Edit: Toả ToảDưới ánh mắt như vậy của Thiệu Giác, đám phóng viên hiểu biết sâu rộng cũng không dám thở mạnh một cái.
Mỗi lần Thiệu Giác xuất hiện trước mặt công chúng đều là tích cực và vui vẻ, pha chút hài hước. Y có nhan sắc đẹp, tính cách tốt, quan trọng là ăn nói cũng tốt, có quan hệ rất tốt với nhiều truyền thông nên hầu như không có phóng viên nào không thích y.
Chưa từng nghe ai nói đến y còn có một mặt như vậy, quả thật là gần như không chút lưu tình.
Lúc bầu không khí đang cứng nhắc, Giang Ẩn bên cạnh khẽ cười một tiếng, khoan thai nói: "Nếu sau này mấy người còn chặn người nào đó nữa thì sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách vào hội trường của mấy người."
Giọng điệu của anh thản nhiên, không chút nào giống như là chỉ tùy tiện nói chuyện, các phóng viên lúc này mới phát hiện, khí chất của cậu học sinh trung học cực kỳ anh tuấn này hoàn toàn khác với những học sinh trung học bình thường khác.
Anh và Lâm Miên Lý đứng bên cạnh Thiệu Giác, hoàn toàn không thấy rụt rè, ba người có chiều cao và ngoại hình tương đương nhau, khi đứng chung với nhau còn có một loại cảm giác ăn ý mơ hồ, dường như là rất quen thuộc.
Đó là việc đã gặp nhau đến quen mặt rồi.
"Anh nói có được không, thiếu tá." Giang Ẩn nói.
Thiệu Giác vậy mà từ khoang mũi phát ra một tiếng: "Ừm."
Đám phóng viên đều biết mình đã gặp rắc rối rồi, đã đi quá giới hạn, hành vi của họ quả thực là không được phép, chẳng qua trước giờ chẳng ai thèm quan tâm, học sinh bị chặn cũng ngoan ngoãn chấp nhận phỏng vấn cho nên cũng không có chuyện gì cả.
Bọn họ quá đen đủi, hôm nay lại đá đến cái ghế cứng này.
Mất mát này chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Thiệu Giác thấy bọn họ đi rồi sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, nói với hai người bọn họ: "Vào trước đi."
Ban tổ chức cuộc thi đã bố trí một phòng nghỉ riêng cho Thiệu Giác, có hai người lính vô cảm đứng trước cửa, thấy Thiệu Giác đến thì cung kính chào y.
Sau khi vào trong, Thiệu Giác nói: "Ngồi tự nhiên đi, lần này gọi hai người đến là để dặn hai người một chuyện, Lâm Miên Lý, kỳ phát tình của cậu khi nào thì đến?"
Lâm Miên Lý: "Còn bốn năm ngày nữa."
Thiệu Giác liếc mắt nhìn hắn, đuôi mắt cong lên: "Cậu là dựa theo kỳ phát tình của Omega bình thường tính đi, tôi biết mà."
Lâm Miên Lý dừng một chút, hắn rất thông minh, thoáng cái liền hiểu được: "Ý anh là, Pheromone rối loạn của tôi sẽ cản trở ngày đến kỳ phát tình của tôi?"
Thiệu Giác gật đầu: "Đúng vậy, thời gian phát tình của Omega bình thường chỉ chênh lệch nhau một hai ngày, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, giống như chúng ta thì khó kiểm soát hơn, có thể sớm hơn một tuần hoặc muộn hơn một tuần, cũng có thể lâu hơn, các nhân tố gây phát tình cũng rất nhiều, cho nên lúc nào cậu cũng phải chú ý."
"Được."
Sau đó y đã nói một số nhân tố cần chú ý, Lâm Miên Lý đều đáp lại từng cái từng cái, sau khi nói xong Thiệu Giác có chút đăm chiêu nhìn về phía Giang Ẩn.
