Lão gia nói: “Tiền tiêu vặt? Cháu định làm nội trợ toàn thời gian trong nhà này sao? Hay muốn làm một kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ biết nuôi mèo chọc chó?”
Cố Thầm thở dài, thoải mái đáp: “Ông nội, thật ra cháu đúng là không có năng lực trong chuyện này. Thay vì vậy, chi bằng để các em có cơ hội thử sức đi ạ.”
Lão gia nhìn đám con cháu ở nhị phòng, tam phòng đang trông mong phía dưới, khẽ hừ lạnh: “Đợi khi nào chúng có bản lĩnh đó rồi hẵng nói.”
Nhưng ông cũng không tiếp tục ép Cố Thầm phải vào công ty rèn luyện nữa.
Lệ Gia Thụ nghĩ đến những gì mình nghe về quá khứ của Cố Thầm, cũng có chút thông cảm. Để một người như vậy đột nhiên tiếp quản công ty, đúng là quá khó khăn. Cậu ta bèn an ủi: “Không sao đâu anh dâu, sau này nếu anh em không ở nhà, cứ để em lo cho anh!”
Cậu ta không có ý khinh thường gì cả. Anh trai cậu ta có thể để cả quản gia Lý và chú Đặng theo sát Cố Thầm, chứng tỏ anh dâu có vị trí nhất định trong lòng anh. Vậy thì cậu ta cũng phải che chở cho người anh dâu đơn thuần này.
Cố Thầm gật đầu, không chút áp lực mà mỉm cười đáp: “Được, cảm ơn Gia Thụ.”
Lão gia không ở lại bàn ăn lâu, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Chú Từ dìu ông lên lầu, khẽ nói: “Tuy nhà họ Cố hợp tác với chúng ta, nhưng tham vọng không nhỏ. Vậy mà ngay cả Hoa An đặt ngay trước mặt, cậu ta cũng không có chút động lòng. Theo tôi thấy, vị nhị công tử nhà họ Cố này, hoặc là kẻ ngốc, hoặc là đang cố tình giấu tài.”
Lão gia chậm rãi đáp: “Ánh mắt đứa nhỏ này cũng khá chính trực, cứ để cậu ta dưới mắt ta quan sát thêm vài ngày đã.”
Sau khi lão gia rời đi, Lệ Gia Thụ lập tức thả lỏng.
Bữa tiệc này vốn tổ chức để giúp cậu t mở rộng quan hệ sau khi trở về nước. Vì thế, cậu ta nhanh chóng vận dụng khả năng giao tiếp mạnh mẽ của mình, dễ dàng hòa nhập với giới thượng lưu trong nước và kết nối được với nhiều nhân vật quan trọng trong ngành mà cậu ta muốn phát triển.
Mấy người trẻ ngồi ở bàn chính cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại Cố Thầm vẫn ung dung ăn uống. Vì bàn này chỉ còn lại một số bậc trưởng bối, chẳng ai đến quấy rầy cậu.
Trong lúc đó, điện thoại của Cố Thầm liên tục rung lên vì tin nhắn từ thư ký của Cố Trọng Mậu: “Chủ tịch Cố nói, cậu hãy chú ý đến động thái thương mại của nhà họ Lệ, kịp thời báo về gia đình. Đặc biệt là công ty con tên Hoa An, nếu có cơ hội, hãy tiếp xúc nhiều hơn...”
Phiền quá.
Cố Thầm dứt khoát bật chế độ "không làm phiền".
Buổi tối, tiệc tàn, ánh đèn dần lụi.
Cố Thầm và Lệ Gia Thụ bị giữ lại ở biệt thự, nói là để ở lại bầu bạn với lão gia vài ngày.
Lệ Gia Thụ méo mặt.
Cậu ta đã lên lịch với bạn bè đầy ắp trong mấy ngày tới, giờ lại phải sống cuộc đời dưỡng sinh cùng lão gia? Chẳng khác nào tra tấn tinh thần!
