Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 64

[Đúng vậy, cả một đám con nhà giàu cơ mà, giúp đỡ giải quyết đi chứ? Nếu là người qua đường không liên quan thì có thể làm lơ, nhưng mà người ta gần như miễn phí chỗ ngủ và ăn uống, các anh không biết có qua có lại sao?]

[Giúp đỡ một lần thì có tác dụng gì đâu? Nếu là dứt khoát cho tiền thì ai có thể bảo đảm lần sau Trần Lị sẽ không đòi tiền nữa?]

[Tôi cũng cảm thấy đưa tiền là cách trị ngọn không trị gốc. Hơn nữa, tiền của con nhà giàu không phải tự nhiên mà có, mấy người đang bắt cóc đạo đức đấy hả?]

[Tôi muốn biết là ai vừa nói chuyện vậy, sao mà nghe thế nào cũng không nghe ra?]

[Thì cố ý nói chuyện mà, nói lẩm bẩm làu bàu như là lén lút trộm cướp vậy!]

[Đoán bừa là Lục Thần! Giọng điệu xỉa xói giống hệt với anh ta!]

[...]

Tống Nhất Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế bập bênh trong khách sạn. Lúc mở mắt ra, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ không người, mở điện thoại ra gọi, tiếng Anh tiêu chuẩn tràn ra khỏi môi: "A lô, tôi muốn báo cáo."

"Có người tiến hành giao dịch vàng tại khách sạn Disrum."

"Để lại tên họ hả?"

Cậu nhíu mày, nghĩ nghĩ tìm từ tiếng Anh, nói tiếp: "Hãy gọi tôi là Mr. Anh Hùng Mật Báo!"

*

Trần Lị cảm thấy dạo này mình cực kì xui xẻo.

Không chỉ bị bạn trai cũ lừa gạt, mà còn bị nhiễm tật nghiện cờ bạc.

Lúc đầu,cô ta chỉ là cảm thấy tò mò, theo bạn trai cũ đi sòng bạc ngầm chơi vài ván.

Không ngờ lại cực kì may mắn, chỉ mới một tiếng đồng hồ đã thắng được một tháng tiền lương.

Tiền dễ dàng vào tay khiến cho Trần Lị vốn dĩ có ý định không làm mà hưởng hoàn toàn đỏ mắt. Sau đó, cứ hễ rảnh là cô ta chạy đến sòng bạc ngầm.

Chỉ là vận may càng lúc càng kém. Không bao lâu sau, cô ta đã thua hết số tiền đã thắng, thậm chí còn thiếu sòng bạc một triệu tệ.

Lúc cầm giấy nợ trong tay, Trần Lị mới nhận ra rằng mình bị người ta bẫy. Cô ta chia tay bạn trai cũ, đồng thời từ chối trả một triệu tệ.

Có điều, sòng bạc ngầm không phải dạng vừa, bắt đầu rượt đuổi chặn đường đòi tiền, còn tuyên bố là nếu cô ta không trả tiền thì sẽ bắt cô ta đi chợ đen ngầm để bán thận.

Trần Lị sợ hãi. Cô ta biết đám người kia nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không nương tay với cô ta. Và rồi, cô ta nghĩ đến Lý Hoành Vĩ...

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cho Trần Lị đang đắm chìm trong trí nhớ giật nảy mình.

Cô ta tưởng rằng là đám đòi nợ, vừa định tắt cuộc gọi,chỉ là cái tên hiển thị trên màn hình làm cho cô ta trượt tay sang phím nghe.

"Salem, anh còn có mặt mũi gọiy điện thoại cho tôi à?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu cà lơ phất phơ: "Có mối làm ăn, cô làm không?"

"Anh nghĩ tôi là loại người gì?" Trần Lị kích động hét to.

Salem cười cười: "Bình tĩnh đi, tôi là vì nể tình cảm trước đây giữa hai ta nên mới giới thiệu cho cô, nếu cô không làm thì thôi, tôi để người khác kiếm một trăm nghìn tệ kia..."

"Đợi đã! Một trăm nghìn tệ?" Trần Lị động tâm: "Có phải là chuyện bi.ến th.ái gì không?"

