Sau Khi Mang Thai, Luật Sư Chu Bị Đại Lão Công Lược

Chương 49

Chương 49

 

Chu Vanh khẽ mở mắt, mất một lúc mới hoàn hồn, anh xoay người, chiếc chăn trên người trượt xuống, lộ ra bụng nhô cao. Người nằm bên cạnh anh đã không còn, ánh sáng trong phòng yếu ớt, không một tiếng động. Chu Vanh ngồi dậy, vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Anh lập tức sững người.

 

Trời ơi, mấy giờ rồi?

 

Bên ngoài tối mờ, Chu Vanh phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần áo chạy ra ngoài. Anh vừa mở cửa, tiếng nói chuyện của thư ký Cao và Cố Trình Dục bên ngoài lập tức im bặt, cả hai người đều ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Chu Vanh xấu hổ đứng im tại chỗ, sau đó mặt không đổi sắc, quay trở lại theo đường cũ, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh bực bội nhắm mắt, nhớ đến hành động vừa nãy của mình.

 

Thật là thiếu bình tĩnh.

 

Sao lại quên mất đây là đâu chứ.

 

Không lâu sau, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chu Vanh khó chịu trừng mắt nhìn người vừa bước vào.

 

Anh hằn học nói: "Sắp tan làm rồi, sao anh không gọi em dậy?"

 

Trên mặt Chu Vanh vẫn còn hằn vết nhăn do bị gối ép, vẻ mặt đầy u oán, như thể đang tố cáo hắn đã làm điều gì đó không thể tha thứ. Trong mắt Cố Trình Dục, Chu Vanh lúc này đáng yêu đến lạ.

 

Hắn dịu giọng: "Anh thấy em mệt quá, ngủ say như vậy, không nỡ gọi em."

 

Chu Vanh cố cãi: "Vậy cũng không được, ngày đầu tiên đi làm đã vô duyên vô cớ trốn việc, em còn nhiều việc chưa làm xong, không theo kịp tiến độ, còn phải làm phiền người khác giúp đỡ."

 

"Được được được, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

 

Chu Vanh nghiến răng, sẽ không có lần sau, cái phòng nghỉ này, anh sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.

 

Cố Trình Dục tiến sát lại đòi hôn, đuổi theo đôi môi của Chu Vanh, nhưng ngay khi sắp chạm vào, anh đã né tránh. Cố Trình Dục bất mãn: "Chỉ một chút thôi mà."

 

Chu Vanh không chút lưu tình đẩy hắn ra, không do dự cũng không mềm lòng, lạnh lùng từ chối: "Anh tránh xa em ra, em đang giận đó."

 

"Sao lại thế, hôm qua còn cho hôn mà."

 

"Hôm nay em đã không còn là em của ngày hôm qua nữa rồi."

 

"..."

 

Cuối cùng Cố Trình Dục giở trò lưu manh, rốt cuộc cũng làm bá chủ trên lãnh địa của mình, nhất quyết phải chiếm được chút lợi lộc, hài lòng nhận được một nụ hôn mới chịu thả Chu Vanh đi.

 

Chu Vanh đẩy cửa bước ra, bên ngoài, gần phòng làm việc của chủ tịch nhất chính là văn phòng thư ký. Văn phòng thư ký là khu vực nửa mở, muốn đến phòng chủ tịch nhất định phải đi qua nơi này. Chu Vanh đã chuẩn bị tinh thần đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhưng vừa bước ra ngoài, cả tầng lầu vắng lặng, chỉ có thư ký Cao đứng đó mỉm cười với anh, Chu Vanh đáp lại bằng một nụ cười tương tự.

 

Cả tầng lầu im phăng phắc, không một bóng người.

 

Thư ký Cao giải thích với Chu Vanh đang ngơ ngác: "Họ đều đi họp rồi."

 

May quá.

 

Khỏi phải đối mặt với tình huống khó xử.

 

Chu Vanh vẫy tay chào tạm biệt thư ký Cao, trở về chỗ làm việc, mọi người không hề nghi ngờ việc anh vắng mặt nửa ngày, cũng không ai hỏi anh tại sao bây giờ mới quay lại.

