[Lúc nãy tôi có nghe lầm không nhỉ? Địch ảnh hậu chửi người? Chửi Nguyễn Kình Thiên là thuốc cao da chó? Hình tượng dịu dàng nhã nhặn không nói ra mấy lời như thế đâu!]
[Bà cũng nói là hình tượng rồi mà, sao lại khờ dại mà tin tưởng vậy?]
[Nói thật cái gì thế, coi chừng bị luật sư Nguyễn Khải Minh tống cổ vào tù nhé!]
[Nhắc đến Nguyễn Khải Minh... xem ra Nguyễn Kình Thiên thật sự là em trai của anh ta, vậy mà anh ta còn bảo Nguyễn Kình Thiên học chó sủa? Nghĩ lại cuộc trò chuyện khi ấy, anh ta nói năng thuận miệng quá nhỉ?]
[Tuy tôi không thích con ngoài giá thú, nhưng mà Nguyễn Khải Minh cũng không phải thứ tốt lành gì. Fan bị gì. Fan bị anh ta kiện tụng cực kì vô tội, fan anh t chỉ là copy bình luận của người khác rồi mang đi hỏi Địch ảnh hậu, kết quả là bị ghép tội tống tiền Địch ảnh hậu.]
Tống Nhất Xuyên bước ra khỏi trò chơi đua xe mô phỏng, vừa đi vừa lật xem tuyển tập thiên hạ.
- "Đi giờ này chắc là được rồi..."
- "Phải mau đi qua bên kia bắt gian mới được!"
Nghĩ đến đây, cậu định bước nhanh hơn nữa, nhưng chợt cảm thấy có gì đó ở phía sau, bèn quay đầu lại nhìn, liền thấy các khách mời khác đang chạy nhanh về phía mình.
- "Trời đất ơi! Có chuyện gì thế? Động đất hả?"
-"Bọn họ chạy đi đâu vậy?"
-"Thôi kệ, mình không rảnh quan tâm!"
- "Nếu còn muộn chút nữa thì hai người kia sẽ đi mất!"
Tống Nhất Xuyên quay đầu, bắt đầu chạy như điên.
Và rồi, fan ở các phân tần phát sóng trực tiếp bắt đầu không hiểu ra sao.
[Bọn họ làm gì vậy? Sao sốt ruột quá vậy? Định đi địa điểm check in kế tiếp hả?]
[Đợi đã, sao bọn họ lại chạy về phía tàu lượn siêu tốc vậy? Có phải là bọn họ đã biết gì không?]
[Chắc không đâu! Chúng ta mới là nhân chứng đầu tiên mà?]
[Đừng nói gì nữa, mau mở hình thức hít drama đi!]
[...]
Tàu lượn siêu tốc vừa dừng lại, Địch Nhược Phỉ liền vội vàng cởi đai an toàn, đồng thời hăm dọa Nguyễn Khải Minh: "Em mặc kệ hết đấy! Cậu ta là em trai của anh, dù anh có tốn bao nhiêu tiền thì anh cũng phải bịt miệng cậu ta lại cho em!"
Dứt lời, cô ta liếc Nguyễn Kình Thiên với vẻ khinh thường: "Rác rưởi nên ở lại trong đống rác, chạy loạn ra ngoài làm gì?"
Bởi vì cực kì khinh thường cho nên chỉ liếc qua một cái rồi thôi, vậy nên cơ bản là cô ta không nhìn thấy camera mini kẹp bên cổ áo.
Nguyễn Khải Minh bước xuống tàu lượn siêu tốc, không thèm nhìn thẳng vào Nguyễn Kình Thiên, nói với tư thế kiêu căng: "Mười nghìn tệ đúng không? Đưa tài khoản ngân hàng cho thư ký của tao là mày có thể nhanh chóng nhận được tiền!"
"Tôi không cần tiền." Nguyễn Kình Thiên cất giọng lạnh nhạt, chỉ là không hiểu sao lại nghe ra vài phần thắng lợi.
Nguyễn Khải Minh nghe mà cảm thấy vô cùng khó chịu, bèn quay đầu quát: "Mày đừng có được làm tới!"
Nói đến đây, hắn ta sửng sốt hỏi: "Mày mang gì trên cổ áo vậy?"
