Lệ Tĩnh Vi vội vàng giải thích: “Dì à, con thật sự không có ý đó. Con thật sự không biết người đó là anh dâu của con…”
Dì Trương nghiêm mặt nói: “Tiểu thư, không phải anh dâu cô thì được à?”
Lệ Tĩnh Vi bị cuốn vào vòng lặp, vội nói: “Không phải, không phải! Đương nhiên, nếu người đó là anh dâu con thì quá tốt rồi!”
Dì Trương nghe vậy, sắc mặt càng nghiêm túc hơn: “Tiểu thư, tôi thật không ngờ cô lại thích kiểu này.”
“Thích kiểu nào?”
Lệ Tĩnh Vi cảm thấy không thể tiếp tục vòng vo nữa, nếu cứ thế này, chắc chắn cô sẽ thua mất. Vì vậy, cô nói thẳng: “Con đang tìm diễn viên! Anh dâu có ở trong nhà không ạ? Con muốn bàn bạc một chút.”
Thấy dì Trương vẫn nhìn mình đầy cảnh giác, cô lại nhấn mạnh: “Thật sự là muốn mời anh dâu đóng phim.”
Lúc này, cuối cùng dì Trương cũng tránh sang một bên, nói: “Sao cô không nói sớm là đang tìm việc cho Cố tiên sinh? Mau vào đi!”
Dì Trương dẫn Lệ Tĩnh Vi vào phòng khách, sau đó lên lầu gọi Cố Thầm.
Lệ Tĩnh Vi ngồi xuống phòng khách, quan sát xung quanh. Cô cảm thấy nơi này ngày càng thanh nhã hơn, cuộc sống của anh dâu quả thực giống như phong cách của một tiên nhân vậy.
Khi Cố Thầm đi xuống, Lệ Tĩnh Vi nhìn đến sững sờ, lập tức đứng dậy nói: “Chào anh dâu.” Khí chất này! Phong thái này! Cả dáng vẻ đi đứng! Đây chẳng phải chính là người mà cô đang tìm kiếm sao? Sao trước đây, khi ăn cơm ở nhà cũ, cô lại không nhận ra? Cô đúng là mù mà!
“Chào em, Tĩnh Vi.” Cố Thầm nhìn thấy Lệ Tĩnh Vi đang ngồi trong phòng khách. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác phong cách biker màu đỏ đậm, kết hợp với quần túi hộp màu xanh quân đội. Trước đây từng gặp ở nhà cũ, cậu biết cô là em gái ruột của Lệ Đình Khâm. Nhưng giờ đây, nhìn vào phong cách ăn mặc và màu sắc của cô, cậu cũng nhận ra rằng trong nhóm người đang quay phim trên sườn núi vừa rồi có cô.
Cố Thầm ngồi xuống phòng khách, hỏi: “Vừa rồi các em đang quay phim trên núi à?”
Lệ Tĩnh Vi ngẩn ra, đáp: “À… đúng vậy.” Khoảng cách xa như thế, vậy mà anh dâu không chỉ nhìn thấy cô, còn nhận ra cô sao? Đây là thị lực của thần tiên gì vậy? Cô phải dùng camera siêu nét mới quay được cảnh anh dâu múa kiếm kia mà.
Cô tiếp tục nói: “Là thế này, khi quay phim, chúng em đã tình cờ ghi lại được cảnh anh dâu múa kiếm trên đỉnh núi. Mọi người đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Anh dâu đã từng học kiếm thuật sao? Sao lại lên đ.ỉnh núi để múa kiếm vậy?”
Cố Thầm nhàn nhạt đáp: “Rèn luyện sức khoẻ.”
Dì Trương, người đang rót trà, đồng thời nói: “Trừ yêu diệt ma.”
Lệ Tĩnh Vi nhìn họ hai người một lượt: “?”
Cố Thầm: “Thật đấy, chỉ là rèn luyện sức khoẻ.”
Dì Trương đặt tách trà xuống, hăng hái nói: “Chẳng phải cậu đã học kiếm thuật từ sư môn sao? Lần trước cậu còn nói với tôi rằng cậu đã đặc biệt rèn bảy thanh kiếm, chính là để trừ yêu diệt ma đó…”
Cố Thầm: “= =” Có vẻ như không thể dùng lẽ thường để khiến dì Trương dừng những lời này lại.
Vì vậy cậu nói: “Chẳng phải lần trước dì nói sẽ không tiết lộ ra ngoài sao?”
