Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 59

Vừa đi vào đã nghe thấy giọng của Thái Hậu, vừa nghe liền biết tâm trạng Thái Hậu đang rất tốt.

 

Điều bất ngờ chính là, Hoàng Thượng cũng đang mỉm cười, bộ dạng như đang tắm mình trong gió xuân.

 

Trong cái đầu nho nhỏ của Bối Tịnh Sơ có một dấu chấm hỏi to đùng.

 

[Ơ ơ, hai người sao lại làm hòa rồi?]

 

[Không phải nói hoàng đế và Thái Hậu bởi vì có khúc mắc, đến tận trước khi Thái Hậu c.h.ế.t mà mối quan hệ của hai người này vẫn còn cứng ngắc hay sao?]

 

Bối Tịnh Sơ sờ sờ đầu nhỏ, nghĩ mãi mà không ra.

 

[Không xong, ngứa quá, sắp to đầu luôn rồi.]

 

Thái Hậu ôm Bối Tịnh Sơ trong lòng, nói với hoàng đế: "Hằng Nhi, trước tiên để Sơ Nhi ở bên cạnh ai gia đi."

 

Hoàng đế cũng không từ chối, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Thái Hậu, ý đồ đánh thức tình thương của mẹ trong bà.

 

Thái Hậu cạn lời, đỡ trán nói: "Vậy trước tiên ở chỗ ai gia chơi mấy ngày, chờ Sơ Nhi chơi chán rồi thì trả về cho con được chưa?"

 

Hoàng đế nghĩ thầm, cũng không biết là Sơ Nhi chơi chán rồi, hay là ngài chơi chán Sơ Nhi rồi.

 

Nhưng là thật vất vả mới làm hòa với Thái Hậu, hiện tại hắn cũng không dám nói gì.

 

Sau khi nghe Phương phi kể lại sự việc ở Trương gia, Thái Hậu khen nàng xử lý rất tốt.

 

Sau đó cho nàng lui xuống.

 

Nhưng mà Phương phi cứ đi một bước thì lại quay đầu tới ba lần, dáng vẻ lưu luyến không thôi.

 

Thái Hậu thấy kỳ quái nên trêu ghẹo nàng ấy: "Sao vậy, đi ra ngoài một chuyến trở về thì luyến tiếc ai gia như vậy?"

 

Phương phi thẹn thùng cười: "Thần thiếp có thể mời tiểu công chúa đi Huân Phong Điện của thiếp làm khách không?"

 

Thì ra là luyến tiếc Sơ Nhi.

 

Thái Hậu nhìn thoáng qua đại tôn nữ của mình.

 

Ừm, không hổ là con, mới đi ra ngoài mấy canh giờ, ngay cả trái tim của Phương phi cũng bắt được rồi.

 

Bối Tịnh Sơ đắc ý vặn mông: [Hắc hắc hắc, ta biết ngay mà, bổn bảo bảo là đáng yêu nhất!]

 

Thái Hậu tỏ vẻ tán đồng với mấy lời tự luyến của nàng, Sơ Nhi nhà bọn họ là đáng yêu nhất.

 

Nhưng mà...



 

Thái Hậu ôm chặt Bối Tịnh Sơ, mặt đầy ghét bỏ nói với Phương phi: "Cút cút cút, tiểu cô nương nhà ngươi làm sao cái gì cũng muốn? Để ai gia chơi đủ rồi lại đến phiên ngươi."

 

Đây là đồng ý rồi.

 

Phương phi tạ ơn, trong lòng mỹ mãn đi về.

 

Thấy thế, Thái Hậu thương lượng với hoàng đế: "Nếu phải tìm một dưỡng mẫu cho Sơ Nhi, kỳ thật Phương phi cũng không tồi."

 

"Nếu không, người khác vừa nhắc tới mẫu thân của nó thì chính là Kỳ thị trong lãnh cung, nhiều ít vẫn sẽ liên lụy đến Sơ Nhi."

 

Hoàng đế có suy tính của mình: "Trẫm muốn chờ sau khi lập hậu, để cho Sơ Nhi nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu."

 

Thái Hậu thở dài một hơi: "Hoàng thượng đang nói về ý chỉ lúc trước, rằng hoàng trưởng tử sẽ là con của hoàng hậu sao?"

 

Hoàng đế gật đầu.

 

Thái Hậu khuyên hắn: "Vẫn là rút lại đi."

 

"Thiên hạ hỗn loạn đều là vì lợi ích. Phi tần sẽ vì tương lai của mình mà dùng mọi cách để mang thai."

 

"Hoàng đế hứa cho bọn họ lợi ích lớn hơn nữa, chính là buộc bọn họ vì phượng vị mà bất chấp tất cả."