"Anh hỏi cái này hả?" Nguyễn Kình Thiên cười gỡ xuống: "Đây là camera mini do ê kíp đưa tôi. Đến tận bây giờ anh mới phát hiện à? Tôi cho rằng anh thông minh lắm, đáng lẽ phải thấy từ lâu rồi mới đúng!"
Nguyễn Khải Minh nhăn mặt: "Mày cố ý?"
- "Hỏi cái gì mà hỏi! Anh ta chính là cố ý đấy!"
- "Luật sư nổi tiếng chơi kém một chiêu dẫn tới thua trong tay con ngoài giá thú! Nói ra cũng đủ để anh ta tức điên cả đời!"
Tiếng lòng đột nhiên truyền đến, Nguyễn Khải Minh chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Xuyên.
- "Nhìn cái gì? Sao nào? Anh cho rằng anh trừng ai là người đó mang thai hả?"
- "Anh có rảnh lề mề ở đây, còn không bằng nghĩ lại nên làm thế nào để khống chế dư luận, thay đổi cục diện đi kìa!"
- "À phải rồi, chắc anh còn chưa để ý thấy tình nhân của anh bỏ chạy rồi nhỉ?"
- "Chắc là không bao lâu nữa, ảnh hậu sẽ lên mạng khóc lóc chỉ trích anh dùng kiện tụng để uy hiếp cô ta phải hẹn hò với anh!"
-"Ha ha ha... Rất thích xem tiết mục chó cắn chó nha!"
-"Kíc.h th.ích! Máu chó!"
Nghe đến đây, Nguyễn Khải Minh liền mất khống chế, đột nhiên hét to lên: "Không thể nào!"
Nguyễn Khải Minh hét xong liền nhìn về phía lối ra vào tàu lượn siêu tốc, kết quả là không nhìn thấy bóng dáng Địch Nhược Phỉ ở đâu cả. Sắc mặt anh ta khó coi hơn nữa. Anh ta bước chân định đuổi theo cô ta.
"Anh..." Nguyễn Kình Thiên đột nhiên gọi hắn ta lại: "Anh yên tâm đi, tôi không cần tiền cũng sẽ giữ bí mật."
Nguyễn Khải Minh quay đầu lại, mặt nạ văn nhã chợt vỡ vụn, hắn ta gằn giọng nói: "Mày đừng gọi tao là anh, tao và mày không có bất cứ mối quan hệ nào cả!"
"Chờ xem, sớm muộn gì tao cũng sẽ xử lý mày!"
Nguyễn Kình Thiên chỉ cười chứ không nói gì, chỉ có phòng phát sóng trực tiếp là bùng nổ.
[Chuyện gì thế này? Luật sư nổi tiếng công khai uy hiếp hả? Nếu sau này Nguyễn Kình Thiên có mất cánh tay cánh chân gì đó thì chúng tôi sẽ đi tìm anh hỏi tội đấy nhé!]
[Đúng vậy! Anh ta kiêu ngạo quá rồi, ngay cả lúc đối mặt với màn ảnh cũng dám ăn nói láo toét như thế thì ai biết ngầm anh ta từng làm gì đâu?]
[Nguyễn Kình Thiên, anh cứ yên tâm đi, cư dân mạng cả đều có thể làm chứng cho anh, một khi anh có bất cứ vấn đề gì thì tất cả đều là lỗi của Nguyễn Khải Minh!]
[Đầu óc Nguyễn Khải Minh có bệnh hả? Anh ta dám hăm dọa ngay trước màn ảnh, anh ta không thấy mình ngu hả?]
[Anh ta là kiểu tự tin với chính mình, cho rằng mình có bản lĩnh trời cao, không coi bất cứ ai ra gì!]
[Buồn cười chết mất, có ai thấy Địch ảnh hậu xách váy bỏ chạy không? Cô ta không hề có ý định chờ Nguyễn Khải Minh! Đây là sao hả? Có tai họa thì mạnh ai nấy chạy à?]
Nguyễn Khải Minh không ở lại nữa, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, lúc gặp người quen trong giới cũng không dừng lại chào hỏi.
Chỉ là lúc đi ngang qua Tống Nhất Xuyên, hắn ta dừng lại nói: "Cậu..."
Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên...
