Dinh thự nhà họ Cố.
Cố Trọng Mậu đang đánh cờ với con trai cả Cố Khảng, tiện miệng hỏi: “Việc hợp tác với nhà họ Lệ thế nào rồi?”
Cố Khảng điềm nhiên đáp: "Vẫn theo đúng kế hoạch."
Hắn ta không vội tìm kiếm sự tán thành của cha, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự tự tin và chắc chắn của một người trẻ tuổi đầy triển vọng: “Chúng ta và nhà họ Lệ đều đạt được thị trường mong muốn.”
Cố Trọng Mậu khẽ gật đầu: “Nhớ theo dõi sát sao.”
Lúc này, thư ký bước vào báo cáo: “Chủ tịch Cố, hôm qua tôi đã làm theo ý ngài, gửi nhiều tin nhắn cho Nhị thiếu, nhưng cậu ấy không trả lời.”
Dù không thích thậm chí chán ghét đứa con trai này, Cố Trọng Mậu vẫn giữ nguyên sắc mặt, ung dung đặt một quân cờ xuống bàn: “Dù sao nó cũng đã bị tôi gả cho Lệ Đình Khâm, giờ cảm thấy mình có chỗ dựa rồi, cứng cánh cũng là lẽ thường.”
Cố Khảng nghe vậy, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về em trai, chỉ lặng lẽ đặt xuống một quân cờ trắng.
Thư ký tiếp tục báo cáo: “Nghe nói hôm qua từ nhà Lệ có tin rằng cụ ông Lệ muốn để Nhị thiếu tiếp quản Hoa An để rèn luyện, nhưng cậu ấy từ chối, bảo rằng tiền tiêu vặt của Lệ tổng cho đã đủ dùng.”
Cố Trọng Mậu trầm ngâm một lúc, mới đặt quân đen xuống bàn, suy nghĩ rồi nói: “A Khảng, con khuyên nhủ em trai một chút đi. Dù gì, nhà họ Cố ta không có thói quen nuôi một kẻ ăn bám. Ta không bảo nó đến nhà họ Lệ để tiếp tục làm phế vật.”
Cố Khảng lại đặt xuống một quân trắng, gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Cố Trọng Mậu liếc nhìn bàn cờ, rồi vứt quân cờ đen trong tay vào hộp: “Con thắng rồi.”
Con trai cả thông minh từ nhỏ, từ lâu đã có thể độc lập tiếp quản một phần sản nghiệp gia tộc; con trai thứ ba tốt nghiệp trường danh tiếng, vào công ty rèn luyện và đạt thành tích xuất sắc; con trai thứ tư đam mê học thuật, đã thẳng tiến lên bậc tiến sĩ…
Chỉ có đứa con thứ hai là một kẻ dị biệt, vừa lười biếng vừa ngu dốt, hoàn toàn vô dụng.
Ông ta không thích bất cứ thứ gì không có giá trị. Việc gả Cố Thầm cho Lệ Đình Khâm chỉ là tận dụng kẻ vô dụng. Nhưng hợp tác giữa nhà họ Cố và nhà họ Lệ cũng không thể không trả giá. Giờ chỉ xem tên phế vật đó có thể kiếm lại được những gì ông ta đã bỏ ra hay không.
Bên này, Cố Thầm nhanh chóng nhận được điện thoại của Cố Khảng: “Tiểu Thầm, em tốt nghiệp gần một năm mà vẫn chưa đi làm, nên ra ngoài rèn luyện rồi. Nhà họ Cố không có phế vật. Em sống buông thả thế này, khiến cha rất thất vọng.”
Cố Thầm vốn không muốn đôi co với hắn ta, nhưng lại nhớ đến lời nhờ vả của hai giáo sư Khổng Phủ Tùng và Vu Hồng, đáp: “Anh cả, đúng là em cần một công việc. Anh có vị trí nào phù hợp không?”
Cố Khảng tỏ vẻ một người anh nghiêm khắc, công tư phân minh: “Tiểu Thầm, chủ yếu là vì học lực của em ở mức đó. Nếu làm việc dưới quyền anh, em phải bắt đầu từ cấp cơ sở. Anh có nhiều vị trí cấp thấp, rất phù hợp với sinh viên mới tốt nghiệp như em.”
Một mặt, hắn ta coi thường Cố Thầm. Mặt khác, đây cũng là cách khéo léo ép cậu nhận Hoa An từ tay cụ ông Lệ.
Thế nhưng, Cố Thầm lại hỏi: “Nhiều vị trí là bao nhiêu? Em có một nhóm thanh niên tài năng đang cần việc, có thể giới thiệu cho anh. Không biết nhu cầu tuyển dụng của anh thế nào?”
Cố Khảng: "…?" Cái gì cơ?
Nhưng dù sao cũng chính hắn ta chủ động đề nghị cho Cố Thầm việc làm, giờ cậu đưa ra yêu cầu, hắn ta cũng không thể từ chối. Hơn nữa, cùng lắm chỉ là tổ chức vài buổi tuyển dụng sinh viên mới, hắn ta chẳng bận tâm lắm.
