Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 90

- "Chị Vi Vi ngầu thật, dám đăng thẳng camera giám sát nhà mình lên Weibo, còn đăng cả tuyên bố ly hôn của mẹ lên nữa? Bắt đám nhân tình kia trả tiền, nếu không sẽ kiện?!"

- "Lão già lần này coi như nổi tiếng hoàn toàn rồi, cổ phiếu của tập đoàn Trần thị chắc chắn sẽ giảm sàn mấy ngày liền."

-"Mà thôi kệ, chị Vi Vi đã tự lập công ty từ lâu, âm thầm chuyển không ít tài nguyên và tài sản."

-"Nhìn xem, đây gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh!"

Nghe đến đây, Tống Đức Nghĩa cũng hài lòng gật đầu.

Sau buổi livestream drama tối nay, chuyện của ông Trần chắc chắn sẽ lan truyền nhanh chóng, sau này đừng hòng đặt chân vào giới này nữa, phá sản chỉ là vấn đề thời gian.

Cho nên, làm người không nên quá xấu xa.

Xấu đến một mức độ nào đó, trời tru đất diệt!

Cuối cùng cũng đến ngày phát sóng của Show Hôn Nhân Hào Môn.

Người hâm mộ đã chờ đợi từ sớm trong phòng livestream, liên tục gửi bình luận.

Bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Đạo diễn nhìn thấy vậy, không khỏi tiếc nuối: "Giá mà có thể mở tính năng donate thì tốt rồi, tôi nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được một khoản kha khá."

Trợ lý cúi người, hạ giọng: "Đạo diễn, chúng ta không thể làm chuyện vi phạm quy định, dễ bị cấm lắm!"

"Thừa lời." Đạo diễn đảo mắt: "Không cần cậu nhắc, tôi không biết à?!"

Trợ lý tủi thân rụt người lại.

Đạo diễn lấy một viên kẹo trái cây ném ra sau: "Nè, vị cậu thích đấy!"

Trợ lý bất ngờ đưa tay ra, nhìn thấy viên kẹo nhiều màu sắc trong lòng bàn tay, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: "Cảm ơn đạo diễn."

"Không khách sáo." Đạo diễn cũng bóc một viên cho vào miệng: "Tiền trừ vào lương của cậu."

"Hả?!"

Trợ lý ngẩn người ra một lúc, sau đó sắc mặt ảm đạm, bĩu môi.

Tôi biết mà!

Ông vẫn là con người keo kiệt đó!

Cùng với những tiếng hét vang lên trên màn hình, sự chú ý của hai người lại đổ dồn vào màn hình giám sát.

[Á á á, là Trần Kỳ Vi! Cô ấy thật sự, tôi khóc mất, quá ngầu rồi?! Đai đen cửu đẳng, đúng là vô địch!]

[Tôi đã xem video rồi, chắc chắn không phải dàn dựng? Tôi vẫn còn nghi ngờ về tính xác thực, hơn nữa, sao lại có người ba như vậy, cứ như cố tình bôi xấu!]

[Chắc phải dí sát mặt cậu mới chịu tin?! Cái gì mà bôi xấu, trong giới thượng lưu với cả giới giải trí, còn có chuyện ghê tởm hơn thế nữa kìa!]

[Kệ nó đi, ở đâu cũng có loại thủy quân này, đợi thông báo của tòa án ra, ông ta sẽ chẳng còn gì để nói nữa!]

[Phải nói là, Trần Kỳ Vi đúng là ngầu, nhất là lúc tát thẳng mặt tiểu tam kia, đá bay thằng ba, cứ như thay tôi xả giận, làm chuyện tôi luôn không
dám làm!]

[Cái người la hét như chuột đất là bà nội của Trần Kỳ Vi đúng không?! Chửi mắng con dâu vì không sinh được con trai, kết quả là con trai mình có bệnh, tức đến mức suýt ngất xỉu, xem mà thấy đã quá!]

[Ủng hộ Vi Vi! Ủng hộ ly hôn! Ủng hộ đá cái ả minh tinh kia ra khỏi giới giải trí!]

