Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 89

Tống Nhất Xuyên bị khen ngợi một cách khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Ba, con có làm gì đâu."

Tống Đức Nghĩa mỉm cười: Con không cần làm gì cả, chỉ cần hóng hớt là đủ rồi!

"Hừ!" Ông Trần biết việc làm ăn không thành, cũng không muốn giả vờ nữa, hừ lạnh một tiếng: "Tôi xem nhà họ Tống các người còn đắc ý được bao lâu?!"

Trong giới không chỉ mình tôi bị đào góc tường.

Đợi những người khác nhận ra rồi tìm cách trả thù.

Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!

Tống Đức Nghĩa đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, khoé miệng nhếch lên: "Yên tâm, nhà tôi chắc chắn có con trai nối dõi tông đường."

"Không được thì còn có con gái."

"Thời buổi này, con gái cũng chẳng kém gì con trai!"

"Còn ông, vốn dĩ đã không có số có con trai, đến lúc con gái lại không nhận ông."

"Sau này ông sẽ thật sự thành người cô độc đấy!"

Tống Nhất Xuyên nghe vậy, trong lòng lập tức phấn khích:

-"Ba đỉnh quá!"

- "Chọc đúng chỗ hiểm, khiến ông ta nghẹn họng không nói nên lời!"

Như bị nói trúng tim đen, ông Trần cảm thấy khó thờ, cố gắng gượng dậy rồi rời khỏi phòng họp.

Ông Trần bước ra khỏi tòa nhà Tống thị, lập tức ngồi vào xe riêng, đợi hồi lâu thì cô gái trẻ mới nhào tới: "Anh yêu, hợp đồng ký xong chưa? Khi nào thì em được làm bà chủ?"

"Đừng nhắc nữa, con bé chết tiệt đó đột nhiên đổi ý." Ông Trần tức giận nói: "Hợp đồng không ký được!"

Cô gái nghe vậy, bĩu môi: "Sao lại thế này, ngay cả con gái mình cũng không điều khiển được sao?! Anh còn muốn sinh con trai à?"

"Thôi đi, em tự về nhà!" Nói xong cô ta định mở cửa xe.

Ông Trần lập tức giữ tay cô ta lại, cười nịnh nọt dỗ dành: "Bảo bối, đừng vội, trung tâm thương mại của nhà họ Tống không được, chúng ta đi chỗ khác."

"Còn con bé chết tiệt đó." Ánh mắt ông ta trở nên thâm độc: "Anh có cách trị nó!"

"Thật sao?" Cô gái liếc mắt đưa tình.

Ông Trần cười khẩy: "Được được, xem lát nữa em thể hiện thế nào."

Người phụ nữ nửa đẩy nửa muốn ông ta lại gần: "Ghét!"

Trong phòng họp chỉ còn lại hai ba con, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Đặc biệt là khi ánh mắt của Tống Đức Nghĩa cứ liếc qua, Tống Nhất Xuyên bắt đầu thấy rợn tóc gáy: "Ba, vụ làm ăn này không phải là do con làm hỏng đấy chứ?"

- "Con thề, con thật sự cái gì cũng chưa làm."

Nghe thấy suy nghĩ của con trai, Tống Đức Nghĩa lúc này mới mỉm cười: "Đương nhiên không phải vì con."

"Chuyện ông Trần với con gái ông ta bất hòa, trong giới ai cũng biết, hai người họ cùng xuất hiện ở buổi thương thảo thì 90% là hỏng việc."

Tống Nhất Xuyên gật gật đầu: "Ra là vậy, thế thì con yên tâm rồi."

- "Không thì con còn tưởng, chỉ một ánh mắt của con đã để lộ hết rồi chứ!"

Nghĩ đến đây, cậu lại nhìn Tống Đức Nghĩa bằng ánh mắt dò xét,

- "Ông Trần chắc cũng phải sáu mươi tuổi rồi, còn ra ngoài bao nuôi sao nữ hai mươi tuổi? Giới này loạn vậy sao? Không có người nào đứng đắn chút nào à?!"

- "Chẳng lẽ thứ này còn lây nhiễm?"

- "Ba, ba chắc không có cái ý định này chứ?!"

Tiếng lòng truyền đến, Tống Đức Nghĩa lập tức thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Bé Xuyên, ba cả đời
này chỉ yêu mẹ con, trai gái không quan trọng, chỉ cần là con ruột là được!"