Cậu ta ôm điện thoại, điên cuồng nhắn tin cho đám bạn, thông báo hung tin này.
Lão gia vừa đi ra đã thấy Lệ Gia Thụ đang điên cuồng bấm điện thoại, lắc đầu bất đắc dĩ: “Đám trẻ các cháu, cả ngày chỉ biết dán mắt vào điện thoại...”
Cố Thầm ngước mắt lên: “Sao vậy ạ, ông nội?”
Lão gia thoáng sững lại.
Lệ Gia Thụ cũng quay đầu nhìn Cố Thầm, rồi sững lại.
Anh dâu cậu – người "không lo làm ăn", "không có chí tiến thủ" – thế mà đang đọc sách?
Cậu tò mò liếc qua bìa sách: "Quy tắc sống khỏe: Bí quyết dưỡng sinh Đông y giúp cơ thể không bệnh tật…”
Lệ Gia Thụ: “?”
Anh dâu ơi, anh dâu, anh cũng bình tĩnh quá rồi đó? Vì để đối phó với ông nội, ngay cả loại sách này mà anh cũng đọc được sao?
Chẳng lẽ... đây chính là "dùng ma pháp để đánh bại ma pháp"?
Lão gia cũng không tin đám trẻ bây giờ thực sự có thể đọc sách kiểu này, bèn hắng giọng hỏi: “Khụ khụ, Tiểu Cố, cháu thấy sách này thế nào?”
Cố Thầm lật vài trang, chỉ vào mấy góc sách bị gấp lại, bình thản nói: “Trong này có vài bài thuốc dinh dưỡng khá hợp lý, mai có thể nhờ đầu bếp thử làm.”
Lệ Gia Thụ: “...”
Anh dâu ơi, anh dâu, trong khi em còn đang nghĩ cách chạy trốn, mà anh đã suy tính luôn cả chuyện ngày mai ăn gì rồi sao?
Lão gia gật gù: “Vậy mai để đầu bếp Trần làm thử xem.”
Không quan tâm Cố Thầm có nói thật hay không, thái độ đã thể hiện ra, thế là được rồi.
Ông lại dặn dò: “Nhớ ngủ sớm, nhà này không có chuyện đi bar thâu đêm đâu.”
Nói xong liền quay người lên lầu.
Lão gia vừa đi, Lệ Gia Thụ lập tức giơ ngón tay cái về phía Cố Thầm, hạ giọng nói: “Anh dâu đỉnh thật!”
Vậy là hôm nay không cần nghe ông nội dạy dỗ nữa, tất cả là nhờ anh dâu cả!
Cố Thầm ngước mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt không chút dao động, sau đó lại cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Lệ Gia Thụ: “Anh dâu, sao anh vẫn còn đọc thế? Ông nội đi rồi mà, không cần phải giả vờ nữa đâu... Đi thôi! Em dẫn chị đi khám phá biệt thự cũ này!”
Cố Thầm: “Cũng khá hay, cứ đọc nốt đi.”
Lệ Gia Thụ ngơ ngác: “Cái gì hay chứ? Không phải, rốt cuộc anh đang đọc cái gì thế?”
Cố Thầm: “Đọc để sau này chết muộn hơn một chút.”
Lệ Gia Thụ đang định nói, anh dâu còn trẻ như vậy sao lại sợ chết, thì thấy Cố Thầm chỉ ngón tay vào một câu trong sách: “Dưỡng sinh, phải bắt đầu từ khi còn trẻ...”
Lệ Gia Thụ: “...”
Thôi được rồi, cậu ta họlại ngồi xuống.
Nhưng lúc này, điện thoại của Cố Thầm đặt trên bàn trà bên cạnh lại liên tục rung lên vì tin nhắn mới.
Khi màn hình sáng lên, Lệ Gia Thụ vô tình liếc qua, thấy người gửi tin nhắn có tên ghi chú là "Thẩm Nguyên", nội dung: “Cố tiên sinh, anh xong việc chưa? Chơi một ván game không?”