- "Cậu cái gì mà cậu? Anh đừng thích tôi đấy nhé! Tuy tôi bình dị gần gũi, sắc đẹp trời ban, não nắm drama..."
Mặt ngoài thì cậu cực kì bình tĩnh, trong lòng thì lải nhải không dứt... Nguyễn Khải Minh tức giận đến mức bật cười.
"Nói với ê kíp là chờ nhận giấy kiện từ tôi đi!"
- "Đi đâu cũng gửi giấy kiện hết nhỉ? Sao nào? Giấy kiện là thiệp chúc mừng của văn phòng luật sư nhà anh à?"
- "Nếu tôi là đạo diễn thì tôi sẽ liều mạng đến cùng với anh, để xem cuối cùng ai mới là kẻ thân bại danh liệt!"
- "À phải rồi, chắc là chồng của Địch Nhược Phỉ cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới đúng không? Anh đoán xem anh ta sẽ đối phó đôi nam nữ chó là anh và cô ta kiểu gì đây?"
Nguyễn Khải Minh thay đổi sắc mặt, siết chặt nắm tay muốn nói gì đó, chỉ là đến cùng không nói ra một câu nào, dậm chân quay người bỏ đi.
Fan nhìn mà có chút không hiểu ra sao.
[Bé Xuyên chưa nói gì mà? Sao Nguyễn Khải Minh tái xanh mặt mày hết vậy?]
[Không chỉ có mặt mày tái xanh, mà trong mắt dường như còn có vẻ sợ hãi nữa!]
[Bé Xuyên trâu bò ghê nha! Chiêu này gọi là gì ấy nhỉ? Trừng người nào là kẻ đó mang thai?]
Nguyễn Khải Minh vừa bỏ đi, Nguyễn Kình Thiên liền đi tới giữa đám người, nói: "Xin lỗi, lúc nãy xảy ra chút chuyện, để mọi người phải đợi lâu rồi."
"Không sao đâu..." Chủ nhiệm giáo dục Ngụy Lê vỗ vai anh ta: "Không chờ lâu lắm."
Ông ta biết cuộc sống của Nguyễn Kình Thiên không dễ dàng gì. Nguyễn Kình Thiên đã phải làm việc kiếm tiền từ nhỏ để chữa bệnh cho mẹ. Chỉ là không lâu sau đó, mẹ cũng rời khỏi nhân gian, để anh ta mất cả người lẫn của, thậm chí còn gánh một số nợ khổng lồ.
Người ta nói "người đáng thương tất có chỗ đáng giận", nhưng mà Nguyễn Kình Thiên không thể lựa chọn mình có thể ra đời trên thế giới này không...
"Đi thôi, đi ra cổng chụp tấm ảnh chung là xem như check in thành công." Tống Nhất Xuyên đảo bước đi ra ngoài.
Staff đột nhiên chạy lên: "Đợi đã, còn thiếu một vị khách mời!"
Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên: "Anh nói là vị khách mời đi dạo công viên giải trí hả?"
"Đúng vậy!" Staff vừa trả là vừa nhón chân nhìn xung quanh.
Tống Nhất Xuyên lạnh nhạt đáp lời: "Chúng tôi ra cổng chờ anh ta."
- "Chắc là đang trốn trong góc nào đó nôn thóc nôn tháo..."
- "Thật sự là phiền phức!"
- "Vai chính bot yếu ớt như thế thì sau này làm sao play anh em ruột nổi đây?"
Nghe vậy, Phó Chu Trì và Trần Phong đồng thời dừng bước, không hẹn mà cùng nghĩ...
Mẹ nó, lại bị liên lụy nữa rồi...
Kỳ tiếp theo đá Lục Thần ra khỏi show được không?
Hai người nghĩ nghĩ, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía đối phương, cả người đột nhiên run lên.
Không được!
Cậu ta vẫn nên ở lại thì hơn!
Nếu không thì vua dưa sẽ nhớ mãi tình yêu anh em!
***
Nguyễn Khải Minh vừa đi ra khỏi đám người kia liền sốt ruột móc điện thoại ra gọi đi.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu thì mới có người nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"
"Em nói xem có chuyện gì vậy?" Nguyễn Khải Minh mất khống chế: "Vì sao em bỏ anh lại một mình hả?"
