Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 52

 
Khi thuyền còn cách bờ khoảng một mét, Tiêu Phi tung người nhảy lên thuyền, định như nhổ củ hành mà bế đứa nhỏ lên cao—

Nhưng không thành công.

Đứa nhỏ bị một dải lụa đỏ buộc chặt trên boong tàu.

Dám đối xử với tiểu thái tử như thế này sao?!

Tiêu Phi rút kiếm chém đứt dải lụa đỏ, nhấc bổng đứa nhỏ lên, phẫn nộ: "Ta phải cáo trạng!"

Hệ thống 4523 vừa nghe thấy vậy lập tức trở nên hăng hái, đúng rồi, sao có thể đối xử với tiểu thái tử như vậy được! Cuối cùng cũng có một trưởng bối bình thường xuất hiện.

"Tiểu thái tử, đây là em trai ruột của Tiêu Tuần cha con! Mau gọi hắn là hoàng thúc! Nhị thúc! Nhị hoàng thúc!"

Việc này chắc chắn sẽ khiến Tiêu Phi vui đến ngất ngây và quay về cáo trạng!

Không phải thúc thúc buôn người sao? Bùi Phục Phục nghiêng đầu, bắt chước hệ thống nói chuyện.

"Ưm... Hoàng thúc?"

Hắn đường đường là hoàng thúc tôn quý!

Tiêu Phi cười toe toét, chỉ một tiếng thúc của đứa nhỏ thôi mà còn đáng giá hơn mười năm đọc sách. Cơn bực tức vì những kế sách hắn đề xuất khi giúp diệt phỉ mà bị Lâm Lương Ngọc bác bỏ lập tức tan biến.

Chẳng phải chỉ là đề nghị hắn giả làm tân nương để dụ bọn sơn tặc lộ diện thôi sao? Hắn thậm chí còn nhường bước, bảo chính mình cũng có thể đóng giả tân nương, đó chẳng phải là một kế sách tuyệt vời sao? Mặc đồ đỏ không phải rất vui vẻ, may mắn à!

Bùi Phục Phục lại hỏi: "Nhị hoàng thúc?"

Tiêu Phi cười tươi rói: "Ta đây!"

Bùi Phục Phục tò mò: "Hoàng thúc thúc, thúc định cáo trạng gì vậy?"

Tiêu Phi nghĩ kỹ một hồi, nhưng nhận ra không có ai có thể làm chủ cho cháu trai mình. Cha ruột là hoàng đế, chẳng buồn quan tâm, còn cao hơn nữa thì chẳng còn ai.

Hắn suy nghĩ một vòng, bỗng nhiên mắt sáng lên: "Thúc sẽ cáo trạng với Thái phó!"

Bùi Chước chính là con trai thất lạc của Thái phó, Tiêu Tuần lại là môn sinh đắc ý nhất của ông, mà Bùi Phục Phục thì thừa hưởng toàn bộ nét đẹp từ thế hệ sau quan trọng nhất trong cuộc đời Thái phó. Cảm giác yêu thương cách đời này chắc chắn sẽ cuồn cuộn như sóng biển!

Thái phó đúng là như cha ruột của hắn vậy.

Tiêu Phi đưa ra một quyết định trái với tổ tông, từ thắt lưng rút ra một thỏi vàng nặng trịch: "Cháu ngoan, cho con này, sau này gọi ta là cửu cửu."

Thúc thúc của đứa nhỏ thực sự quá nhiều, còn cửu cửu thì chỉ có một mà thôi. Danh xưng hoàng thúc còn phải chia sẻ với lão tam, lão tứ, trong khi Bùi Chước lại không có huynh đệ nào cả.

Dù sao Bùi Chước cũng xuất thân từ phủ Nhị hoàng tử, hắn chính nhà mẹ đẻ.

Cháu trai giống cửu cửu, quả thật hai người cũng có đôi phần giống nhau.

Bùi Phục Phục ngơ ngác: "Cửu cửu?"

Tiêu Phi chắc như đinh đóng cột: "Cửu cửu sẽ làm chủ cho con."

Lúc này, Bùi Chước bước ra từ khoang thuyền, khoanh tay nhìn Tiêu Phi: "Ngươi định cáo trạng với ai?"

