Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 64

 
Triều đình xuất hiện một người khuấy đục vũng nước, đây là nhận thức chung của các đại thần.

Người đó coi thường kỷ cương triều hội, thao thao bất tuyệt, đối với việc ăn mặc, chi tiêu của một số đại thần lại tường tận như đếm.

Người này tên là Trương Uyên, tựa như một gã kể chuyện trong trà lâu, sinh động mà tán dương việc Lưu đại nhân vui mừng đón cháu trai. Vì cháu sinh năm Thìn, ông ta đã đặc biệt sai người ra tận Nam Hải thu thập một lô san hô và vỏ sò rực rỡ, dựng hẳn một cung điện Long cung trong nhà.

Chuyện kể đến đây, ngay cả các đại thần khác cũng nghe đến mê mẩn.

Bùi Phục Phục từ trên long ỷ chạy xuống, chen đến bên cạnh Trương thúc thúc để xem náo nhiệt. Lúc mọi người đồng loạt thốt lên kinh ngạc, nhóc cũng vỗ tay phụ họa, non nớt cất giọng: "Oa——"

Lưu gia gia thật lợi hại, đem cả thủy cung về nhà rồi!

Lưu đại nhân lúc này mồ hôi đầm đìa.

Thái phó đại nhân người ta mừng cháu chào đời, cũng chỉ là bắt vài con côn trùng trong nhà mà thôi.

Trương Uyên chậm rãi kể: "Muốn thu thập san hô dưới đáy biển không phải chuyện dễ dàng. Phải dong thuyền ra khơi, buộc một sợi dây thừng lớn quanh eo, thoa dầu khắp người để giữ ấm, bịt tai bằng bông tẩm dầu, che miệng mũi bằng một lớp da mềm, sau đó ôm lấy đá nặng mà nhảy xuống biển, lao nhanh xuống độ sâu hai ba mươi thước. Mỗi lần lặn xuống chỉ có thể lưu lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một ngày lặp lại hàng trăm lần, mấy chục người ngày đêm vất vả suốt ba tháng mới thu hoạch được một cung điện Long cung trong phủ Lưu đại nhân."

Không ít quan viên trong triều chưa từng thấy biển cả, lại càng không biết chuyện thu thập san hô gian nan ra sao. Nghe Trương Uyên thuật lại, ai nấy đều tán thán: "Lưu đại nhân quả thực dụng tâm vì tôn tử."

Bùi Phục Phục nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, lặn xuống nước nhiều quá sẽ sinh bệnh đó."

Trương Uyên cúi người, nhẹ nhàng lấy tay che tai tiểu thái tử, thấp giọng đáp: "Như thái tử nói, sâu dưới đáy biển, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bỏ mạng. Kẻ may mắn sống sót cũng thường mang bệnh trong người. Đội thợ lặn trăm người của Lưu đại nhân, hiện tại còn lại bao nhiêu?"

Bùi Phục Phục ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tò mò, thúc thúc không cho nghe sao? Nhưng thế giới dưới đáy biển, nhóc đã xem trọn một trăm lẻ tám tập rồi! Đã đến đoạn kể về sứa khổng lồ chưa vậy?

Sắc mặt Lưu đại nhân lập tức đại biến. Để có được san hô đỏ, ông ta đã sai người đi xa hơn về phía nam, lặn xuống biển sâu hơn. Kết quả, chẳng ít người đã bỏ mạng vì cơn sóng dữ...

Chính địch của Lưu đại nhân bỗng như sực nhớ ra điều gì, giọng điệu đầy châm chọc: "Bệ hạ đã hạ lệnh cho các châu quận vùng Nam Hải không cần tiến cống san hô nữa. Từ khi có người ở Giang Chiết tìm ra phương pháp nuôi trai lấy ngọc, ngay cả trân châu cũng bị loại khỏi danh mục cống phẩm. Những vật phẩm ngắm chơi mà phải liều mạng để lấy này, bệ hạ chưa từng ưa chuộng, nhưng Lưu đại nhân lại thích đến mức này."

Lưu đại nhân kêu oan: "Hạ quan cũng có nỗi khổ riêng! Tôn nhi của hạ quan mới ra tháng đã bệnh ba lần, có cao nhân chỉ điểm rằng dựng một tòa Long cung có thể phù hộ, nên hạ quan mới"

"A, đây là mê tín rồi."