 

Trái tim treo lơ lửng của Chu Vanh cuối cùng cũng hạ xuống.

 

Chu Vanh tranh thủ xin nghỉ phép cùng Cố Trình Dục đến bệnh viện khám thai.

 

Trong bệnh viện, Chu Vanh nằm trên giường kiểm tra, bác sĩ nhìn vào hình ảnh đen trắng trên màn hình, ân cần nói với anh về tình hình của em bé: "Em bé rất khỏe mạnh, là một em bé hiếu động."

 

Chu Vanh khẳng định gật đầu, những cử động ban đầu của Ninh Ninh rất yếu ớt, nếu anh không tập trung thì không phát hiện ra bé con động đậy. Sau này dần dần cảm nhận rõ ràng hơn, đặc biệt là mỗi tối khi Cố Trình Dục kể chuyện thai giáo, bé con thỉnh thoảng đạp nhẹ hai cái. Đôi khi Chu Vanh rất tò mò, liệu bé con có hiểu họ đang nói gì không, những cử động của bé con có phải là đang giao tiếp với họ không.

 

Cố Trình Dục im lặng đứng bên cạnh anh, sau khi Chu Vanh ngồi dậy, không gian tĩnh lặng như trước cơn bão. Sau đó, như tiếng sấm giữa trời quang, Cố Trình Dục hỏi một câu khiến Chu Vanh ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn bác sĩ.

 

Cố Trình Dục nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ, bây giờ chúng tôi có thể quan hệ được không?"

 

Im lặng một lát.

 

Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn cả hai người, ngạc nhiên hỏi: "Hai người lâu như vậy... chưa từng quan hệ sao?"

 

Hả?

 

Bác sĩ ngạc nhiên điều gì chứ?

 

Chu Vanh không hiểu.

 

Cố Trình Dục đáp: "Chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò."

 

Bác sĩ: Cái này...

 

Bác sĩ không hỏi thêm về mối quan hệ phức tạp này, gạt bỏ sự tò mò.

 

Bác sĩ giải thích với cả hai: "Thai nhi rất ổn định, bây giờ quan hệ không có vấn đề gì, chú ý đừng quá mạnh bạo, mấy tháng cuối, vẫn nên nhịn thì hơn."

 

Bác sĩ nói rất hàm ý, nhưng trong câu trả lời cũng đủ thể hiện rằng họ có thể làm một số chuyện không thể miêu tả. Ánh mắt Chu Vanh và Cố Trình Dục chạm nhau, không cần lời nói cũng hiểu được ý tứ sâu trong mắt đối phương. Ánh mắt tham lam của Cố Trình Dục từng chút một dò xét vượt qua ranh giới.

 

Chu Vanh quay mặt đi, nhưng ánh mắt như có lửa của Cố Trình Dục khiến anh không thể chịu đựng được, giận dữ trừng mắt hắn, ra hiệu bảo hắn thu liễm lại.

 

...

 

"Vanh Vanh."

 

"Hửm?"

 

Cố Trình Dục gọi anh một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

 

Cố Trình Dục cầm tờ phiếu khám trong tay, cuộn tròn lại như ống, cứ dùng nó vỗ nhẹ vào ngực áo Chu Vanh một cách khó hiểu.

 

"...Vừa nãy còn không phải quá đáng sao, ánh mắt như muốn lột s@ch em ra vậy, sao bây giờ lại rụt rè thế?" Chu Vanh tức giận giật lấy tờ phiếu, đấm hắn một cái.

 

Chu Vanh nhướng mày, giơ tay lên, tờ phiếu khám trong tay chỉ về phía siêu thị lớn bên cạnh: "Đi, mua hết những gì anh muốn mua đi."

