Cánh môi của Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng in dấu khắp gương mặt của Triệu Uyển Nhu, lưu luyến mút vào hai cánh đào sưng mọng rồi chầm chậm chuyển xuống cái cần cổ thon thon trắng ngần. Vùi mặt vào hõm cổ của Uyển Nhu, mũi của Thái Lãnh Hàn lại hít đầy một mùi hương trinh nữ. hắn lại chuyển lên bờ vai tròn tròn của cô, hôn xuống xương quai xanh quyến rũ. Triệu Uyển Nhu nhồn nhột, uốn éo co rút đôi vai rồi lại rướn người lên, đê mê khi vành môi ấm nóng của Thái Lãnh Hàn ngậm lấy vành tai no đủ của cô, dai dai cắn nhẹ. Điểm nhạy cảm đã được khám phá, Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm được, rên lên một tiếng.
Bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn vuốt ve trên gương mặt đã ửng đỏ như vải chín của Triệu Uyển Nhu, mang đến cho cô một xúc cảm đặc biệt khác. Năm ngón tay thon dài của Thái Lãnh Hàn như năm chàng kỵ sĩ, theo hành trình cũ của đôi môi, men theo mơn trớn chiếc cổ của Uyển Nhu, lần theo đó mà xuôi xuống hõm cổ của cô. Nhưng rồi năm chàng kỵ sĩ kia không thể rời đi nổi nữa. Bởi vì cách hõm cổ đó không xa, là hai ngọn núi sừng sững đang phập phồng mời gọi họ đến dạo chơi.
Thái Lãnh Hàn ma sát quanh cổ của Triệu Uyển Nhu, rụt rè lần mò cúc áo. hắn vẫn cố gắng giữ tia lí trí hiếm hoi còn sót lại, trầm giọng xin phép cô:
- Uyển Nhu! Cho anh sờ vào nhé?
Cảm giác ram ráp từ năm ngón tay của Thái Lãnh Hàn đã khiến cô thể của Triệu Uyển Nhu vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. Cô muốn tự tay gãi, nhưng Thái Lãnh Hàn đã chặn lại. hắn khàn khàn nhắc cất giọng, không hẳn là cầu xin, mà gần như dụ hoặc:
- Uyển Nhu! Để anh làm, được không? Cho anh nhé, được không?
Thái Lãnh Hàn hỏi với giọng khắc chế, kềm nén đầy khổ sở. Triệu Uyển Nhu cũng khó chịu không kém. Cảm giác và cảm xúc này quá lạ lẫm, cô chưa từng nếm trải. Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu cũng đã từng cùng Thái Lãnh Hàn ôm ấp, nhưng cô chưa từng được hưởng thụ cảm giác đê mê rạo rực đến như thế này. Kiếp trước, cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều chưa thật sự hiểu rõ lòng dạ của nhau, nên những hành động thân mật của cả hai đều có phần cứng ngắc và gượng gạo.
Còn bây giờ, những lời kềm nén của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa hoang mang lại vừa cảm động. Tảng băng ngốc này vẫn đang cố gắng kềm nén để hỏi ý kiến của cô. Những ngón tay của hắn vẫn đang mơn trớn nơi hõm cổ của cô, kiên nhẫn đợi chờ sự cho phép của cô mà không dám tiến xuống nữa. Nhưng hơi thở của hắn đang rất dồn dập. Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên băn khoăn. Nếu bây giờ mà cô chấp nhận để Thái Lãnh Hàn thân mật trong hoàn cảnh Dương Thiên Vũ vừa về Việt Nam và tin đồn đang rộ lên như thế, liệu tảng băng ngốc nghếch này có suy diễn rằng cô đang biểu hiện “có tật giật mình” hay không? Tuy nhiên, nếu Triệu Uyển Nhu không đồng ý cho Thái Lãnh Hàn thân mật thì cô càng chắc chắn rằng tảng băng ngốc nhà mình sẽ càng suy nghĩ linh tinh và suy diễn lung tung.
Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu càng thêm lo lắng rằng, nếu cô không đồng ý thì liệu Thái Lãnh Hàn có bị ảnh hưởng gì về thân thể và sức khỏe hay không? Triệu Uyển Nhu đã từng nghe Vương Thiên Bích tuyên – truyền là: Đàn ông, một khi đã bộc phát bản năng và dục vọng của giống đực, thì nhất định phải tìm cách giải quyết, nếu không cho họ giải quyết thì sẽ có tổn hại rất lớn đến thân thể và sức khỏe sau này.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang băn khoăn thì Thái Lãnh Hàn cũng nhận ra là cô đang lưỡng lự. Việc phát hiện này khiến hắn giật mình, tỉnh lại từ trong dục vọng. Hắn vẫn rất muốn cô, muốn tiến xa hơn với cô, muốn khám phá trọn vẹn và sâu thẳm nhất cả trong thân thể lẫn tâm hồn của cô. Cho nên, Thái Lãnh Hàn không muốn ép buộc Triệu Uyển Nhu. Những điều nói về bản năng và dục vọng giống đực của đàn ông có thể không sai, nhưng không hoàn toàn đúng. Ít ra thì, đàn ông có rất nhiều cách để tự giải quyết dục vọng và bản năng kia, nhưng dĩ nhiên là, buộc họ phải tự xử trong khi trước mặt và trong vòng tay đang là một thân thể phụ nữ mềm mại thơm ngát thì thật là quá sức tàn nhẫn. Nhưng so với việc khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy bị ép buộc, khiến cô đau lòng và oán hận hắn thì Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Hôn nhẹ lên trán Uyển Nhu, len lén trút một hơi thở dài, Thái Lãnh Hàn rụt tay lại, chỏi người đứng dậy. Dù đã quyết định tàn nhẫn với bản thân, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không muốn phải tự xử trước mặt Triệu Uyển Nhu. Nhất là, hắn vô cùng lo sợ, nếu hắn vẫn nhìn thấy, thậm chí là hắn chỉ cần cảm nhận được bất cứ hơi thở hay mùi thơm của Triệu Uyển Nhu thì lý trí của hắn sẽ không thể vững vàng để chống đỡ và đẩy lùi thú tính. Bởi vì, trong tận đáy lòng hắn vẫn đang tồn tại một con ác quỷ đang giãy giụa kêu gào:
“Cô ấy là cô gái mà mình yêu thương! Cô ấy lại đã là vợ của mình, đã có giấy tờ hôn thú đúng luật pháp. Cô ấy cũng đã động tình. Chỉ cần mình khéo léo dẫn dắt thêm chút nữa, cô ấy nhất định sẽ ưng thuận ngay thôi! Dù sao thì cô ấy cũng không từ chối nụ hôn của mình, chứng tỏ cô ấy đã có cảm tình với mình. Hơn nữa, để Uyển Nhu thật sự trở thành vợ của mình thì cái gã Dương Thiên Vũ kia sẽ càng ít đi cơ hội kéo cô ấy ra khỏi cuộc đời của mình. Tới luôn đi, Thái Lãnh Hàn!”