"Thái tử chân long thiên tử còn chưa được ở Long cung, Lưu đại nhân lại hào phóng thật đấy!"

Lưu đại nhân bị công kích tứ phía, mồ hôi vã như tắm. Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý, ông ta vội vàng nói: "Vi thần chỉ là muốn để tôn nhi hưởng chút long khí để bảo hộ thân thể. Nhưng thực ra, Long cung này vốn là quà mừng cho thái tử điện hạ!"

Bùi Phục Phục nghiêng đầu: "Con có nhà để ở rồi, không cần đâu, thúc thúc."

Nhóc muốn ở cùng với baba cơ.

Triều đình lúc này tranh luận ồn ào, kẻ nói đông người nói tây, rối loạn như một nồi cháo đặc. Cảnh tượng này chưa từng xảy ra khi Tiêu Tuần chủ trì triều chính.

Một đợt sóng vừa lắng xuống, đợt sóng khác lại cuộn trào.

Trương Uyên đứng giữa dòng nước đục vờn cá, đám đại thần thì hào hứng hóng chuyện của kẻ khác, nhưng cũng không ngừng thấp thỏm lo lắng liệu giây tiếp theo kẻ bị lôi ra bêu đầu có phải mình hay không.

Buổi triều nghị kéo dài mãi cho đến khi Tiêu Tuần xuất hiện để đón nhi tử đi ăn điểm tâm mới kết thúc.

Hắn vốn định nghỉ nốt ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tránh để mỹ nhân nào đó vin cớ mà kéo dài thêm, vì vậy không trực tiếp ra mặt, mà đứng trong bóng tối cất giọng: "Phục Phục, lại đây."

Bùi Phục Phục ngoan ngoãn đáp một tiếng "Dạ", rời khỏi Trương thúc thúc chuyên khuấy đảo phong vân, chạy nhanh vào lòng hắn: "Baba, con đói rồi."

"Đi ăn cơm." Tiêu Tuần bế con lên, xoay người rời đi, để lại một đám đại thần nhìn nhau câm nín.

Còn Trương Uyên, hắn đã sớm lẻn đi cùng thái tử rồi.

Đám đại thần bình tĩnh ngẫm lại, mới nhận ra những người bị nhắm vào hôm nay đều là quan viên có tư tâm buôn bán riêng, vì vậy mà trở nên giàu có, ngày ngày ăn sơn hào hải vị. Nói dễ nghe là gia tài kếch xù, nói khó nghe chính là bẩn thỉu chẳng khác gì tiền tham ô.

Bệ hạ đã ban lệnh cấm quan viên kinh doanh, nhưng trong cùng một gia tộc, huynh đệ làm quan, nhạc phụ buôn bán, tộc nhân kinh thương, vậy nên tính thế nào đây?

Quan thương cấu kết ư? Tất nhiên là có.

Bệ hạ mượn miệng thái tử để gõ núi dọa hổ, kẻ thông minh đã hiểu mà chủ động cắt đứt quan hệ rồi.

Lục Thành Giang và Lục Thành Hải là huynh đệ đường thúc, cùng thi đậu tiến sĩ rồi cùng làm quan trong triều.

Lục Thành Hải lớn tuổi hơn, nên quyết đoán nói: "Chuyện buôn bán đồ sứ của đệ muội, đệ về bảo nàng ấy dừng lại đi."

Nhà họ Lục vốn chỉ là một gia tộc nhỏ bé, vô danh tiểu tốt. Sau khi hai huynh đệ lần lượt làm quan, các thê tử mới dựa vào nhân mạch mà kinh doanh, nhờ đó gia cảnh ngày càng sung túc.

Lục Thành Giang do dự: "Nhưng mà..."

Lục Thành Hải nghiêm mặt: "Nhưng cái gì? Đệ muốn làm quan hay làm thương nhân?"

"Hãy tự hỏi bản thân, làm quan dưới thời này, chẳng phải là thời đại yên ổn nhất trong lịch sử hay sao? Chúng ta không vì lời nói mà mất mạng, không phải lo lắng vô cớ chọc giận bệ hạ, không cần lúc nào cũng treo đầu trên cổ mà lâm triều, chỉ cần chia sẻ gánh nặng với bệ hạ là đủ, bổng lộc cũng chẳng thấp, vậy chẳng phải tốt hơn làm thương nhân sao?"