"Đương nhiên là không phải rồi!" Salem khẳng định: "Sao tôi có thể đẩy cô vào hố lửa chứ?"

"Ok, gửi địa chỉ qua đi!" Trần Lị hít sâu một hơi.

Nếu đêm nay cô ta không trả tiền lãi thì đám đòi nợ chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.

Nhịn một chút là xong rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên...

Trần Lị về nhà, trang điểm ăn diện cả người, sau đó canh giờ đi khách sạn Disrum.

Khách sạn năm sao đều là kẻ có tiền, lỡ như có thể hốt được anh nào đó thì không cần phải lo nữa đời sau nữa.

Cô ta mang tâm lý mong chờ ấn chuông cửa.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ mở cửa phòng, đánh giá Trần Lị từ trên xuống dưới rồi mới lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Trần Lị siết chặt túi xách, căng da đầu đi vào. Lúc đi lướt qua ông ta, mông cô ta bị nhéo mạnh một cái, hơi thở gian dâm đập vào người.

Trần Lị suýt nữa nôn ra ngoài, chỉ là cố nhịn lại, nở nụ cười nịnh nọt: "Anh sốt ruột cái gì? Đi tắm trước đi!"

"Tôi không muốn lãng phí thời gian, lên giường đi!" Người đàn ông trung niên ra lệnh.

Trần Lị bất đắc dĩ đồng ý.

Sau đó, hai người cởi hết quần áo, đang định vào việc thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị mở ra, một đám người mặc đồng phục cảnh sát xông vào.

"Đừng nhúc nhích! Anh chị đã bị bắt!"

Người đàn ông trung niên trợn to mắt, quay lại tát Trần Lị một cái: "Đồ khốn kiếp! Dám lừa bắt tao? Chờ tao làm chết mày đi..."

Một cái tát khiến cho Trần Lị váng đầu hoa mắt. Có điều, cô ta vẫn không quên giải thích: "Không phải tôi! Thật sự không phải tôi!"

"Đờ mờ, mày và Salem không yên với tao đâu!" Lúc người bị còng tay, người đàn ông trung niên hăm dọa.

Khi Trần Lị bị dẫn ra khách sạn, trong đầu cô ta đều là suy nghĩ...

Xong rồi!

Đời này xem như xong rồi!

Ở UAE... chỉ có bị nhốt và bị đánh!

***

Lý Hoành Vĩ đang nấu cơm chiều, thấy Tống Nhất Xuyên đi vào phòng bếp, bèn hỏi bằng giọng điệu nghiệt tình: "Tối nay các anh đi suối phun âm nhạc à? Cần chuẩn bị bữa khuya không?"

"Nếu có bữa khuya thì tốt quá rồi." Tống Nhất Xuyên tươi cười rạng rỡ.

Lục Thần vừa lúc đi ngang cửa phòng bếp nghe vậy thì bĩu môi, đúng là biết ăn ké quá trời!

"Ok, tôi sẽ tranh thủ nướng thịt xong trước khi các anh trở về!"

Lý Hoành Vĩ tiếp tục bận rộn.

Tống Nhất Xuyên không đi nữa, đút một tay vào túi quần, dựa lên cạnh cửa, nói: "Sắp tới Trần Lị sẽ không đến tìm anh nữa."

"Vì sao?" Lý Hoành Vĩ cảm thấy bất ngờ, ngẩng đầu lên hỏi.

Tống Nhất Xuyên không đáp lời.

Lý Hoành Vĩ muốn đuổi theo hỏi rõ, nhưng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Anh ta móc điện thoại ra nhìn, nhíu mày lẩm bẩm: "Sao lại là điện thoại của cảnh sát vậy?"

"Đại sư, anh đợi một lát, tôi đi nghe điện thoại đã." Lý Hoành Vĩ cầm điện thoại đi sang một bên: "A lô, có chuyện gì vậy?"

"Trần Lị hả? Tôi không có bất cứ mối quan hệ nào với cô ta!"

"Cô ta bị sao thế?"

"Bán... Chắc không đâu?"

Lý Hoành Vĩ tắt máy rồi vẫn còn có chút sững sờ. Anh ta đi tới trước mặt Tống Nhất Xuyên. Camera man vừa lúc quay trúng cảnh này.

