Mũi thương Hồng Anh lóe sáng, tựa du long lướt nhanh qua hồ hoa, móc lấy một đóa sen nửa nở.
Tiêu Tuần thu thương về, mang theo đóa sen đọng sương đêm bay vào lòng mỹ nhân, khẽ chạm lên ngực cậu. Cánh hoa mềm mại, trắng muốt lướt qua cằm, ướt át, mang theo chút lực đạo cùng hương thơm dìu dịu.
Bùi Chước đưa tay ôm lấy đóa sen, áp lên trước ngực, giống như kẻ đứng dưới lầu chiêu thân đón được tú cầu. Đôi mắt tựa dòng nước êm ả thoáng xao động, ánh nhìn trong trẻo như tinh tú trên trời và đất cùng soi chiếu đế vương.
Hôm nay Tiêu Tuần có chút khác lạ, là vì suốt năm ngày qua hắn quá mức kiềm chế, mà giờ đây lại hiên ngang, khí khái chăng?
Cậu cụp mi, liếc nhìn đóa sen trắng trong tay. Gió đêm thoảng qua, cánh hoa và tà áo đều khẽ run rẩy.
"Baba lợi hại quá! Baba, con cũng muốn một đóa!"
Bùi Phục Phục vốn đang ngồi trên bậc thềm xem trò vui, thấy vậy bèn hớn hở đứng bật dậy.
Nhất định phải bay đến lòng con giống như vừa rồi bay đến lòng baba nha!
Không khí ám muội lập tức tan biến.
Bùi Chước mím môi, bệ hạ, trước khi tặng hoa sao ngươi không dỗ cho nhóc con ngủ trước chứ?
Rất tốt, giờ thì biến thành bữa ăn gia đình rồi.
Bùi Chước xoay xoay cuống sen trong tay, rồi tiện tay ném đóa hoa vào lòng Bùi Phục Phục: "Chỉ có một đóa này thôi, cho con đó. Nhớ phải yêu thương cây cỏ hoa lá nhé."
Bùi Phục Phục nhận được đóa sen cha ném sang thì vui vẻ vô cùng. Đóa sen nửa nở còn lớn hơn cả khuôn mặt nhóc, nhóc ôm chặt lấy hoa, đôi mắt sáng rỡ, tràn đầy hào hứng: "Baba, có thể bay thêm lần nữa không ạ?"
Tiêu Tuần: "......"
Nhi tử, con cũng không nói là con muốn xem mà.
Thích xem xiếc à?
Tiêu Tuần đành phải biểu diễn thêm một lần, nhưng lần này... hoàn toàn giống như một người cha nghiêm túc dạy con tập võ, cả người toát lên sự nghiêm nghị chính trực.
Bùi Chước liếc nhìn bệ hạ, lại nhìn con trai mình.
Vậy vừa rồi là công công xòe đuôi cầu bạn đời?
Còn bây giờ là dạy con săn mồi à?
Khóe môi bất giác nở nụ cười, Bùi Chước đè xuống ý cười nơi khóe miệng. Đường đường là thiên tử, vậy mà lại học theo loài chim xòe đuôi cầu bạn đời, chẳng có chút dáng vẻ đế vương nào cả.
Mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi nằm xuống, tình tiết phát triển cũng hợp lý thôi—cầu bạn đời thành công, bước tiếp theo chính là nuôi con, quả nhiên là phiên bản rút gọn của Thế giới động vật.
Tiêu Tuần nhìn nhóc con hớn hở quá mức, liền bế nhóc lên che mắt lại: "Ngủ đi."
Bình thường hắn suy nghĩ chu toàn, lần này vì đề xuất cầu bạn đời là do Bùi Phục Phục đưa ra, hắn nhất thời sơ suất, quên mất phải dỗ yếu tố then chốt đi ngủ trước.
Đây là sai sót hiếm hoi trong cuộc đời Tiêu Tuần.
Trẻ con trong bóng tối sẽ dễ ngủ hơn, Tiêu Tuần không quan tâm mỹ nhân ngoài kia đang thảnh thơi nằm phơi sương, mà bế Bùi Phục Phục vào gian trong, ngồi dưới cửa sổ, kiên nhẫn vỗ nhẹ sau lưng con, dỗ dành con ngủ.
Gió đêm mát rượi nhè nhẹ lùa vào, lướt qua đôi má hây hây đỏ của Bùi Phục Phục.
Tiêu Tuần khẽ giọng: "Chúng ta cùng đếm sao nhé."
Bùi Phục Phục vui vẻ đáp: "Dạ!"
Nhóc con nghiêm túc đếm sao, Tiêu Tuần nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, khiến nhóc nằm trong vòng tay cha như đang được ru trên con thuyền nhỏ lắc lư giữa làn nước.