Nhìn thấy lượng người xem tăng vọt, đạo diễn nhếch mép đắc ý: "Thấy chưa? Đây chính là lợi ích của việc bám sát tin nóng, luôn nắm bắt được hướng đi của những drama lớn, không cần chiêu trò cũng tự có fame!"

Trợ lý giơ ngón tay cái lên: "Đạo diễn, quả nhiên là ông."

"Khứu giác quá nhạy bén, sao ông biết nhà Trần Kỳ Vi có drama lớn như vậy chứ?!"

Đạo diễn cười bí hiểm: "Bí mật."

Dĩ nhiên ông ta không thể thừa nhận là mình mèo mù vớ cá rán.

Nghe cứ như xui xẻo thế nào ấy!

Dạo gần đây, cũng không biết tại sao, hot search cứ liên tục nổ ra drama.

Hầu như toàn là scandal của giới thượng lưu, liên lụy đến rất nhiều người.

Cứ như thể tầng lớp thượng lưu chẳng có ai tốt đẹp cả, đi đâu cũng giẫm phải mìn.

May mà mắt nhìn ông ta tinh tường, chọn khách mời đều không tệ, ít nhất là không dính vào vòng lao lý, còn có thể đến tham gia ghi hình show.

Tuy có hơi nhiều thị phi, nhưng cũng không phải chuyện xấu, ít nhất rating được đảm bảo!

Đạo diễn nhìn chằm chằm vào các khách mời đang lần lượt xuất hiện tại điểm tập kết trên màn hình giám sát, cắn vỡ viên kẹo trong miệng, vị ngọt lập tức lan tỏa, sau đó vỗ mạnh vào đùi.

"Lần này trên đảo hoang toàn trai chưa vợ trai chưa chồng, tôi không tin là không tạo ra được tia lửa tình yêu?!"

Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Đạo diễn, là trai chưa vợ gái chưa chồng ạ."

"Hả?" Đạo diễn chợt nhận ra: "Tôi nói gì cơ?"

"Trai chưa vợ trai chưa chồng ạ." Trợ lý lấy tay che miệng.

Đạo diễn: "À không sao, lỡ miệng."

Trần Kỳ Vi vừa bước vào khách sạn tập kết, người mẫu Hứa Kỳ lập tức theo sát phía sau, cô ta nhiệt tình ôm lấy Trần Kỳ Vi: "Chị Vi Vi, lâu rồi không gặp, thật không ngờ chị cũng đến tham gia!"

"Nhà có việc, tiện thể nghỉ ngơi một thời gian." Trần Kỳ Vi vỗ lưng Hứa Kỳ, khoé miệng cũng nhếch lên.

Ba mẹ làm ầm ĩ đòi ly hôn, công ty một đống lộn xộn.

Hội đồng quản trị vậy mà còn muốn cô ấy ra mặt dàn xếp?

Thật nực cười.

Nếu bị làm phiền quá mức, chi bằng trốn trên hoang đảo hóng hớt còn sướng hơn.

Dù sao cô ấy đã sắp xếp cho mẹ ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không bị tìm thấy.

Chỉ cần đến khi phiên tòa ly hôn mẹ xuất hiện là được...

"Chị Vi Vi, Kỳ Kỳ! Hai người đến sớm thế!" Cô nàng ngọt ngào Vu Giai Giai xuất hiện trong ống kính, hào hứng chạy lại phía trước: "Nhớ hai người chết mất!"

Trần Kỳ Vi mỉm cười: "Em tự đến à?"

"Không." Vu Giai Giai quay đầu vẫy tay: "Còn có Tống Hiểu Nam và Cố Thất Thất."

Những cô gái xinh đẹp, dáng người cao ráo, nổi bật, mắt sáng long lanh, xách vali bước vào sảnh khách sạn.

Phòng livestream lập tức càng thêm náo nhiệt.

[Woa, mãn nhãn quá đi?! Người nào người nấy đều xinh đẹp, sao bốn mùa trước chẳng có chút ấn tượng nào, đến cả một cặp đôi giả cũng không ghép được?!]

[Xinh thì xinh thật đấy, nhưng mà nhìn xem, có ai trong số họ đến để yêu đương đâu?! Mắt sáng như đèn pha, chỉ chờ hóng drama!]

[Khách mời nữ đã xuất hiện đầy đủ, khách mời nam đâu? Sao vẫn chưa đến? Tôi chờ hóng couple đây này!]

[Nhanh lên, là con trùng, à không đúng, là hai anh em đến rồi!]

[Theo sát phía sau là Bách Lý Ứng Thành? Mấy cô bạn gái tiếp viên hàng không của anh ta đã xử lý xong chưa? Lát nữa chương trình cử người kiểm tra điện thoại, không tha cho bất kỳ tên sở khanh nào!]

[Tôi không nhìn nhầm chứ, Trình Dã Thần cũng đến?! Quan hệ của anh ta với Nguyễn Kình Thiên vẫn chưa rõ ràng mà?! Sao lại cùng xuất hiện nữa rồi? Không lẽ là để tạo hot?!]

[Lục Thần?! Anh ta vậy mà còn mặt mũi tham gia show tạp kỹ?! Trên Weibo đăng bài bôi nhọ, nói chương trình có kịch bản, bây giờ lại tự vả mặt?!]

[Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ! Hai người họ cùng đến, đây có tính là công khai không, tôi ship trước rồi nha!]

[Aaa - Bé Xuyên nhà tôi và anh Dự xuất hiện cuối cùng! Khung cảnh này, tôi thật sự, khóc mất, đúng là trời sinh một cặp!]

Sảnh khách sạn ban đầu trống rỗng, lúc này đã chật kín người.

Nhân viên công tác kiểm tra số lượng, phát hiện vẫn còn khách mời chưa đến, bèn chạy đến trước mặt Vu Giai Giai: "Chị Giai Giai, anh trai chị đâu? Sắp đến giờ rồi, sao vẫn chưa đến?"

Vu Giai Giai bĩu môi: "Sao tôi biết được, chúng tôi có ở cùng nhau đâu, chắc là tối qua bị hành hạ dữ dội..."

Cô ấy nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Nhân viên công tác khó hiểu: "Hành hạ?"

"Chữa bệnh." Vu Giai Giai sửa lời: "Bôi thuốc, hiểu không?"

Nói xong cô ấy chột dạ liếc về phía Tống Nhất Xuyên, rồi nhanh chóng dời mắt.

Quả nhiên người sau đang lẩm bẩm trong lòng.

- "Bôi thuốc gì chứ, bệnh đã khỏi lâu rồi!"

- "Vốn dĩ cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là nứt kẽ hậu môn thôi mà, bôi thuốc kỹ lưỡng, đều đặn, lặp đi lặp lại thì không khỏi mới lạ."

Bách Lý Ứng Thành nghe thấy tiếng lòng, lập tức vểnh tai lên.

Nứt kẽ hậu môn?

Còn không phải bệnh nặng?

Vậy sao tôi mãi không thấy khỏi nhỉ?!

Tống Nhất Xuyên dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt chuyển sang mặt Bách Lý Ứng Thành,

-"Ây da, quên mất anh rồi, vẫn còn táo bón à?"

-"Vậy thì tìm bạn trai đi, giúp anh thông suốt, đều đặn, lặp đi lặp lại..."

Mặt Bách Lý Ứng Thành đỏ bừng, lùi người ra sau, cố gắng thoát khỏi phạm vi giám sát của vưa dưa, trong lòng lẩm bẩm.

Tôi đã bảo tôi không đến mà.

Ba tôi cứ bắt tôi đến.

Giờ thì hay rồi.

Chuyện cũ rích, cũng phải lôi ra bêu rếu!

Đến khi Vu Chấn Vũ vịn eo,cùng tài xế Lưu Ninh xuất hiện ở sảnh khách sạn, phát hiện mọi người đều đang chú ý đến mình, ánh mắt có phần không mấy thiện cảm.

Anh ta không hiểu chuyện gì, gãi đầu nói: "Xin lỗi tôi đến muộn, đường kẹt xe."

Tống Nhất Xuyên nheo mắt.

- "Là thật sự kẹt xe, hay là người trẻ tuổi h.am mu.ốn quá mức?"

- "Hì hì, tôi cũng hơi tò mò đấy, không thì xem thử xem sao?"

Sắc mặt Vu Chấn Vũ lập tức cứng đờ, suýt nữa giơ tay kiểu Nhĩ Khang, cố gắng ngăn cản tất cả.

May mà nhân viên công tác bước đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của vua dưa: "Mọi người, đã đến đông đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi? Muộn hơn nữa sẽ không kịp lên tàu!"

Vậy là, các vị khách lần lượt lên xe buýt lớn, hướng đến đích đến.

Tống Nhất Xuyên theo lệ ngồi ở hàng cuối cùng, mông vừa chạm ghế đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ghế trống bên cạnh cậu không ai tranh, cứ như cố tình để dành cho ai đó.

Không lâu sau, Diêm Cẩn Dự liền đi tới ngồi xuống, đưa tay kéo rèm cửa sổ.

Ánh nắng chói chang biến mất khỏi gò má Tống Nhất Xuyên, cậu nói với giọng điệu lười biếng: "Cảm ơn nhé."

"Không cần khách sáo." Khi Diêm Cẩn Dự thu tay về, đầu ngón tay vô tình lướt qua đùi của người nào đó.

Cảm giác nhạy cảm này, trong nháy mắt khiến máu cậu dồn lên đầu.

Tống Nhất Xuyên đột ngột mở mắt, trừng mắt nhìn Diêm Cẩn Dự.

- "Anh bạn, anh cứ phạm luật thế này không ổn đâu?!"

Phạm luật gì cơ?!

Hội chị em hóng hớt ở hàng ghế sau vội vàng dựng tai lên, tuy không quay đầu lại, nhưng
trong đầu đã bắt đầu liên tưởng.

Chả trách mỗi lần đều ngồi hàng cuối.

Thì ra là để tiện làm mấy chuyện mờ ám?!

He he, kể chi tiết đi nào!

Chưa kịp để bọn họ tự biên tự diễn tiếp, giọng nói trầm thấp, từ tính của Diêm Cẩn Dự đã chen ngang: "Ăn sáng chưa?"

"Qua loa cho xong bữa thôi." Tống Nhất Xuyên vừa nói vừa đưa tay quạt. Có vẻ như đang muốn làm dịu điều gì đó.

Tống Hiểu Nam ngồi phía trước nghe thấy vậy,
không nhịn được quay đầu lại cãi: "Hai xửng bánh bao nhỏ, một bát sữa đậu nành nguyên chất, bốn quả trứng chiên, tám cái xúc xích nướng đá."

"Thế này mà còn gọi là cứ qua loa cho xong bữa?!"

Vốn là màn trêu chọc vui vẻ giữa anh em, nhưng Lục Thần lại không biết ý tứ chen vào: "May là nhà giàu, chứ không thì để cậu ăn cho phá sản mất."

Tống Hiểu Nam nghe vậy, lập tức quay phắt đầu lại, bật chế độ khẩu nghiệp: "Chuyện nhà họ Tống chúng tôi, đến lượt một người ngoài như anh xen vào à?!"

"Nhà họ Tống còn nuôi một con sói mắt trắng ăn ngon mặc đẹp bao nhiêu năm nay, ăn có mấy cái bánh bao đã phá sản được chắc?"

"Hay là anh không chiếm được tiện nghi nhà chúng tôi, nên chỉ mong nhà chúng tôi phá sản?"

"Xin lỗi nhé, cái mong ước đó của anh, đến chết cũng không đạt được đâu!"

"Nếu tôi là anh à, thì sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, kẻo sau này bị nghiệp quật, đến bữa no cũng chẳng có mà ăn!"

Fan trong phòng livestream phấn khích hẳn lên.

[Em gái Hiểu Nam ngầu quá, khi nào thì luyện được cái miệng này thế, mắng không dùng một từ bậy mà vẫn sướng tai ghê!]

[Mới có một mùa không gặp, sao Tống Hiểu Nam lại tăng level thế? Cứ như đi bế quan tu luyện ấy?! Đến Lục Thần cũng câm nín!]

[Lục Thần cũng đúng là đồ hèn, cứ thích kiếm chuyện, người ta anh em trêu chọc nhau, anh ta chen mồm vào làm gì? Chẳng lẽ có hào quang nam chính à? Cứ làm tới làm lui đến tận mùa cuối mà vẫn chưa out?!]

[Nam chính gì chứ, cùng lắm chỉ là vai phản diện, mà lại là loại không có thực lực, chỉ biết dựa dẫm vào người khác!]

[Tôi nghe nói là do Tập đoàn Phó thị ra sức bảo vệ, nên mới giữ anh ta lại, thật ra đạo diễn chỉ muốn để anh ta làm nhóm so sánh thôi, chứ không thì mọi người biết nhằm vào ai?]

Đọc đến đây, đạo diễn giơ ngón tay cái lên: "Lứa cư dân mạng này có não đấy!"

Trên xe buýt, Tống Hiểu Nam trợn trắng mắt, miệng như gắn súng liên thanh xả ra, Lục Thần hoàn toàn không có cơ hội phản bác, anh ta vừa mới phát ra một tiếng, đã nghe các nữ khách mời khác nói.

"Câm miệng lại đi!"

"Vênh váo thế mà không sợ ném lựu đạn vào hầm cầu à?!"

"Không chỉ là ném lựu đạn vào hầm cầu, tôi thấy anh ta là ngủ cạnh nhà vệ sinh, sắp chết đến nơi rồi!"

Lục Thần: "..."

Ý gì đây.

Đều nhằm vào tôi à?!

Chắc chắn là các người bị Tống Nhất Xuyên xúi giục!

Hừ, muốn làm loạn thì cứ làm loạn đi.

Cuối cùng thì cốt truyện cũng sẽ đi đúng hướng thôi!

Không sai, trước khi tham gia show, Lục Thần đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, anh ta là nam chính của thế giới này, còn Phó Chu Trì là người được định sẵn của anh ta.

Hai người quen biết và yêu nhau trong mùa đầu tiên của chương trình, không lâu sau đó liền bước vào lễ đường hôn nhân.

Sau khi gả vào hào môn, anh ta càng như cá gặp

Không chỉ sự nghiệp trong giới giải trí phất lên như diều gặp gió, mà đầu tư kinh doanh cũng cực kỳ thành công.

Vài năm sau đã lọt vào bảng xếp hạng Forbes, trở thành doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất Hoa Quốc.

Tập đoàn Tổng thị cũng trong khoảng thời gian này, bị anh ta đánh sập, trả thù thành công cho cái chết thảm của ba...

Vốn dĩ kịch bản của thế giới này đã được viết sẵn, chỉ cần làm theo đúng kế hoạch, là có thể có được tất cả những thứ vốn thuộc về mình.

Đúng lúc này, Tổng Nhất Xuyên xuất hiện.

Khiến mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo.

Thậm chí còn cướp mất hào quang nam chính của anh ta.

Cậu còn muốn sửa lại cái kết bi thảm kia nữa chứ?!

Không thể được!

Đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, mùa cuối cùng của chương trình tạp kỹ này, chính là ngày tàn của nhà họ Tống các người!

Nghĩ vậy, khoé miệng Lục Thần nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh hơn hẳn, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Tống Hiểu Nam thấy vậy, nhíu mày khó hiểu, đây là bị mắng đến ngốc rồi sao?!

Cô ấy chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì tiếng nói nhỏ phía sau vang lên,

-"Chuyện gì thế này, mấy cô này lập nhóm, ngày nào cũng luyện mắng người bằng giọng Đông Bắc à?!"

-"Trời ơi, hiệu quả cũng rõ ràng phết đấy chứ?!"

Phó Chu Trì và Trần Phong ngồi riêng ở hàng ghế đầu, đồng thời lộ vẻ khó chịu.

Hai người thực sự không hiểu, tại sao mẹ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn giúp Lục Thần tham gia chương trình tạp kỹ.

Chẳng lẽ mẹ thật sự tin lời anh ta bịa đặt?

Nói cái gì mà muốn giúp Tập đoàn Phó thị trở thành đỉnh cao trong những đỉnh cao?

Nếu đổi lại là Tống Nhất Xuyên, có lẽ còn có chín phần đáng tin.

Nhưng lời này từ miệng Lục Thần nói ra.

Nghe sao cũng giống như lời nói điên rồ!

Thôi thì cứ nhịn vậy, quay xong mùa cuối cùng này, sẽ không còn phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia nữa...

Nghĩ vậy, hai anh em đồng thời thở dài.

Tiếng thở hơi lớn, có vẻ ăn ý.

Hai người lại theo bản năng nhìn nhau, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Vẻ mặt chột dạ kia, khiến đạn mạc trên livestream bay đầy màn hình.

[Đẩy thuyền, đẩy thuyền! Cặp anh em này thật sự rất cuốn hút!]

Mãi đến chiều tối, xe buýt mới đến bến phà.

Các khách mời lần lượt xuống xe, lấy hành lý ra, đứng bên cạnh xe, nhìn về phía mặt biển lấp lánh.

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ một vùng biển rộng lớn, sắc hồng phấn trông vô cùng lãng mạn.

Nhìn xa hơn, có thể thấy một hòn đảo hoang, cây cối rậm rạp, xanh mướt, còn có một số công trình đổ nát nằm trên đó, những loài không rõ tên bay lượn giữa các tán cây, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Người hâm mộ trên livestream thấy vậy, liền trầm trồ khen ngợi.

[Đây là đâu vậy? Điểm du lịch à? Sao chưa từng thấy?!]

[Đảo Nam Hồ! Từng được khai thác, sau đó bị bỏ hoang, thực ra trên đảo rất đẹp, tôi đã đến đó một lần, bây giờ vẫn còn thấy lưu luyến!]

[Thích những nơi chưa bị khai thác quá mức như thế này, chắc chắn còn giữ được nhiều nét nguyên sơ, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đến đó!]

[Hồi đó có một thương gia giàu có đã nhắm trúng khu vực này, bỏ ra số tục này, bỏ ra số tiền ra số tiền lớn để mua lại, nói là muốn xây dựng thành đảo Ngô Chi Châu thứ hai, nhưng vì giao thông đến bến phà không thuận tiện, người dân trong làng lại hạn chế khai thác, nên cuối cùng chỉ đành bỏ dở.]

[Uổng phí một nơi đẹp như vậy, đạo diễn rốt cuộc đã tìm ra bằng cách nào thế?!]

[...]

Nhân viên công tác đi tới, nói với các khách mời: "Lát nữa sẽ lên thuyền, tôi có thuốc chống say sóng, ai cần thì đến lấy."

"Tôi!" Bách Lý Ứng Thành giơ tay: "Tôi bị say sóng."

Vừa dứt lời, tiếng lòng vang lên.

-"Phụt, Hải Vương mà cũng say sóng à?"

-"Yếu đuối như vậy, sao xứng với cá dưới biển?!"

Bách Lý Ứng Thành nghe thấy tiếng lòng, lập tức đỏ mặt, tay chân không tự chủ được mà loạng choạng.

Nhân viên công tác thấy vậy, quan tâm hỏi: "Sao thế? Say sóng rồi à? Hay là lát nữa anh ngồi bên trong, đừng nhìn ra biển."

"Ha ha ha" Hoắc Nhân Kiệt không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo trên vai Mạnh Khung Kỳ.

Bách Lý Ứng Thành mặt mày ủ rũ, nhưng vẫn kiên cường: "Không cần đâu, tôi tự lo được!"

-"Giỏi lắm, có mang theo thuốc trị táo bón không?"

-"Không mang thì mau đi mua đi, trên đảo không có thuốc thụt đâu!"

Bách Lý Ứng Thành cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay đầu gầm lên: "Tôi có, tôi có, tôi có hết! Được chưa, đừng cười nữa?!"

-"Hửm? May mà mình nhịn cười, không thì lộ hết!"

Mọi người đi về phía thuyền. Người phụ trách lái
thuyền là một ông lão lưng gù, sau khi rít xong một hơi thuốc lào, ông cụ gõ gõ tẩu rồi hỏi các vị khách: "Các cháu ra đảo Nam Hồ làm gì đấy?"

"Trên đó có ma đấy, không sợ à?!"

"Ma?!"

Bách Lý Ứng Thành giật nảy mình, theo phản xạ ôm chầm lấy thứ gì đó.

Ngay sau đó là một tiếng tát giòn giã vang lên.

Bình Luận (0)
Comment