Cung nhân tiến lên hỏi Bệ hạ có muốn dùng bữa tối không?
Lúc này, Bùi Chước nhớ đến đám quan viên vừa vào cung, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Tuần hôm nay mới khôi phục triều chính, công việc dồn đọng chất chồng, chắc chắn sẽ phải làm việc muộn. Quả nhiên là người ham công tiếc việc, chẳng hề có ý thức tan triều đúng giờ.
Hôm nay là ngày đầu tiên, thôi vậy, không giục hắn nữa.
Bèn dặn dò: "Dọn cơm đi, không cần chờ bệ hạ."
Bùi Chước và Bùi Phục Phục ngồi cạnh nhau, cung nhân dâng lên hai bát cơm niêu.
Cả hoàng cung ai ai cũng biết Bùi phu tử là Hoàng hậu, qua chuyện năm ngày trước lại càng hiểu rằng lời Hoàng thượng có thể nghe, nhưng nếu Hoàng thượng và Bùi phu tử cùng lên tiếng, thì phải nghe Bùi phu tử trước.
Vậy mà, Hoàng hậu nắm giữ quyền hành, tiểu Thái tử được sủng ái hết mực, bữa tối lại chỉ có mỗi người một bát cơm, chẳng có lấy một món ăn kèm.
Đời trước, khi tiên đế còn tại vị, dù là một vị tần phi thấp kém trong cung cũng được ăn uống sung túc hơn thế.
Nhưng, dù ngày xưa mỹ vị chốn hậu cung có phong phú đến đâu, cũng chẳng sánh bằng bát cơm này dưới sự chỉ dạy của Bùi phu tử. Trong đó có tình người ấm áp, có hơi thở của khói bếp nhân gian—mà tất cả bọn họ cũng có phần.
Bùi Chước dặn dò: "Con à, đây là cơm niêu, hạt cơm hơi cứng, con chỉ được ăn một chút thôi, sau đó phải uống cháo."
Bùi Phục Phục khịt khịt mũi, reo lên: "Thơm quá thơm quá!"
Bùi Chước bật cười: "Lúc ở Lĩnh Nam, baba hay ăn món này ở chỗ Giả bá bá, ngon lắm đấy!"
Cơm trắng óng ánh, củ cải muối giòn rụm, nước sốt kho đậm đà, thịt xông khói bằng cành tùng, nấm hương khía hình thập, cùng hai lá rau xanh luộc tươi tốt.
Lần đầu tiên cậu chỉ đạo ngự thiện phòng nấu, thành phẩm cũng có dáng có hình, đầu bếp quả nhiên là đầu bếp, lĩnh ngộ một lần liền thông suốt.
Bát của Bùi Chước không thêm trứng, nhưng giữa bát của Bùi Phục Phục lại có một quả trứng được đánh vào.
Bùi Phục Phục chớp mắt: "Nhiều như vậy, đều là cho Phục Phục sao?"
Nhiều quá đi! Một bát lớn vô cùng, còn lớn hơn cả bát của baba.
Bùi Chước hướng dẫn con trai ăn cơm: "Đúng vậy, con trước tiên xắn lấy trứng ở giữa mà ăn."
Bùi Phục Phục: "Dạ!"
Cơm nồi đất cần phải trộn với nước sốt, Bùi Phục Phục cầm chiếc thìa gỗ lớn hơn cả lòng bàn tay mình, đứng trên ghế, một tay chống bàn, một tay dùng thìa khuấy đều, lực đạo lúc mạnh lúc yếu, khiến vài miếng củ cải giòn bên trong rớt ra ngoài.
"Xong rồi!"
Bùi Phục Phục bắt đầu dùng bữa.
Nào ngờ lòng người hiểm ác, vừa ăn xong quả trứng ở giữa, Bùi Chước liền bưng lên một bát cháo nhỏ: "Uống cháo đi nào, con trai. Ba sợ con khó tiêu."
Bùi Phục Phục lưu luyến đặt thìa xuống, l**m đi vệt nước sốt bên khóe miệng. Đôi môi đỏ hồng dính hai hạt cơm trắng, chính là loại gạo mới do Giả bá bá gieo trồng.
Mới ăn có một miếng thôi mà.
Bùi Phục Phục cúi đầu, nhẹ nhàng áp miệng vào vành bát cháo, cẩn thận nâng bát lên, hớp một ngụm nhỏ.
Trong cháo có thêm các loại khô phẩm do nông phu dâng lên, hương vị cũng rất ngon.
"Baba, nếu con ăn không hết thì làm sao?" Bùi Phục Phục chỉ vào bát cơm nồi đất chỉ thiếu một quả trứng, lo lắng việc lãng phí lương thực.
Bùi Chước vừa định đáp lời, liền thấy một bóng người cao lớn hạ xuống bên cạnh.
Tiêu Tuần vươn tay, đoạt lấy nồi đất, cầm đũa lên, ăn luôn phần cơm thừa của con trai: "Ta ăn."
Bùi Chước nhướng mày, hôm nay lại chủ động vậy ư? Đúng là hiếm thấy.
Cũng phải, ngày đầu tiên còn nhớ bài học, qua một thời gian lại đâu vào đấy.
Không sao, cậu có thừa cách để giám sát.
Bùi Phục Phục trợn tròn đôi mắt long lanh, kinh ngạc kêu lên: "Baba, người tan triều rồi sao?!"
Tiêu Tuần: "Ừ."
Bùi Phục Phục giơ tay, xòe năm ngón: "Không có thúc thúc nào tìm người à?"
Tiêu Tuần thoáng chột dạ: "Tối nay sẽ không có ai đến tìm baba đâu."
Bùi Phục Phục giọng mềm mại: "Cũng không có gia gia gọi người sao?"
Tiêu Tuần: "Không có."
Bùi Phục Phục đặt thìa xuống, chạy đến bên cạnh Bùi Chước: "Baba cùng ăn cơm với chúng ta đi!"
Cơm ăn không hết đã có baba lo.
Baba không phải tăng ca thì có thể chơi trốn tìm.
Ba câu hỏi liên tiếp của nhi tử khiến Tiêu Tuần không khỏi tự vấn. Từ khi Phục Phục ra đời đến nay, hắn luôn bận rộn công vụ, liệu đã từng nghiêm túc cùng thê tử nhi tử ăn một bữa tối trọn vẹn? Đã từng thật sự chơi đùa với Phục Phục mà không bị đại thần quấy rầy? Hắn có tận tâm làm tròn trách nhiệm gia đình hay không, đến mức thê tử cùng hài tử dùng bữa chẳng ai chờ hắn, thật sự là thất bại biết bao!
Đáp án là... có.
Dù gì thì hắn cũng vừa bị cấm túc năm ngày.
Nhưng phản ứng của nhi tử lại khiến hắn không khỏi hoài nghi, có lẽ, thực tế không phải vậy.
Trách nhiệm có được hoàn thành hay không, không nên do bản thân phán xét, mà phải do gia đình quyết định.
Tiêu Tuần tràn đầy áy náy.
Bùi Chước lặng lẽ đứng nhìn, xoa đầu con trai một cái.
Con trai à, chỉ ba câu mà có thể khiến một kẻ ham công tiếc việc nghiêm túc tự kiểm điểm, vẫn là con lợi hại nhất đấy, tiểu quyển vương ạ!
Bùi Chước cúi người, ghé tai Bùi Phục Phục: "Con trai, nói thêm hai câu nữa đi."
Bùi Phục Phục gật đầu: "Baba, sau này nhất định phải cùng ăn cơm với chúng ta nha."
Tiêu Tuần: "Được."
Bùi Chước cong mắt mỉm cười, tựa như cành đào duy nhất trên ngọn cây đang bung nở, thu hút vô cùng.
Tiêu Tuần khẽ siết ngón tay, âm thầm hạ quyết tâm sau này sẽ cùng thê tử hài tử dùng bữa thật đàng hoàng.
Hắn liếc nhìn nồi đất lớn trước mặt: "Chẳng phải nói không đợi ta sao?"
Bùi Chước: "Ta có đợi ngươi sao?"
Tiêu Tuần cười mà không đáp.
Bát cơm niêu to như vậy, chắc chắn là chuẩn bị cho Phục Phục? Phục Phục chỉ có thể ăn ké mỗi quả trứng thôi chứ gì?
Bùi Chước: "Không có đợi, Phục Phục ăn không hết thì đem cho con chó nhỏ mà phụ thân ta nuôi ăn thêm."
Cậu ngoài miệng thì không ôm hy vọng, nhưng trong lòng vẫn mong rằng năm ngày qua có thể mang lại chút hiệu quả.
Tiêu Tuần dù có tan triều muộn một chút, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ hắn đã để tâm đến lời của cậu, không còn chỉ biết vùi đầu vào chính sự.
Tiêu Tuần: "Rất ngon, đừng cho chó, để ta ăn đi."
Bùi Chước: "Được thôi."
Nhìn nhi tử uống cháo đến lem luốc cả mặt, Tiêu Tuần thật sự không chịu nổi. Hắn cũng sợ nếu để Thái phó đại nhân bắt gặp cảnh này lúc vào cung kiểm tra bài vở thì không hay.
Từ ngày hắn đăng cơ, Bùi Thanh Hứa tiến cung không cần bẩm báo trước, bởi lẽ hắn không có hậu cung, nên Bùi Thanh Hứa có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ đâu trong hoàng cung.
Khắp thiên hạ đều biết đương kim Thánh Thượng tôn sư trọng đạo.
Tiêu Tuần dứt khoát bưng bát, đút cho nhi tử mấy thìa.
Bùi Chước vẫn chăm chú dùng bữa của mình, chẳng buồn để ý.
Ồ, cậu có thể nhìn được mà.
Câu kia nói sao nhỉ? Trong hôn nhân, ai thấy không chịu nổi thì người đó sẽ vất vả hơn một chút.
Dùng bữa xong, Bùi Phục Phục hào hứng đề nghị chơi trốn tìm.
Bùi Chước lười biếng tựa người, mấy trò chơi cần vận động nhiều thì cậu hơi ngại, nhưng duy chỉ có trốn tìm là hắn sẵn sàng chơi với con trai. Tìm một chỗ trốn xong là có thể an nhàn nằm đó, thoải mái hưởng thụ.
Từ ngày Phục Phục trở về, tất cả bình hoa, giá trưng bày, bình phong trong tẩm cung của Tiêu Tuần đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại những món nội thất vững chắc như án thư, bàn bát tiên, trường kỷ.
Ván đầu tiên, Bùi Chước đi tìm, Tiêu Tuần và nhóc con trốn.
Bùi Chước thong thả đứng bên ngoài điện, chầm chậm đếm đến ba mươi, sau đó lại thong dong bước vào, ngồi xuống bàn, rót một chén trà, chủ yếu dựa vào miệng để tìm người.
"Phục Phục đâu nhỉ?"
"Ở trong tủ sách sao?"
"Trên xà nhà à?"
"Dưới gầm giường chăng?"
"Baba, con ở dưới gầm giường!" Bùi Phục Phục không nhịn được mà lên tiếng, lăn lộn dưới gầm giường chui ra, lại còn nhỏ giọng mách lẻo: "Baba ở trên giường kìa!"
Bùi Chước nhìn tiểu bảo bối chỉ l*n đ*nh giường trổ, không khỏi cảm thán—bệ hạ chơi trốn tìm cũng nghiêm túc thật.
"Hỗ trợ baba một việc nào." Bùi Chước dùng chút lực, nhấc con trai lên cao: "Nhìn xem trên đó có ai không?"
Bùi Phục Phục hưng phấn đáp ngay: "Có!"
Tiêu Tuần đành từ trên đỉnh giường trèo xuống.
Lần này đến phiên Bùi Phục Phục đếm số. Nó chạy ra ngoài, lớn giọng: "Hai người mau trốn đi!"
Bùi Chước lập tức nằm lên giường, kéo chăn che kín, dù sao trời cũng đã tối, khó mà nhìn ra được.
Tiêu Tuần thì đứng ngay trước cửa, nín thở không lên tiếng.
Chờ Bùi Phục Phục vào trong tìm một hồi, Tiêu Tuần nhẹ nhàng đẩy cửa, cố tình để lộ vị trí của mình, giúp con cá mặn trên giường có thể tiếp tục nằm dài.
Đến lượt Tiêu Tuần đi tìm người.
Tiêu Tuần vừa mới bắt đầu đếm số, Bùi Chước đã định làm biếng mà nằm lười tiếp, nhưng Bùi Phục Phục lập tức ngăn cản:
"Không được đâu ạ, mắt của baba rất tinh, sẽ nhìn thấy ngay!"
Bùi Chước lại tính chui xuống gầm giường, Bùi Phục Phục lại nhanh chóng nhắc nhở: "Không an toàn đâu, baba!"
"Nhưng baba không trèo l*n đ*nh giường được." Bùi Chước biện bạch.
Bùi Phục Phục rất chu đáo, liền giúp phụ thân chọn một nơi trốn hoàn hảo—một chiếc tủ áo bằng gỗ trắc điêu khắc hoa văn, cao rộng vô cùng.
Tủ có hai tầng, tầng trên cao hai mét, tầng dưới chỉ nửa mét.
Bùi Phục Phục từ lâu đã muốn trốn vào đây: "Chúng ta mỗi người một tầng!"
Trong tủ còn có quần áo, vào đó chẳng lẽ không cần cởi giày sao?
Bùi Chước đành chìu theo Bùi Phục Phục, cất cao giọng gọi ra ngoài: "Bệ hạ, hãy đếm đến một trăm."
Bùi Phục Phục lại nhắc nhở: "Baba chậm một chút nha."
Bùi Chước ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi giày cho Bùi Phục Phục, lấy khăn ướt lau sạch lòng bàn chân nhỏ xíu, rồi sắp xếp lại không gian ở tầng dưới của tủ, nhường ra một nửa khoảng trống.
Bùi Phục Phục nhỏ xíu, ngồi vào vẫn thấy rộng rãi.
Bùi Chước cũng tự tháo giày, trèo lên tầng trên, nhẹ nhàng khép lại cửa tủ.
Bùi Phục Phục nhỏ giọng hỏi: "Baba trốn kỹ chưa ạ?"
Bùi Chước đáp: "Kỹ rồi."
Bùi Phục Phục lại dặn dò: "Phải lấy quần áo che lại nha."
Bùi Chước nhướng mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo: "Được rồi, ba che đây."
Một lát sau, Tiêu Tuần bước vào. Trong bóng tối, hắn chỉ cần nghe hơi thở cũng đủ biết hai cha con đang trốn trong tủ áo, nhưng hắn không vạch trần ngay mà phối hợp, chậm rãi đi vòng quanh tẩm điện, tạo ra tiếng động như đang tìm kiếm. Cuối cùng, hắn dừng lại trước tủ áo.
"Cái tủ nhỏ thế này, chắc chẳng ai trốn vào được đâu nhỉ."
Bùi Phục Phục vội vàng lấy tay che miệng—có thể trốn được mà!
Tiêu Tuần mở cửa tủ phía trên, lập tức trông thấy Bùi Chước lười nhác ngồi bên trong, hai chân hơi co lại, ánh mắt đầy ý cười mà khiêu khích nhìn hắn, còn làm khẩu hình: "Giả vờ thêm chút nữa đi."
Tiêu Tuần nhếch môi, cúi người giữ cằm Bùi Chước, rồi thản nhiên hôn xuống.
Mỹ nhân bị nhốt trong tủ áo, không đường lui cũng chẳng chốn trốn, càng dễ bị hôn đến đỏ bừng cả mặt.
Tiêu Tuần buông Bùi Chước ra một chút, giọng điệu thản nhiên: "Chậc, trong tủ áo cũng chẳng có ai."
Bùi Chước trừng mắt nhìn hắn—có thể chơi đàng hoàng không hả?!
Bùi Phục Phục cũng gật gật đầu, baba trốn siêu an toàn!
Tiêu Tuần thản nhiên đóng cửa tủ lại, một lúc sau lại quay lại: "Ta tìm thêm lần nữa."
Bùi Phục Phục lập tức căng thẳng—ôi, sắp bị tìm ra rồi!
Bùi Chước: "..." k*ch th*ch ghê.
Tiêu Tuần giả vờ lục lọi quần áo, rồi nhân cơ hội giữ chặt mỹ nhân trong tủ áo, cúi đầu hôn thật sâu.
Bùi Chước không dám phát ra tiếng động.
Một lát sau, Tiêu Tuần mới cúi xuống, mở cửa ngăn dưới tủ áo.
"Bị tìm thấy rồi!" Bùi Phục Phục lập tức nhào vào lòng baba.
"Nhưng baba vẫn chưa bị tìm thấy đâu."
Baba dùng y phục che lại, an toàn nhất.
Nhi tử bị Tiêu Tuần bế lên, đi một vòng trong phòng, cho mỹ nhân một chút thời gian chỉnh trang: "Ừm, vẫn chưa tìm thấy."
Bùi Phục Phục cùng baba tìm kiếm, cuối cùng không nhịn được mà lén lút chỉ về phía tủ quần áo.
Tiêu Tuần thuận theo mở tủ, kéo Bùi Chước mặt đỏ tai hồng ra ngoài.
Bùi Chước giận dỗi nói: "Con trai, đi ngủ thôi." An toàn cái quỷ gì chứ.
Bùi Phục Phục cũng chơi đùa mệt mỏi, ngoan ngoãn đáp: "Được ạ."
Giày dép cũng đã cởi, cứ vậy được ôm lên giường.
Bùi Chước thay y phục ngủ, tùy ý hỏi: "Thục vương sắp làm phản rồi phải không?"
Tiêu Tuần: "Có lẽ."
Việc này có tính là làm thêm giờ không?
Hoàng hậu đã khơi mào chủ đề trước, vậy thì không tính. Rõ ràng là "chỉ cho phép quan viên đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn."
Khi Bùi Chước thay Tiêu Tuần chặn thư tín, cậu liền nhìn thấy báo cáo từ mật thám ở Thục địa, nói rằng Thục vương đang manh động, bắt đầu luyện binh, có ý định tự lập xưng vương.
Thục vương là dị tính vương do tiên đế phong, dựa vào địa thế hiểm trở mà giao thiệp với triều đình không mấy mật thiết.
Dẫu vậy, Tiêu Tuần vẫn cho mở một con quan đạo từ Thục Trung đến Ngọc Kinh, dọc đường thiết lập trạm dịch, phòng khi có biến cố khẩn cấp có thể nhanh chóng truyền tin về kinh.
Lần này, tin tức từ quan đạo truyền về lại báo rằng có sạt lở núi, đường quan đạo bị cản trở, khó lòng khai thông.
Tiêu Tuần hạ lệnh cho Tiêu Chinh điểm binh, chuẩn bị sẵn sàng dẹp loạn.
Bùi Chước nói: "Chưa vội điều binh."
Tiêu Tuần ngẫm nghĩ một chút, dùng đến từ mới mà Bùi Chước từng đề cập lần trước: "Em muốn dùng uy vũ trấn nhiếp? Không đánh mà khiến đối phương quy phục?"
Bùi Chước đáp: "Bất kể sạt lở núi là thật hay giả, ngươi đều có thể truyền tin ra ngoài, nói rằng triều đình dự định điều binh dùng thuốc nổ khai thông quan đạo."
Tiêu Tuần cau mày: "Thuốc nổ?"
Bùi Chước khẽ cười: "Đúng vậy."
Thuốc nổ của cậu sắp tiến hành thử nghiệm lần đầu tiên. Trong Ngọc Kinh chắc chắn có tai mắt của Thục vương, Bùi Chước dự định làm lớn chuyện một chút. Đợi đến khi tin tức truyền về tai Thục vương, nếu hắn đủ thông minh, ắt sẽ không dám vọng động nữa.
Bùi Chước không muốn chiến sự khiến dân chúng lầm than, tổn hao quốc lực. Sản xuất phải được dùng vào những việc đáng giá hơn.
"Bệ hạ, có muốn tận mắt chứng kiến thử nghiệm thuốc nổ không?"
Tiêu Tuần hiểu ý: "Được, nếu em có lòng tin, ta sẽ đưa cả văn võ bá quan cùng đi."