Đung đưa một hồi, những vì sao trên trời cũng dần trở nên không đếm xuể.
Bùi Phục Phục khép mắt lại, chìm vào giấc mộng.
Tiêu Tuần cẩn thận đặt nhóc vào giường trẻ con. Chiếc giường này vốn ít khi được sử dụng, bởi phần lớn thời gian Bùi Phục Phục đều ngủ chung với bọn họ.
Đặt xong, Tiêu Tuần không rời đi ngay mà vỗ nhẹ thêm vài cái, xác nhận nhi tử sẽ không thức giấc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Không biết người bên ngoài kia đã ngủ chưa.
Chắc là ngủ rồi.
Sắc mặt Tiêu Tuần trầm xuống, theo ước tính của hắn về tốc độ ngủ của Bùi Chước, e là giấc mộng đã đi được một nửa chặng đường, thậm chí còn nhanh hơn cả nhi tử.
Thường ngày, dù mỹ nhân có ngủ rồi mà bị hắn quấy rầy, thì cũng chỉ lườm một cái rồi lại nhắm mắt bỏ qua. Nhưng hiện tại Tiêu Tuần vẫn còn là kẻ mang tội, có chút bó tay bó chân.
Ngày mai rốt cuộc cũng có thể thượng triều, được giải trừ cấm lệnh.
Hắn bước đến bên ghế lắc lư, quả nhiên thấy Bùi Chước đã nhắm mắt ngủ rồi.
Dỗ Bùi Phục Phục ngủ mất quá nhiều thời gian.
Tiêu Tuần cúi người, vươn tay bế Bùi Chước vào phòng.
Nhưng Bùi Chước chưa hoàn toàn ngủ say, y vẫn nhớ rõ mục đích bận rộn cả buổi tối của bệ hạ.
Những lời cầu xin giải cấm lệnh từ miệng Tiêu Tuần, cậu còn có thể thẳng thừng từ chối. Nhưng hành động... cậu lại âm thầm trách mình quá mềm lòng, không đành lòng thấy Tiêu Tuần uổng công vô ích, cuối cùng lại dâng chính mình lên cho hắn chiếm lợi.
Cậu đúng là yêu đến điên rồi.
Bùi Chước l**m môi, nghiêng người sát lại bên tai Tiêu Tuần, thì thầm: "Bệ hạ, ý cảnh kiếm vũ của ngươi thế nào?"
Tiêu Tuần toàn thân cứng đờ, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy năm ngày vừa qua như đã kéo dài thành năm năm, thậm chí còn khao khát hơn so với lần đầu gặp lại Bùi Chước ở Dương Châu.
Ở Dương Châu, có quá nhiều chuyện phải lo toan—mục đích kép của chuyến nam tuần, những cảm xúc phức tạp khi tìm thấy Bùi Chước đã bôn ba vất vả, cú sốc khi biết mình có một đứa con, nỗi lo Bùi Phục Phục không chịu gần gũi hắn, lại còn phải cân bằng thời gian giữa triều chính, Bùi Chước và nhi tử.
Còn bây giờ, đứa con suốt ngày gọi "baba" đã ngủ say, triều chính... triều chính đã bị bỏ mặc suốt năm ngày, đến mức hắn còn không nhớ lần cuối cùng mình thượng triều là khi nào.
Mỹ nhân cũng đã được dưỡng tốt rồi.
Tiêu Tuần thẳng thắn: "Muốn lên giường."
Bùi Chước: "...Không thể kín đáo một chút sao?"
Tiêu Tuần: "Vậy trở lại ghế lắc?"
Bùi Chước: "Không thể bình thường một chút sao?"
Sao ngày nào cũng mở khóa cái này cái nọ vậy?
Tiêu Tuần đáp: "Phục Phục đang ngủ bên trong, em có thể không kêu không?"
Mặt Bùi Chước lập tức đỏ bừng: "..."
Cậu cảm thấy chiếc ghế lắc này hơi yếu, e rằng không chịu nổi sức nặng của hai nam nhân trưởng thành.
Nửa canh giờ sau.
Cảm giác đúng thật.
Bùi Chước nhìn Tiêu Tuần đã lăn xuống đất vẫn chưa chịu dừng lại, cứ như thể chỉ cần dành ra một phút để đổi chỗ thôi cũng có thể lấy mạng hắn, trong lòng tràn đầy hối hận vì đã mềm lòng.
Đúng là không còn chút phong phạm nào!
......
Mùa hạ thường có mưa giông, đúng dịp cuối tuần nên không cần điều chỉnh lịch học. Khi Bùi Chước tỉnh dậy, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, nửa bầu trời nhuốm màu xanh xám.
Cậu nghi ngờ khóe miệng mình cũng bầm xanh, nếu không thì tại sao uống nước lại thấy đau.
Bầu trời nặng nề cả buổi sáng nhưng chưa có sấm chớp, theo kinh nghiệm thì phải đến chiều mưa mới đổ xuống, vì thế không ảnh hưởng đến việc Tiêu Tuần thiết triều.
Được gặp lại bệ hạ sau bao ngày vắng bóng, các đại thần suýt rơi lệ, cảm giác như cuối cùng cũng tìm lại trụ cột tinh thần.
Những đại thần có gia tộc kinh doanh tư nhân, sau khi bàn bạc nội bộ, cũng quyết định học theo Lục gia, bán sản nghiệp cho hoàng thương, lấy tiền về, còn người trong gia tộc trước đây làm kinh doanh thì vào hoàng thương lĩnh bổng lộc.
Từ xưa, người học hành giỏi giang sẽ ra làm quan, con cháu trong nhà nếu học kém hơn mới tiếp quản sản nghiệp. Nhưng giờ nhìn lại, làm thương nhân cho hoàng gia và làm quan lãnh bổng lộc cũng chẳng khác nhau mấy, chẳng phải đều diện thánh, đều phục vụ bệ hạ hay sao?
Tiêu Tuần thu hồi sản nghiệp, tái quy hoạch sắp xếp lại, lập nên mấy tập đoàn lớn. Theo cách nói của Bùi Chước, chính là gọi là "quốc doanh".
Buổi chiều, bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp, tiếng sấm ầm ầm vang dội. Tiêu Tuần lập tức trở về để ở bên vợ con, nhưng Bùi Chước lại nói: "Bệ hạ, cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đừng ra ngoài. Ta và Phục Phục đi xem một chút."
Cậu đã ra lệnh chuẩn bị rất nhiều thanh sắt uốn cong, bên trên buộc dây đồng tráng men, đặt ở nơi cao để dẫn sét, lợi dụng sức mạnh thiên nhiên để biến sắt thành nam châm.
Có nam châm rồi, kết hợp với dây đồng, là có thể chế tạo máy phát điện.
Mà có máy phát điện rồi, thì bóng đèn còn xa sao?
Tiêu Tuần: "Không được."
Bùi Chước: "Ta có 4523 bảo vệ."
Tiêu Tuần: "Vậy thì ta càng lo hơn."
Bùi Chước trầm mặc một lát. Được rồi, vậy thì cậu sẽ không dắt Phục Phục ra hiện trường xem sét đánh vào sắt nữa.
Trên đầu vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sấm chớp rạch ngang bầu trời. Ngay sau đó, cơn mưa xối xả trút xuống như thác đổ.
Bùi Chước và Bùi Phục Phục đều biết 4523 sẽ giáng sấm bảo vệ bọn họ, nên chẳng hề sợ thời tiết có sấm chớp. Đặc biệt là Bùi Phục Phục, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm che kín tai, đôi mắt lại tràn đầy háo hức nhìn luồng sét lóe lên qua khe cửa.
Nhiều sấm sét thế này, chắc chắn sẽ đánh trúng cây cột sắt mà nhóc và baba cùng chế tạo, phải không?
Chỉ có Tiêu Tuần, nạn nhân trực tiếp của cơ chế dịch chuyển tức thời, là không thích tiếng sấm chút nào. Hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm Bùi Chước, lo lắng phụ tử hai người này sẽ nhân lúc trời mưa chạy ra ngoài, ỷ vào hệ thống bảo hộ mà làm càn, quên mất giới hạn bảo vệ tối đa chỉ là dịch chuyển tức thời.
Bùi Chước ngoan ngoãn: "Ta chắc chắn không chạy ra ngoài."
Tiêu Tuần nghiêm giọng: "Hôm đó ở sông Đào Lý, huyền lôi có lớn hơn tia chớp này không?"
Bùi Chước: "Cũng gần thế, cũng gần thế thôi."
Cậu bò lên lưng Tiêu Tuần, dùng tay che kín tai bệ hạ: "Được rồi, giờ không nghe thấy gì nữa đâu."
Có phải tối qua làm dữ quá, nên hôm nay cố tình tỏ ra đáng thương để hắn quên chuyện tính toán không đây?
Tiêu Tuần lạnh mặt: "Bỏ ra." Hắn đâu có sợ sấm chớp.
Bùi Chước không chịu buông, cố chấp bịt chặt tai Tiêu Tuần, còn tiện thể hôn lên cổ hắn một cái.
Bùi Phục Phục quay đầu liếc nhìn hai baba của mình, ồ ồ, thì ra nhóc có thể tự che tai lại mà!
