Sau Khi Mang Thai, Luật Sư Chu Bị Đại Lão Công Lược

Chương 50

Chương 50

 

Ngủ mơ màng, hình như có người đang xoa đầu anh, thử nhiệt độ cơ thể anh. Chu Vanh biết người đó là Cố Trình Dục, không ngăn cản động tác của hắn, yên tâm để Cố Trình Dục làm bất cứ điều gì.

 

Chu Vanh lần nữa tỉnh giấc, toàn thân... không tính là thoải mái lắm, cảm giác còn sót lại trên cơ thể nhắc nhở anh chuyện tối qua, nhưng đã dễ chịu hơn nhiều so với lần tỉnh dậy trước đó, ngay cả những khó chịu khó nói thành lời cũng dịu đi không ít.

 

Chu Vanh vùi đầu vào trong chăn, tự nhủ đừng nghĩ đến chuyện tối qua. Nằm im một lúc như xác chết, anh cảm thấy kỳ lạ, sao không có chút tiếng động nào vậy?

 

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, rèm cửa đóng kín, vắng vẻ và yên ắng, cả không gian chỉ có tiếng hít thở của riêng anh. Cảm giác này, đã lâu anh không trải nghiệm, giống như trở về những năm tháng anh sống một mình.

 

Anh ngồi dậy xuống giường, không còn cảm giác đau đớn như lần đầu, điều này vẫn khiến anh hài lòng. Cố Trình Dục không lừa anh, ít nhất... anh cảm thấy rất sướng. Nhưng Cố Trình Dục phải kiềm chế nhiều, sợ làm anh đau, sợ bụng anh khó chịu.

 

Anh mở cửa phòng ngủ, Coconut và Thứ Năm thấy anh ra liền chạy tới quấn quanh chân anh. Thứ Tư ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cả không gian chỉ thiếu Cố Trình Dục.

 

Chu Vanh đẩy cửa phòng vệ sinh, không thấy Cố Trình Dục ở đó, nhưng anh nhìn thấy cổ mình trong gương, và cả làn da lộ ra không được che chắn... Cố Trình Dục sợ làm anh bị thương nên chỗ đó không hung hăng, nhưng miệng thì không hề nương tay, gặm c ắn khắp người anh không còn chỗ nào lành lặn. Anh bước về phía thư phòng, tay định đẩy cửa chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng bên trong.

 

Cửa nhà này không cách âm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, giữa những câu qua lại có giọng của Cố Trình Dục và một giọng nữ rất quen thuộc với anh, là mẹ của Cố Trình Dục, dì Tống.

 

Giọng Tống Minh Khê mang theo chút oán trách: "Khi nào con mới đưa Chu Vanh về nhà hả? Chẳng phải con đã công khai trên vòng bạn bè rồi sao?!"

 

Cố Trình Dục im lặng không nói.

 

Sự im lặng của hắn khiến Tống Minh Khê có chút tức giận, giọng điệu vô thức cao hơn. Tính cách của bà và Cố Trình Dục dường như khá giống nhau, luôn vội vàng trong một số thời điểm: "Tại sao chứ? Lúc đầu con nói con và Chu Vanh chưa ở bên nhau, trốn tránh không về nhà mẹ còn hiểu được, vậy tại sao công khai rồi vẫn như vậy? Con nghĩ mẹ không thích Chu Vanh sao? Sao có thể chứ? Mẹ vừa gặp đã rất thích thằng bé rồi. Nếu không phải e ngại hai đứa còn cần thời gian vun đắp tình cảm, mẹ không tiện can thiệp..."

 

Mặc kệ Tống Minh Khê nói thế nào, Cố Trình Dục vẫn không đồng ý. Hơn nữa, Cố Trình Dục nói năng úp mở, lý do thì đầy đủ nhưng không chịu được sự xem xét kỹ lưỡng. Tống Minh Khê cũng không còn cách nào khác, dù sao bà cũng không thể thật sự chạy đến bắt cóc Chu Vanh đi.

 

Sau đó, cả căn phòng hoàn toàn im lặng. Coconut và Thứ Năm ngồi xổm trên sàn, hai chú chó đồng loạt ngước nhìn anh, mắt chớp chớp long lanh. Hai nhóc con này dạo này béo lên không ít, con nào con nấy tròn xoe như quả bóng.

 

Chu Vanh muốn ngồi xuống vuốt v3 hai quả bóng trắng nhỏ này, nhưng khi anh hơi khom người, bụng anh  khiến anh không thể ngồi xổm hoàn toàn, chỉ có thể chống tay vào eo, xoa đầu hai chú chó vài cái. Có lẽ tiếng cọ xát của quần áo khiến Cố Trình Dục nhận ra, khi Chu Vanh quay người lại, Cố Trình Dục đã mở cửa thư phòng.

 

Cố Trình Dục nói với anh: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

 

Chu Vanh: "Ngủ nữa em thành heo mất, cả ngày không có lúc nào tỉnh táo."

 

Lời nói khoa trương của Chu Vanh khiến Cố Trình Dục bật cười: "Đâu có."

 

Đứng một lúc, eo hơi mỏi, có lẽ là do tối qua dùng sức quá độ, anh ngồi xuống sofa, dùng tay xoa xoa eo, Cố Trình Dục thấy động tác của anh liền đưa tay qua, giúp anh xoa bóp eo tiếp.

 

"Dì Tống biết chuyện chúng ta ở bên nhau sao?"

 

Cố Trình Dục: "Mẹ anh biết chuyện của chúng ta từ rất lâu trước đây rồi."

 

Cũng phải.

 

Vẫn còn nhớ cảnh tượng lúng túng lần trước đánh mạt chược.

 

"Mẹ anh đặc biệt thích em, em còn nhớ mấy bộ quần áo ở phòng bên không? Đều là mẹ anh tặng cho em đấy."

 

Chu Vanh chợt hiểu ra.

 

Anh lúc này mới nhận ra, Cố Trình Dục và Tống Minh Khê có nhiều điểm giống nhau, chỉ riêng việc tặng quần áo thôi, Cố Trình Dục và Tống Minh Khê đã giống nhau y hệt.

 

Chu Vanh trầm ngâm một lát, Cố Trình Dục đang xoa bóp eo cho anh, anh vừa xoay người đầu đã tựa vào cổ Cố Trình Dục, hơi thở phả vào quai hàm hắn.

 

"Em cũng muốn gặp dì Tống."

 

"Hửm?"

 

"Anh còn nhớ câu em nói khi tỏ tình với anh không? Em nói em muốn có một mối tình không bao giờ chia lìa. Vậy thì em và dì Tống sớm muộn gì cũng phải gặp nhau."

 

Cố Trình Dục đặt tay lên bụng Chu Vanh, cái bụng năm tháng của anh tròn trịa. Nhìn kỹ thì ai cũng phát hiện ra sự khác biệt, có thể thấy rõ sự khác thường trên bụng Chu Vanh.

 

"Nhưng Ninh Ninh..."

 

"Không sao đâu, em mặc quần áo rộng rãi một chút là được."

 

Cố Trình Dục vẫn còn chút do dự, hắn rất rõ ràng Chu Vanh không muốn bất kỳ ai phát hiện ra chuyện anh mang thai, hắn cũng không muốn bất kỳ ai đưa ra bất kỳ ý kiến gì về chuyện mang thai của Chu Vanh. Vì vậy, thay vì Chu Vanh sợ bị phát hiện, thì đúng hơn là Cố Trình Dục sợ Chu Vanh bị phát hiện, hắn không nỡ nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn bất lực của anh.

 

Chu Vanh nói là làm ngay, anh đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, vừa đi vừa nói: "Chúng ta thay quần áo đi, bây giờ xuất phát luôn nhé, à đúng rồi, có phải mang theo chút gì không nhỉ? Lần đầu tiên đến nhà anh nên mang gì thì tốt?"

 

Việc Chu Vanh đề nghị cùng hắn về nhà đã khiến hắn kinh ngạc, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là dáng vẻ quyết đoán, nói là làm ngay của Chu Vanh.

 

Mang thai đều như vậy sao?

 

"Cố Trình Dục, mấy cái này trên cổ em thì sao?"

 

Giọng Chu Vanh vừa nãy còn vui vẻ, bây giờ đã giận dữ, Cố Trình Dục cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy đến bên anh.

 

Chu Vanh cởi cúc áo ngủ ra, cái cúc áo vẫn do chính tay Cố Trình Dục cài cho anh, bên trong là những vết đỏ mờ ám hoặc những vết xanh tím.

 

"Em làm gì có quần áo cổ cao nào vừa có thể che được mấy cái này, vừa che được bụng chứ?"

 

Trong lòng Chu Vanh thật sự có cả trăm câu chửi tục muốn thốt ra, nhưng vì thai giáo cho con nên đành phải nhịn.

 

"Cái này... chúng ta đi mua quần áo trước, sau đó đi mua quà."

 

Cũng chỉ có thể như vậy thôi, Chu Vanh vẫn còn bực bội, hung dữ với Cố Trình Dục đang tiến tới giúp anh cài cúc áo.

 

Cả hai người đều đã chuẩn bị xong, Chu Vanh đứng ở cửa tạm biệt mấy chú chó nhỏ bên trong, anh ngồi xuống ghế ở cửa để thay giày, khi cúi người xuống hơi khó khăn, Cố Trình Dục ngồi xổm xuống giúp anh buộc dây giày.

 

Khoảnh khắc này dường như trùng khớp với hạnh phúc mà Chu Vanh từng mơ ước, Cố Trình Dục thích cách Chu Vanh dựa dẫm vào hắn trong những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng chỉ có thể ở những chuyện nhỏ này thôi. Chu Vanh là người có chủ kiến, cũng cố chấp, thời gian ở bên nhau lâu, hắn dần dần nhận ra điều đó. Hắn cũng không muốn mài mòn hết tất cả những góc cạnh của Chu Vanh, bởi vì hắn thích chính là một Chu Vanh có góc cạnh, có gai như vậy.

 

Cả hai người quen tay cho vào chung một túi áo. Tay Cố Trình Dục ấm áp, hắn bao trọn tay Chu Vanh, truyền hơi ấm từ đầu ngón tay sang người anh.

 

Khi cả hai xuống lầu, ông lão bán kẹo hồ lô ngồi ở cổng khu dân cư chào hỏi Cố Trình Dục, Cố Trình Dục đáp lại một cách quen thuộc.

 

Chu Vanh ngồi ở ghế phụ, anh suy nghĩ xem lần đầu gặp mặt nên tặng gì cho dì Tống và chú Cố thì tốt.

 

Cuối cùng Cố Trình Dục đưa ra nhiều gợi ý, Cố Trình Dục lái xe vào khu biệt thự nổi tiếng của thành phố A. Chu Vanh chỉ nghe nói về nơi này, nhưng anh sống ở thành phố A lâu như vậy mà thật sự chưa từng đặt chân đến đây. Vì vậy, mỗi cảnh vật nơi đây khi vừa bước vào đều khiến anh kinh ngạc, nhưng ngắm nhìn qua loa một lúc, vẫn có chút mỏi mắt.

 

Chu Vanh và Cố Trình Dục đứng trước cửa nhà họ Cố, Chu Vanh đột nhiên có chút hối hận về hành động hôm nay của mình.

 

Anh quay đầu nói với Cố Trình Dục: "Có phải em đến hơi vội vàng quá? Dì Tống có ngạc nhiên lắm không?"

 

Cố Trình Dục gật đầu: "Chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không sao đâu, chắc là vui mừng nhiều hơn ngạc nhiên."

 

Chu Vanh có chút suy tư gật đầu, anh cẩn thận hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta quay về có phải hơi phiền phức không?"

 

Cố Trình Dục lắc đầu: "Đương nhiên không, cứ coi như đưa em ra ngoài đi dạo."

 

"Thôi vậy, cũng đến trước cửa ..."

 

Lời Chu Vanh còn chưa dứt, cửa biệt thự trước mặt đã mở ra. Người bước ra là một người rất quen thuộc, chính là Tống Minh Khê.

 

"Vanh Vanh? Dì không nhìn nhầm chứ? Thật là con."

 

Tống Minh Khê ba bước thành hai chạy tới, nắm lấy tay Chu Vanh nhìn trái nhìn phải: "Sao dì vừa nhắc đến con xong đã thấy con rồi? Thần kỳ quá." Tống Minh Khê nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Nói rồi bà kéo tay Chu Vanh đi vào trong biệt thự, còn Cố Trình Dục ở phía sau chỉ biết trơ mắt nhìn hai người phía trước, Chu Vanh quay đầu cười với hắn một cái, cùng Tống Minh Khê sánh vai bước vào trong biệt thự. Cố Trình Dục lấy hết đồ đã mua trong xe ra, đi vào biệt thự sau hai người.

 

Hai người vừa vào nhà, bố Cố đang cầm tách trà nhâm nhi khẽ run tay, suýt chút nữa làm rơi tách trà xuống đất.

 

Bố Cố có ấn tượng và cảm tình rất tốt với Chu Vanh.

 

Một đứa trẻ ngoan ngoãn.