 

Sau đó... cả hai người cùng nhắm thẳng đến một khu vực, hàng hóa bày biện đủ loại. Chu Vanh nói thì khí thế, đến nơi lại có chút chùn bước, để không lộ vẻ lúng túng, anh cầm một món lên xem hướng dẫn. Cố Trình Dục ngược lại rất hứng thú, vứt hết vẻ rụt rè vừa nãy ra sau đầu, kéo anh lại, từng món từng món thảo luận... Cuối cùng, còn giữ anh lại, nói cho anh biết hắn dùng loại nào, size nào, sau này đừng mua nhầm...

 

Khi về đến nhà, màn đêm dần buông xuống, Cố Trình Dục vẫn như thường lệ nấu cơm, Chu Vanh cho mấy chú chó ăn loại thức ăn mới mua gần đây, cả hai người cũng ăn xong bữa tối, đến bước mà tối nay họ đều không cần nói cũng hiểu.

 

Sau khi tắm xong, Chu Vanh nằm trên giường, Cố Trình Dục vẫn còn ở trong phòng tắm.

 

Đây là lần đầu tiên của họ, chính thức...

 

Cố Trình Dục đã bày sẵn những thứ cần thiết lên giường từ trước.

 

Lần đầu tiên của cả hai người, Chu Vanh không nhớ nữa, di chứng duy nhất sau cơn say bí tỉ của anh là hay quên.

 

Anh hoàn toàn không nhớ cảm giác đêm đó, chỉ nhớ khi tỉnh dậy toàn thân đau nhức, sự khó chịu kéo dài rất lâu sau đó.

 

Cố Trình Dục từ phòng tắm bước ra, nửa th@n dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ phần thân trên rắn chắc, tóc còn nhỏ giọt nước.

 

Chu Vanh bất giác nuốt nước bọt.

 

"Sao anh không mặc quần áo?"

 

"Lát nữa cũng phải cởi, anh không đợi được."

 

"...Cũng không cần phải thế, em có chạy trốn đâu."

 

Hô hấp của Cố Trình Dục khựng lại, ánh mắt ẩn chứa sự nguy hiểm: "Em chắc chứ?"

 

Chu Vanh kiên định gật đầu.

 

"Khoan đã!" Chu Vanh nắm lấy tay Cố Trình Dục đang vươn tới định cởi áo anh.

 

Anh có chút do dự hỏi: "Thật sự thoải mái sao? Tại sao anh lại khao khát chuyện này đến vậy?"

 

Chu Vanh đã quên sạch, anh tràn đầy tò mò về chuyện này, mặc dù Cố Trình Dục và anh ngoài bước cuối cùng ra thì những chuyện khác đã quen thuộc.

 

"Đương nhiên, em đừng động đậy, cứ nằm yên là được, để anh lo."

 

"Ờ... vậy anh làm đi."

 

Chu Vanh tỏ ra xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, anh có thể đạt đến trình độ thượng thừa trong việc trêu chọc Cố Trình Dục, nhưng trong chuyện này lại hoàn toàn không có kinh nghiệm. Chu Vanh còn muốn nói gì đó, Cố Trình Dục đã chặn miệng anh, nuốt hết những lời chưa kịp nói vào bụng.

 

Một đêm hỗn loạn, mập mờ, tươi đẹp.

 

...

 

Ngày hôm sau, Chu Vanh tỉnh dậy khi trời đã sáng trưng, mọi khớp xương trên cơ thể đều đau nhức, khó chịu lạ thường. Cảm nhận được người phía sau lại cựa quậy, anh bất lực nói: "Anh có thể nghỉ ngơi chút không?"

 

Cảm giác trải nghiệm quả thực rất tốt, cũng rất thoải mái, Cố Trình Dục rất dịu dàng... nhưng quá trình lại xấu hổ đến mức anh không muốn miêu tả một chữ nào.

 

Cố Trình Dục toàn thân toát ra hơi thở quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, giống như loài mèo lớn no đủ thỏa mãn li3m lông, tùy ý giải phóng sự vui sướng khắp cơ thể.

 

Hắn hôn sâu hơn vào vết hôn trên cổ Chu Vanh.

 

Không thỏa mãn lại bất lực thở dài, rồi rời giường đi tắm nước lạnh.

 

Chu Vanh nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu, dùng thời gian ban ngày để bù lại giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment