Edit: Toả ToảTrước khi mở cửa Lâm Miên Lý đã làm âm thanh báo hiệu biến mất, vô cùng cẩn thận.
Bên trong cánh cửa không bật đèn, rèm cửa sổ được mở ra, ánh trăng sáng từ cửa sổ chiếu vào, khiến trong phòng không bị tối hẳn.
Người trên giường đang ngủ.
Trên người Giang Ẩn không có gì che chắn, chăn bông được xếp ngay ngắn ở đầu giường bên kia, một tay của anh đặt bên cạnh người, tay kia thì nâng lên, mu bàn tay đặt nhẹ lên mắt.
Cũng không biết là đang cản ánh trăng hay chỉ là một thói quen.
Lâm Miên Lý thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua căn phòng một lần, anh chắc sẽ không để thuốc cách trở giả A trên người mọi lúc đi.
Song tìm một vòng, hắn vẫn không tìm được.
Cuối cùng Lâm Miên Lý trầm mặc bước đến giường, bước chân còn nhẹ nhàng hơn tiếng mèo.
Người này thật sự ghê gớm mà, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, thế mà còn đem thuốc cách trở bỏ trong đồ ngủ sao?
Hắn chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ẩn, một lúc lâu sau, hô hấp của Giang Ẩn vẫn kéo dài như trước, tần suất không thay đổi.
Là đang trong giấc ngủ say.
Sau khi xác định, Lâm Miên Lý lần mò vào trong túi quần ngủ của anh.
Đúng là ở trong đó!
Động tác của Lâm Miên Lý rất ổn định, quá trình diễn ra suôn sẻ, nửa phút sau, hắn xác nhận trong tay đúng là thuốc cách trở giả A, liền đem thuốc cách trở giả A bỏ vào trong túi của mình.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Khi làm loại chuyện này, động tác của Lâm Miên Lý rất ung dung từ tốn, tay không hề run rẩy một chút, bình thản như đang lấy thứ gì đó ở trong phòng của mình.
Bây giờ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp, tâm tình của Lâm Miên Lý thoải mái, khoé môi cong cong.
Tuy nhiên khi hắn quay người lại, ý cười nơi khoé miệng liền biến mất, lông mày nhíu lại.
Cánh cửa bị đóng lại rồi.
Lâm Miên Lý nhớ rất rõ ràng, lúc hắn vào không có đóng cửa, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, không cần thiết phải đóng cửa lại.
Cho nên cánh cửa này đã đóng lại như thế nào vậy??
Dù sao cũng không thể là do hắn tự đóng được.
Hắn tiến lên hai bước, mở phần nền của cánh cửa kết nối với đầu cuối cá nhân của mình, sau khi nhìn kỹ thì phát hiện, cửa này thế mà thật sự là do chính mình đóng lại.
Bởi vì hệ thống cửa đã bị sửa đổi rồi.
Phá giải một cánh cửa như vậy đối với hắn mà nói rất đơn giản, hắn cũng không cần phải nghiêm túc xem xét hệ thống.
Hiện tại, hắn phát hiện hệ thống đã sớm bị động chạm qua, cài thêm một chương trình tự động đóng cửa, hơn nữa trên đó còn có bộ đếm ngược, bắt buộc phải bảy tiếng sau mới có thể mở ra.
Tiếng đóng mở cửa đã bị chính hắn loại trừ.
Lâm Miên Lý: "........................"
Không cần phải nói, người làm chuyện này tất nhiên là cái người đang nằm trên giường kia.
Lâm Miên Lý nhìn chằm chằm Giang Ẩn, khoé miệng hơi co rút.
Cậu ấy biết đêm nay mình sẽ đến? Sao có thể đoán được chứ?
Lâm Miên Lý hít sâu vài hơi, cố nén lại xúc động muốn ném anh ra khỏi cửa sổ, phải kiên nhẫn cố gắng phá giải bộ đếm ngược bị hỏng này trước.
Sau đó lúc hắn đã phá được một nửa, đột nhiên nhảy ra một cái nhắc nhở màu cam, nếu tiếp tục phá giải, hệ thống sẽ tự động kết nối với hệ thống nền của toàn bộ khu ký túc xá, đồng thời phát một bài hát có tựa đề: 《Hằng tinh đang lên》
Đây là bài hát thể dục dành cho học sinh tiểu học.
Bài hát sẽ đánh thức toàn bộ người trong khu ký túc xá.
Chết tiệt! Đồ chó Giang Ẩn!
Lâm Miên Lý cất ngay màn hình ảo đi, hai ba bước nhào tới trên giường, cầm chăn bông bên cạnh lên úp xuống mặt Giang Ẩn.
Động tác nhanh như chớp.
Ngủ? Ngủ cái rắm!
Người này chắc chắn là còn thức!
Quả nhiên, hắn còn chưa kịp úp lên, cái tay để trên mặt Giang Ẩn đã nhấc lên, nhanh chóng bắt lấy gáy hắn, đồng thời giơ chân kẹp lấy eo của Lâm Miên Lý lúc chăn vừa úp lên, linh hoạt xoay chuyển.
Lâm Miên Lý bị anh cuốn lấy dưới người, còn khéo léo quấn cơ thể Lâm Miên Lý bằng một chiếc chăn mỏng.
"Nửa đêm, cô A quả O, lại còn tự đưa đến cửa, Miên Miên, có phải là một mình khó ngủ không?" Một bàn tay của Giang Ẩn đặt xuống sau gáy Lâm Miên Lý, cười mỉm nhìn hắn.
"Ha." Lâm Miên Lý tức tới bật cười: "Thủ đoạn này dùng rất hiệu quả, có muốn tôi cho cậu một tràng pháo tay không?"
Hắn dừng một chút, cảm thấy vẫn chưa đủ hết giận: "Lại còn 《Hằng tinh đang lên》? Tôi cảm thấy cậu nên chơi một bản 《Bố mày là lợi hại nhất》đi."
Ngay cả từ bố mày cũng nói ra, Lâm Miên Lý thật sự rất tức giận.
Nói xong, hắn liền khéo léo tách khỏi chăn bông, khuỷu tay đánh vào Giang Ẩn, Giang Ẩn tránh né cười nói: "Cậu là cái đồ xấu xa, tôi bảo cậu tự mình tới lấy, cũng chưa từng nói là không thể phản kích lại, cậu cũng đừng có thẹn quá thành giận chớ, áu áu đừng đánh, nó không phải đã ở chỗ của cậu rồi sao!"
Lâm Miên Lý đuổi theo đánh Giang Ẩn một vòng mới ngừng lại, có chút thở phì phò nói: "Mở cửa ra cho tôi!"
Giang Ẩn giống như một người sắt vô tri vô giác, bị đánh mấy cái cũng vẫn như người bình thường không sao hết: "Đây rõ ràng là lỗi của cậu, tại sao lại bắt tôi phải mở? Nếu cậu vẫn giữ cửa không cho nó đóng lại thì cậu lấy đồ xong là có thể đi ra ngoài rồi."
Lâm Miên Lý trừng mắt nhìn anh, nhưng rồi lại không có biện pháp bắt bí anh.
Một lúc sau, Lâm Miên Lý ngồi xuống bên giường: "Làm thời gian dài như vậy để làm gì, như thế không phải cũng đem chính cậu nhốt lại trong này luôn sao?"
Giang Ẩn ngồi trên cửa sổ lồi, đung đưa đôi chân dài: "Tôi vốn đoán rằng cậu sẽ đến vào lúc 1 giờ, ai mà biết tới 2 giờ cậu mới đến."
Lâm Miên Lý trợn trắng mắt: "Đúng là vậy, nhưng vì cậu đã sớm đoán được nên nó vô dụng."
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Sao cậu lại có thể đoán được?"
Giang Ẩn biết hắn đang hỏi gì, ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu, tim Lâm Miên Lý khẽ động, bất giác mím môi.
Giang Ẩn thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi hiểu cậu còn hơn cậu tự hiểu mình."
Lâm Miên Lý sửng sốt.
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, chiến nhẫn trơn đen như mực không bắt ánh sáng, tối om vây lấy tâm tư của một thiếu niên.
Giang Ẩn có phải hay không cũng......
Nghĩ đến đây, Lâm Miên Lý lập tức lắc đầu, chắc là không thể nào đâu, có lẽ là bởi vì bọn họ có quan hệ thắm thiết nhiều năm như vậy, hiểu lầm sẽ rất xấu hổ.
Hắn đưa tay xoa xoa thái dương.
"Đã hơn 2 giờ rồi, mau ngủ đi, tôi ở đây." Giang Ẩn nói.
"Cậu không ở đây thì ở đâu, chẳng lẽ cậu còn có thể nhảy ra ngoài? Hay là mở cửa?" Lâm Miên Lý tức giận nói.
Giang Ẩn không trả lời.
Lâm Miên Lý lười quan tâm đến anh, tuy nói bọn họ là một A một O, nhưng hắn chưa bao giờ lo lắng chuyện gì, Giang Ẩn vẫn là một người đáng tin cậy.
Huống hồ hắn cũng không sợ.
Hắn nằm xuống, kéo chăn qua rồi nhắm mắt lại.
Lúc này, ánh trăng đã mờ đi không ít, hắn nghe thấy Giang Ẩn nói: "Vậy tôi ngủ ở đâu đây?"
Giường không lớn, nhưng hai người vẫn có thể nằm được, mà Lâm Miên Lý lại đang nằm ngay chính giữa, nghiễm nhiên chính là có ý muốn chiếm trọn cả cái giường.
Hắn không nói lời nào, giơ chân tuỳ tiện chỉ chỉ vào cửa sổ lồi chỗ anh đang ngồi.
Chỗ nào cũng được, dù sao cũng không cho ngủ trên giường.
Chẳng mấy chốc, Lâm Miên Lý đã cảm thấy buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn dường như nghe được một tiếng thở dài trầm thấp, xa xa truyền đến một câu: "Tối hôm qua mới quen giường, không ngủ ngon rồi."
Câu nói này còn chưa đi vào trong não của hắn, đã bị lỗ tai tiếp nhận rồi đập nát, ném toàn bộ vào trong mộng đẹp.
Đêm đó Lâm Miên Lý có một giấc mơ liên quan đến chiếc giường, nhưng sau khi tỉnh lại thì đã quên hết.
Thời gian chính thức bắt đầu thi đấu là 9 giờ rưỡi sáng, các tuyển thủ thường sẽ xuất phát lúc 8 giờ, bởi vì khi đến địa điểm thi đấu, họ phải thực hiện nhiều bài kiểm tra đo lường để xem có sử dụng thuốc gì gì đó vi phạm lệnh cấm của liên minh hay không. Ban tổ chức cũng sẽ sắp xếp một số cuộc phỏng vấn trước trận đấu.
Lâm Miên Lý bị đánh thức bởi ánh mặt trời.
Thời điểm mở mắt ra hắn vẫn chưa tỉnh táo lắm, tối hôm trước ngủ không ngon, đêm qua lại ngủ muộn, hôm nay liền thức dậy hơi trễ.
Hai giây sau, cả người hắn giật nảy lên.
Có một cánh tay đè lên người hắn!
Sau khi đứng dậy, hắn nhìn rõ đó là Giang Ẩn.
Giang Ẩn rụt đầu lại, rụt vào trong cái bóng phía sau Lâm Miên Lý, giọng hơi khàn nói: "Không ngủ thêm một lát sao? Đừng sốt ruột."
Lâm Miên Lý hoàn toàn tỉnh táo, nhấc chân đá vào chân anh: "Còn ngủ cái gì, mặt trời đã lớn như vậy rồi, đứng lên, đi mở cửa."
Giang Ẩn đột nhiên ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào eo hắn, cánh tay nóng rực, giọng nói có hơi bực: "Không đi."
Lâm Miên Lý đẩy đầu anh ra: "Hôm nay còn có một trận đấu, cũng không so được phải không?"
Đầu Giang Ẩn bị đẩy ra một chút, mặt gần như sắp biến dạng, anh nhìn Lâm Miên Lý: "Không so được."
Ánh mắt đó thế mà lại có hơi giống như đang làm nũng.
Lâm Miên Lý cảm thấy mình giống như là một game thủ, lại mở khoá một gương mặt khác của Giang Ẩn, không biết là vui hay tức giận.
"Cút, cậu không so thì tôi so, đi mở cửa nhanh."
Giang Ẩn: "Không phải còn chưa tới giờ sao, cậu đếm coi đủ bảy tiếng chưa."
Bây giờ mới tám giờ, tất nhiên là chưa.
Ngay lúc Lâm Miên Lý đang cãi cọ với Giang Ẩn, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Hai người thoáng chốc mất tiếng.
"Anh Miên, anh Giang, sao hai người vẫn chưa ra nữa, đã 8 giờ rồi, nếu còn không đi thì sẽ muộn đó." Là giọng của Phí Long.
"Thầy Tưởng bảo tụi em đến gọi hai người, nói là ủy ban thi đấu đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn trước trận đấu cho đội chúng ta, anh Miên, anh có đi không? Anh ở phòng nào vậy?" Đây là giọng của Tần Huyền.
Lâm Miên Lý và Giang Ẩn liếc nhìn nhau, Lâm Miên Lý quyết định vẫn là đừng để cho bọn họ biết hắn và Giang Ẩn đang ở chung một phòng thì tốt hơn, vì thế hắn làm động tác im lặng với Giang Ẩn, nói: "Tôi không đi, mấy người nhận phỏng vấn là đủ rồi."
Tần Huyền bước đến cửa phòng của Giang Ẩn gõ gõ: "Em đã đoán là anh không muốn đi, sao hôm nay anh lại dậy trễ như vậy, còn phải đi ăn sáng nữa, mau ra đây đi."
Lâm Miên Lý bước xuống giường: "Mấy người ăn đi, tôi sẽ xuống sau, khỏi cần đợi tôi."
Tần Huyền dừng một chút: "Không sao, anh còn mất bao lâu nữa?"
"Không lâu đâu, dù sao cũng sẽ không muộn, cứ đi đi." Hắn chưa bao giờ lặp lại nhiều lần như vậy, nếu đã nói, thì có nghĩ là thật sự không cần.
"Ồ, được rồi."
Phí Long bên ngoài còn đang gõ cửa những người khác: "Anh Giang đâu, anh Giang anh ở đâu rồi? Hiếm thấy nha, hai người vậy mà vẫn còn ở trên giường."
Hứa Thừa nói: "Đừng kêu nữa, ồn muốn chết, đi thôi, không phải còn có phỏng vấn sao?"
"Được rồi."
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.
Lâm Miên Lý nắm lấy tay Giang Ẩn, cưỡng ép kéo người ra khỏi giường: "Đừng có õng a õng ẹo nữa, mở cửa, ngay lập tức."
Giang Ẩn đành phải miễn cưỡng đứng dậy đi ra cửa, trong ánh mắt như tia laze của Lâm Miên Lý sao chép một chuỗi số hiệu dài đã sớm chuẩn bị từ trước vào, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
"Oa ——!!!"
Hai người còn chưa kịp đi ra, bên ngoài đột nhiên hét lớn một tiếng, khiến cả hai giật nảy mình.
Giang Ẩn thậm chí còn lùi về sau nửa bước, đụng phải Lâm Miên Lý: "Tôi đệt?"
Mười đôi mắt nhìn nhau, năm khuôn mặt thẫn thờ.....
Nửa tiếng sau, năm người cùng nhau ngồi ăn sáng.
Sau năm phút yên lặng chết chóc, Lâm Miên Lý không chịu nổi bầu không khí trầm mặc quỷ dị này, chủ động nói: "Mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, tối hôm qua có một số chuyện, tôi bất đắc dĩ phải ở lại chỗ của cậu ấy, vừa rồi là sợ mấy người suy nghĩ lung tung mới bảo mấy người đi trước."
Tần Huyền gắp một miếng trứng rán, nhìn hắn một cái: "Là chuyện bất đắc dĩ gì vậy?"
Lâm Miên Lý suy nghĩ một chút: "Cửa ký túc xá của cậu ấy bị phá."
Những người khác: "........"
Ai tin thì là đồ ngốc.
Tần Huyền lại hỏi: "Tối hôm qua anh tìm anh Giang là có chuyện gì vậy?"
Thời gian suy nghĩ của Lâm Miên Lý hơi lâu chút: "Luận bàn."
Toàn bộ những người khác đều "hừ" hắn một tiếng.
Lâm Miên Lý lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi phun ra một chữ: "Ăn."
Mọi người vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng tròng mắt chuyển động đã cho thấy tâm tư của bọn họ đều đã trôi dạt đến nơi không thể nói được.
Giang Ẩn ở bên cạnh mang theo một chút ý cười sung sướng mà nhìn, không hề có dáng vẻ xấu hổ, chờ sau khi mọi người ăn xong mới nói: "Được rồi được rồi, đều tập trung vào trận đấu đi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, tụi này rõ ràng không có cái gì hết, mấy bộ phim nhỏ trong đầu mấy người đều xoá hết cho tôi, cảm ơn."
Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt rực lửa.
Giang Ẩn đột nhiên nổi lên một tư tưởng xấu xa: "Ờm..... Còn có gì muốn hỏi không? Hỏi đi."
Hứa Thừa lập tức nói: "Rốt cuộc là cậu ta tìm cậu làm gì? Nếu không thì có cái gì mà không thể nói đâu."
Bọn họ nhớ đến ngày thường lúc hai người này ở cùng nhau, chẳng lẽ, bọn họ là một cặp sao?
Giang Ẩn trả lời rất nhanh: "Ngủ."
Ba người thêm cả Lâm Miên Lý đều hãi hùng, Lâm Miên Lý nhìn sang.
Phí Long: "Mẹ nó thật luôn? Là thứ mà chúng tôi đang nghĩ sao?"
Giang Ẩn: "Không phải, là cậu ấy quen giường."
Mọi người: "???"
Hứa Thừa: "Quen giường? Đều là giường lạ, chẳng lẽ cậu ta ngủ trên giường của phòng mình thì ngủ không được, ngủ trên giường của phòng cậu thì có thể ngủ được?"
"Đúng vậy."
"........" Anh Giang anh có thể đừng qua quít như vậy được không, nói chuyện cũng không nổi nữa rồi.
Phí Long hỏi vấn đề cuối cùng: "Vậy cậu ngủ ở đâu? Ngủ cùng nhau sao?"
Giang Ẩn khinh thường nhìn cậu ta: "Đương nhiên không phải, AO thụ thụ bất thân, tôi đương nhiên là ngủ trên đất, làm người thì phải thân sĩ, cũng học một chút đi, hiểu chưa."
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cầm lấy đĩa cơm, xoay người rời đi.
"Ế đợi đợi tôi, không phải vừa mới nói xong sao, làm người phải thân sĩ!"
"Nhóm thân sĩ" thủ thế "lịch sự" được dùng phổ biến trong vũ trụ với anh.
Hôm nay trận đấu tiếp tục được tiến hành, 32 tiến vào 8.
Những người này đều là kẻ mạnh, nếu không chú ý một chút, sẽ mã thất tiền đề*.
(*) Mã thất tiền đề: tính toán sai lầm một chút thôi cũng sẽ dẫn đến thất bại.Trận thi đấu hôm nay được xem rất nhiều, sau một ngày, Hứa Thừa dừng lại ở top 16, Tần Huyền dừng lại ở top 8.
Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đã cùng nhau lọt vào tứ kết của cuộc thi đấu khiêu chiến dành cho học sinh trung học của Ngân Lam hệ, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ngoại trừ bọn họ, trường trung học Thủ Đô được tiến cấp hai người, bốn người còn lại đến từ bốn hành tinh khác nhau.
Mà ngày mai, trận thi đấu đồng đội kích động lòng người sẽ bắt đầu.