Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 58

Phương phi đôi mắt ngấn lệ, nhìn thẳng vào ông ta: "Năm đó phụ thân có từng nghĩ tới, bổn cung cũng là nữ hài tử, thân thể đang lớn chịu không nổi hình phạt sao?"

 

Khí thế của Trương lão gia lập tức bị đè ép xuống, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều, không còn đủ khí thế: "Chính là bởi vì thân thể con bị thương cho nên ta mới biết là không thể tùy tiện động gia pháp với bọn trẻ."

 

"Con cũng biết thứ kia con còn chịu không nổi, đừng để tiểu Thất bước vào vết xe đổ của con."

 

Phương phi cười lạnh một tiếng: "Bổn cung đây là đang cứu mạng các người, nếu không biết thu liễm lại, cả nhà đều phải cùng nhau xuống địa ngục."

 

"Đánh!"

 

Trương Thất bị đè xuống, hạ nhân lấy ra một cây gỗ thật dày màu nâu thẫm, bên trên còn có gai ngược sắc bén.

 

Một gậy đánh xuống, da thịt bị dính theo trên gai ngược.

 

Máu nhuộm lên khiến màu sắc của cây gậy càng đậm hơn.

 

Bối Tịnh Sơ tưởng tượng: [Màu sắc của thứ kia không giống một mảnh gỗ à nha.]

 

[Sẽ không phải là m.á.u tươi của người Trương gia chịu phạt qua nhiều thế hệ nhuộm thành như vậy đó chứ?]

 

Đúng là như vậy, nhưng Phương phi không muốn dọa trẻ con, nên chỉ xem như không nghe thấy.

 

Thứ kia đã từng đánh lên người của Phương phi, mà hiện tại nàng đã trở thành người sử dụng.

 

Gậy gỗ không có ý thức, nó tượng trưng cho quyền lực của gia tộc phong kiến.

 

Sau khi đánh xong, mảnh vải bố lấp kín miệng của Trương thất được lấy ra, nhưng nàng ta lúc này đã không còn sức lực mà kêu đau.

 

"Đau không?" Phương phi ngồi ở trên cao hỏi nàng ta.

 

Nhưng mà giờ phút này, Thất tiểu thư đã từng không ai bì nổi ngay cả ngẩng đầu cũng không làm được.

 



"Lúc ấy, tỳ nữ bị ngươi đánh c.h.ế.t cũng là đau như thế này. Nể tình m.á.u mủ, bổn cung còn chưa có đánh c.h.ế.t ngươi đâu."

 

"Nếu như ngươi làm việc không để lọt dấu vết, bổn cung cũng sẽ không trách phạt ngươi."

 

"Nhưng ngươi lại phách lối như vậy, bổn cung không thể mặc kệ để ngươi gây hoạ cho bổn cung được!"

 

"Kéo xuống đi."

 

Những người khác đang vây xung quanh đều câm như hến.

 

Tuy bọn họ không có phạm tội, nhưng trong lòng đều nơm nớp lo sợ, cố gắng nhớ lại xem từ sau khi tỷ tỷ tiến cung, bản thân rốt cuộc có gây hoạ hay không.

 

Mà những kẻ biết rõ bản thân mình có tội, hai chân không kìm được mà run rẩy.

 

Rất nhanh, Phương phi lại điểm danh tới người tiếp theo.

 

Nàng mỉm cười ôn hòa, người bị gọi tên là Trương lão tam lại cảm thấy giọng nói này u ám tới mức khiến người dựng cả tóc gáy.

 

Bởi vì Phương phi nói: "Cưỡng đoạt dân nữ, bức ép làm thiếp có đúng không?"

 

Trương lão tam lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tỷ tỷ, ta sai rồi, sau này ta không dám nữa, cầu xin tỷ tha cho đệ đi!"

Phương phi gật đầu: "Thái độ nhận sai rất tốt, trừng phạt giảm đi một nửa, ra tay đi."

 

"Không..."

 

Lập tức hắn cũng bị bịt miệng, ấn lên trên ghế mà đánh.

 

Chờ sau khi từng bước từng bước xử lý bọn họ xong, Phương phi thay đổi tư thế ôm tiểu công chúa một chút bởi vì cánh tay nàng hơi tê rồi.

 

Trong sân đầy m.á.u tươi, hạ nhân đang quét dọn.

 



Sắc mặt lão phu thê Trương gia xanh mét, Trương phu nhân bị hành động nhanh gọn như sấm rền gió cuốn dọa sợ, cũng không dám tự cao tự đại như lúc đầu nữa.

 

Nhưng vẫn nhỏ giọng oán giận: "Phương phi, con như thế này cũng quá không cho phụ thân con mặt mũi."

 

"Hắn dù sao cũng là phụ thân con!"

 

[Hắn ~ dù ~ sao ~ cũng ~ là ~ phụ ~ thân ~ con~]

 

Một câu này lải nhải suốt cả ngày, Bối Tịnh Sơ nghe đến thuộc lòng rồi.

Lời oán giận của Trương phu nhân và giọng mỉa mai của Bối Tịnh Sơ đồng thời phát ra, Phương phi suýt chút nữa thì đứng không vững.

 

Đối với loại người trong đầu chỉ toàn yêu đương thế này Bối Tịnh Sơ chỉ cảm thấy cạn lời, nằm im lặng trong n.g.ự.c Phương phi.

 

Phương phi không để ý tới lời oán giận của vị mẫu thân não yêu đương của mình, bọn họ cho rằng chỉ đơn giản là mất mặt thôi sao?

"Từ hôm nay trở đi, hai người cứ ở trong phủ tĩnh dưỡng đi."

 

Hai người không thể tin được: "Không được, thân thể chúng ta  đều rất tốt, không cần tĩnh dưỡng."

 

Bọn họ không dám tin rằng Phương phi muốn cấm túc bọn họ ở trong nhà.

 

"Thân thể tốt hay không không quan trọng, chủ yếu là không muốn để cho các người đi ra ngoài."

"Hai người tạo nghiệt cũng không ít, chỉ là bổn cung thân làm con cái không thể trừng phạt các người, vậy thì cứ cấm túc ở nhà mà suy nghĩ đi."

 

Dứt lời, nàng ôm Bối Tịnh Sơ, bước đi mà không quay đầu lại.

 

Phu phụ Trương gia muốn tiến lên kéo nàng thì đã bị thị vệ cản lại, một mảnh góc váy cũng không chạm vào được.

Hiện tại nàng và bọn họ đã khác nhau một trời một vực.

 

Sau khi hồi cung, Phương phi ôm Bối Tịnh Sơ tới trả cho Hoàng Thượng, nhưng hắn lại không ở Tuyên Thất Điện, mà đang ở Nhân Thọ Điện của Thái Hậu.

 

Phương phi làm người cẩn thận, không dám giao Bối Tịnh Sơ cho hạ nhân ở Tuyên Thất Điện, nhất định phải tự tay giao tiểu công chúa cho Hoàng Thượng.

 
Bình Luận (0)
Comment