Địch Nhược Phỉ cười khinh thường: "Anh còn phải hỏi mới biết hả? Em là nhân vật công chúng, cứ hễ gặp chuyện gây ảnh đến hình tượng là phải tránh sang bên khác hết."
"Huống chi, đám khách mời trong show hẹn hò kia còn chặn ngoài cổng nữa, em phải đi ra chào hỏi từng người một mới được sao?"
Cô ta là ảnh hậu, cô ta cực kì có kinh nghiệm frong việc xử lý tình huống đột nhiên xảy ra.
Cô ta nói hợp tình hợp lý, Nguyễn Khải Minh không biết nên phản bác thế nào.
"Nhưng, nhưng sau khi đi rồi, em cũng nên chủ động liên hệ với anh chứ?" Anh ta bớt hùng hồn hẳn.
"Cách an toàn nhất hiện giờ là tạm thời không liên hệ với nhau. Anh là luật sư, anh không biết sao?"
Dứt lời, Địch Nhược Phỉ đột nhiên đổi sang giọng nũng nịu: "Được rồi anh yêu, đừng buồn bực nữa, lát nữa em sẽ bảo quản lý lên bài khẳng định là hai ta trùng hợp gặp nhau..."
"Dù sao cũng không phải là bắt gian trên giường, không ai có chứng cứ cả..."
"Tạm thời vậy đi, em phải lên máy bay rồi, bye anh!"
Cuộc gọi kết thúc, Nguyễn Khải Minh sững sờ tại chỗ, trong đầy chợt nhớ đến câu "chắc là không bao lâu nữa, ảnh hậu sẽ lên mạng khóc lóc chỉ trích anh dùng kiện tụng để uy hiếp cô ta phải hẹn hò với anh" của Tống Nhất Xuyên.
"Không thể nào!" Anh ta lắc đầu nguầy nguậy phủ định suy nghĩ của mình.
Mình còn đang nắm nhược điểm của Địch Nhược Phỉ...
Chẳng lẽ cô ta định cá chết lưới rách?
Làm vậy là không tốt cho ai cả!
Về phần chồng cô ta... chỉ cần không thừa nhận là được rồi!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khải Minh nở nụ cười tự tin, bước đi trong tinh thần phấn chấn.
Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh ta cúi đầu nhìn, thấy là trợ lý gọi, bèn ấn nghe máy: "Tôi đang định tìm cậu, cậu đặt cho tôi vé máy bay về sớm nhất có thể."
"Luật sư Nguyễn, anh xem hot search trên mạng chưa?" Trợ lý sốt ruột hỏi.
"Tin tức tôi và Địch Nhược Phỉ à?" Nguyễn Khải Minh bình tĩnh cười: "Chỉ là lời đồn thôi, chúng tôi trùng hợp gặp nhau thôi."
Trợ lý kích động nói: "Luật sư Nguyễn, phòng làm việc của Địch ảnh hậu đăng bài nói là anh uy hiếp Địch ảnh hậu nên mới có chuyến hẹn hò lần này."
"Cái gì?" Nguyễn Khải Minh hét lên với giọng điệu khó tin: "Rõ ràng là bôi nhọ!"
"Cô ta, cô ta còn nói là..." Trợ lý ấp úng, muốn nói lại thôi.
Nguyễn Khải Minh: "Nói cái gì?"
Trợ lý: "Nói là anh hấp diêm cô ta!"
Nguyễn Khải Minh trợn to mắt: "Con khốn kiếp kia! Tôi sẽ không tha cho cô ta!"
***
Tống Nhất Xuyên dựa lên bức tường ngoài công viên chủ đề chợt mỉm cười.
-"Cảm giác thế nào khi người ta dùng mấy chiêu trò mình thường dùng lên người mình?"
- "Có phải là sướng lắm không?"
-"Luật sư Nguyễn, chờ mong trận chiến tẩy trắng của anh nha!"
Lục Thần đầu óc choáng váng bước xuống xe tham quan du lịch, liền thấy Tống Nhất Xuyên đang dẫn đầu đám khách mời show hẹn hò đứng bên logo Ferrari với dáng vẻ mất tập trung.
Thấy vậy, anh ta nheo mắt nở nụ cười châm chọc.
Xem đi, cũng phải chờ tôi đấy thôi!
Anh ta bước chậm qua. Lúc tới gần đám người, anh ta tươi cười hòa nhã nói: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, đi dạo trong công viên là trò chơi tốn thời gian nhất, cần phải đi qua..."
Nói đến đây, anh ta chợt phát hiện ngoài chủ nhiệm giáo dục Ngụy Lê ra thì không có bất cứ khách mời nào khác để ý đến mình, tất cả bọn họ đều tập trung nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, giống như là đang lắng nghe gì đó.
Nhưng mà rõ ràng là Tống Nhất Xuyên không hề nói chuyện!
Rất kỳ lạ!
Từ kỳ thứ nhất đến kỳ thứ ba đều là như thế!
Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật gì đó?
Không được!
Mình phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được!
Lục Thần cực kì tự tin.
Lúc này, staff bước lên nói: "Có thể chụp ảnh chung được rồi, xem như là check in thành công."
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thần một cái rồi thôi.
Cái loại ánh mắt như là nhìn người qua đường A suýt chút nữa khiến cho Lục Thần nổi điên lên. Có điều, khoé mắt thoáng thấy camera man đã bắt đầu quay, anh ta chỉ có thể kiềm nén cơn tức giận, đi đến bên ngoài cùng đội ngũ, gượng cười.
Các khách mời tạo dáng chúc mừng, staff "tách" một tiếng xem như là chụp ảnh chung thành công.
Chỉ là người nào cũng tạo dáng cho có, chứ không hề thích thú chụp ảnh, khiến cho đạo diễn đứng sau máy theo dõi phải nhíu mày.
"Đám người kia không có tâm gì hết!"
Giọng nói của trợ lý truyền lên bên tai: "Đạo diễn, phòng làm việc của Địch ảnh hậu đăng bài nói là bị Nguyễn Khải Minh uy hiếp đi hẹn hò, còn nói..."
Đạo diễn lập tức thò đầu ra: "Nói cái gì nữa? Để tôi xem!"
Ông ta giật điện thoại của trợ lý, nhìn thoáng qua tin tức rồi cất giọng phấn khích: "Hấp diêm? Trời ạ! Lần này nổi luôn rồi!"
"Ha ha! Hiện giờ Nguyễn Khải Minh là kiểu ốc còn không mang nổi mình ốc, để tôi xem cậu ta rảnh gửi đơn kiện tôi không?"
***
Tống Nhất Xuyên tìm một tiệm ăn Ả Rập trông khá ngon miệng để ăn bữa trưa.
Hoắc Nhân Kiệt vừa chơi tàu lượn siêu tốc xong xua tay nói: "Tôi không ăn. Tôi ra cửa chờ các anh."
Anh ta mặt mày trắng bệch ngồi xổm bên ngoài tiệm ăn. Vừa mới ngửi được mùi là muốn nôn hết ra rồi, đờ mờ ăn gì mà ăn!
Tống Nhất Xuyên nhìn qua.
-"Anh yếu vậy sao? Thế sau này làm sao đại chiến 300 trận với lão cán bộ được?"
- "Chắc là sẽ ngất xỉu giữa chừng nha?"
- "Anh nên rèn luyện thể chất đi, nếu không sau này chỉ có anh chịu khổ thôi!"
Nghe vậy, Hoắc Nhân Kiệt vội vàng đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch nhuộm màu đỏ ửng: "Tôi đổi ý. Tôi đi ăn cùng với các anh."
Cậu nói ai yếu hả?
Dù hôm nay tôi có nôn chết thì tôi cũng phải nuốt hết cơm xuống!
*
Anh ta vừa định bước vào trong thì Mạnh Khung Kỳ đứng sau vỗ lên vai anh ta: "Đừng cậy mạnh, khó chịu thì nghỉ một lát đi."
"Ai, ai khó chịu hả?" Hoắc Nhân Kiệt nhất quyết không thừa nhận, bướng bỉnh đi vào bên trong.
Cửa vừa mở ra, mùi thịt nướng đậm đà đập vào mặt, anh ta lập tức không nhịn được nữa, há miệng "ọe"...
Tống Nhất Xuyên nheo mắt.
-"Wow, là thể chất dễ mang thai nha, nếu để ở Tấn Giang thì anh chính là kiểu dễ mang thai trước khi kết hôn..."
Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên quay đầu: "Tôi chỉ là buồn nôn thôi mà!"
A a a!
Cậu có thể đừng suy đoán lung tung được không?
Bữa trưa vẫn là các món ăn đặc sắc của Ả Rập. Sau khi ăn cơm xong, bọn họ ngồi xe về khách sạn, định đến buổi chiều sẽ đi suối phun âm nhạc.
Lúc xuống xe đi vào ngõ nhỏ, bọn họ nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ của nam nữ truyền đến từ phía trước.
"Nếu anh không trả phí chia tay thì ngày nào tôi cũng sẽ đến gây chuyện!"
"Trần Lị, cô đừng quá đáng như thế, cha mẹ tôi già rồi, chịu không nổi đâu!"
"Nếu không muốn bị làm phiền thì đưa tiền đây, tôi bảo đảm sẽ cút rất xa!"
"Cô..." Đối mặt với Trần Lị lì lợm la li.ếm đòi tiền, Lý Hoành Vĩ tức điên người: "Cô muốn tôi đi đâu lấy năm trăm nghìn tệ đưa cô?"
"Tôi không biết, anh tự mà làm đi!" Trần Lị liếc thấy ê kíp đang đi về phía bên này, hoảng loạn nói: "Ngày mai tôi sẽ tới nữa, tốt nhất là anh chuẩn bị sẵn tiền đi!"
Dứt lời, cô ta chạy về phía ngược hướng ê kíp.
Tống Nhất Xuyên đút tay áo vào túi quần đi qua. Các khách mời khác thì lon ton đi theo sau cậu.
"Lại đòi tiền nữa à?" Tống Nhất Xuyên bình tĩnh hỏi.
Lý Hoành Vĩ xấu hổ gãi đầu: "Đúng vậy, không ngờ là chỉ muốn chia tay thôi cũng khó như thế, vậy mà lúc trước cô ta bỏ tôi, cô ta chỉ gửi một tin nhắn rồi thôi."
"Anh định làm sao? Cho tiền cô ta á?" Tống Nhất Xuyên lại hỏi.
Lý Hoành Vĩ thở dài: "Cha mẹ tôi đều bị bệnh tim, mấy ngày qua bị cô ta làm cho khó chịu, nếu cần phải dùng tiền để giải quyết... thì chắc là tôi phải dùng tiền thôi."
Dứt lời, anh ta lại ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Không sao đâu, nhờ phúc của đại sư, mấy hôm nay nhà tôi có nhiều người đặt phòng trước, tôi gom gom lại rồi mượn thêm một ít nữa là đủ rồi."
Tống Nhất Xuyên không trả lời, chỉ lải nhải trong đầu...
- "Anh chàng ngốc, năm trăm nghìn tệ chỉ là một con số bắt đầu, lần này anh cho tiền cô ta thì lần sau cô ta còn dám tìm đến anh nữa."
-"Trần Lị đã bị bạn trai cũ lôi kéo nghiện cờ bạc, còn thử hàng cấm ở trong khách sạn nữa, không bao lâu sẽ tiêu hết năm trăm nghìn tệ thôi."
- "Đến lúc ấy, anh còn có thể tiếp tục cho tiền cô ta sao?"
"Đại sư đừng lo lắng cho tôi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Lý Hoành Vĩ vừa nói vừa đi vào khách sạn. Tống Nhất Xuyên gật đầu đi theo anh ta.
Lúc này, phía sau có giọng nói nói gần bên máy quay.
"Một đám con nhà giàu muốn giúp Lý Hoành Vĩ cũng dễ thôi mà? Huống chi, anh ta còn giảm giá khách sạn, miễn phí cơm sáng cơm chiều, không ai định báo đáp anh ta sao?"
Camera man nghe vậy liền quay màn ảnh qua, nào ngờ Lục Thần vừa mới nói chuyện lại tỏ vẻ như không có chuyện gì như người vừa nói chuyện không phải là mình, tập trung đi thẳng lên phía trước.
Camera man: "???"
Trà xanh thế sao?
Thảo nào chỉ dám nhỏ giọng nói thầm!
Giọng nói qua phòng phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ thay đổi, không ai biết được người vừa nói chuyện là anh ta.
Quả nhiên, lời nói của Lục Thần khiến cho đám fans bắt đầu thảo luận.