"Hơn nữa, đệ có thể so được với hoàng thương à? Lợi nhuận của hoàng thương đều chảy vào quốc khố, đến bệ hạ cũng khó động đến. Còn thương nhân tư nhân, tiền bạc lại chảy vào túi quan viên, đệ nghĩ xem, bệ hạ có thể nhịn được bao lâu?"

Lục Thành Giang thở dài: "Đệ hiểu đạo lý này, nhưng thê tử của đệ thích buôn bán, nếu không cho nàng ấy làm, e là nàng ấy sẽ đòi hoà ly mất."

Lục Thành Hải nhíu mày, định lên tiếng thì một thị vệ vội vã chạy đến, bẩm: "Hai vị đại nhân nhà họ Lục, bệ hạ triệu kiến."

Lục Thành Hải lập tức nhéo cánh tay đệ đệ một cái, nghiêm giọng: "Lát nữa vào gặp thánh thượng, đệ phải biết nói năng thế nào, có bỏ mới có được."

Hắn còn đang may mắn vì thoát được kiếp nạn trên triều, vậy mà vừa tan triều đã bị bắt ngay.

Hai huynh đệ theo thị vệ vào yết kiến thánh thượng.

Lúc này, Tiêu Tuần đang nghiền nhuyễn khoai lang đã hấp chín, thêm một thìa đường quế hoa và chút thịt long nhãn, trộn đều rồi đút cho nhóc con ăn.

Trên bàn còn có chuối và dưa hấu đã cắt thành miếng nhỏ, cùng một bát sữa.

Khoai lang, đường quế hoa, long nhãn này đều là lễ vật mà Giả Liêm gửi từ Lĩnh Nam về tặng Phục Phục, là hàng độc nhất vô nhị.

Trông thì có vẻ phong phú, nhưng so với đám công tử tiểu thư nhà quan lại, quả thực chẳng đáng là bao.

Tiêu Tuần đút cho ăn một lúc, thấy huynh đệ nhà họ Lục đến liền đưa thìa cho Phục Phục: "Tự mình ăn một lúc đi."

Bùi Phục Phục cầm lấy thìa, xúc một thìa khoai lang nghiền đưa vào miệng, nhưng chỉ ăn được một nửa: "Dạ."

Tiêu Tuần yên tâm đi gặp huynh đệ nhà họ Lục, ung dung nói: "Trẫm nghe nói Tôn phu nhân của khanh rất giỏi buôn bán?"

Lục Thành Giang vội vàng tỏ ý: "Bệ hạ thứ tội, phu nhân cũng chỉ vì muốn giúp gia đình dư dả hơn mà thôi, mong bệ hạ tha thứ lần này, vi thần cam đoan sẽ không có lần sau."

Tiêu Tuần hơi gật đầu: "Trong nhà nếu chỉ dựa vào bổng lộc của khanh để duy trì, quả thật vất vả. Nếu phu thê cùng lĩnh bổng lộc, thì tất nhiên càng thêm hưng thịnh."

Lục Thành Hải hơi trợn mắt: "Vi thần ngu dốt, xin bệ hạ chỉ rõ."

Tiêu Tuần nói: "Nhị phu nhân nhà họ Lục thích buôn bán, có thể nhậm chức trong hàng ngũ hoàng thương, nhưng lợi nhuận kiếm được phải nộp toàn bộ vào quốc khố, không được bớt xén dù chỉ một phần. Thu lấy từ dân, dùng cho dân. Quốc khố sẽ cấp bổng lộc hằng tháng, làm tốt thì chẳng thua kém bổng lộc của Lục đại nhân khi làm quan."

"Ngoài ra, hoàng thương sẽ xuất bạc mua lại thương đội của phu nhân nhà khanh, quy về quốc hữu."

"Lục Thành Hải, Lục Thành Giang, các khanh hãy về suy nghĩ đi."

Lục Thành Giang kích động vô cùng, được nhập hàng ngũ hoàng thương, làm ăn lớn hơn, e rằng phu nhân của hắn tất sẽ vui mừng khôn xiết, chỉ hận không thể lập tức đáp ứng. Nhưng bệ hạ lại bảo bọn họ về suy xét thêm.

Lục Thành Giang khó hiểu, không rõ ý tứ trong đó.