So với sự giả bộ của Cố Khảng, mẹ ruột của Cố Thầm – Thích Nhã Quân – thì trực tiếp hơn nhiều.
Trình Tư Dật là con đầu lòng của bà với nhà họ Trình, chỉ nhỏ hơn Cố Thầm một tuổi. Từ khi cậu ta ra đời, bà đã dồn hết tâm huyết vào đứa con này. Được yêu thương đầy đủ từ nhỏ, Trình Tư Dật nói chuyện luôn mang vẻ thẳng thắn đầy vô tư, thậm chí có phần ích kỷ: “Anh Tiểu Cố, đừng vì cha anh gả anh vào nhà họ Lệ mà quên rằng mẹ mới là người nuôi anh khôn lớn.”
“Mẹ rất cần công nghệ cốt lõi của Hoa An, nên anh hãy mạnh mẽ lên, vào Hoa An làm việc đi.”
Cố Thầm: Rất tốt, lại thêm một người nữa.
Thế là cậu tiếp tục nói: “Thật ra tôi cũng khá cần một cơ hội việc làm…”
Luôn có một nhóm người tận tâm muốn cậu đi làm. Nhưng dù cậu không làm việc, trên đời này vẫn còn rất nhiều người cần công việc.
Mới chỉ qua một ngày một đêm, nhưng trên mạng, người hâm mộ chương trình đã bắt đầu sốt ruột.
[A a a a a! Rốt cuộc khi nào Cố tiên sinh và anh Đình mới hết nghỉ phép mà quay lại chương trình đây? Gấp quá đi!]
Có kẻ lại cười nhạo.
[Bị Chung thiếu nói trúng tim đen nên bỏ chạy rồi à? Không dám quay lại nữa chứ gì?]
[Bị lật tẩy hết rồi, có về cũng chẳng diễn được nữa.]
Người hâm mộ không muốn tranh cãi với họ, chỉ đành lơ đi.
[Tôi có dự cảm chẳng lành, hôm qua trừ mất 1 tiếng, theo quy luật… hôm nay chẳng lẽ bị trừ cả ngày sao? Ha ha ha.]
[Vậy là Cố tiên sinh lại xin nghỉ thêm một ngày nữa? Hu hu hu đau khổ quá…]
Nhưng họ vẫn bị chế giễu.
[Đừng viện cớ để cố giữ thể diện nữa, Cố tiên sinh của mấy người không dám quay lại đâu.]
[Chẳng lẽ Chung thiếu không hiểu rõ giới hào môn hơn mấy người à? Đã nói là chẳng có người này rồi mà không tin à? Mấy fan cứ tiếp tục tự lừa mình đi.]
[Ha ha, fan não tàn trong giới giải trí chính là như vậy.]
Lúc này, Đỗ Nhuy Thanh đang cầm điện thoại, lòng đầy lo lắng. Đã là buổi chiều rồi, còn mấy tiếng nữa là đến tiệc rượu tối của Chung thiếu, vậy mà Cố Thầm vẫn chưa trả lời.
Làm sao bây giờ? Đám nhị thế tổ như Chung thiếu, hắn ta không đắc tội nổi.
Số của hắn đã bị chặn, chỉ có thể tiếp tục gửi tin nhắn WeChat cho Cố Thầm: [Nếu cậu còn muốn quay lại chương trình thì tốt nhất nên chủ động đi xin lỗi Chung thiếu và đám người của anh ta đi. Dỗ dành họ một chút cũng có lợi cho con đường phát triển sau này trong giới giải trí của cậu.]
Cố Thầm không trả lời, hắn ta lại nhắn tiếp: [Dù sao trước đây chúng ta cũng từng là bạn thân nhất, cậu không đi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu. Cậu có biết hồi đó tôi đã phải chịu những gì không? So với tôi khi ấy, cậu đâu có khổ bằng.]
Nhưng đến tận tối, hắn t vẫn không nhận được hồi đáp từ Cố Thầm. Không còn cách nào khác, hắn ta đành mặt dày xin phép nghỉ quay rồi đi dự tiệc của Chung Thịnh.
Khi đến nơi, Chung Thịnh đang ôm một mỹ nữ chơi bài, liếc nhìn hắn ta một cái rồi bực bội hỏi: “Người đâu?”
Đỗ Nhuy Thanh mang theo chút sợ hãi đáp: “Cậu ta không trả lời tôi…”
“Một chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong? Không biết gọi điện thoại à?”
Chung Thịnh cảm thấy mất mặt, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, nói: “Nếu cậu ta không đến, vậy thì cậu ngồi vào đó thay cậu ta, cho đến khi nào cậu ta xuất hiện thì thôi.”
“Cậu ta đã chặn số tôi rồi…” Mặt Đỗ Nhuy Thanh cứng đờ.
Hắn ta biết trò chơi mà bọn họ đang chơi là thua một ván phải cởi một món đồ. Những mỹ nam mỹ nữ bên cạnh đám công tử nhà giàu này có thể thay họ cởi, nhưng nếu hắn ta ngồi vào đó thì chẳng có ai thay hắn ta cả.Hắn ta vội vã cầu xin: “Chung thiếu, anh biết mà, nếu tôi bị chụp ảnh thì đời tôi coi như xong…”
Chung Thịnh chỉ cười khẩy, nói: “Hồi cấp ba cậu chủ động tìm bọn tôi chơi, đáng lẽ tôi nên chụp lại vài tấm ảnh từ khi đó rồi mới phải. Hồi đó cậu còn biết giới thiệu cái tên theo đuôi cậu - Cố Thầm - cho chúng tôi nữa cơ mà, sao bây giờ lại càng sống càng thụt lùi thế này?”
Một thiếu gia khác cũng cười nói: “Dù gì bọn tôi cũng tài trợ cho cậu đi học nghệ thuật bao năm nay, vậy mà giờ ngay cả c.ởi đồ cho bọn tôi ngắm một chút cũng không chịu? Bộ yêu đương với Kiều tổng rồi thì muốn hóa phượng hoàng à?”
Chung Thịnh mất hứng, phất tay: “Thôi thôi, làm như bọn tôi khao khát một kẻ bị họ Kiều chơi qua không bằng.”
Thật ra bọn họ đã chán ghét Đỗ Nhuy Thanh từ lâu, hắn không muốn cũng chẳng ai ép.
Đỗ Nhuy Thanh cắn răng, ngồi xuống một bên, trong lòng tràn đầy hận ý.
Hồi cấp ba, hắn ta đúng là vì tiền và thế lực của những người này mà chủ động tiếp cận bọn họ. Nhưng bây giờ hắn ta đã “cải tà quy chính” (gớm), muốn sống tử tế, kết hôn với anh Bình. Nếu không phải vì Cố Thầm hám danh, khiến người ta tưởng cậu đã gả vào nhà họ Lệ, thì hắn ta đã không ngu ngốc mà tiếp xúc lại với Chung Thịnh, rồi lại bị lôi vào cái vòng luẩn quẩn bẩn thỉu này.
Bây giờ, kẻ mà Chung Thịnh muốn nhìn thấy là Cố Thầm, người đáng lẽ phải ngồi đây c.ởi đồ cũng là Cố Thầm, vậy thì tại sao hắn ta phải gánh thay?
Chung Thịnh không phải loại người thích tự chuốc lấy bẽ bàng. Hắn ta nói: “Thôi được rồi, hôm nay tôi cũng chẳng gọi cậu ta đến nữa. Tôi sẽ chờ cậu ta tự đến cầu xin tôi, tôi thích nhìn mỹ nhân cúi đầu.”
Hắn ta lại khinh miệt liếc Đỗ Nhuy Thanh, nói: “Đồ ngu, chuyện này do cậu khơi mào, vậy thì cũng đừng đứng ngoài cuộc.”
Trong giới giải trí, Đỗ Nhuy Thanh rất chú trọng giữ gìn hình ảnh. Hắn ta muốn “làm lại cuộc đời”, tuyệt đối không muốn quá khứ thời cấp ba của mình bị phơi bày. Nhưng lúc này, hắn ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải đăng lên Weibo để “bóc phốt” Cố Thầm.
[Thật sự không ngờ bạn thân thời cấp ba của tôi lại trở thành như bây giờ. Tôi luôn coi cậu ấy là người bạn tốt nhất. Ngày đó cậu ấy đánh nhau, tôi còn thay cậu ấy chịu phạt. Nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra nữa… Con người khi đã phất lên rồi thì chẳng còn muốn nhớ lại quá khứ tồi tệ nữa, cũng là chuyện thường tình thôi…]
Hắn không nói thẳng tên ai, chỉ ẩn ý bày tỏ nỗi ấm ức.
Cư dân mạng lập tức xôn xao.
[Thanh Thanh, em sao vậy? Đừng buồn nữa, bọn chị ôm em!]
[Thanh Thanh cũng có lúc đau lòng thế này sao? Cậu đang nói về ai vậy? Ai lại đối xử với cậu như thế?]
[Là cái tên họ Cố trong chương trình đó hả? Trong chương trình Thanh Thanh luôn đối xử tốt với cậu ta, vậy mà cậu ta lại phớt lờ, đúng là chẳng có chút phép tắc nào.]
Rất nhanh, như để hưởng ứng Đỗ Nhuy Thanh, một số công ty giải trí trong giới tuyên bố cắt đứt hợp tác với Cố Thầm. Các thương hiệu đã đặt quảng cáo trong chương trình Lớp học tình yêu cũng yêu cầu nhà đài cắt hết cảnh quay của "Cố tiên sinh".
Còn Chung Thịnh, kẻ có thể "hô mưa gọi gió" trong làng giải trí, lúc này đang đợi Cố Thầm phải quỳ xuống trước hắn ta…