Thái Lãnh Hàn khựng lại động tác đang chuẩn bị xuống giường. Suýt chút nữa hắn đã bị suy nghĩ đáng sợ kia dẫn dắt mà bổ nhào vào Triệu Uyển Nhu. Nhưng cũng chính vì suy nghĩ “dù sao thì cô ấy cũng đã có cảm tình với mình rồi” đã giúp hắn tỉnh táo hơn. Đúng vậy, Triệu Uyển Nhu đã có cảm tình với hắn, điều này quá dễ để nhận thấy. Nhưng cảm tình ấy đã là tình yêu chưa? Và dù cô đã yêu hắn, thì việc hắn ép buộc và dụ dỗ cô quan hệ trong lúc không sẵn sàng thế này liệu có để lại bóng ma tâm lý nào cho cô hay không? Ngộ nhỡ sau này cô hối hận? Ngộ nhỡ sau này cô oán hận? Ngộ nhỡ sau này cô buồn khổ? Thì sao?
Trong thời điểm này, cả Triệu Uyển Nhu lẫn Thái Lãnh Hàn đều chưa nhận ra rằng: Họ đã yêu đối phương sâu đậm mất rồi. Tình yêu đó phải lớn và sâu và nặng đến mức nào để cả hai đều có thể suy nghĩ và lo lắng cho đối phương ngay cả khi thân thể đang chìm trong dục vọng muốn được thỏa mãn. Bởi vì, khi bản thân đang băn khoăn về việc có nên tiếp tục món ngon hay không và bị quá khứ quấy nhiễu thì Triệu Uyển Nhu vẫn lo lắng nếu dừng lại sẽ khiến Thái Lãnh Hàn bị ảnh hưởng cơ thể và sức khỏe. Và ngay khi trái ngọt đã nếm được miếng đầu tiên mà Thái Lãnh Hàn vẫn có thể ép bản thân dừng lại, không tiếp tục, không dám tiếp tục, không nỡ tiếp tục,... vì sợ Triệu Uyển Nhu đau lòng.
Và chính vì có cùng suy nghĩ cũng như mối quan tâm dành cho nhau, nên khi Thái Lãnh Hàn nhỏm dậy, thì Triệu Uyển Nhu cũng đồng thời nhỏm dậy.
Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, dùng khí lạnh lấp đầy buồng phổ để ép bản thân tỉnh táo. hắn lảo đảo đứng lên, loạng choạng đi như chạy về phía phòng tắm. Ngọn lửa trong cơ thể hắn có lẽ phải xả nước lạnh khá lâu mới có thể tạm thời dịu xuống được.
Nhưng trong lúc Thái Lãnh Hàn còn chưa đến được nơi – cứu – hỏa thì Triệu Uyển Nhu đã hừng hực thắp lên một ngọn lửa trong lòng. Ngọn lửa của sự cảm động, áy náy và yêu thương dào dạt. Sao cô lại có thể không nhận ra rằng Thái Lãnh Hàn đang cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân? hắn đang trốn chạy khỏi bản năng của giống đực, muốn vào phòng tắm để ép buộc chính mình không thực hiện những hành động tiến xa hơn và sâu hơn đối với cô? Lý do của hắn là gì, Triệu Uyển Nhu không biết được toàn bộ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, trong đó có một lý do quan trọng là bởi vì cô. Bởi vì một chút lưỡng lự và băn khoăn của cô khi hắn hỏi.
Triệu Uyển Nhu mím môi, tự vấn bản thân và lương tâm của mình. Cô có muốn không? Cô có muốn Thái Lãnh Hàn không? Cô có muốn Thái Lãnh Hàn tiến tới và tiến sâu hơn bên trên và bên trong thân thể của cô không? Câu trả lời đều là có. Không chỉ đàn ông mới có bản năng và dục vọng, đàn bà cũng có. Thậm chí, nếu so với bản năng và dục vọng giống đực của đàn ông, thì bản năng và dục vọng giống cái của đàn bà càng thêm mãnh liệt và đầy khao khát hơn. Khao khát được vuốt ve, khao khát được lấp đầy. Chẳng qua là, đàn bà thì giỏi ẩn nhẫn và nín nhịn hơn đàn ông, lại bị nhiều thứ ràng buộc vô hình hơn so với đàn ông, nên họ kềm nén và đè ép bản năng cùng dục vọng của bản thân rất tốt và rất lâu. Tốt và lâu đến mức có nhiều khi, đàn bà quên rằng bên trong thân thể của họ cũng có dục vọng và bản năng, quên đi khát khao mãnh liệt và cháy bỏng được lấp đầy kia.
Nhưng trong khoảnh khắc Thái Lãnh Hàn rời khỏi giường, xúc cảm của Triệu Uyển Nhu đã bị sự trống trải đột ngột khi nguồn hơi ấm bỗng nhiên rời đi đánh úp, khiến bản năng rạo rực trỗi dậy. Và hình ảnh bóng lưng thẳng tắp của hắn căng cứng đến nỗi bước đi lảo đảo vì phải cố kềm nén thì dục vọng của Triệu Uyển Nhu cũng được khơi gợi cháy bùng lên. Cô bất chấp tất cả, bổ nhào xuống giường, chồm tới ôm chầm lấy Thái Lãnh Hàn từ phía sau.
Cảm giác mềm mại thơm ngát mà bản thân đang cố gắng trốn tránh đột ngột đánh úp tới, khiến Thái Lãnh Hàn khựng lại. Đồng thời, cảm giác săn chắc rắn rỏi và ấm áp từ cơ thể hắn, khiến Triệu Uyển Nhu cũng sửng sốt. Cảm giác này... thật tốt quá!
Triệu Uyển Nhu gác cằm lên hõm vai của Thái Lãnh Hàn, bắt chước hắn, thì thầm bên tai hắn:
- Anh không muốn em nữa sao? Anh bảo em cho anh... Bây giờ em cho anh... anh không muốn nữa sao?
- Em... em có biết... mình đang làm gì không?...
- Em biết! Em muốn anh! Em muốn anh muốn em! Em muốn cho anh! Em cũng muốn anh cho em! Được không?
- Em... Em sẽ không... hối hận chứ?...
- Không hối hận! Việc này... đâu phải chỉ một mình anh được nhận? Em cũng được nhận mà... Em muốn...
Hơi thở của Triệu Uyển Nhu theo từng lời nói phả vào bên tai của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn nhộn nhạo. Hắn còn đang chao đảo thì Triệu Uyển Nhu đã thè chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng l.i.ế.m một cái vào vành tai của hắn. Thành trì của Thái Lãnh Hàn phải khó khăn lắm mới tái tạo lại được liền rạn nứt.