Lục Thành Hải kéo đệ đệ chẳng nên thân rời đi. Bệ hạ đã nói cho thời gian cân nhắc, đó là coi trọng, tất phải suy nghĩ chu toàn rồi mới đưa ra đáp án thỏa đáng.

"Ngốc tử, bệ hạ hôm nay ở triều sớm tha cho chúng ta, lại còn triệu kiến riêng, chẳng phải muốn chúng ta làm gương hay sao?"

Lục Thành Giang ngơ ngác: "Làm gương gì?"

Lục Thành Hải trầm giọng: "Quan viên không được buôn bán, kẻ đã kinh thương, bệ hạ đã định sẵn chốn đi về."

Lục Thành Giang trầm ngâm: "Đệ thấy cũng không tệ."

Lục Thành Hải liếc mắt nhìn hắn: "Sao lại nói vậy?"

Lục Thành Giang phân tích: "Luận quy mô thực lực, chúng ta không sánh được hoàng thương. Luận chi phí hàng hóa, chúng ta càng không bì kịp các xưởng có Bùi phu tử chỉ điểm. Nay những xưởng ấy đều đã quy thuộc hoàng thương, nếu còn tiếp tục kinh thương, ắt là đối nghịch với bệ hạ, mà đối nghịch với bệ hạ, chính là đường cùng."

Lục Thành Hải hài lòng: "Đệ trưởng thành rồi."

Lục Thành Giang gãi đầu: "A, đây là phu nhân đệ phân tích. Nàng dạo này vẫn thường đến nữ đường nghe giảng."

Lục Thành Hải: "..."

......

Bùi Phục Phục tự mình ăn khoai lang nghiền, cảm thấy có chút khô. Nhìn sang bát sữa bên cạnh, lại liếc baba đang bàn việc, bèn tự lực cánh sinh, ôm lấy bát sữa rót vào khoai lang nghiền.

Sau đó, nhóc lại trút hết dưa hấu cùng chuối trong đĩa vào, dốc hết sức lực mà khuấy.

Ưm, không hòa quyện sao?

Dưa hấu với chuối to quá.

Bùi Phục Phục vứt thìa, thò tay vào bóp nắn.

Chụt chụt, chụt chụt.

Thế là trộn ra một bát sền sệt, sắc hồng bao lấy màu vàng nhạt.

Khi Tiêu Tuần trở lại, cảnh tượng hắn thấy chính là như vậy.

Bùi Phục Phục thấy baba về, lập tức chộp lấy thìa, xúc một muỗng: "Baba, mau ăn!"

Tiêu Tuần biết những gì nhi tử ăn qua đều không có độc, nhưng mà...

Hắn còn đang do dự thì Bùi phu tử đã tan lớp trở về.

Trời nóng nực, Bùi Chước muốn phát minh dép lê cùng quần ngắn để đi dạy, nhưng bị Tiêu Tuần từ chối thẳng thừng: "Bất cứ chuyện gì em cũng có thể dám đi đầu, duy chỉ có y phục là không được."

Hừ, tên phong kiến hẹp hòi!

Bùi Phục Phục lớn giọng gọi: "Baba, mau tới ăn!"

Là món ngon gì vậy? Bùi Chước cởi giày, chân trần bước tới, trông thấy một bát... hoa quả dầm?

Thật sự là đồ ngon! Cậu cũng muốn ăn một bát giải nhiệt!

Bùi Phục Phục xúc một thìa, Bùi Chước vừa định há miệng, thì cổ tay đã bị Tiêu Tuần giữ lại.

Bùi Chước: "Hửm?"

Tiêu Tuần hạ giọng: "Nó dùng tay bóp nát đấy."

Bùi Chước: "..."

"Baba muốn ăn đùi gà, Phục Phục tự ăn đi."

"Được ạ." Bùi Phục Phục cũng không ép, liền tự mình húp từng miếng lớn.

Ngon thật.

Bùi Chước hoài nghi con trai mình đã đem vị giác đổi chác lấy khứu giác rồi.

......

Tiêu Tuần vận dụng ý chí sắt đá, chẳng làm gì cả mà nhẫn nhịn qua buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ.

Bùi Chước mở Thiên địa vạn vật cho nhóc con xem, nhóc cũng rất ngoan, không đòi baba cùng đi bắt sâu bắp cải.

Đến buổi tối, Tiêu Tuần cảm thấy đã đến lúc giải cấm rồi.

Bùi Chước nhàn nhạt nói: "Đừng tưởng ta không biết sáng nay ngươi đã triệu kiến hai vị quan viên."

Tiêu Tuần biện bạch: "Em cho Phục Phục thượng triều, ta đành phải thu dọn hậu quả."

Bùi Chước: "Ngươi hoàn toàn có thể chờ ta thu dọn mà, thế này đi, ngươi lại nghỉ thêm một đêm nữa."

Dứt lời, cậu lập tức chuồn đi, tính ra sân hóng mát.

Tiêu Tuần lặng lẽ đứng chặn trước mặt cậu, dùng hành động để phản đối.

Bùi Chước lách sang trái.

Tiêu Tuần kiên trì chặn tiếp, Bùi Chước không thèm liếc mắt, thản nhiên vòng qua.

Tiêu Tuần: "..." Thật sự rất muốn giải cấm.

Bùi Phục Phục nhìn qua nhìn lại, bỗng nhớ đến Thiên địa vạn vật mà mình vừa xem hồi chiều.

Chú chim trống xinh đẹp oai vệ chắn đường chim mái, nhưng chim mái cứ cúi đầu bước đi, chẳng thèm liếc mắt. Chim trống xòe đôi cánh rực rỡ múa may, chim mái dừng chân quan sát, nhưng vẫn chưa đủ đặc sắc. Dù có mời thêm ba con chim huynh đệ đến nhảy phụ họa, chim mái vẫn xem xong liền bỏ đi.

Bùi Phục Phục nghi hoặc: "Baba, người không biết bay sao?"

Tiêu Tuần: "Gì cơ?"

Bùi Phục Phục vắt óc tìm từ, cố gắng diễn đạt, ý là baba chưa làm động tác tung mình lên cao như chim trống, nên baba mới không để ý mà bỏ đi.

Tiêu Tuần nghe một lúc lâu mới hiểu nhi tử đang nói về tập quán tán tỉnh của loài chim. Chẳng qua Bùi Phục Phục không hiểu ý nghĩa thực sự của nó, chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là cách để "thu hút sự chú ý của cha."

Trước đây khi thuần dưỡng Tuyết Lạp, Tiêu Tuần từng để tâm đến những đặc điểm khác biệt trong thế giới loài chim.

Hắn liếc nhìn Bùi Chước đang hóng gió trong sân, một thân bạch y, trông như một con bạch điểu lười biếng.

Tiêu Tuần trầm ngâm xoa đầu nhi tử, lần đầu tiên dùng giọng điệu không quá chắc chắn mà hỏi: "Phục Phục, có hữu dụng không?"

Bùi Phục Phục gật đầu thật mạnh: "Có chứ, baba!"

Tốt nhất còn phải mời thêm ba vị thúc thúc đến múa phụ họa nữa kìa.

Tiêu Tuần: "Cái đó thì miễn."

Chốc lát sau, Bùi Chước nghe thấy tiếng luyện kiếm. Cậu liếc mắt một cái, ánh đao bóng kiếm chớp lóe không ngừng.

Tiêu Tuần đang luyện kiếm?

Chưa từng thấy qua.

Bùi Chước hơi ngồi thẳng lên một chút.

Chẳng trách bệ hạ có tám khối cơ bụng, chỉ riêng thanh kiếm đã dài ba thước, vậy mà vung múa lại chẳng tốn chút sức lực nào.

Tiêu Tuần mày mắt sắc bén, bỗng tung kiếm lên cao, chân quét ngang đá mạnh, bảo kiếm lập tức bay về vỏ. Đồng thời, tay vươn ra, bắt lấy một cây trường thương tua đỏ.

Bùi Chước chớp mắt một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm đất, tay bám vào tay vịn, khiến chiếc ghế lắc lư ngừng lại, để tầm nhìn thêm phần ổn định.

Đổi kiếm sang thương, khí thế của bệ hạ cũng chuyển từ phong lưu tiêu sái như kiếm khách đệ nhất thiên hạ sang khí phách bức người, tựa chiến thần chinh phạt Lâu Lan, một trận thành danh.

Kiếm khách hay danh tướng, đều phải có mỹ nhân bầu bạn.

Mỹ nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhẹ l**m môi một cái, đêm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy?
 

Bình Luận (0)
Comment