Tống Nhất Xuyên hỏi anh ta: "Có chuyện gì mà anh bày ra vẻ mặt như thế vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên có một chuyện mà thôi." Nói đến đây, Lý Hoành Vĩ chợt để lộ ánh mắt sùng bái: "Đại sư, anh vừa mới nói Trần Lị sẽ không đến tìm tôi nữa, mới đây mà đã ứng nghiệm rồi!"

"Cô ta vi phạm pháp luật bị bắt vào tù rồi. Cảnh sát vừa gọi điện thoại cho tôi để làm đảm bảo cho cô ta."

Nghe vậy, fan trên phòng phát sóng trực tiếp lập tức bình luận liên tục.

[Bị bắt vào tù hả? Vì sao vậy? Lúc nãy tôi mơ hồ nghe thấy một chữ "bán", là bán dâm sao?]

[Đúng là ở ác gặp dữ! Trần Lị cuối cùng cũng phải gánh vác hậu quả cho hành vi của chính mình!]

[Bé Xuyên ghê gớm quá nha! Vậy mà cũng đoán được nữa? Bé Xuyên có định mở phòng phát sóng trực tiếp đoán mệnh không? Tôi chắc chắn sẽ vào ủng hộ!]

[Chắc là có kịch bản, nhìn diễn rõ ràng chưa kìa!]

[Bà diễn cho tôi xem thử đi! Ê kíp trâu bò tới mức liên hệ được với cảnh sát UAE luôn chắc?]

[Đủ lắm rồi, sơ hở là nhảy ra nghi ngờ, rốt cuộc thì đám seeding nhận bao nhiêu tiền thế?]

"Vậy là có thể yên ổn được một thời gian rồi." Tống Nhất Xuyên mỉm cười chân thành tha thiết: "Lúc về ăn khuya, chúng ta phải cùng nhau chúc mừng mới được."

"Ok!" Lý Hoành Vĩ cũng cảm thấy vui vẻ: "Tối nay chúng ta uống vài cốc đi!"

Lúc Tống Nhất Xuyên và camera man cùng quay đi, Lục Thần nhanh chóng núp vào trong góc khuất.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Nhất Xuyên, anh ta siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng: "Hừ, để tôi xem lần sau cậu còn may mắn được như thế không?"

Anh ta vừa lẩm bẩm xong, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo.

"Nếu còn táy máy tay chân nữa thì cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!"

Lục Thần sợ run người, quay đầu lại liền thấy tầm mắt tàn nhẫn giống như dao nhỏ dừng trên mặt mình của Diêm Cẩn Dự.

Anh ta hoảng loạn trong chớp mắt, sau đó cố bình tĩnh mà mở miệng: "Anh Dự, tôi không biết anh đang nói gì?"

Diêm Cẩn Dự mỉm cười nguy hiểm: "Giả ngu trước mặt tôi là vô dụng!"

"Coi chừng tôi làm cho cậu thân bại danh liệt!"

Diêm Cẩn Dự uy hiếp xong liền cất bước bỏ đi.

Nam chính của thế giới này thì sao chứ?

Chỉ cần tôi muốn là tôi có thể làm cho cậu biến thành pháo hoa, nở rộ lộng lẫy rồi nhanh chóng lụi tàn!

Nguyễn Khải Minh vừa xuống máy bay, lên xe riêng nhà mình, trợ lý ngồi ở ghế phụ liền quay người đưa máy tính bảng đang mở phát sóng trực tiếp cho hắn ta xem.

Trên màn hình là một cô gái đang khóc lóc than thở, nhìn sơ qua thì rất giống một cô em gái ngây thơ trong sáng từng chịu đủ mọi ấm ức.

Nói đến chỗ bức xúc, cô ta từ từ đứng dậy: "Xin lỗi vì đã làm các fan thất vọng!"

Có người ở hiện trường hét lên: "Phỉ Phỉ, chị không sai, người sai là kẻ ỷ thế hiếp người Nguyễn Khải Minh!"

Nghe vậy, Địch Nhược Phỉ cười mếu máo, không đáp lại lời nào, nhẹ nhàng quay người ra khỏi vị trí.

Phát sóng trực tiếp kết thúc, Nguyễn Khải Minh tức giận ném máy tính bảng ra ngoài: "Đồ khốn kiếp! Mẹ nó đúng là ảnh hậu, biết diễn quá rồi!"

Trợ lý quay đầu hỏi: "Luật sư Nguyễn, bây giờ phải làm sao đây, lập tức đáp trả hả?"

"Để tôi nghĩ lại đã." Nguyễn Khải Minh bình tĩnh lại.

Lúc ở công viên chủ đề Ferrari, anh ta cảm xúc dâng trào, nói một vài lời cực kì không lý trí.

Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy dường như tất cả đều là do Nguyễn Kình Thiên chọc giận anh ta.

Hóa ra nhiều năm trôi qua, đồ con hoang kia vẫn chưa từng dừng lại, không chỉ nghiên cứu nhược điểm trong tính cách của mình, mà còn ăn ké the0 Tống Nhất Xuyên.

Xem ra là nó vẫn còn mơ mộng hão huyền được quay về nhà họ Nguyễn!

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khải Minh mỉm cười châm chọc. Hừ, mày nằm mơ đi thôi!

Lúc xuống xe, anh ta thấy bên ngoài văn phòng luật sư có rất nhiều fan bao vây, có khá nhiều người giơ biểu ngữ mắng to: "Đồ khốn ỷ thế hiếp người, cách xa Phỉ Phỉ nhà chúng tôi ra!"

"Chống lại văn phòng luật sư Nguyễn Thị! Biết pháp luật mà vẫn phạm pháp, tội thêm một bậc!"

"Cái loại người như anh ta cũng có thể làm luật sư nữa hả? Hừ! Đúng là con sâu của giới luật su!"

Đối mặt với mọi người mắng chửi, Nguyễn Khải Minh không hề sợ hãi.

Hắn ta bảo trợ lý móc điện thoại ra: "Quay đi, quay rõ ràng khuôn mặt để tiện việc gửi đơn kiện!"

Các fan sửng sốt, dù rằng sợ hãi nhưng mà vẫn cậy mạnh nói: "Đừng dọa chúng tôi! Tôi, chúng tôi không sợ anh đâu!"

Nguyễn Khải Minh cười lạnh: "Một tên vào tù rồi, tôi không ngại đưa thêm vài tên nữa vào tù!"

*
Ai cũng biết sự lợi hại của luật sư Nguyễn Thị, vậy nên lúc này không ai mắng chửi nữa.

Các fan bực bội rút biểu ngữ bỏ đi.

Nguyễn Khải Minh đi vào văn phòng, định xem lại phát sóng trực tiếp để tìm sơ hở trong lời nói của Địch Nhược Phỉ. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Hắn ta rũ mắt nhìn màn hình, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, sau đó ấn nút nghe máy: "Cô còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à?"

"Anh Minh, em bị buộc phải làm thế, chồng em nói nếu em không làm cho anh thân bại danh liệt thì anh ấy sẽ..."

Địch Nhược Phỉ cất giọng run rẩy, Nguyễn Khải Minhh lại không hề mềm lòng: "Anh ta sẽ thế nào? Cô nói tiếp đi!"

"Anh ấy sẽ ly hôn với em, còn sẽ làm cho em tay trắng rời nhà!" Địch Nhược Phỉ kho"c lóc thành tiếng: "Anh Minh, anh cũng biết mà, em phải kho" thế nào mới có thể gả vào nhà giàu..."

"Vậy nên cô mới hi sinh tôi?" Nguyễn Khải Minh ngoài cười nhưng trong không cười: "Địch Nhược Phỉ, vì sao cô lại cho rằng cô có thể làm tôi thân bại danh liệt?"

"Chuyện vốn dĩ không có, sao có thể bị đổi trắng thay đen?"

Địch Nhược Phỉ chợt nín kho"c: "Sao anh có thể nói là không có chứ? Rõ ràng là anh hấp diêm em, em có ghi âm mà?"

"Có ghi âm cái quần!" Nguyễn Khải Minh chợt nhớ đến gì đó, khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô tính kế tôi hả?"