 

Tống Minh Khê nói muốn xuống bếp, trổ tài món tủ của bà. Bố Cố lấy cờ tướng và cờ vây ra, hỏi Chu Vanh biết chơi loại nào. Chu Vanh nhìn trái nhìn phải, quả quyết chỉ vào cờ tướng bên trái, vì mấy chữ trên quân cờ anh còn nhận ra, mơ hồ nhớ được cách chơi, còn cờ vây thì ngoài việc phân biệt được quân đen quân trắng ra, anh chẳng biết gì cả.

 

Chu Vanh và bố Cố đang "kịch liệt" giao chiến.

 

Một lát sau bố Cố nhận được điện thoại rồi lên lầu, Cố Trình Dục bất mãn tiến sát lại gần Chu Vanh: "Từ nãy đến giờ em chẳng thèm để ý đến anh." Hắn nói đầy tủi thân.

 

Nhưng động tác hiện tại của Cố Trình Dục quá táo bạo. Môi hai người sắp chạm vào nhau, Chu Vanh cố gắng chống lại sự cám dỗ, nói: "Không được, đây là nhà anh."

 

Cố Trình Dục bất mãn, cứ nhìn chằm chằm vào anh, Chu Vanh mềm lòng. Anh khẽ vuốt cằm Cố Trình Dục, nhẹ nhàng hôn một cái.

 

Đúng lúc này, cửa bị mở ra: "Anh à, em nghe dì nói lát nữa có cơm ăn, em với cả..."

 

Triệu Càn và Dương Hàm vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Hai người đứng im như bị điểm huyệt. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt họ có sự khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí hoài nghi chính mình. Nhưng Dương Hàm là người phản ứng nhanh hơn, cô gọi một tiếng "Anh hai".

 

Tống Minh Khê trong bếp thò đầu ra: "Là Tiểu Càn và Hàm Hàm đến à, mau vào đi, cơm sắp xong rồi, dì làm xong món này là chúng ta ăn cơm thôi."

 

Bà nói thêm: "Chúng ta từng chơi kịch bản sát nhân cùng nhau. Mọi người chắc đều biết nhau cả rồi chứ?"

 

Dương Hàm và Triệu Càn ngơ ngác gật đầu.

 

Sau khi Triệu Càn và Dương Hàm vào nhà, cả hai vẫn im lặng không nói gì.

 

Cố Trình Dục liếc nhìn hai người.

 

"Hiểu chưa?"

 

Hai người gật đầu, sau đó lại lắc đầu điên cuồng.

 

Triệu Càn lên tiếng: "Đây là... Chu Vanh, em từng chơi kịch bản sát nhân với anh ấy."

 

Điều kinh ngạc là, hóa ra mình và anh dâu đã từng gặp nhau trước đây.

 

Dương Hàm thì: "Chúc mừng! Chúc mừng!"

 

Cố Trình Dục nhướng mày, vẫn là cô nhóc này biết cách nói chuyện.

 

"Hai đứa đi đâu về vậy?" Cố Trình Dục hỏi.

 

Dương Hàm đáp: "Dạo này em quen được một đạo diễn. Có một kịch bản mà em rất thích một nhân vật trong đó. Nhưng đạo diễn không có vốn đầu tư, em liền tìm anh Càn, vừa nãy bọn em cùng nhau đi gặp đạo diễn đó bàn bạc một số chi tiết, bây giờ mới về. Thì..."

 

Sau cơn kinh ngạc ban đầu, Triệu Càn và Dương Hàm cũng hoàn hồn, ồn ào náo nhiệt chơi đùa với nhau. Bầu không khí trở nên hòa thuận, phòng khách rộng rãi của biệt thự tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

 

Trên bàn ăn cũng rôm rả tiếng cười.

 

Cuối cùng khi trời tối, Tống Minh Khê còn bảo họ ở lại biệt thự. Nhưng Chu Vanh nghĩ đến hai chú chó nhỏ ở nhà chưa được ăn, liền từ chối lời đề nghị của Tống Minh Khê, nhưng hứa sẽ thường xuyên đến.

 

Tống Minh Khê cười tươi rói đồng ý, lúc sắp về còn tự tay mặc cho Chu Vanh chiếc áo len bà đan, một chiếc áo màu đỏ, đường kim mũi chỉ dày dặn, kiểu dáng rất đẹp. Chu Vanh thầm mừng vì áo được đan khá rộng rãi, không lộ ra vòng eo của anh. Sau đó Tống Minh Khê còn nhét cho Cố Trình Dục một xấp giấy dày cộp, hắn không kịp nhìn rõ là gì.

 

Chu Vanh cảm thấy hôm nay rất vui, tuy có hơi mệt, nhưng rất mãn nguyện.

Bình Luận (0)
Comment