Tống Nhất Xuyên nheo mắt.

- "Tình yêu là thứ khó nói nhất, bây giờ nói hay ho, ai mà đảm bảo được sau này?"

- "Hay là nói với mẹ, dẫn ba đi triệt sản nhỉ?"

-"Không thì con riêng đầy ra, mẹ lại tức chết!"

Tống Đức Nghĩa: "..." Con trai, ba là ba ruột của con đấy!

Sao lại có người khuyên ba ruột đi... cái đó chứ?!

Ông đang đau đầu không biết làm sao để dẹp bỏ ý nghĩ của Tống Nhất Xuyên thì cửa phòng họp bị gõ, giọng nói cung kính của thư ký truyền đến.

"Tổng giám đốc Tống, Tổng giám đốc Diêm đến tìm ông."

"Tổng giám đốc Diêm?" Tống Đức Nghĩa chưa kịp phản ứng, quay đầu lại thì thấy bóng dáng cao ráo đẹp trai đang đứng bên cạnh thư ký.

Ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khoé miệng không khỏi nhếch lên: "Cẩn Dự, sao cháu lại đích thân đến đây? Cứ bảo trợ lý mang hợp đồng đến là được rồi."

"Bác trai." Diêm Cẩn Dự mỉm cười, hơi thở lạnh lùng thường ngày được thay thế bằng sự ôn hòa: "Không đích thân đến thì không thể hiện được thành ý của cháu."

Anh sải bước vào phòng họp, hai tay đưa hợp đồng đến trước mặt Tống Đức Nghĩa: "Hợp đồng vừa soạn thảo xong, bác trai xem qua."

"Hiệu suất này, quả không hổ danh là người dẫn đầu nhà họ Diêm!" Tống Đức Nghĩa cười toe toét.

Tối qua mới chốt dự án khu nghỉ dưỡng năm tỷ, hôm nay đã ký hợp đồng?

Quả thực không còn gì tuyệt vời hơn!

Ông gấp không chờ nổi mà cầm lấy, sau đó đẩy Tống Nhất Xuyên ra ngoài: "Bé Xuyên, con đi dạo với Cẩn Dự đi, ba nghiên cứu chi tiết hợp đồng trước."

Tống Nhất Xuyên loạng choạng lao vào vòng tay của Diêm Cẩn Dự: "..."

-"Năm tỷ đã bán con trai rồi?!"

-"Con trai chỉ đáng giá..."

-"Thôi được, cũng không ít, cũng khá nhiều."

Cậu đứng thẳng người lại, má hơi ửng đỏ: "Anh Dự đi thôi, tôi dẫn anh tham quan... nhà ăn của công ty."

- "Đói thật rồi, sáng nay vốn đã không ăn được bao nhiêu, vừa rồi lại hóng dưa, tốn não quá!"

Đôi mắt hẹp dài của Diêm Cẩn Dự cong lên, khẽ mở môi: "Được."

Thư ký bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Cậu Tống, thang máy chuyên dụng đi xuống nhà ăn đang bảo trì, bây giờ chỉ có thể đi cầu thang bộ."

Tống Nhất Xuyên làm động tác "OK" bằng tay, đi ra khỏi phòng họp trước, Diêm Cẩn Dự theo sát phía sau.

"Tổng giám đốc Tống, tôi có cần đi theo không ạ?" Thư ký có chút do dự hỏi.

Tống Đức Nghĩa đang mải mê đếm tiền trong dự án khu nghỉ dưỡng xua tay: "Đừng làm kỳ đà cản mũi, cho đôi trẻ chút không gian riêng tư!"

Thư ký mặt ngoài bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại gào thét như chuột túi,

Aaa-

Đây là phụ huynh cũng đồng ý rồi sao?!

Vậy còn xa ngày cưới nữa sao!

CP tôi ship quả nhiên là thật!

Cầu thang của công ty không được sáng lắm, cánh cửa chống cháy dày nặng vừa đóng lại, không gian liền chìm vào bóng tối.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, tạm thời không ai lên tiếng.

Không khí có một loại cảm xúc kì lạ đang len lỏi.

Tống Nhất Xuyên thực sự không chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng này, vừa xuống cầu thang cậu vừa quay đầu hỏi: "Anh Dự, anh ăn sáng chưa?"

Người Hoa Quốc không phải đều thế này sao?

Gặp mặt sợ ngại, hỏi thăm bữa sáng chắc chắn không sai.

Cậu lẩm bẩm trong lòng, không chú ý bậc thang dưới chân, đột nhiên trượt chân, trực tiếp bước hụt.

-"Á đù!"

Tống Nhất Xuyên thầm chửi một câu, nghĩ thầm.

-"Lần này xấu hổ to rồi!"

Đột nhiên một cánh tay với đường nét cơ bắp rõ ràng đã ôm chặt lấy eo thon của cậu, sau đó dùng sức kéo lên trên, hai người lập tức dính sát vào nhau.

Hơi thở nóng bỏng phả vào nhau khiến đầu Tống Nhất Xuyên choáng váng, trái tim đập loạn nhịp một cách không tự chủ.

"Anh, anh Dự, cảm ơn anh."

Miệng cậu hơi khô, giọng nói khàn khàn.

Sau đó cậu nuốt bọt, yết hầu trên chiếc cổ thon dài chuyển động rõ rệt.

Diêm Cẩn Dự không nói gì, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào đôi môi màu sắc nhạt nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Một lúc anh sau mới hỏi: "Lần sau cẩn thận một chút, nếu không tôi làm sao yên tâm để cậu đi một mình?"

"Tôi, tôi biết rồi." Nhiệt độ truyền qua lớp vải mỏng manh khiến Tống Nhất Xuyên có chút xao xuyến, má đỏ ửng lan đến tận cổ. "Thả tôi ra đi."

"Được."

Diêm Cẩn Dự đáp lại một cách thờ ơ, động tác thu tay lại cực kỳ chậm chạp, dường như vô tình lướt qua chóp mũi cậu.

Cả người Tống Nhất Xuyên cứng đờ.

- "Voãi! Cố ý đúng không? Sao lại giỏi thả thính thế?!"

- "Nhất định là cao thủ tình trường!"

Cậu bước nhanh xuống lầu, giọng nói của Diêm Cẩn Dự lại đuổi theo: "Tôi chưa từng yêu đương, trên show đã nói rồi."

"Nụ hôn đầu, mối tình đầu đều còn."

Tống Nhất Xuyên: "..."

-"Trùng hợp ghê, tôi cũng còn!"

-"Không đúng, ai hỏi anh cái này?!"

*

Trần Kỳ Vi quay về biệt thự, vẫn còn bực tức, hùng hổ đi vào bếp, kéo mẹ đang nấu cơm ra phòng khách.

"Mẹ, ly hôn với ba đi!" Cô ấy không nhịn được cao giọng: "Ngày mai làm thủ tục luôn!"

Mẹ Trần giật mình trước vẻ kích động của con gái, rụt cổ lại: "Con bị làm sao thế?!"

"Tự dưng lại đòi ly hôn làm gì?"

"Đều là vợ chồng già rồi..."

Bà ấy vừa nói vừa định quay vào bếp, dường như Muốn cố tình lảng tránh.

Trần Kỳ Vi lại nắm chặt tay mẹ không buông, nhất quyết phải nói rõ ràng: "Ba vẫn luôn lừa dối mẹ! Không sinh được con trai không phải lỗi của mẹ! Không liên quan gì đến mẹ!"

"Bao nhiêu năm nay mẹ cứ nhẫn nhịn, vẫn chưa đủ sao?!"

Chưa kịp để mẹ Trần trả lời, từ xa đã truyền đến tiếng gậy gộc gõ xuống đất.

"Vi Vi, con lại nói linh tinh gì đấy?! Mẹ con không có số sinh con trai, liên quan gì đến ba con?!"

Trần Kỳ Vi nghe thấy quay đầu lại, liền thấy bà nội chống gậy, nhíu mày đi tới: "Bao nhiêu năm nay không đuổi mẹ con ra khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi, còn dám đổ oan cho ba con?!"

Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ nổi tiếng khắp vùng.

Tư tưởng truyền thống ăn sâu vào tận xương tủy.

Không chỉ phụ nữ trong gia tộc không có địa vị.

Mà người phụ nữ không sinh được con trai càng bị khinh rẻ.

Trần Kỳ Vi không phải là không muốn phản kháng, nhưng chỉ hơi đề cập một chút, người chịu khổ vẫn là mẹ mình.

Những năm qua mẹ cô ấy đã phải chịu đựng đủ những lời mắng nhiếc và tủi nhục, cô ấy không Muốή mẹ mình phải khó xử thêm nữa...

Nhưng hôm nay thì khác.

Đã biết sự thật.

Thì không thể dung túng cho mầm mống phong kiến này tiếp tục hoành hành!

Trần Kỳ Vi nghĩ vậy, nắm chặt tay, che chở mẹ ra sau lưng: "Bà nội, bà biết ba con bị vô sinh không? Ba không sinh được con trai là vì điều này!"

"Con nói bậy!" Bà cụ kích động, vẻ mặt bênh vực con trai hiện rõ: "Ba con đã đi khám bao nhiêu lần, không có vấn đề gì cả!"

Trần Kỳ Vi cười lạnh: "Nếu thật sự không có vấn đề gì, tại sao bao nhiêu năm nay ông ấy lăng nhăng, mà vẫn không sinh được một đứa con trai nào?!"

"Đàn bà vô dụng!" Bà lão như bị giẫm phải đuôi, gào lên một cách cuồng loạn.

Trần Kỳ Vi lại càng bình tĩnh hơn: "Một người vô dụng, hai người vô dụng, mười người cũng vô dụng sao?"

Cô ấy quay đầu lại: "Mẹ, một cái nhà mà chà đạp lên tôn nghiêm của mẹ như thế này, mẹ còn luyến tiếc gì nữa?"

Mẹ Trần im lặng hồi lâu, bỗng ngẩng mặt lên: "Mẹ chồng, vậy ra... chuyện lão Trần nuôi gái bên ngoài, mẹ đều biết."

"Hay là nói, đều do mẹ ngầm đồng ý?"

Ánh mắt đục ngầu của bà lão lóe lên, nửa giây sau thái độ vẫn cứng rắn: "Thì đã sao? Tôi đâu thể để nhà họ Trần tuyệt hậu được?"

"Do bản thân cô không biết đẻ!"

Mẹ Trần giật giật khoé miệng, vẻ mặt có vẻ rất mệt mỏi, bà ấy cởi chiếc tạp dề ở eo,ném lên ghế sofa: "Mẹ muốn lên lầu nghỉ một lát."

"Mẹ, bây giờ thu dọn đồ đạc đi với con!" Trần Kỳ Vi nói với giọng gấp gáp.

Bà lão thấy mẹ Trần vẫn chưa có ý định rời đi, vẻ mặt càng thêm đắc ý: "Nói trước, ly hôn thì một xu cũng không có, hai mẹ con cô cút khỏi đây cho tôi!"

"Chậc chậc, làm bà nội trợ cả đời, rời khỏi nhà họ Trần rồi còn đi đâu được?!"

Mẹ Trần liếc xéo, dường như cố gắng kìm nén cảm xúc: "Mẹ chồng, con tự thấy từ khi về nhà họ Trần đã hết lòng hết dạ, hầu hạ người già, chăm sóc con nhỏ, làm việc như trâu ngựa."

"Hàng ngày con nấu canh, nấu cơm, rửa chân cho mẹ... làm còn nhiều hơn cả người giúp việc."

"Dù như vậy, con cũng không đổi lại được một chút tôn trọng nào sao?"

Bà lão chẳng mảy may cảm kích, bĩu môi: "Con dâu thì chẳng phải nên làm những việc này sao? Cô có gì mà phải uất ức!"

Trần Kỳ Vi tức đến bật cười: "Bà nội, ý bà là, ngày xưa bà làm con dâu cũng làm những việc này?"

"Mẹ cô sao có thể so với tôi?!" Bà lão vênh mặt: "Tôi là tiểu thư khuê các, năm ngón tay không dính xuân!"

Trần Kỳ Vi đảo mắt, thầm nghĩ.

Sao mình lại có người thân kỳ quái thế này nhỉ?!

Nếu Bé Xuyên ở đây thì tốt rồi.

Cậu có thể giúp mình phản bác lại hết!

Nhưng bây giờ, nói thêm một câu cũng thấy lãng phí.

Cô ấy lại quay sang mẹ, gằn từng chữ một: "Mẹ, rốt, cuộc, có, đi, với, con, không?!"

Vẻ mặt mẹ Trần đau khổ, môi run run, vẫn không chịu nói.

Cả đời bị PUA, sống dè dặt, mang tiếng không đẻ được con trai, đột nhiên phải bước ra khỏi bóng tối này, đổi lại là ai cũng khó khăn.

Đúng lúc Trần Kỳ Vi định dùng biện pháp mạnh, ở cửa chính biệt thự bỗng có hai bóng người ôm nhau thân mật lướt qua.

"Uống, tôi còn uống, tối nay không say không về." Ông Trần lè nhè, vừa nói vừa ôm eo người phụ nữ hôn một cái: "Bảo bối, em đừng đi, cứ ngủ phòng ngủ chính."

"Anh cho cái mặt mo kia cút đi!"

Giọng nói nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người frong phòng khách.

Mẹ Trần vốn đã không chịu nổi đả kích, thấy cảnh này, liền ngã quỵ xuống ghế sofa, giọng nghẹn ngào mắng: "Lão Trần, ông đúng là đồ vô nhân tính!"

Cô minh tinh nhỏ được ôm ấp cố tình làm ra vẻ đắc thắng, nói giọng nũng nịu: "Anh yêu, vợ anh không vui rồi, hay là em đi nhé?"

"Đi cái gì mà đi?!" Lão Trần trợn mắt, bước nhanh về phía trước, chỉ vào mũi mẹ Trần mắng: "Nhìn con gái bà dạy dỗ xem, nó dám phá hợp đồng của công ty."

"Còn tuyên bố muốn rời khỏi nhà họ Trần, hừ, đúng là không biết mình là ai!"

"Hôm nay nhất định phải bắt nó xin lỗi Tiểu Mễ, nếu không bà cũng cút!"

Trần Kỳ tức giận đến bật cười: "Tiểu Mễ là ai?"

"Chính là em đây ạ." Cô diễn viên hạng mười tám lắc người, giả vờ ngây thơ đáng yêu: "Thật ra chị cũng không cần xin lỗi đâu, chỉ cần tiếp tục..."

Chưa nói hết câu, Trần Kỳ Vi đã giáng một cái tát: "Ai là chị mày?!"

Cô minh tinh bị đánh nghiêng đầu, sau đó cơn đau rát nhanh chóng lan ra, cô ta "oa" lên khóc: "Anh yêu, cô ta đánh em!"

Trần Lão tỉnh rượu vài phần, vẻ mặt méo mó nhìn chằm chằm Trần Kỳ Vi: "Con ranh chết tiệt, mày láo quá rồi đấy?! Dám động đến người của tao?!"

Nói xong ông ta liền vung tay định đánh, nhưng bị Trần Kỳ Vi xoay người đá một cái vào bụng,

"Ái da--"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bà lão chống gậy kích động gào lên: "Đại nghịch bất đạo! Thật là đại nghịch bất đạo! Mày dám đánh ba mày?!"

"Mày không sợ trời đánh sao?!"

"Không sợ." Trần Kỳ Vi nhếch mép cười lạnh: "Nếu thật sự có báo ứng, tốt nhất bây giờ đánh chết tôi luôn đi, có người ba như này, tôi còn thấy nhục nhã!"

"Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Bà lão không buông tha mà gọi: "Bắt nó lại đưa đến đồn cảnh sát cho tôi!"

Bảo vệ tuần tra biệt thự nghe thấy động tĩnh chạy vào, còn đang ngơ ngác, ông Trần liền vịn eo đứng dậy: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Bắt nó lại cho tôi!"

"Đánh chết thì tính cho tôi!"

Trần Kỳ Vi cười khẩy một tiếng, bắt đầu khởi động tay chân, mẹ Trần lại không biết từ lúc nào đã chắn trước người cô.

"Đừng động vào con gái tôi, ai động vào tôi liều mạng với người đó!"

Bà ấy tóc tai rối bù, nhưng vẻ mặt vô cùng kiên định chỉ vào Trần Lão: "Tôi sẽ ly hôn với ông!"

"Không chỉ ly hôn, tôi còn muốn ông tán gia bại sản!"

Tám giờ tối, câu lạc bộ Dạ Lan.

Tống Nhất Xuyên ngồi co ro trong góc, lướt xem tập hợp chuyện thiên hạ, hoàn toàn không để ý đến những cuộc trò chuyện rôm rả xung quanh đột nhiên im bặt.

- "Trời ơi, một cân mười?! Trần Kỳ Vì ghê thật!"

- "Đai đen cửu đẳng thực chiến đến vậy sao? Hay mình cũng đi học nhỉ? Vừa hay để phòng thân."

- "Dạo này cứ thấy lạnh sống lưng, hình như có thêm kha khá kẻ thù..."

- "Hửm? Sao họ không uống nữa? Nhìn chằm chằm mình làm gì?!"

Nghe thấy những lời này trong đầu, Tống Đức Nghĩa vội ho khan một tiếng: "Nào nào nào, Tổng giám đốc Hứa, tôi kính ông một ly, sau này mong được ông chiếu cố nhiều hơn!"

"Tổng giám đốc Tống khách sáo quá rồi." Người nắm quyền của nhà họ Hứa, vốn luôn tự cao tự đại, nâng ly bằng cả hai tay: "Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác nhiều hơn mới phải!"

Các vị tổng giám đốc khác cũng phụ họa theo, thái độ vô cùng khiêm tốn,

"Tôi xin phép cùng uống một ly."

"Tôi cũng xin phép cùng uống một ly!"

"Hổ phụ sinh hổ tử, Bé Xuyên sau này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!"

Tống Nhất Xuyên thấy mọi người trên bàn rượu đang trò chuyện rôm rả, liền hơi yên tâm, tiếp tục lướt xem tin đồn.

- "Ba của Trần Kỳ Vi đúng là không biết xấu hổ! Cưới nhau hơn hai mươi năm, lại nuôi bao nhiêu nhân tình ở bên ngoài?!"

- "Chỉ riêng khoản chi tiêu cho mấy người đó thôi, cũng phải mất mấy tỷ."

- "Mình ủng hộ mẹ của Trần Kỳ Vi ly hôn, nhất định phải kiện ra tòa, yêu cầu bồi thường tài sản chung đã tiêu cho đám nhân tình kia!"

-"Ly hôn nhanh lên đi, không ly hôn lại bị lây bệnh hoa liễu!"

- "Vốn dĩ đã bị yếu ti.nh trù.ng, giờ lại còn thêm bệnh hoa liễu."

- "Ôi trời ơi, đây có được coi là lão già cực phẩm không?!"

-"Sau này ai làm ăn với ông ta, nhất định phải giữ khoảng cách, kẻo rước họa vào thân."

Nghĩ đến đây, Tống Nhất Xuyên liếc nhìn bàn rượu.

- "Mấy ông tổng giám đốc này, vừa mới hợp tác xong với lão già đó phải không?"

Nghe vậy, tay các vị tổng giám đốc run lên, nhìn nhau đầy dè chừng, vẻ mặt căng thẳng như muốn nói: "Có phải mày không? Tránh xa tao ra!"

- "Thật ra cũng không có gì to tát, chủ yếu là lây truyền qua đường tình d.ục, chú ý vệ sinh là được."

Đến khi bữa tiệc kết thúc, Tống Nhất Xuyên và Tống Đức Nghĩa cùng lên xe Maybach.

Tài xế cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Tống, về nhà ạ?"

Tống Đức Nghĩa vừa định mở miệng, Tống Nhất Xuyên liền nheo mắt nhìn sang,

- "Hửm? Chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác?"

-"Sao, ăn uống no say rồi, còn muốn đi tắm hơi xông hơi massage, trọn gói thư giãn hả?"

- "Nhìn là biết trước đây đi không ít rồi, toàn lừa mẹ mình, đợi lát mách..."

Lời còn chưa dứt, Tống Đức Nghĩa vội vàng ngắt lời: "Lần nào mà không về nhà?! Cậu hỏi đúng là thừa! Lần sau còn hỏi mấy câu ngớ ngẩn này, coi chừng bị sa thải."

"Lái xe!"

"Vâng, Tổng giám đốc Tống, tôi đi ngay." Tài xế cúi đầu khép nép trước kính chắn gió.

Tống Nhất Xuyên bĩu môi,

-"Hừ, tư bản độc ác, cứ động tí là sa thải."

-"Đợi con về nhà mách mẹ, nói ba có tiền rồi bắt đầu lên mặt!"

Tống Đức Nghĩa: "..."

Con trai cưng ơi, tha cho ba đi!

May mà Tống Nhất Xuyên bị tin hot mới nhất thu hút, không còn bận tâm đến chuyện mách mẹ nữa, ông thở phào nhẹ nhõm, hào hứng nghe những lời trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment