Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 20

[Hahaha, tôi nghi ngờ Cố tiên sinh sắp bị Tiểu Nguyên và em trai anh ấy làm cho phát điên rồi, thật ra vừa nãy tôi cũng muốn hai người này im lặng một chút đây.]

[Cố tiên sinh thực sự đã dùng hành động để khiến họ im lặng.]

[Tôi nhận ra rồi! Tiêu chuẩn để vào đội này là phải có ít nhất một chức vô địch, chẳng lẽ đây là kế hoạch xây dựng một "chiến hạm thiên hà vô địch vũ trụ"?]

[Dù họ đều đã giải nghệ và rảnh rỗi để chơi cùng, nhưng rốt cuộc Cố tiên sinh là ai vậy? Mỗi vị trí anh ấy mời đến đều là tuyển thủ từng vô địch!]

Lệ Gia Thụ trố mắt, còn hơi ngại ngùng: “Anh dâu... trước giờ anh em chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, sao lần này anh ấy lại mời cả một đội cựu tuyển thủ vô địch đến chơi với em vậy...?”

Thế nhưng, vừa nói xong, cậu ta phát hiện mình bị đá khỏi đội.

Lệ Gia Thụ: “???”

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Nguyên vang lên qua tin nhắn thoại trên WeChat: [Em trai, vị trí đi rừng vừa có người trống ra này, em nhường chỗ nhé?]

“!!!”

Lệ Gia Thụ trợn tròn mắt, quay sang Cố Thầm với ánh mắt đầy oán trách. Cố Thầm chỉ vỗ nhẹ vai cậu ta, bình thản nói: “Vừa rồi hình như tôi nói với anh cậu là đã có người chơi đường giữa rồi.”

Lệ Gia Thụ: "???" Quá đáng quá rồi! Rốt cuộc ai mới là người họ định chơi cùng đây? Không phải anh cậu ta thuê người để chơi với cậu ta sao?

Cố Thầm an ủi: “Không sao đâu, Gia Thụ, để họ chơi đi. Esports không có khái niệm ngủ nghỉ, nhưng cậu thì cần. Bây giờ gần 10 giờ rồi, đi ngủ thôi.”

Lệ Gia Thụ: "..." Ai lại ngủ trước 10 giờ chứ!

Anh dâu! Anh có cần bình tĩnh đến mức này không! Yên tâm đi, dù ông nội có nghiêm khắc đến đâu thì cũng không ăn thịt các cháu chỉ vì chơi game buổi tối đâu!

Thế nhưng khi cậu ngước lên, Cố Thầm đã thu dọn sách vở, chậm rãi lên lầu.

Lệ Gia Thụ: "..." Anh dâu, anh định giữ nếp sinh hoạt giống hệt ông nội thật đấy à!

Trên mạng, giới esports đang bùng nổ. Đội hình này gồm toàn những tuyển thủ từng là người mạnh nhất ở các phiên bản khác nhau, tất cả đều từng vô địch giải đấu danh giá nhất.

Từ lâu, nhiều người đã đùa rằng: nếu tôi có tiền, tôi sẽ gom hết họ lại lập một đội hình "chiến hạm thiên hà bất bại vũ trụ".

Không ngờ, hôm nay lại được Cố tiên sinh thần bí biến thành hiện thực! Anh ấy là thần đèn Aladdin sao!

Dù đây chỉ là phiên bản giải nghệ, nhưng vẫn đủ khiến người ta phấn khích.

Nhưng trong nhóm chat riêng, họ lại đang trao đổi. 

[Ai rủ các cậu vào chơi vậy?]

[Quản lý nói hình như là trợ lý của một đại lão nào đó? 1 ván 11.000 tệ nhé, hahaha.]

[Chuẩn, cảm ơn Tiểu Nguyên đã giúp bọn tôi kiếm tiền~]

Người bị mời vào chơi cùng, Thẩm Nguyên: “...”

Sao không để em trai Cố tiên sinh chơi còn hơn!

Nhưng chuyện khiến Thẩm Nguyên khó hiểu nhất là... Trợ lý của Cố tiên sinh còn đặc biệt yêu cầu đá em trai anh ấy ra khỏi đội? Ý gì đây? Chẳng lẽ cậu ta là một nhóc cấp một chuyên chơi khuya và bị Cố tiên sinh trừng trị sao?

Ở bên kia đại dương, trợ lý Trần báo cáo với Lệ Đình Khâm: “Mọi chuyện đã được xử lý xong, như vậy Nhị thiếu hẳn sẽ không quấn lấy Cố tiên sinh chơi game nữa...”

Thế nhưng, khi anh ta mở livestream của Thẩm Nguyên, sắc mặt bỗng tối sầm lại.

Cố tiên sinh đâu rồi? Một Cố tiên sinh to như thế, biến mất đi đâu rồi?