Ngày đầu đến UAE, Địch Nhược Phỉ cứ đòi chơi trò chơi với anh ta, anh ta cảm thấy rất có tình thú nên đồng ý.

Trò chơi là...

Nào ngờ cô ta lại ghi âm?

Vậy là... tất cả đều là âm mưu?

"Xin lỗi, em không thể không tính sẵn đường lui, tốt nhất là anh nên gánh tội đi, nếu anh cứ đòi cá chết lưới rách thì em sẽ công bố ghi âm."

Nguyễn Khải Minh tức giận đỏ cả mắt: "Hay lắm! Cô hay lắm!"

"Cũng bình thường thôi, em học theo anh hết mà?" Tiếng cười như chuông bạc của Địch Nhược Phỉ truyền đến.

Nguyễn Khải Minh vốn dĩ yêu thích tiếng cười của Địch Nhược Phỉ, lúc này chỉ cảm thấy tiếng cười của cô ta rất chói tai.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu câu "trên đầu chữ sắc có một cây đao" là thế nào.

***

- "Bây giờ mới hiểu hả? Muộn rồi!"

- "Bởi mới nói đi ngoại tình làm gì cho mang tiếng, thà đừng kết hôn, dù có muốn chơi khắp thế giới cũng không ai nói tiếng nào!"

-"Nhìn mình đi, mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn..."

-"Ơ? Vì sao anh Dự lại lườm mình với ánh mắt hung ác kia thế?"

-"Sao hả? Nhường kem cho tôi rồi nên hối hận à?"

- "Tôi ăn vào bụng rồi, anh có hối hận cũng vô dụng thôi!"

-"Giơ tay qua làm gì? Định đánh người sao?"

Diêm Cẩn Dự nheo mắt, lòng bàn tay dừng bên khoé miệng Tống Nhất Xuyên, nhẹ nhàng lướt qua, mang đi vết kem trắng sữa.

Độ ẩm từ lòng bàn tay chạm vào khuôn mặt, khiến cho nhịp tim người nào đó đập thình thịch nhanh hơn, cậu đành phải cuống quít quay mặt sang chỗ khác: "Cảm ơn anh Dự, tôi có khăn giấy, có thể tự lau được."

Dù suối phun âm nhạc chưa mở, nhưng quanh hồ nhân tạo đã bắt đầu kín chỗ.

Lần này, đám khách mời con nhà giàu không có chỗ ngồi riêng, chỉ có thể bị đám người chen qua chen lại.

Hoắc Nhân Kiệt bị buộc phải đối mặt với Mạnh Khung Kỳ. Phía trước và phía sau hai người họ đều có người đùn đẩy, dẫn tới hai người họ ôm nhau.

Hô hấp đột nhiên dây dưa với nhau, hai người đều có chút sững sờ, sau đó vội vàng đẩy đối phương ra.

Loại cảm giác xô đẩy này khiến cho Hoắc Nhân Kiệt chợt nhớ đến một hình ảnh...

Lần ở quán bar, mình chủ động nhào qua đòi hôn, bị Mạnh Khung Kỳ đẩy mạnh ra...

Mình bị buộc lùi ra, nhưng mà vẫn cố đi lên phía trước, thậm chí còn dùng ngón tay nâng cằm Mạnh Khung Kỳ: "Người đẹp, em ngại ngùng hả?"

Lúc ấy, Mạnh Khung Kỳ đỏ mặt chẳng khác gì hiện giờ.

"Rất xin lỗi về lần kia, tôi thật sự là uống rất nhiều, hôm sau không còn nhớ được gì nữa." Hoắc Nhân Kiệt lại bị đẩy về phía Mạnh Khung Kỳ. Anh ta nói vào bên tai Mạnh Khung Kỳ.

Hơi thở nóng hổi phất phơ bên vành tai, Mạnh Khung Kỳ muốn tránh ra chỗ khác, nhưng lại bị đám người sau lưng chặn lại.

Anh ta đành phải giả vờ bình tĩnh, cười nói: "Ngoài tôi ra thì anh còn có bao nhiêu lần "không nhớ' cùng với người khác nữa?"

"Không có! Chỉ có một mình anh thôi!" Hoắc Nhân Kiệt nôn nóng giải thích.

"Ai thèm tin?" Mạnh Khung Kỳ bĩu môi đáp.

Tiếng lòng ở cách đó không xa lại vang lên.

-"Anh phải tin đi nhé!"

-"Đàn ông độc thân từ trong bụng mẹ, ngay cả yêu đương cũng chưa từng thì làm gì có lúc hôn môi với người ta?"

- "Một lần h.am mu.ốn duy nhất là đụng phải anh!"

- "Không biết là bất hạnh hay là nghiệt duyên nữa?"

Hoắc Nhân Kiệt quay đầu, rất muốn hét to một câu.

Này, sao có thể nói là nghiệt duyên hả?

Hai đứa tôi chắc chắn là duyên lành nha!

- "Chủ yếu là hai nhà không ưa nhau, cha Mạnh Khung Kỳ chê Hoắc Nhân Kiệt là mama boy."

- "Mẹ Hoắc Nhân Kiệt chê Mạnh Khung Kỳ là cổ lỗ sĩ."

Tống Nhất Xuyên bất đắc dĩ mà lắc đầu rồi tiếp tục liế.m kem.

Ánh mắt thâm thúy của Diêm Cẩn Dự dừng trên cánh môi thấm kem trắng sữa của cậu.

"Ở nhà tôi, tôi là người có quyền quyết định."

"Cái gì?" Tống Nhất Xuyên không hiểu ra sao.

Diêm Cẩn Dự chợt sáp lại gần cậu, kề bên tai cậu, cất giọng miên man: "Tôi muốn cưới ai thì cưới người đó."

- "Tôi muốn cưới ai thì cưới người đó?"

-"Anh nói với tôi làm gì?"

- "Tôi không hỏi anh mà?"

- "Nói ra chi cho tôi xấu hổ vậy?"

Khuôn mặt Tống Nhất Xuyên đỏ hơn nữa, màu đỏ lan tràn đến bên tai, nổi bật trên làn da trắng tuyết, càng thêm mê hoặc lòng người.

Diêm Cẩn Dự nhìn chằm chằm cậu, yết hầu trượt lên xuống, cánh môi mở nhẹ ra định nói gì đó... Lúc này, suối phun đột nhiên sáng lên.

Âm nhạc vui sướng vang lên ầm ĩ, cột khí thế bàng bạc, thu hút hết sự chú của mọi người.

[Không hổ là suối phun âm nhạc hàng đầu thế giới, như là một bữa tiệc thịnh soạn về thị giác!]

[Rất muốn đến tận nơi để xem, chỉ là nghèo khổ hạn chế hành động của tôi!]

[Thấy chưa, người ta đi từng cặp từng cặp với nhau kìa, Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ ôm nhau rồi nha, ngọt chết người luôn rồi!]

[Sao mà cp vàng của tôi sao còn tôn trọng nhau như khách vậy? Mau xuống tay đi, đừng quan tâm ai trước ai sau!]

[Trời đất ơi, Trần Phong và Phó Chu Trì đánh nhau rồi, hai người đánh tàn nhẫn quá kìa!]

Màn ảnh chuyển sang đương sự.

Trần Phong quát Phó Chu Trì: "Anh có thể cách xa tôi một chút không?"

Phó Chu Trì cười lạnh, không chút do dự cãi lại: "Cậu cho rằng tôi muốn sáp lại gần cậu chắc?"

Anh ta vừa dứt lời liền có khách du lịch xô đẩy anh ta lên phía trước.

"Có phải là anh muốn chết không hả? Tôi càng nói thì anh càng làm tới?" Trần Phong lườm anh ta.

"Nếu cậu muốn đứng chỗ rộng rãi thì cậu đi nhà hàng buffet bảy sao ở đối diện kia đi!" Phó Chu Trì bĩu môi: "Tiếc là cậu không có tiền!"

Lục Thần bị chen chúc phía sau nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ thì ngao ngán mà lắc đầu.

Bây giờ còn rảnh mà cãi vả sao?

Sao mà ngây thơ quá vậy?

Biểu diễn suối phun nhanh chóng hạ màn, du khách tản ra khắp nơi, các khách mời có thể chụp ảnh chung, xem như là check in thành công.

Bình Luận (0)
Comment