Lệ Gia Thụ nghĩ bụng, chắc chắn anh dâu đang giả vờ thôi. Rõ ràng có người rủ đi chơi game mà.
Thế nhưng Cố Thầm vẫn tiếp tục đọc sách, thậm chí không thèm cầm điện thoại lên xem. Điều này khiến Lệ Gia Thụ sốt ruột thay cho cậu, nhỡ đâu vì mải giả vờ đọc sách mà bỏ lỡ cơ hội chơi game thì sao?
Cậu ta đợi mãi, mười phút trôi qua, Cố Thầm vẫn không đụng vào điện thoại.
Sau đó, lại có một tin nhắn mới đến. Lệ Gia Thụ lo lắng có thể là tin nhắn giục chơi game, liền vô thức liếc qua, lần này là từ người có ghi chú tên Đỗ Nhuy Thanh: “Tối mai, Chung thiếu tổ chức một bữa tiệc, bảo tôi gọi cậu đến.”
Anh dâu cũng có cuộc sống về đêm phong phú phết nhỉ? Cậu ta đã nói rồi mà, làm gì có ai thích đọc sách dưỡng sinh chứ.
Nhưng sau đó, Lệ Gia Thụ không nhìn trộm tin nhắn nữa. Một lần đầu là vô tình, lần hai là vì nghĩ có người giục chơi game, chứ xem thêm nữa thì không phải phép.
Vậy mà hơn mười phút nữa trôi qua, Cố Thầm vẫn không nhìn điện thoại, cứ chậm rãi lật sách, trầm ổn như núi.
Cuối cùng Lệ Gia Thụ không nhịn được nữa, ho khẽ: “Khụ khụ! Anh dâu, vừa nãy em vô tình thấy điện thoại anh có người tên Thẩm Nguyên rủ chơi game đấy.”
“Vậy à?”
Dưới lời nhắc nhở của Lệ Gia Thụ, cuối cùng Cố Thầm cũng đặt sách xuống, cầm điện thoại lên.
Cậu thấy tin nhắn từ Thẩm Nguyên gửi từ hơn hai mươi phút trước: [Cố tiên sinh, anh có đó không?]
Vài phút sau lại có tin nhắn khác: [Xin lỗi Cố tiên sinh, tôi thực sự không tìm được ai chơi game cùng [khóc.jpg]. Xem lại trận đấu đi rừng của anh xong, tôi không thể yêu thích ai khác nữa. Đã từng thấy biển cả, nước hồ không còn là gì cả. Đã từng thấy mây núi Vu Sơn, những áng mây khác đều nhạt nhòa. Cả đời này, tôi chỉ muốn xem anh chơi đi rừng thêm một lần nữa.]
Sau khi không nhận được phản hồi, có lẽ Thẩm Nguyên bắt đầu thấy xấu hổ, bèn nhắn thêm: [Chắc Cố tiên sinh đang bận nhỉ? Tôi có làm phiền anh không? Nếu vậy thì coi như tôi chưa nói gì nhé.]
Cố Thầm đáp lại: [Không phiền, nhưng xin lỗi, tôi không chơi game, nên không thể chơi cùng cậu được.]
Thẩm Nguyên lập tức trả lời: [Sao có thể chứ!!! Anh mạnh ngang tuyển thủ chuyên nghiệp đấy! Đi mà, đi mà, tôi không tin anh không biết chơi!]
Lệ Gia Thụ thấy Cố Thầm đã bắt đầu nhắn tin, tưởng rằng cậu sẽ vào chơi game, bèn hỏi: “Anh dâu, anh hay chơi game gì thế? Chúng ta cùng chơi đi?”
Cố Thầm ngước mắt nhìn cậu ta một cái, đáp: “Tôi không chơi game.”