Ách... Không phải hắn nhát gan, mà là chị dâu hoàng gia quá uy nghiêm. Tiêu Phi nhanh chóng thay đổi: "Không có cáo trạng gì cả."

Bùi Phục Phục ôm lấy thỏi vàng lớn, cảm thấy danh xưng cửu cửu này rất mới mẻ, học một lần là nhớ ngay: "Cửu cửu không định cáo trạng đâu nha."

Trong lòng Tiêu Phi tràn đầy vui mừng, đứa nhỏ này đang bênh vực hắn!

Bùi Chước nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh: "Thấm Vương tại sao lại dạy nó gọi ngươi cửu cửu?"

Tiêu Phi thản nhiên đáp: "Cháu ta gọi người đầy đường là cha, ngươi đương nhiên không hiểu được cảm giác của ta."

Tiêu Tuần: "..."

Bùi Chước: "Ta quả thực không hiểu thật."

Tiêu Phi quay sang nói: "Hoàng huynh, nhìn thiên tượng mà xem, e rằng sắp có một trận mưa lớn. Chúng ta nên lên bờ tránh mưa rồi đi tiếp."

Tiêu Tuần gật đầu: "Ta cũng đang nghĩ như vậy."

Trời mưa khi chèo thuyền sẽ khó thấy tình hình trên mặt nước, dễ gặp nguy hiểm.

Đoàn thuyền cập bến tại Thanh Châu, một thị trấn quan trọng bên kênh đào. Từ trên sông có thể thấy những tòa thành xanh thẫm với mái hiên cong vút sừng sững.

Thanh Châu... Bùi Chước ngẩn người. Nơi này cậu đã từng đến, hoặc đúng hơn là Bùi Tiên Giác từng đến.

Tiêu Tuần đỡ Bùi Chước lên bờ, Tiêu Phi ôm lấy đứa nhỏ đi theo sau. Đội hộ vệ được mang theo từ chỗ Giả Liễm đi cùng Trương Phong và Trương Vân.

Trời vẫn chưa đổ mưa, trên con đường vào thành, các quầy hàng nhỏ vẫn bày bán thức ăn như thường lệ.

Tiêu Phi nói: "Cửu cửu dẫn con đi mua."

Bùi Phục Phục vui vẻ đáp: "Đa tạ cửu cửu!"

Bùi Chước thấy Tiêu Phi dẫn đứa nhỏ đi mua hạt dẻ nướng, vừa định nhắc rằng trên thuyền đã có rất nhiều đồ ăn vặt rồi. Trước khi khởi hành, Tiêu Tuần gần như đã vét sạch cả một cửa hàng.

Nhưng ánh mắt của cậu bất chợt chạm phải người đang lảng vảng gần quầy hạt dẻ nướng.

Sắc mặt Bùi Chước khẽ biến đổi.

Người này trông có vài phần giống với một trong những dân lưu lạc đã từng đẩy Bùi Tiên Giác xuống sông năm đó.

Chỉ là đã hơn hai mươi năm trôi qua, diện mạo của đối phương đã già đi, không còn giống như nam nhân trẻ khỏe năm xưa. Có lẽ cậu nhận nhầm.

4523 lập tức kêu la ầm ĩ: "Là hắn! Chính hắn đã hại chết tiêur Tiên Giác! Bắt hắn lại! Không chỉ mình hắn thôi đâu!"

Năm đó, nó đến chậm một bước, không kịp liên kết với Bùi Tiên Giác, nên đành bất lực trước sự việc.

Các quan viên nghe tin Hoàng Thượng thân chinh đến nơi liền vội vàng ra khỏi thành, không ngừng thúc ngựa đón tiếp.

Người kia thấy dần có nhiều quan chức xuất hiện, lo sợ bị hỏi về thân phận liền vội vàng rời đi.

Bùi Chước ra lệnh cho đội hộ vệ theo sát.

Tiêu Tuần chú ý đến người đó, hỏi: "Người kia là ai?"

Bùi Chước đáp: "Ta thấy hắn đứng lảng vảng trước quầy hạt dẻ nướng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, có lẽ là một tên trộm chuyên nghiệp, bảo đội hộ vệ chú ý một chút."

