại gần nhìn cậu và nói: "Tối nay cùng nhau ăn cơm."
Giữa bao nhiêu người, rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng Hạ Tuế không hiểu sao mặt mình lại nóng bừng. Còn ánh mắt của Hứa Thanh Dã thì bình tĩnh và chuyên chú, như thể hoàn toàn không nhận ra những ánh mắt xung quanh.
Cậu nói một tiếng "ừm", rồi quay người đi thẳng về phía cổng trường. Mãi cho đến khi đi vào đến cửa phòng học, hơi nóng trên mặt cậu mới tan đi.
Cậu có chút không tập trung nghe giảng bài. Cậu dứt khoát tìm một góc gần cửa sổ, mở sách ra, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong sách giáo khoa mà ngẩn người.
Sao lại có thể yêu nhau với Hứa Thanh Dã chứ?
Hai người họ không phải đều là trai thẳng sao?
Mặc dù nghĩ như vậy, Hạ Tuế lại nhận ra trong lòng mình không hề có sự kháng cự hay phản cảm. Thậm chí ẩn sâu trong lòng, có một chút hưng phấn và ngọt ngào.
Tính cả lần trước, đây là lần thứ hai cậu yêu Hứa Thanh Dã.
So với lần trước cảm thấy mình có thể nắm thóp được Hứa Thanh Dã, tâm trạng lần này phức tạp hơn rất nhiều: chua chua, ngọt ngọt, lúc thì mừng lúc thì lo. Hạ Tuế nhớ lại những buổi đêm nói chuyện trong ký túc xá hồi cấp ba, bạn cùng phòng kể về chuyện tình đầu với "bạch nguyệt quang" của anh ấy, dường như cũng là cảm giác như vậy.
...Vậy, đây là yêu sao?
Hạ Tuế nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu. Cậu cảm thấy mình đang chờ đợi điều gì đó, nhưng chờ mãi mới đột nhiên nhận ra, rồi vội vàng bỏ chặn Hứa Thanh Dã.
Hai phút sau, tin nhắn của Hứa Thanh Dã đã đến. Anh không nói gì, mà chụp một bức ảnh con mèo tam thể nhỏ trong bụi cỏ. Trông nó chỉ vài tháng tuổi, dựng tai lên, rất cảnh giác.
Hạ Tuế không nhịn được hỏi: 【Anh đang ở đâu?】
Hứa Thanh Dã trả lời rất nhanh: 【Ở tòa nhà Khoa Kinh tế, thầy giáo tìm anh.】
Hạ Tuế nhìn tin nhắn và hiểu ra. Cậu còn chưa kịp gõ chữ thì tin nhắn của Hứa Thanh Dã lại tới: 【Mèo con dễ thương không?】
Hạ Tuế nói: 【Dễ thương.】
Hứa Thanh Dã đáp: 【Vậy lần sau gặp có thể bế về. Hai chúng ta không ở nhà, mang về nuôi cũng vừa hay có bạn cho Hoa Hoa.】
Hạ Tuế không ngờ Hứa Thanh Dã lại còn nghĩ đến chuyện của Hoa Hoa. Cậu cảm thấy một luồng hơi ấm chảy qua lòng, đáy lòng mềm nhũn. Cậu hỏi Hứa Thanh Dã: 【Anh không phải rất bận sao, sao mấy chuyện này anh cũng nhớ trong lòng vậy.】
Hứa Thanh Dã nói: 【Chuyện của em, anh đều để tâm.】
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng Hạ Tuế vô thức cong lên. Nhưng miệng cậu vẫn lẩm bẩm "sến sẩm", không muốn thừa nhận tin nhắn của đối phương khiến lòng cậu ngọt lịm.
Cậu đổi chủ đề, lại hỏi: 【Vậy sao anh biết em bỏ chặn anh mà nhắn tin cho em ngay vậy?】
Theo lý mà nói, Hứa Thanh Dã không nên phát hiện nhanh như vậy mới phải.
Lần này, Hứa Thanh Dã không trả lời trực tiếp mà nói: 【Em đoán xem.】
Hạ Tuế suy nghĩ hồi lâu, dựa theo câu trả lời "sến" vừa rồi của Hứa Thanh Dã, cậu gõ: 【Anh đừng nói là "tâm linh tương thông" nhé.】
Hứa Thanh Dã không nói gì.
Một lát sau, anh gửi mấy bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với Hạ Tuế, thời gian đều là chiều nay. Phía trước, tin nhắn anh gửi đều có dấu chấm than màu đỏ bên cạnh, chỉ có bức ảnh mèo cuối cùng là không có.
Ngay sau đó, tin nhắn của Hứa Thanh Dã tới:
【Vì anh luôn nhắn tin cho em mà.】