Nhìn một hồi y cười nói: "Hôm nay thật kỳ lạ nha, bạn trai nhỏ của cậu hôm nay sao lại có bộ dáng như tâm trạng không tốt thế?"
Thiệu Giác không hổ là Thiệu Giác, thâm tàn bất lộ, khả năng quan sát rất chi tiết và chính xác.
Lâm Miên Lý bất đắc dĩ nói: "Thiếu tá, đừng nói lung tung, chúng tôi không phải là loại quan hệ này."
Thật ra trước kia Thiệu Giác cũng không phải lần nào cũng gọi Giang Ẩn như vậy, chỉ thỉnh thoảng muốn chọc hắn mới nói như thế thôi, Lâm Miên Lý biết đức hạnh của y, cũng không để trong lòng.
Chỉ là bây giờ không giống.......
Mà sau khi Thiệu Giác nghe xong, vẻ hứng thú trên mặt lại trở nên nồng đậm, mắt quét qua quét lại giữa hai người.
"Hiếm thấy nha, nhóc con cậu trước đây bám chặt Lâm Miên Lý như vậy, giống như đem người có sức chiến đấu không thua kém gì mình này thành một búp bê sứ vậy, hôm nay thế mà lại không nói một câu nào, hai người cũng có lúc chiến tranh lạnh sao?"
Trong lòng Lâm Miên Lý khẽ động, người ngoài cuộc thì tỉnh táo người trong cuộc thì u mê, hắn và Giang Ẩn đã ở cùng với nhau rất lâu, bất kể là bản thân hắn hay các bạn học bên cạnh đều đã quen với cách bọn họ ở chung, cho nên cũng không ai nói gì.
Hiện tại bị Thiệu Giác nói ra, hắn tự nghĩ một lát, những chi tiết nhỏ ở khắp mọi nơi như măng mùa xuân phá đất chui lên, lớn lên nhanh chóng, phản chiếu rõ ràng.
Giang Ẩn lười biếng tựa vào bàn, mắt cá chân bên trái gác lên đùi bên phải, xương mắt cá nhô ra, dưới lớp da mỏng manh ẩn chứa sức mạnh của một đôi chân có thể nâng người lên.
"Ờm, sống như vậy thì tẻ nhạt quá nên phải tự tạo cho mình một vài cung bậc cảm xúc, cậu nói đúng chứ?"
Dám chừng cũng chỉ có Thiệu Giác dưới lập luận "Chiến tranh lạnh là một loại cảm xúc" mới có thể giữ bình tĩnh, y nói: "Cũng đúng, thế có phiền não gì của tuổi dậy thì muốn nói với tôi không? Bản thân tôi ngoài tính chuyên nghiệp cao thì còn rất giỏi trong vai trò tư vấn viên tình cảm nữa đó."
Lâm Miên Lý cạn lời.
Thiếu tá! Sự nghiêm túc của anh khi đối mặt với những phóng viên vừa nãy chạy đi đâu rồi?
Giang Ẩn không hề cho y mặt mũi: "Thế à, đáng tiếc là vấn đề tình cảm của bản thân anh hình như cũng không thể gánh được cái danh này của anh rồi."
Bị đâm trúng nhược điểm, tuy rằng y không thừa nhận đó là nhược điểm, Thiệu Giác cũng không thấy mất mặt một chút nào: "Cái đó có liên quan gì đâu, tôi đã học lý thuyết kỹ rồi."
Lâm Miên Lý nhìn bọn họ ăn miếng trả miếng, quả thực không còn gì để nói, hắn mở miệng cắt ngang trận đọ sức không có ý nghĩa gì này: "Hai người đủ rồi đấy, anh còn có chuyện gì muốn nói không? Không thì chúng tôi trở về trước."
Thiệu Giác rất nể mặt mà ngậm miệng, nói một câu tiếng người: "Ừm, trở về đi, có vấn đề gì thì trực tiếp đến tìm tôi."