 

"Chuyện của Sơ Nhi là một, chuyện của Lệ phi là hai."

 

"Nếu không phải có lời hứa hẹn hậu vị, Thục phi cũng không đến mức tẩu hỏa nhập ma mà hạ độc muốn g.i.ế.c công chúa."

 

Hoàng đế nghe xong trầm ngâm một lúc: "Mẫu hậu nói rất đúng, sau khi trở về trẫm sẽ hành động."

 

Hoàng đế đi rồi.

 

Bối Tịnh Sơ chơi với Thái Hậu một lúc thì có chút nhàm chán, không thể nào kích thích bằng xem kịch vui được, thế là nàng mở ra trang tình báo.

 

[Để xem gần đây có kịch vui gì nào ~]

 

Theo sau tiếng lòng của nhóc con chính là một khoảng an tĩnh, Thái Hậu tuy rằng đang chơi đùa với nàng nhưng lời nói cũng cố ý chậm lại.

 

Chỉ là Bối Tịnh Sơ đang đắm chìm trong đống kịch vui nên không có chú ý.

 

Tiếp sau đó nhóc con phát ra một trận tiếng la hét: [A a a a a a a Ôi trời ạ!]

 

[Tổ mẫu ơi, điệt nữ* của ngài sắp bị bắt cóc rồi!]

*Cháu gái con anh/em trai

 



[Cái cốt truyện rẻ rách gì thế này, thiên kim của Phủ Quốc Công khi còn nhỏ bị bắt cóc, người nhà trăm cay ngàn đắng mới tìm được trở về, nuôi dưỡng đến lúc cập kê.]

 

[Kết quả đón trở về lại là thiên kim giả! Thiên kim thật thì lại ở bên ngoài chịu cực khổ suốt mười năm!]

[Sau đó thiên kim thật tìm tới cửa, thế là chuyện thiên kim thật giả đã được làm sáng tỏ.]

 

[Nhưng bởi vì thiên kim giả vẫn luôn biết bản thân mình là giả, nên trong mười năm luôn ra sức lấy lòng toàn bộ người của phủ Quốc Công, cùng bọn họ xây dựng tình cảm sâu đậm.]

 

[Đến lúc trở về, thiên kim thật trái lại lại trở thành người ngoài.]

 

[Tín Quốc Công và phu nhân vì bảo toàn danh dự cho dưỡng nữ, tuyên bố với bên ngoài con ruột là mới vừa nhận nuôi.]

 

Thái Hậu:?

 

Thái Hậu tỏ vẻ không thể hiểu được.

 

Hoàng gia coi trọng nhất là huyết thống, nếu không phải con ruột, còn tình cảm cái gì, không ban c.h.ế.t cho ngươi đã là tình cảm lớn nhất rồi.

 

Lúc ấy hoàng đế vẫn còn ngượng ngùng không chịu hòa giải với bà ấy mà vinh quang nên có cũng cho không thiếu dù là một chút.

 

Ví như gia phong tiểu đệ là Tín quốc công, còn phong nữ nhi của hắn làm quận chúa.

 

Bọn họ đều có tước vị, triều đình mỗi năm còn phát lương bổng.

 

Hắn lại tuyên bố dưỡng nữ mới là con ruột, này có nghĩa là bổng lộc hàng năm của quận chúa đều cho một người ngoài lai lịch không rõ .

 

Triều đình cung cấp phí nuôi dưỡng tông thất, vốn dĩ chính là một khoản phí tổn không nhỏ .

 

Vậy mà còn cầm đi nuôi người ngoài.

 

Thái Hậu cảm thấy đệ đệ quả thực là ấm đầu.

 

Sau đó, Bối Tịnh Sơ rốt cuộc thấy được kết cục, nàng cười hả dạ: [Ha ha ha ha, cũng may thiên kim thật cũng không phải là quả hồng mềm.]

 

 [Trâu bò nha, cảm giác chính là một người kiêu ngạo.]

 

[Nếu các người đều không yêu ta, đều vì một người ngoài mà bất công với ta, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!]

 

[Trực tiếp đầu độc xử lý hết cả nhà Quốc Công, trở thành một đại án trong kinh thành.]

 

[Sau chuyện này, rất nhiều bậc phụ mẫu đều tỉnh ngộ ra, nỗ lực cân bằng mối quan hệ với con cái. Cuối cùng, một thế hệ bọn tiểu bối trong tương lai đều là ngoài ý muốn mà huynh hữu đệ cung, cười c.h.ế.t mất.]

 

[Đúng là bậc nữ hiệp, thật sự làm ta phải kính nể mà.]

 

Thái Hậu: Đây là chuyện đáng để kính nể sao?

 
Bình Luận (0)
Comment