Nghe vậy, Tiêu Tuần liền ra lệnh tăng cường thêm một hộ vệ theo dõi người đó.

Bùi Chước thấy hơi xấu hổ, thật sự là viết rõ ba chữ "Trẫm không tin" lên mặt rồi.

Thành Thanh Châu dựa vào núi, sát nước, cửa thành được xây ở chỗ trống giữa hai ngọn núi, dễ phòng thủ nhưng khó công phá. Trong thành, nhà cửa san sát, còn ngoài thành, nhà cửa tuy có phần kém hơn nhưng cũng chật chội, xếp chồng lên nhau.

Tân Tri châu Thanh Châu vừa mới được Tiêu Tuần bổ nhiệm, trước đây là quan chức ở kinh thành, từng gặp Bùi Chước, có mối quan hệ thân tình với Thái Phó.

Ông ta lần lượt chào hỏi Hoàng Thượng và Thấm Vương, rồi sau đó cũng xã giao vài câu với Bùi Chước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của đứa nhỏ trong tay Thấm Vương.

Đây... là con của Hoàng Thượng sao? Không, Hoàng Thượng đâu có hoàng tử, chẳng lẽ là con của Thái Phó...

Bùi Phục Phục ngồi trong lòng Thấm Vương ăn hạt dẻ, Tiêu Phi dùng một tay bóp vỏ hạt dẻ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy ra, vừa lúc: "Cửu cửu có thể cho thúc thúc một ít hạt dẻ không?"

Thúc thúc có vẻ rất thích ăn.

Tiêu Phi: "Được rồi."

Tri châu nhận hai quả hạt dẻ, lập tức ngộ ra, hóa ra là cháu ngoại trai của Thấm Vương! Vậy là con của một công chúa nào đó, là một tiểu quận vương.

Nhưng sao lại trông giống... Tri châu quá bối rối đến mức ngay cả trước mặt Hoàng Thượng cũng lỡ lột vỏ hạt dẻ.

Bùi Phục Phục cảm nhận được niềm vui khi chia sẻ hạt dẻ, từ trong tay của cửu cửu bước xuống, rồi chia từng quả cho mỗi người.

"Baba."

"Cha."

Tri châu vừa nắm chặt quả hạt dẻ, nhưng nó rơi xuống đất và ông không nghĩ đến việc nhặt lại ngay.

Dù cách xưng hô rất phức tạp, nhưng tri châu vẫn giữ được sự tỉnh táo, không dễ bị xao nhãng. Dù tiểu quận vương gọi các người khác như thế nào, nhưng chỉ cần gọi Hoàng Thượng là "cha", thì đứa bé chính là hoàng tử, mọi thứ đều phải theo Hoàng Thượng mà quyết định.

Bùi Phục Phục cúi xuống nhặt quả hạt dẻ, thổi nhẹ lên rồi cho vào miệng, sau đó lại lấy một quả mới, "Thúc thúc, cho thúc này."

Dù tay hơi run, không sao đâu, thử lại lần nữa nha.

Tri châu vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt thốt lên: "Đại... Đại hoàng tử..."

Biết rõ Hoàng Thượng không có hoàng tử nào khác, đứa trẻ trước mặt chính là trưởng tử. Lúc trước, Hoàng Thượng cũng vì là trưởng tử hợp pháp mà năm một tuổi đã được phong làm thái tử rồi lên ngôi. Vậy thì, khả năng đứa bé trước mặt là thái tử càng cao.

Tiểu thái tử ăn luôn quả hạt dẻ rơi xuống đất của ông!

Tri châu cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa xấu hổ vừa bối rối. Hoàng Thượng đã sớm ra chỉ thị yêu cầu các quan chức tiết kiệm, không được phung phí, mà hôm nay lại bị Thái tử đánh cho một đòn nặng nề bằng chính một quả hạt dẻ.

Ông ta chỉ biết Hoàng Thượng yêu cầu tiết kiệm, nhưng không ngờ lại dạy dỗ hoàng tử cũng nghiêm khắc như vậy.

Tiêu Phi ánh mắt đầy đau khổ, hắn từ Dương Châu vội vã đuổi theo, nghe nói cháu trai mình đang đi xin ăn, còn bán tín bán nghi, nào ngờ lại là thật.

Liệu có phải hắn mua quá ít hạt dẻ không? Cũng tại hắn, lúc đó đáng ra nên mua hết cả một nồi, tất cả đều tại hoàng tẩu không cho phép.

Tiêu Phi ôm lấy đứa cháu trai, nhìn thấy nó đang ngậm một hạt dẻ trong miệng, hai bên má phồng lên như sóc, vừa muốn bảo nó nhổ ra, lại sợ làm tổn thương lòng nó.

Tiếng nói bình tĩnh của Tiêu Tuân vang lên: "Ái khanh đứng dậy đi."

Bùi Chước lùi về phía sau, đột nhiên nhận ra một điểm tốt của Tiêu Tuần: chỉ cần Tiêu Tuần có mặt, mọi người đều quên mất rằng cậu cũng có phần trong chuyện này.

Bùi Phục Phục nhìn thấy chú Tri châu thành công ăn được hạt hạt dẻ, khen ngợi: "Thúc thúc thật giỏi, lại thêm một hạt đi ạ."

Trong đời mình, Tri châu từng được khen ngợi vì đỗ đầu trong kỳ thi, vì công lao cứu trợ thiên tai, nhưng chưa bao giờ được khen ngợi vì ăn hạt dẻ.

Còn là phần thưởng hạt dẻ.

Địa thế nội thành khá cao, dù mưa to cũng không lo ngập úng, nước mưa đều theo các con kênh chảy vào sông.

Nếu Bùi Chước vẫn là Bùi Tiên Giác, chắc chắn sẽ không nhớ rõ những ký ức từ khi bốn tuổi, nhưng vì cậu chỉ mới khôi phục ký ức cách đây hai năm, nên ấn tượng về thành phố Thanh Châu vẫn rất sâu sắc.

Cậu nhớ rõ, Bùi Thanh Hứa từng xem qua huyện chí của thành phố Thanh Châu, nói rằng nơi đây có một con kênh cổ, sao giờ lại có người sinh sống ở đó?

Con kênh cổ thường khô cạn, nhưng mỗi khi có trận mưa to, nước lại dâng lên.

Bùi Chước nói với Tri châu: "Ta thấy từ phía trước núi đến khu vực ven sông có địa hình thấp, có thể sẽ bị ngập nước. Xin Tri châu tối nay đừng đóng cổng thành, nếu mưa to, vẫn nên di dời dân chúng tạm thời vào trong thành."

Tiêu Tuần đáp: "Lời của Bùi phu tử không thể lơ là."

Tri châu nói: "Hạ quan đã nhớ."

Một đoàn người nghỉ tại nhà Tri châu trong thành. Lúc hoàng hôn, quả nhiên mưa lớn bắt đầu rơi.

Sau bữa tối, hộ vệ Bùi Chước phái đi theo dõi trở về báo cáo.

"Phu tử, ta theo dõi người đó đến một ngôi làng nhỏ trong thung lũng hẻo lánh, có mười mấy hộ gia đình đều cùng một họ. Nhìn vẻ ngoài, dân làng đều rất quen thuộc, từ nhỏ đã biết nhau. Người đó trên đường có chào hỏi mấy người thợ săn rồi mới vào nhà."

Bùi Chước hỏi: "Họ gì?"

Người hộ vệ đáp: "Đều họ Vương."

Bùi Chước nhíu mày, lập tức sai người trong phủ Tri châu mang sổ hộ tịch địa phương tới, lật đến Vương gia thôn trên núi.

Hộ tịch của Đại Tuyên rất nghiêm ngặt với dân cư trong thành, nhưng đối với những gia đình ở vùng núi ngoại thành, thông tin thu thập được lại hạn chế. Tuy nhiên, có thể tra ra rằng Vương gia thôn có mười ba hộ, sinh sống qua nhiều thế hệ tại đây.

Trong khi đó, nhóm dân du cư kia lại đến từ nơi khác, hoàn toàn không phải họ Vương.

Hộ vệ thấy Bùi Chước lật tìm sổ sách, biết phu tử có khả năng làm hai việc cùng lúc, liền phàn nàn: "Người đó về nhà là đánh thê tử, thật là kẻ gì vậy, lại còn có người khen hắn đánh hay, mấy người nữ tử trong thôn này thật đáng thương."

Bùi Chước đáp: "Lý Như Ý."

Lý Như Ý nói: "Thuộc hạ có mặt."

Bùi Chước tiếp tục: "Sau khi mưa tạnh, ngươi dẫn một đội người lén lên núi, mang hết những nam nhân trong thôn từ ba mươi tuổi trở lên về phủ nha."

Hai mươi năm trước, vấn nạn dân du cư ở thành Thanh Châu nhanh chóng bị dập tắt, nhưng vẫn có một số nhóm du cư nhỏ tìm được nơi trú ẩn và trở thành dân lành.

Những kẻ bao vây Dương Mi là bọn tàn ác, chúng chưa bị bắt, vậy làm sao chúng có thể tìm được nơi ẩn náu?

Liệu có phải chúng đã chiếm lấy một thôn làng hẻo lánh, g**t ch*t hết nam nhân rồi giả mạo là người dân của nơi này?

Ngoài cửa, mưa rơi như trút nước. Bùi Chước nhìn một lúc, rồi hỏi: "Phục Phục đâu rồi?"

Tiêu Tuân đáp: "Tiêu Phi dẫn đi rồi."

Nhãi con thích nghịch nước, chắc không phải đã cùng Tiêu Phi ra ngoài nghịch nước chứ?

Vì họ chỉ là tạm thời cư trú, nên các phòng ở không gần nhau, chỗ nào có phòng trống thì chọn chỗ đó.

Bùi Chước hỏi Tiêu Phi đang ở đâu, và khi tìm được phòng, thị vệ lại nói rằng Thấm Vương đã đổi phòng.

Bùi Chước tìm kiếm liên tiếp ba phòng, cuối cùng cũng thấy hai chú cháu.

Bùi Phục Phục cuối cùng cũng tìm được một căn phòng bị dột nước cùng với cửu cửu rồi bắt đầu chơi trò hứng nước.

Tiêu Phi ôm bé, còn Bùi Phục Phục thì cầm bát giơ cao, nước mưa từ khe mái nhà chảy vào, rơi vào bát, từng giọt từng giọt đầy tràn.

Bùi Chước liếc nhìn một cái, thấy dưới đất đầy những thau nước.

"......"

Chỉ mất một phút để bịt kín mái hiên, nhưng trò chơi hứng nước này lại có thể chơi cả tối, đúng không?

Thôi, mặc kệ.

Mưa ở thành Thanh Châu rơi suốt đêm rồi ngừng.

Hộ vệ nhận lệnh lên núi bắt người.

Tri châu đại nhân bận rộn cả đêm, trở về bẩm báo Hoàng đế: "Thành Thanh Châu không sao, nhưng thượng nguồn mưa có lẽ lớn hơn, nước lũ hình thành một dòng chảy xiết, cuồn cuộn tràn xuống theo con kênh cổ mà Bùi phu tử đã nói."

"Nhờ có Hoàng thượng và phu tử dự đoán trước, đêm qua đã di dời hơn hai trăm người, không ai thiệt mạng."

Tiêu Tuần nói: "Ái khanh vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, chiều nay còn một vụ án cần ái khanh chủ thẩm."

Tri châu đại nhân lau mồ hôi, may mà đã sắp xếp cho dân chúng từ trước, nếu không hôm nay Hoàng thượng ra ngoài thành thấy dân chúng cửa mất nhà tan, chắc sẽ đau lòng biết bao.

"Không biết là vụ án gì?" Tri châu đại nhân mồ hôi lạnh túa ra, chẳng lẽ có oan án nào mà ông chưa biết?

Tiêu Tuần đáp: "Vụ án dân du cư hai mươi năm trước."

Tri châu đại nhân có chút giao tình với Thái phó, lập tức nhớ lại chuyện năm xưa nhi tử của Thái phó chính là bị dân du cư làm thất lạc ngay tại đây.

Nhi tử của Bùi Thanh Hứa, giờ đã được tìm thấy, nay quay lại chốn cũ, liệu Bùi Chước có nhận ra ai không?

Đây là vụ án do Hoàng thượng đích thân chỉ định, tri châu đại nhân không dám lơ là, vội vã đi nghỉ ngơi một lát để chuẩn bị.

Đường xá xa xôi, mãi đến gần tối, hộ vệ mới áp giải đám dân du cư về quy án.

Tri huyện chủ thẩm, nhìn đám người bên dưới, nghiêm giọng quát: "Có người tố cáo các ngươi tàn sát cả Vương gia thôn, giả mạo làm chủ hộ. Mau khai thật!"

Những kẻ liều mạng tất nhiên chối cãi đến cùng. Năm đó, những nữ tử trong làng không chịu nổi nhục nhã đã tự sát, số còn lại thì cam chịu, bị đánh đến sợ hãi mà khuất phục. Hai mươi năm qua, chúng sống chung như thể là dân lành, thậm chí còn sinh con đẻ cái, bề ngoài chẳng khác gì dân Vương Gia thôn thật. Những nữ tử đó chắc chắn cũng không dám lên tiếng.

Tri châu ra lệnh: "Truyền chứng nhân họ Vương."

Một nữ tữ tập tễnh, run rẩy bước lên công đường, chưa nói lời nào, nước mắt đã tuôn hai hàng.

"Dân nữ muốn tố cáo bọn chúng đã g**t ch*t trượng phu!"

Đám người liều mạng trừng lớn mắt, ánh mắt đầy hung ác: "Tiện nhân, ngươi nghĩ đến nhi tử chúng ta đi!"

Nữ tử khẽ run, nhưng ánh mắt kiên định nhìn về phía quan lớn trên công đường.

Bà đã chịu đựng cảnh què quặt, không thoát được khỏi lũ cường hào, cuối cùng cũng đợi được đến ngày chúng phải trả giá.

......

Bùi Chước ngồi ở hậu đường lắng nghe, ánh mắt khẽ cụp xuống.

"Bệ hạ định xử trí bọn chúng thế nào?"

Tiêu Tuần lạnh giọng: "Chém ngay lập tức."

Sau đó, triều đình sẽ giao cho quan phủ Thanh Châu lo liệu, chiếu cố những nữ tử Vương Gia thôn quãng đời còn lại.

Quan lại địa phương không phát hiện ra oan tình, đó cũng là một thất trách.

Tiêu Tuần hỏi: "Em có gì muốn nói không?"

Bùi Chước biết không thể giấu được, dù sao thì Tiêu Tuần cũng đã biết gần hết, cậu chẳng buồn che giấu nữa. Trước đó còn định không nói, vì Tiêu Tuân luôn nhạy cảm với chuyện cậu "rơi xuống sông".

"Khi ta rơi xuống sông Đào Lý, trong đầu bỗng tràn về ký ức của Bùi Tiên Giác. Hắn có lẽ chính là ta kiếp trước."

Tiêu Tuần ngẩn ra. Hắn biết không thể tính toán theo cách này, nhưng vẫn không kiềm được mà nghĩ, nếu không có đám người kia, Bùi Chước hẳn đã là bạn đồng học của thái tử từ nhỏ.

Cái ác của đám người đó thật sự khiến người ta không thể trách cứ Dương Mi, nhưng cũng không cách nào nguôi ngoai.

Đám người này quá độc ác, khiến người ta không thể trách cứ Dương Mi, nhưng cũng không cách nào nguôi ngoai.

"Nếu em làm Thái tử thị độc(đọc sách cho thái tử) thì thế nào?"

Bùi Chước khẽ tưởng tượng một chút.

Tiểu Quyển Vương đang đọc sách, tiểu Bùi Tiên Giác đã ngủ mất rồi. Dù Thái phó có khoan dung độ lượng đến đâu, cũng phải quát mắng cậu một trận để giữ thể diện, tránh để Thái tử học theo.

Bùi Chước thản nhiên đáp: "Không làm."

Bùi Thanh Hứa, vì sợ tiên đế phát hiện Thái tử thị độc ngày ngày lười biếng, e rằng chỉ mấy ngày nữa sẽ giúp cậu thoát khỏi chức vị này.

Tiêu Tuần: "..."

Bùi Chước chuyển chủ đề: "Nói vậy, Thái phó cũng xem như cha ruột của ta rồi."

Cậu hỏi Tiêu Tuần: "Ngươi đã viết thư báo với ông ấy rằng chúng ta có một đứa con chưa?"

Tiêu Tuần: "... Chưa."

Bùi Chước sững sờ, cái gì, lại còn phải tự mình nói sao?

Thái phó có khi vẫn nghĩ cậu đang đi học tiến sĩ đó chứ?

......

Tiêu Tuần sai người lên thượng nguồn Thanh Châu để xem xét tình hình thiên tai, đồng thời để lại một tâm phúc hỗ trợ.

Bùi Phục Phục đem thỏi vàng mà cửu cửu tặng mình đi quyên gó.

Tiêu Phi như diễn ảo thuật, lại lấy ra thêm một thỏi nữa: "Cửu cửu còn mà!"

Bùi Phục Phục: "Phục Phục chỉ được lấy một cái thôi."

Khi rời khỏi Thanh Châu, bách tính ngoài thành bị ngập lụt đã tặng Tiểu Thái tử áo trăm nhà để bày tỏ lòng tạ ơn.

Bùi Phục Phục vô cùng thích thú, lập tức mặc ngay.

Bách tính kinh ngạc đến sững người, tặng áo mà Tiểu Thái tử thật sự mặc luôn sao!

......

Kênh đào đã qua đoạn Thanh Châu, từ việc đi ngược dòng giờ chuyển thành xuôi dòng, chẳng bao lâu nữa sẽ về đến Ngọc Kinh.

Mỗi ngày, Bùi Chước vừa mở mắt ra, nhãi con đã không thấy đâu, bị Tiêu Phi dẫn đi ra phía đuôi thuyền câu cá.

Cá thì không bắt được con nào, nhưng giày thì đã mất mấy đôi.

Những ngày này, Bùi Chước hoàn toàn được Tiêu Tuần chăm sóc lại, đã có thể ngẩng mặt gặp lại dân chúng Giang Đông.

Đoạn đường cuối cùng đi đường bộ, nhãi con xuống thuyền, Tiêu Phi đi qua mỗi thôn làng đều ghé vào xem.

Bùi Phục Phục muốn xin ăn, hắn trả tiền.

Bữa ăn mang về đã thành phần cho bốn người, Tiêu Tuần và Tiêu Phi đều nhắm mắt ăn hết.

Có một lần là rau dại, thậm chí không có chút dầu nào.

Tiêu Tuần mặt không đổi sắc: "Cảm ơn Phục Phục, rất thịnh soạn."

Bùi Phục Phục: "Đây là món ngon nhất nhà gia gia đó nhé."

Tiêu Tuần sai người đi điều tra lý do vì sao gia đình này lại nghèo đến vậy, cuối cùng bắt được một tên ác bá.

Ngọc Kinh đã gần trong tầm mắt, một đội kỵ mã phi nhanh đến, báo cáo với bệ hạ, Thái phó đã ra ngoài thành đón.

Bùi Chước, suốt dọc đường như một con cá mặn, giờ bỗng thấy lo lắng: "Phục Phục đâu rồi?"

"Hoàng tẩu." Tiêu Phi có chút ngượng ngùng, kéo nhãi con phía sau ra.

Chỉ thấy nhãi con trên người đỏ đỏ xanh xanh như vừa mở một tiệm nhuộm, tay cầm một hộp long xú su (bánh đường tơ rồng), cắn một miếng, đường ngọt rơi ra như cát.

Bùi Phục Phục ngửa đầu ăn, làm mặt mày lem luốc đầy màu sắc.

Tiêu Phi cũng dính đầy thuốc nhuộm, tóc cũng lấm lem, cười ha ha: "Mới nãy đi tiệm nhuộm, cháu trai nhất quyết phải chơi thử một chút."

Cửu cửu tốt tất nhiên sẽ cho cháu trai chơi thử một chút rồi.

Bùi Chước nhìn lại bản thân mình, trắng trẻo như lúc ban đầu, rồi lại nhìn tiểu tử đang như người xin ăn, tình cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với khi bị Tiêu Tuần bắt gặp, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Cứu... mau đánh bóng lại luận văn tốt nghiệp của cậu đi!
 

Bình Luận (0)
Comment