Lâm Miên Lý gật đầu, hắn biết Thiệu Giác đang cố ý bồi dưỡng bọn họ, việc chỉ dạy lúc trước cũng rất dụng tâm, hơn nữa là thật sự xem bọn họ như những người bạn, mặc dù tính cách có hơi kỳ lạ, nhưng Lâm Miên Lý biết đó là ý tốt của y.
Sau khi tạm biệt, hai người bước ra cửa, trước khi mở cửa, Thiệu Giác ở phía sau bọn họ nói thêm một câu: "Giang Ẩn à, nhớ quan sát người cho kỹ đấy nhé, nếu cậu ấy đột nhiên phát tình trong trận thi đấu đồng đội, cậu cứ việc đưa người vào một góc nào đó, tôi sẽ giúp hai người đuổi camera đi."
Lâm Miên Lý sửng sốt.
Giang Ẩn lập tức "giải toả hiềm khích trước đó" với Thiệu Giác, quay đầu lại cười tươi rói với y: "Vậy cảm ơn thầy Thiệu nhé."
Lâm Miên Lý: "........"
Khi cả hai đến khu vực chờ, Phí Long là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng lên vẫy tay với bọn họ.
Lúc này hoạt động khởi động bên dưới đã kết thúc, bảy tám tuyển thủ đứng trên sân hăng hái cúi đầu vẫy tay chào khán giả.
"Hai người trở lại rất đúng lúc, 10 phút nữa là bắt đầu rồi, trận đấu này lớn thật đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cánh truyền thông như vậy. Này Hứa Thừa, lúc nãy cậu ở dưới có cảm giác như thế nào? Khẩn trương không?" Phí Long nói.
"Khẩn trương gì chứ, không hề, người càng nhiều trái lại càng thêm hưng phấn, hoạt động khởi động này rất tốt, cậu cũng nên xuống đó tham gia một chút, xem như là làm nóng cơ thể." Hứa Thừa vừa trở về, ánh mắt đảo qua những tuyển thủ khác trong khu vực chờ: "Quả nhiên là rất mạnh, cho dù không phát huy hết sức mình cũng có thể cảm nhận được, ở đây không có kẻ yếu."
"Vậy cậu cảm thấy bọn họ so với anh Giang, anh Miên thì ai mạnh hơn?" Tần Huyền tò mò hỏi, Phí Long và Tưởng Sơ Lập cũng nhìn qua.
"Hai người bọn họ mạnh hơn, cũng có thể là tôi không có gặp qua, dù sao những người đánh với tôi cũng không cho tôi cảm giác giống như hai người."
Gã tuy rằng là thẳng nam ung thư, nhưng lại càng sùng bái sức mạnh hơn, cũng không muốn giấu giếm gì cả nên ăn ngay nói thật: "Cảm giác hai người cho tôi chính là có thể kiểm soát được trận đấu, tôi dùng hết sức mình nhưng hai người vẫn còn dư lại, thật ra thành thật mà nói, tôi khá là đau lòng."
Sắc mặt Phí Long vi diệu: "Ừm, đúng là vậy, hai người mấy người chính là cái móc treo, cứ phải treo cùng nhau (?), nhưng mà gần đây tôi cũng quen rồi."
(?) Khúc này mình chém, nguyên văn 你们两个就是挂,还是两个挂聚在了一起 ai hiểu xin hãy cmt giải thích dùm mình, cảm ơn.Tưởng Sơ Lập cười ha ha: "Đừng lo lắng, mấy đứa cũng không kém, thi đấu đồng đội hãy cố gắng biểu hiện, phấn đấu để đạt được kết quả tốt."
"Thầy à, thầy nghĩ xem thầy muốn được hạng tốt nào nhất? Top 3? Hạng nhất? Để anh Giang, anh Miên lấy về cho thầy chiếc cúp thầy thích nhất." Phí Long cười nói.
"Tên nhóc thối em cũng dừng có kiêu ngạo, trận đấu này còn chưa có bắt đầu đâu."
Cuộc thi đấu khiêu chiến cho học sinh trung học được chia thành hai trận lớn, một là thi đấu đơn, hai là thi đấu đồng đội, phần thi đấu đơn sẽ xác định tám người đứng đầu trong hai ngày đầu tiên, sau đó là tiến hành thi đấu đồng đội, sau khi thi đấu đồng đội kết thúc, ngày cuối cùng sẽ tiến hành trận chung kết thi đấu đơn.
Hôm nay là ngày đầu tiên, có nhiều người đầu hàng nhất, mỗi người sẽ so tài bốn trận với các đối thủ ngẫu nhiên.
Chuyện này đối với Lâm Miên Lý và Giang Ẩn vô cùng dễ dàng.
Cuối ngày, năm người của Thiên Cực tinh có bốn người được thăng tiến, Phí Long gặp phải một đối thủ rất mạnh, dừng lại ở top 32.
"Số của cậu xui quá, người đánh với cậu là một người rất lợi hại, là lão đại của Thủ Đô tinh, tên là Khương Dương Băng, tôi cảm thấy thực lực của cậu ta không thua gì anh Giang, anh Miên." Hứa Thừa nói.
Phí Long có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phấn khởi trở lại: "Không sao hết, ngày mốt thi đấu đồng đội tôi cũng có thể tham gia, các cậu thi đấu đơn hãy tiếp tục cố lên!"
Trong diễn đàn của lớp Cơ giáp thực nghiệm 1 đã sớm nổ tung rồi, hôm nay bọn họ tận dụng hết mọi thứ, dùng đủ loại biện pháp để xem trực tiếp của bọn hắn, có vài người bị giáo viên bắt mấy lần.
Tiểu Du Tử điên cuồng: 【Ah ah ah mọi người thật tuyệt vời! Thế mà lại có bốn người lọt vào top 32, ba người của lớp chúng ta đều được vào, lợi hại!】
Tử Dịch ziyi: 【Hôm nay trường của chúng ta không có mấy người có tâm tư đi học, đây là thành tích tốt nhất của Thiên Cực tinh chúng ta mấy năm nay!】
Tiểu Phong Phong: 【Vắt khô bọn họ!】
Trứng Muối: 【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】
Hứa Già Già dựa vào kẹo để sống: 【Xin chào lớp trưởng *trào phúng*】
Hàn Minh Gia phải cố gắng lên: 【Làm tốt lắm!】
Trứng Muối: 【@Hứa Già Già dựa vào kẹo để sống?】
Hứa Già Già dựa vào kẹo để sống: 【Trong file của diễn đàn tôi có để video thi đấu của mỗi người, mọi người có thể tự mình xem nhé, nếu có nhu cầu khác có thể chat riêng với tôi ở các diễn đàn khác để có thêm phát hiện mới nhé】
Tiểu Du Tử điên cuồng: 【Già Già à cậu thật ra không cần phải nói mờ ám như vậy đâu, tất cả mọi người đều biết】
Hứa Già Già dựa vào kẹo để sống: 【@Tiểu Du Tử điên cuồng Mặt cười.jpg】
【Cảm ơn nữ thần Già Già!】
【Không hổ là anh Giang anh Miên áu!】
【Tui muốn đi đốt pháo hoa ~~~~~~~】
......
......
Động tĩnh bên Tinh Minh không ảnh hưởng gì đến nhóm Lâm Miên Lý, sau khi ăn xong một số tuyển thủ đã trở về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, số khác thì đi loanh quanh trong khuôn viên trường trung học Thủ Đô.
Trường trung học Thủ Đô có quy mô tương đương với trường trung học Tinh Minh, nhưng phong cách không giống nhau, ở đây tham khảo về phong cách kiến trúc châu Âu của thời kỳ trái đất cổ đại, có một loại cảm thụ khác.
Tưởng Sơ Lập đi tìm bạn của mình ở trường trung học Thủ Đô, mấy đứa nhóc con này một đứa so với một đứa còn tự lập hơn, đều biểu thị không cần thầy đi cùng.
Phí Long bởi vì ngày hôm sau không có áp lực gì bèn lôi kéo những người khác cùng nhau đi khắp trường.
Có rất nhiều tuyển thủ học trường khác như họ, trên đường gặp được mấy người.
Những người đó có hơi lo lắng cho Phí Long, vào thời điểm công bố cuối cùng, số lượng người thăng tiến càng cao thì sức mạnh tổng thể của đội càng mạnh, có nghĩa là hai đội có thể gia nhập bốn người, một là từ Thiên Cực tinh của bọn hắn và một là từ Thủ Đô tinh.
Sau khi đi dạo xung quanh, bọn họ chuẩn bị trở về ký túc xá để nghỉ ngơi. Giang Ẩn sau đó cũng đã trở lại như bình thường, không còn chiến tranh lạnh với hắn như lúc sáng nữa.
Lâm Miên Lý vừa đi vừa nghĩ gì đó, đột nhiên bị một người gọi lại.
"Thiệu Giác thứ hai, Lâm Miên Lý, là cậu đi."
Năm người Lâm Miên Lý nhìn sang, thấy một vài tuyển thủ của Thủ Đô tinh ở bên ngoài khu ký túc xá.
Thủ Đô tinh không giống với những tinh cầu khác, năm tuyển thủ của bọn họ đều đến từ trung học Thủ Đô, lúc này, ba người Alpha cao lớn đang ở giữa bãi đất trống của khu ký túc xá nhìn bọn họ.
Hứa Thừa: "Mấy người có việc gì sao?"
Ba người này vừa nhìn là cảm thấy không phải người tốt.
"Không tìm mày, tao là muốn tìm cậu ta trò chuyện." Một tên đầu đỏ kiêu ngạo nói.
Lâm Miên Lý dửng dưng nhìn gã.
Giang Ẩn đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn về phía đầu đỏ.
"Ánh mắt của mày là sao? Thật ngông cuồng nha, đúng là giống như lời đồn đãi, chẳng trách Hàn Đông lại bại trong tay mày."
Hàn Đông?
Cái tên này khiến người khác có hơi kinh ngạc, bọn họ còn nhớ rõ chuyện Hàn Đông làm ồn ào trong trường lúc ấy, hiện tại đã bị đuổi trở về, nếu như nhớ không lầm Hàn Đông là từ Thủ Đô tinh đến?
"Cậu định báo thù cho cậu ta sao?" Lâm Miên Lý nói.
Đầu đỏ cười nhạo một tiếng: "Báo thù? Thằng nhãi đó chính là bị tao, ông nội trước mặt mày đây ném ra ngoài, mày nói tao sẽ báo thù cho nó?"
Điều này làm cho Lâm Miên Lý đúng là có chút bất ngờ: "Vậy thì, cậu tìm tôi làm gì?"
Đầu đỏ nhìn hắn với ánh mắt sáng rực, một lúc lâu sau mới nói: "Tao muốn quyết đấu với mày, tao không thể hiểu được, tại sao lão đại lại đối xử khác biệt với mày, tuy mày nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, ngoại trừ cái mánh lới quảng cáo "Thiệu Giác thứ hai" gì đó thì có cái gì khác đâu?"
"Thiệu Giác thứ hai" là tên gọi mà giới truyền thông gọi Lâm Miên Lý, không ít truyền thông dùng hắn để viết bài.
Cả ngày hôm nay, quả thật có rất nhiều tuyển thủ cảm thấy rất hứng thú với hắn, còn có người kiêu ngạo tìm đến hắn.
Chỉ là sau khi xem hắn dễ dàng đánh bại một Alpha rất có tiếng, những người đó rụt đầu lại rất nhiều.
Lâm Miên Lý: "Quyết đấu, không thành vấn đề, hẹn gặp lại trên sân nếu có duyên."
Đầu đỏ: "Danh sách quyết đấu là ngẫu nhiên, ngày mai tao cũng không chắc là sẽ bắt cặp được với mày, cho nên đừng vẽ vời nữa, chúng ta đến sân PK."
Lâm Miên Lý lưu loát dứt khoát nói: "Không đi."
"Mày từ chối lời khiêu chiến của tao? Do sợ à? Ha ha cái gì mà "Thiệu Giác thứ hai" chứ chẳng qua cũng chỉ có vậy, còn không dám nhận khiêu chiến." Đầu đỏ cố gắng chọc tức hắn.
Lâm Miên Lý còn chưa kịp nói, Giang Ẩn: "Mày thử gọi cậu ấy là "Thiệu Giác thứ hai" một lần nữa xem, tao lập tức sẽ lột sạch mày ném vào trong ao."
Đầu đỏ trừng mắt, muốn chế giễu lại, Lâm Miên Lý nói: "Cậu có gì đáng sợ đâu chứ, muốn quyết chiến thì chờ ngày mai, nếu ngày mai không bắt cặp được, vậy thì chờ đến trận chung kết thi đấu đơn là được, chỉ cần lọt vào tứ kết thì lo gì không có cơ hội đánh chứ? Chỉ là....."
Lâm Miên Lý nhìn gã một cái, ánh mắt thản nhiên: "Nếu cậu không thể lọt vào được, vậy thì chỉ có thể bày tỏ đáng tiếc thôi."
Tóc đỏ sửng sốt, hai tiểu đồng bọn của gã không khách khí nở nụ cười: "Ha ha ha tiểu Hồng, mày bị người ta coi thường rồi, ngàn vạn lần, nhất định phải lọt vào tứ kết nha, à, tứ kết có thể còn chưa đủ, vào top 3 đi, ba hạng đầu tiên luôn tốt hơn hạng cuối cùng."
Mặt đầu đỏ đều nghẹn đến đỏ, rống lên một tiếng: "Tiểu Hồng ông nội mày!"
"Ông nội không phải là mày sao?"
"Cút!"
Tuy nhiên, Lâm Miên Lý và những người khác đã rời đi rồi.
Gã hét một tiếng về phía Lâm Miên Lý: "Được, tao chấp nhận lời khiêu chiến của mày!"
Lâm Miên Lý không để tâm đến mâu thuẫn nhỏ này, sau khi hắn và Giang Ẩn trở lại ký túc xá, ngẫu nhiên nói vài câu rồi đi tắm rửa, nghỉ ngơi.
Ban đêm, hắn nằm trên giường, yên lặng chờ đợi.
Đợi đến hơn 2 giờ tối, hắn lặng lẽ đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng.
Hắn muốn đi lấy lại thuốc cách trở giả A của mình.
Không phải ăn cắp, là lấy.
Cái tên Giang Ẩn không biết xấu hổ kia đã nói chỉ cần hắn chạm vào được thì sẽ là của hắn, vậy thì đừng trách hắn dùng đến thủ đoạn không tầm thường này.
Hắn không thấy xấu hổ chút nào.
Thực lực của Giang Ẩn mạnh, hắn biết rõ, nếu đánh thật, tuy rằng hắn không đến mức bị thua, nhưng muốn lấy được thứ gì đó thì có hơi khó khăn, hơn nữa cũng không tiện.
Hôm nay hắn chưa từng ra tay lần nào, thậm chí Giang Ẩn còn nghi ngờ nhìn hắn mấy lần.
Sau khi đến nơi, Giang Ẩn cũng đã buông lỏng, cho rằng Lâm Miên Lý đã từ bỏ việc đến lấy.
Hắn ở trước cửa ký túc xá của Giang Ẩn sờ mó trong chốc lát, thu hồi màn hình ảo, cửa phòng yên lặng không một tiếng động mở ra.