Cậu thật sự bị hai đứa trẻ này làm cho đau đầu, bèn nói: “Nhưng cậu có chơi RLZ không? Ở đây có một tuyển thủ từng vô địch thế giới...”
Lệ Gia Thụ phấn khích: “Chơi chứ! Sao lại không!”
Dù vừa mới về nước chưa lâu, chưa biết nhiều về các tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nghe thấy danh hiệu này, cậu ta đã thấy hấp dẫn, chắc chắn leo rank dễ như trở bàn tay.
Thế là Cố Thầm gộp cả hai người họ vào chung một trận, còn bản thân tiếp tục đọc sách.
Thế nhưng, chỉ mười phút sau... cả hai đều nổ tung.
“Sao cậu gà thế? Không phải cậu là quán quân thế giới à? Sao không gánh nổi tôi!!”
“Tôi là đường giữa! Đường giữa! Cậu gà như vậy thì tôi gánh thế nào? Cậu chơi đi rừng mà kéo cả đội xuống hố! Sao cậu là em trai của Cố tiên sinh mà lại không thừa hưởng thiên phú đi rừng của anh ấy chứ!”
“Cậu là quán quân thế giới mà kiếm cớ gì lắm thế? Thua thì phải tự kiểm điểm lại chứ...”
Cố Thầm đóng sách lại, xoa xoa thái dương. Là lỗi của cậu, đáng ra cậu không nên để hai người này chung đội.
Tiểu Nguyên bình thường trầm lặng, không ngờ lúc chơi game lại lắm lời như vậy... Còn Gia Thụ, một người trẻ tuổi tài giỏi, tốt nghiệp sớm lấy bằng thạc sĩ, thế mà khi chơi game cũng mất bình tĩnh như vậy…
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng Lệ Gia Thụ quay sang nói:
“Anh dâu, cậu ta bảo anh chơi game rất giỏi, hay là anh dẫn bọn em đi? Cho cậu ta tự kiểm điểm lại một chút.”
Cố Thầm: “...”
Cậu đã gây ra tội nghiệt gì thế này.
May mà đúng lúc đó, Lệ Đình Khâm gọi điện tới, cứu cậu một mạng: “Tiểu Cố, hôm nay mọi chuyện ổn chứ? Có gặp vấn đề gì không?”
Cố Thầm thở dài: “... Đúng là có.”
Lệ Đình Khâm: "Cứ nói thẳng đi, đừng ngại." Tiểu Cố lúc nào cũng khách sáo, đây là lần đầu tiên chủ động nói về vấn đề gặp phải.
Cố Thầm lại trêu chọc: “Chuyện là... Lệ tổng, anh có thể sắp xếp vài người chơi game với em trai anh không? Đường giữa đã có rồi, giờ chỉ cần bổ sung các vị trí khác thôi.”
Lệ Gia Thụ nghe xong thì giật nảy mình, lập tức nhào tới chen vào: “Anh! Không cần đâu! Em chỉ muốn để anh dâu dẫn em thôi, anh dâu rất giỏi mà...”
Lệ Đình Khâm suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ là Tiểu Cố muốn chơi, nhưng lại ngại mở lời? Quả thật, từ trước đến giờ Tiểu Cố luôn lạnh nhạt với mọi thứ, chưa bao giờ bộc lộ sở thích gì. Vì vậy, anh nói: “Được, tôi sẽ sắp xếp.”
Lệ Gia Thụ: “?”
Anh, sao anh không nghe em nói gì hết vậy? Em thật sự không cần người khác, em chỉ cần anh dâu thôi mà!
Hai mươi phút sau, hiệu ứng trong phòng livestream của Thẩm Nguyên bùng nổ. Trong sảnh tổ đội, từng đồng đội lần lượt bước vào, ai nấy đều nhìn nhau ngơ ngác.
[Vì Cố tiên sinh không muốn chơi game với Tiểu Nguyên, nên... anh ta đã gọi cả một đám tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ tới?]