Cố Thầm vào phòng mới chợt nhận ra một vấn đề —-

Ở lại biệt thự cổ cũng không có gì, nhưng đây lại là phòng của Lệ Đình Khâm.

Cậu vốn mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, nghĩ đến việc phải ngủ trên giường mà Lệ Đình Khâm từng nằm, dù chăn gối đã được thay mới, vẫn có chút…

Cậu tìm quản gia Chu, nhưng bà lại nói: “Cố tiên sinh, tất cả chăn ga gối nệm ở đây đều mới thay, ngài cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì về vệ sinh.”

“Được rồi, cảm ơn bà đã giúp đỡ.”

Cố Thầm liếc nhìn quanh phòng. Phong cách trang trí hơi hướng cổ điển, đơn giản mà tinh tế. Dù đã lâu không sửa sang, nhưng những món nội thất gỗ cao cấp lại trở nên sáng bóng theo thời gian. Khi còn nhỏ ở trong biệt thự, hẳn Lệ Đình Khâm cũng ở phòng này?

Dù vậy, cậu không có ý định lục lọi không gian riêng tư của đối phương, chỉ bình thản thu hồi ánh mắt.

Nhưng khi vào phòng thay đồ, cậu lại thấy áo choàng tắm của mình được chuẩn bị sẵn, treo ngay cạnh áo của Lệ Đình Khâm, còn là kiểu đồ đôi. Trong tủ trưng bày còn có đồng hồ, khuy măng sét, cà vạt của anh... Cố Thầm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Khi vào phòng tắm, nhìn thấy bàn chải, dao cạo râu, khăn tắm của đối phương... cảm giác vi diệu đó càng sâu sắc hơn.

Và khi nằm lên giường Lệ Đình Khâm từng ngủ, cảm giác ấy đạt đến đỉnh điểm.

Dù chăn gối đã được thay mới, nhưng vẫn có một loại cảm giác xâm phạm vào không gian riêng tư của một người đàn ông khác, bị bao phủ bởi hơi thở của anh.

Loại cảm giác này —

Là cảm giác của một người đã kết hôn.

Cố Thầm nâng tay, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, bình thản nhắm mắt lại.

Thôi vậy, dù sao cũng đã kết hôn với Lệ tổng rồi mà.

Sáu rưỡi sáng hôm sau, Cố Thầm thức dậy đúng giờ và nhận ra một "hiện tượng sinh lý bình thường".

Cậu nằm im một lúc, rồi dứt khoát đứng dậy.

Không thể nào. Không thể làm chuyện này trên giường của Lệ tổng được.

Sáng sớm, ông cụ Lệ thức dậy, chậm rãi ra vườn chăm sóc hoa, nhưng lại phát hiện —

Hoa đã được tưới hết rồi?

Ông đẩy kính lão, nhìn thấy một thanh niên mặc áo trắng giản dị, đứng trong ánh sáng buổi sớm, kiên nhẫn tưới từng chậu hoa. Giọt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, hoa lan thanh tao, chàng trai phong nhã, hòa quyện tạo thành một bức tranh tao nhã.

Quản gia Từ sững sờ trước cảnh tượng ấy, thầm nghĩ: Vẻ đẹp này thật xứng với Đại thiếu gia... Nhưng rồi lại sực tỉnh, hoảng hốt kêu lên: “Cố tiên sinh! Đây là hoa lan mà lão gia nâng niu nhất! Không thể tưới bừa được!”

Ông cụ Lệ không đến mức sốc nặng, nhưng tim cũng đập mạnh: “Tiểu Cố, ta biết cháu muốn lấy lòng ta, nhưng cũng không cần siêng năng đến mức này...”

Cố Thầm ung dung nói: “Ông xem, chậu này cháu dùng phương pháp ngâm, chậu này tưới quanh rìa trước, đợi nước thấm rồi mới tưới lại lần nữa cho đến khi nước thừa chảy ra ngoài… Ông thấy có đúng không?”

Lão gia Lệ: “...”

Không sai một chút nào!

Nhưng Tiểu Cố à, cháu làm bài tập đến mức này để lấy lòng ta sao? Tỉnh táo lại đi, không cần phải cực khổ như vậy đâu!

Ông cụ Lệ đưa tay định lấy ấm nước trong tay Cố Thầm, nói: “Tiểu Cố, vất vả cho cháu rồi, cứ để ông làm đi.”

Dù sao đây cũng là thói quen buổi sáng của ông, người già thì nên chăm hoa trồng cỏ, nếu không làm lại thấy không quen.

Thế nhưng, ông nhanh chóng nhận ra rằng Cố Thầm vẫn cầm chặt ấm nước, hoàn toàn không có ý định đưa cho ông.

“Tiểu Cố, ta hiểu ý cháu rồi, nhưng không cần làm mấy thứ này để lấy lòng ta đâu.”

Cố Thầm: “...”

Ông ơi, có khi nào ông nghĩ đến khả năng là cháu thực sự thích việc này không?

Cuối cùng, trước khi bị ông cụ Lệ lên lớp, Cố Thầm cũng đưa lại ấm nước. Không cần tranh giành với ông, cậu còn phải đi tập thể dục nữa.

Ông cụ Lệ hài lòng tưới hết chậu hoa. Theo thói quen, ông sẽ luyện một bài Thái Cực Quyền sau đó để rèn luyện thân thể.

Nhưng khi đến khoảng sân quen thuộc, ông phát hiện một thanh niên áo trắng đã chiếm trước và đang tập Thái Cực.

Quản gia Từ: “?”

Không chỉ tưới hoa tốt như vậy, lẽ nào Cố tiên sinh còn đi học cả Thái Cực sao? Hình như lần này cậu đã có sự chuẩn bị trước!

Ông cụ Lệ: “...”

Không cần phải nịnh nọt ông bằng cách học hết sở thích của ông đâu.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, ông phát hiện từng động tác của Cố Thầm đều thuần thục và có thần thái, như thể đã đạt đến cảnh giới đại thành.

Thậm chí còn đẹp mắt hơn cả thầy dạy Thái Cực mà ông từng mời từ núi Võ Đang về!

Trong lúc vận động, hơi thở của thanh niên vẫn trầm ổn, thảnh thơi quay lại nhìn ông: “Ông ơi, cùng tập chứ?”

Ông cụ Lệ: “...”

Bỗng dưng ông không còn hứng thú tập nữa, chỉ tổ làm ông già này trông vụng về hơn thôi.

Mang tâm trạng chán nản trở về phòng, ông xử lý vài chuyện, còn Cố Thầm thì tập xong cũng quay lại, hai người cùng nhau ăn sáng.

Sau bữa sáng, ông cụ quyết định thưởng trà. Ông gọi cho người bạn cũ: “Lão Ngô, lần trước ông có mua mấy lạng trà ngon, mang qua đây cùng thưởng đi?”

Nhưng lão Ngô nói: “Không phải mấy hôm trước thằng nhóc Đình Khâm đã lấy đi rồi à? Nó bảo muốn tặng ông đấy.”

Ông cụ Lệ: “?”

Trà đâu? Sao ông chưa từng thấy?

Thế là ông lại gọi một người bạn khác: “Lão Trình, bánh Phổ Nhĩ mà ông cất giữ bao năm đâu? Mang qua đây để thử xem hương vị có đậm đà hơn không?”

Lão Trình nói: “Lệ lão, không phải hai hôm trước Đình Khâm đã lấy một tảng lớn rồi sao? Giờ ông lại muốn lừa trà của tôi à?”

Ông cụ Lệ hoàn toàn bối rối.

Thằng nhóc Đình Khâm lấy nhiều trà như vậy làm gì?

Ngay sau đó, ông thấy quản gia Lý mang trà lên, rót một chén cho ông, rồi rót một chén cho Cố Thầm, còn nói với cậu: “Cố tiên sinh, đây là trà mà đại thiếu gia bảo đem tặng ngài, mời ngài nếm thử.”

Cố Thầm nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trông như rất sành trà, gật đầu nói: “Không tệ.

Ông cụ Lệ: “...”

Bỗng thấy trà trong tay không còn thơm nữa!

Lúc này, cuối cùng Lệ Gia Thụ cũng ngủ dậy, vừa ngáp vừa đi xuống lầu.

Sau đó, cậu thấy Cố Thầm đã dậy từ lâu, không những thế còn đang ngồi uống trà cùng ông nội, không sợ bị ông giáo huấn sao?

Anh dâu à, anh dâu, anh cũng bình tĩnh quá rồi đó!

Nhưng quan sát một lúc, cậu t lại phát hiện một chuyện kinh hoàng hơn - ông nội ngồi uống trà với anh dâu mà không nói một câu nào?

Anh dâu, anh đã dùng phép thuật gì với ông nội vậy?

Thế nhưng, khi ông nội nhìn thấy cậu ta, lập tức nhíu mày, nghiêm nghị quở trách: “Giờ này mới dậy? Con xem mấy giờ rồi? Không biết học theo anh dâu của con à…”

Nhưng nói đến đây, ông lại đột nhiên ngừng lại.

Không hiểu sao, ông không muốn khen Cố Thầm cho lắm.

Thế là ông chỉ nói: “Đi ăn sáng đi.”

Lệ Gia Thụ: “!!!”

Anh dâu thật sự đã dùng phép thuật để đánh bại phép thuật!

Thậm chí còn cắt ngang cả "phép thuật" mà ông nội dùng để trách mắng cậu!

Bình Luận (0)
Comment