......
Cơn lôi vũ buổi trưa kéo dài chừng một canh giờ rồi tan, sấm nổ trăm lần, chấn động bốn bề.
Trời quang dần trở lại, Bùi Chước nhặt lên những thanh thiết đã đặt sẵn, mỉm cười hài lòng—mười phần thì tám chín phần đã hóa thành từ thạch.
Cậu giao cho học trò: "Dùng đồng ty quấn thành hình theo bút tích của ta, lại kết hợp cùng từ thạch. Đồng tuyến bất động, lấy thủy lực xoay chuyển từ thạch."
Xưởng chế kính đã có thể tạo ra hình bóng đăng sơ khởi, song vẫn còn cần kỹ thuật hút không, phân tách trọc khí để trữ vào đăng, chế tác ô kim ty... Bùi Chước phân công học trò, mỗi người đảm nhiệm một phần, chỉ dẫn phương pháp, mỗi tổ nghiên cứu một việc.
Cậu cùng Tiêu Tuần giao tình đã ba năm, hai năm qua Tiêu Tuần đều tự mình đón tuế, năm nay, cậu mong có thể cùng bệ hạ chung một đêm giao thừa, cũng mong ánh đăng có thể rực sáng.
Lý Như Ý từng nói, mỗi độ trừ tịch, Tiêu Tuần một mình thủ dạ, ngay cả nhất điểm đăng hỏa cũng không đốt, lại còn cho Lý Như Ý nghỉ phép, cô quạnh một thân, thê lương đến cực điểm.
Bùi Chước lại một lần nữa bị kể khổ.
Cậu nhất định phải chế ra đăng điện, khiến bọn họ có thể chung thủ một đêm trừ tịch quang huy sáng rỡ, không còn hắc ám, không còn cô độc.
Nghĩ vậy, Bùi Chước ôm con trai như một cuốn bách khoa toàn thư sống, vội vàng đến phòng thí nghiệm ở học đường để trực tiếp giải đáp thắc mắc.
Mắc kẹt ở bước nào, cậu liền để nhóc con hỏi xem trong lịch sử năm 4523, các nhà khoa học đã giải quyết vấn đề ấy ra sao.
Dù vậy, Bùi Chước không hề công khai năng lực đặc biệt của Bùi Phục Phục, mà chỉ thu thập câu hỏi trước mặt mọi người, sau đó lén vào phòng tối cùng con trai "học hỏi".
Mỗi khi cậu bước ra khỏi phòng tối và đưa ra cách giải quyết, ánh mắt học trò còn sáng hơn cả ngọn đèn họ đang chế tạo.
Bùi Chước vội vàng thưởng cho Bùi Phục Phục một tập phim hoạt hình.
"Con trai, vất vả rồi."
Bùi Phục Phục ngoan ngoãn đáp: "Baba, không vất vả đâu."
Dù gì cũng chỉ là xem hoạt hình thôi mà.
Chẳng qua một cái là xem rồi kể lại cho baba nghe, còn một cái thì không cần.
"Trời tối rồi, chúng ta về nhà ăn gà quay thôi, baba cho con một cái cánh gà nha."
Bùi Phục Phục thích nhất là đầu cánh gà, vừa gặm vừa chơi, vui vẻ nói: "Baba thật tốt."
Khi hai phụ tử hồi cung, Bùi Chước trông thấy một vị quan cũng dâng thiếp xin vào, có vẻ muốn tìm Tiêu Tuần để bàn công việc ngoài giờ.
......
Tuyên Chính Điện.
Tiêu Tuần không ngừng xử lý chính sự. Sau năm ngày thượng triều, hắn liền rơi vào tình cảnh giống như Bùi phu tử bị học trò vây quanh—đám đại thần lần lượt dâng tấu, không ngớt.
Hắn triệu tập bọn họ lại một chỗ, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc, nhưng rồi lại có quan viên mới bước vào.
Thời gian tan triều mà hoàng hậu quy định đã trễ hơn nửa canh giờ, Tiêu Tuần rốt cuộc cũng xử lý xong xuôi, ngẩng đầu nhìn quanh: "Chư khanh còn chuyện gì nữa không?"
Một vị quan thấy trời vẫn còn sớm, vẫn chưa đến lúc bệ hạ nghỉ ngơi. Theo thông lệ, ông ta có thể dâng lên vài chuyện không gấp gáp lắm, kéo dài đến khi bệ hạ lo lắng cho sức khỏe của triều thần mà đuổi họ về nghỉ.
Ông ta vừa định mở miệng—
Tiêu Tuần đặt bút xuống, ngước mắt: "Bãi triều."
Quan viên: "......"