Bùi Chước cười nhẹ: "Bao nhiêu mang bấy nhiêu."
Hiện tại, chi phí chế tạo thuốc nổ vẫn còn khá cao, càng nhiều người chứng kiến, hiệu quả uy h**p càng lớn.
Thử nghiệm được tiến hành ở một ngọn núi ngoại thành. Trước đó, Bùi Chước đã sai người hun khói để xua đuổi hết dã thú trên núi.
Các đại thần còn tưởng rằng hôm nay theo bệ hạ ra ngoài chỉ để du sơn ngoạn thủy, bởi ngay cả tiểu thái tử cũng được mang theo. Không ngờ, điểm đến lại là một ngọn hoang sơn xa xôi.
Tiêu Tuần giơ tay ngăn cản đoàn người tiến lên, trầm giọng nói: "Chư khanh đứng đây quan sát là được."
Bùi Thanh Hứa không chút do dự thay đồng liêu cất lời: "Bệ hạ muốn thần chờ xem thứ gì?"
Tiêu Tuần đáp: "Trọng khí của quốc gia."
"Những ngày qua, có ái khanh tấu rằng trẫm tiếp tục làm trái tổ pháp, ắt sẽ gây nội ưu ngoại hoạn. Trẫm vô cùng lo lắng, vì vậy đã cùng Bùi phu tử bàn bạc đối sách. Chư vị ái khanh, xin hãy chú ý đến tiếng nổ lớn sắp vang lên."
Chúng thần ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhưng trước mắt vẫn tĩnh lặng như thường, ai nấy đều sinh nghi.
Bùi Phục Phục ra vẻ nghiêm túc, dùng tay nhỏ che kín đôi tai: "Baba, chưa giúp baba che tai đâu nhé."
Bùi Chước cụp mắt, thầm nghĩ, baba con đã lớn thế này rồi, không cần ba che giúp.
Nhưng nhóc con lại vô cùng lo lắng, hé một tay ra, kéo nhẹ vạt áo nhắc nhở. Phục Phục và baba cá mặn đều không sợ sấm sét, chỉ có baba Tiêu Tuần là sợ thôi.
Tai của Phục Phục nhỏ, tự che là được, còn baba Tiêu Tuần thì phải nhờ baba che giúp!
Bùi Chước bất đắc dĩ: "Con trai, che tai mình trước đi."
Bùi Phục Phục ngoan ngoãn che lại.
Dưới ánh nhìn của bao người, Bùi Chước lặng lẽ dịch bước ra sau Tiêu Tuần, hơi nhón chân, nhẹ nhàng áp tay lên đôi tai tôn quý của bệ hạ.
Tiêu Tuần: "......"
Quần thần: "......"
Bùi phu tử quả không hổ danh là chuẩn hoàng hậu, động chạm thánh thể mà chẳng cần báo trước.
Hoàng hậu lại dám che mắt thánh thượng!
Chúng thần lập tức quên mất lời nhắc nhở của bệ hạ, tất cả đều vô cùng hóng chuyện, chăm chú theo dõi từng động thái giữa đế hậu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngòi dẫn hỏa được châm, phát ra những tiếng xèo xèo trong vài giây—"ẦM——"
Phía xa, bãi khai thác đá bùng lên cột khói khổng lồ, lửa đỏ và khói đen cuồn cuộn xông thẳng lên trời. Dù đứng cách xa, ai nấy vẫn cảm nhận được tro bụi rơi lả tả xuống vai áo. Cả một mảng sườn núi bị san phẳng, để lại vết nứt lớn.
Mọi người lảo đảo lùi về sau hai bước, màng nhĩ như bị rung lên dữ dội, vội há to miệng để giảm bớt áp lực.
Bọn họ thực sự mải hóng chuyện đến mức quên mất mình cũng cần che tai!
Giờ phút này, cả đám trông như một bầy vịt bị sét đánh trúng, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt bệ hạ quét qua, rõ ràng mang theo vài phần ghét bỏ.
Chúng thần lập tức làm ra vẻ trấn định, lúng túng đưa tay lên che tai.
Không nên nhìn, không nên nghe.