Lúc này dì Trương mới bụm miệng: “À, đúng rồi! Tôi không được nói ra. Xin lỗi Cố tiên sinh, tôi sẽ không nói nữa, không nói nữa.” Sau đó liền cầm khay rời đi.
Lệ Tĩnh Vi lẩm bẩm: “Đặc biệt rèn bảy thanh kiếm…” Không biết vì sao lại làm vậy, nhưng cô cảm thấy chuyện này rất lợi hại. Hơn nữa, dì Trương còn không thể nói ra…
Chắc hẳn đằng sau có câu chuyện gì đó… Nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu được, cô hồi thần lại, nói: “Anh dâu, hôm nay em đến đây là vì thấy được cảnh anh múa kiếm. Không biết anh có hứng thú tham gia một vai khách mời trong đoàn phim của em không?”
Nhưng cô chỉ nghe thấy Cố Thầm thản nhiên từ chối: “Xin lỗi, anh không có hứng thú. Anh nghĩ, em có thể thuê một diễn viên chuyên nghiệp.”
Ánh mắt Lệ Tĩnh Vi nhìn Cố Thầm ngày càng sáng rực. Đúng! Chính là cảm giác này! Tiên tôn chính là như vậy, thong dong nhưng lại ẩn chứa một chút lãnh đạm. Loại khí chất lạnh nhạt này khiến người ta cảm thấy dường như cậu chẳng để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng bản thân lại mang theo một loại khí thế không cần nổi giận mà vẫn khiến người khác kính sợ. Chỉ cần nhẹ nhàng nói ra một câu, cũng khiến người ta không thể từ chối, không dám làm trái!
Nhưng dù cô có kích động thế nào, đối diện với tiên tôn thực sự, cô lại cảm thấy bản thân không dám phản bác… Lệ Tĩnh Vi ngay cả giọng điệu cũng yếu đi vài phần, trông mong nhìn Cố Thầm, yếu ớt nói: “Anh dâu, thật sự không thể sao… Đóng phim thực sự rất vui mà, chỉ là một vai khách mời thôi, không có nhiều cảnh đâu…”
Cố Thầm nhấp một ngụm trà, khóe môi khẽ cong lên: “Thật sự không thể.” Điều này khiến cậu nhớ đến Thẩm Nguyên.
A! Lệ Tĩnh Vi nhìn động tác và biểu cảm của Cố Thầm, cảm giác trên đời này sẽ không có ai phù hợp hơn nữa! Nụ cười nhạt này khiến cô cảm thấy đây chính là tiên tôn thật sự. Tiên tôn tuy mạnh mẽ, nhưng đối với hậu bối lại như vậy, không cố ý gây áp lực, thậm chí còn có vài phần ôn hòa. Cái gọi là khí chất mạnh mẽ này chỉ là do y đã ở vị trí cường giả quá lâu, tự nhiên mà có thôi.
Cô thật không ngờ, điều mà cô luôn nhấn mạnh với Dư Mạc về phong thái và khí thế của tiên tôn, một điều mà Dư Mạc mãi không thể nắm bắt thì anh dâu chỉ cần uống một ngụm trà đã thể hiện hoàn hảo! Hu hu, sao trước đây cô lại không nhận ra, anh dâu chính là tiên nhân giáng trần chứ? Chắc chắn là do hôm ở nhà cũ, anh dâu mặc âu phục, khiến khí chất quá giống anh trai cô mà thôi!
Nhưng… vì sao anh dâu lại dùng biểu cảm giống hệt tiên tôn để từ chối cô chứ? Thật đau lòng… Giấc mộng có được tiên tôn ngay trước mắt, vậy mà lại không thể với tới…
Lệ Tĩnh Vi đành nói: “Thôi được… Vậy làm phiền anh dâu rồi.” Haizz, dù sao bên Dư Mạc còn chưa hủy hợp đồng, cho dù mời được anh dâu đóng, cũng không dễ giải quyết.
Cố Thầm khẽ gật đầu: “Không phiền. Trời sắp tối rồi, ở lại ăn cơm đi.”
“Dạ, cảm ơn anh dâu.” Lệ Tĩnh Vi lúc này mới lấy điện thoại đã để chế độ im lặng ra, quả nhiên, có vô số cuộc gọi nhỡ.
Trong đó, Ngô tổng còn gửi một tin nhắn: [Tiểu Lệ, thái độ không chịu hợp tác này của cô không đúng đâu. Nếu cô còn không nghe máy, tôi sẽ rút vốn đấy.]
Lệ Tĩnh Vi cũng tức giận, lập tức gọi lại và nói: “Ngô tổng, rốt cuộc ông đang nghĩ gì vậy? Nếu ông đã mời tôi làm đạo diễn, xin hãy tin tưởng tôi. Tất nhiên, nếu ý kiến của chúng ta thực sự không thể hòa hợp, tôi cũng có thể tự đầu tư vào dự án này.”
Nhưng trong lòng cô lại lặng lẽ tính toán số tiền lưu động của mình – bỏ ra vài chục triệu ngay lập tức vẫn là chuyện khó khăn.
Ngô tổng nể mặt cô là tiểu thư nhà họ Lệ nên vẫn giải thích rõ ràng: “Lý do rất đơn giản. Fan của Dư Mạc đến xem phim chỉ vì cậu ta. Nếu cô quay theo cách này, sau buổi công chiếu, khi fan nhận ra cậu ta chỉ có chút đất diễn, thì ngày hôm sau chắc chắn chẳng còn ai đi xem nữa. Cô muốn bám sát nguyên tác ư? Cô nghĩ fan nguyên tác có sức mua lớn đến đâu? Hơn nữa, bản gốc cũng chỉ là một tiểu thuyết mạng, có giá trị gì đâu? Cô để tác giả tiểu thuyết mạng làm biên kịch, có tôn trọng nguyên tác cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”
Lệ Tĩnh Vi đáp: "Nguyên tác có phong cách nhẹ nhàng vui vẻ riêng, không cần phải làm quá lên." Mấy người này không đọc thì tất nhiên không biết rồi.
Nhưng Ngô tổng không tranh luận với cô về vấn đề cụ thể mà chỉ nói: “Tiểu Lệ à, chú hơn cháu mấy chục tuổi, nhiều người kiêng kỵ thân phận đại tiểu thư của cháu nên không dám nói thật, nhưng chú vẫn phải nhắc cháu một câu. Mọi người cùng làm dự án này là để kiếm tiền, không phải để chơi đùa với cháu đâu. Bây giờ đội biên kịch của thầy Dư đồng ý hỗ trợ miễn phí, cậu ấy cũng sẵn sàng nhận thêm đất diễn, sao lại không chấp nhận một điều kiện tốt như vậy? Cháu cũng biết thù lao của thầy Dư đắt thế nào rồi đấy. Phương án mà chị Lộ đề xuất được các nhà đầu tư ủng hộ hoàn toàn, giờ chỉ chờ ý kiến của cháu thôi.”
Không phải các nhà đầu tư và phòng làm việc của Dư Mạc cố tình đối đầu với Lệ Tĩnh Vi, cũng không phải họ không sợ đắc tội với cô. Mà đơn giản là một bên muốn kiếm tiền, một bên muốn đóng vai kinh điển, ai cũng có lợi ích riêng, chẳng ai muốn lấy tiền của mình ra để cho đại tiểu thư chơi đùa cả.
Đứng từ góc độ của họ, thậm chí họ còn cảm thấy vị đại tiểu thư này có vấn đề về đầu óc, hoàn toàn không thể giao tiếp được.
Nghe xong lời của Ngô tổng, Lệ Tĩnh Vi không thể phủ nhận rằng ông ta nói có lý. Cô cũng hiểu ra tại sao rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình chuyển thể từ nguyên tác đều bị hủy hoại, bởi vì mọi người đều tin rằng làm vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nên nhất định phải làm vậy sao?
Lệ Tĩnh Vi nói: “Được rồi, Ngô tổng, tôi đã hiểu quan điểm của mọi người. Nếu các vị không tin tưởng dự án này, vậy xin hãy rút vốn, tôi sẽ tự đầu tư.”
Lời nói thẳng thắn của cô khiến Ngô tổng sững lại một chút, nhưng sau đó lại có phần thở phào nhẹ nhõm, đáp:b“Được thôi, vậy chúng ta có thể tìm thời gian xử lý chuyện này.”
Ông ta còn đùa để xoa dịu bầu không khí: “Đến lúc đó, đây là dự án của cháu, chú sẽ không can thiệp nữa đâu…”
"Vâng, tôi sẽ sắp xếp người liên hệ ngay." Lệ Tĩnh Vi dứt khoát cúp máy.
Cô hiểu rõ, thực ra Ngô tổng không nói dối, quả thực có rất nhiều người trong đội ngũ không tin tưởng vào dự án này.
Cô buồn bực nhìn về phía Cố Thầm, nói: “Hu hu, anh dâu, anh thật sự không muốn đóng phim này sao? Giờ em tự đầu tư, phải tự trả cát-xê rồi đây, nghĩ đến thù lao trên trời của Dư Mạc là thấy đau lòng…”
Nhìn dáng vẻ của cô, Cố Thầm đề nghị: "Hay là để anh đầu tư một chút?" Dù sao thì tiền tiêu vặt của Lệ tổng cũng chẳng có chỗ để xài.
Mắt Lệ Tĩnh Vi sáng lên một chút, hỏi:
“Vậy anh dâu định đầu tư bao nhiêu?”
Cố Thầm đáp: “5 triệu?”
Ánh mắt Lệ Tĩnh Vi lại tối xuống, lắc đầu: “Không được, hiệu ứng đặc biệt của loại phim này rất tốn kém, nếu em làm nhà đầu tư, phải chuẩn bị ít nhất 50 triệu. Em sẽ xem thử có thể rút tiền từ vài dự án đầu tư khác không…”
Cố Thầm suy nghĩ một chút rồi nói:“Vậy để anh hỏi anh trai em xin thêm tiền tiêu vặt.”
Lệ Tĩnh Vi lắc đầu: "Anh dâu, rất cảm ơn anh, nhưng thôi đi, để anh mở miệng xin tiền anh trai em, thật không tiện…" Tiền tiêu vặt? Có thể được bao nhiêu? Dù có thêm vài trăm nghìn cũng chỉ như muối bỏ bể.
Nhưng Cố Thầm lại thản nhiên lắc đầu: “Không sao đâu. Giờ chúng ta đi ăn tối, lát nữa tôi gọi điện cho anh trai em.”
Dù đầu bếp mới của Lệ tổng nấu ăn rất ngon, nhưng Lệ Tĩnh Vi vẫn ăn không nổi, chỉ mãi nghĩ về chuyện này.
Sau bữa tối khoảng 7 giờ, Cố Thầm lên ban công gọi cho Lệ Đình Khâm: "Lệ tổng, chào buổi sáng, anh vừa thức dậy à?" Có lẽ anh ấy đã đi tập thể dục rồi? Ở thế giới này một thời gian, bây giờ anh cũng cảm thấy tập luyện một mình khá nhàm chán.
Lệ Đình Khâm đáp: “Chào buổi tối, A Thầm. Tôi dậy được một lúc rồi.”
Có lẽ vì đã gọi hai lần trước, lần này Cố Thầm không còn ngại ngùng nữa, thậm chí còn có chút đùa giỡn: “Lệ tổng, tiền tiêu vặt của em lại không đủ nữa rồi. Hay là… tăng lên 50 triệu nhé?”
Lệ Đình Khâm đáp ngay: “Được.”
Nụ cười trên môi Cố Thầm càng sâu, cậu hỏi tiếp: "Lệ tổng, anh không hỏi tôi muốn làm gì với số tiền đó sao?" Một tháng này, tổng cộng chắc sắp lên tới 610 triệu rồi nhỉ?
Nhưng Lệ Đình Khâm chỉ nói: “A Thầm, em là bạn đời của tôi, tôi tin tưởng em.”
Cố Thầm không đùa nữa, nói thẳng: “Thực ra tôi muốn đầu tư vào phim của em gái anh. Anh cứ bảo trợ lý Trần chuyển thẳng vào tài khoản của cô ấy, tránh mất hai lần phí giao dịch.”
Lệ Đình Khâm im lặng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “A Thầm … khi nào em mới chịu nghĩ cho chính mình đây? Em không cần phải lo lắng cho Tĩnh Vi như vậy. Nó là người trưởng thành, còn lớn hơn em mấy tuổi. Em nên dùng tiền cho bản thân, thử tìm thứ gì đó mình thích…”
Cố Thầm: "…" Lệ tổng, thật ra tôi đang nghĩ cho bản thân mình đấy.
Nhưng… đúng là cậu không biết mình còn thích gì nữa, từ lâu đã không còn đam mê gì rồi…
Bỗng nhiên, Lệ Đình Khâm đề nghị: "Hay là em qua nước A đi? Chúng ta sống cùng nhau? Bên này có nhiều vị trí phù hợp với em lắm…"
Cố Thầm lập tức kéo tâm trí trở lại, vội nói: “Không đâu, Lệ tổng. Bay qua nước A lâu lắm, mà giờ tôi cũng không muốn đi làm nữa.”
Lệ Đình Khâm thở dài: “Được rồi, A Thầm, tôi tôn trọng quyết định của em.”
Bên kia, Lệ Tĩnh Vi không lâu sau đã nhận được thông báo chuyển khoản 50 triệu, lập tức sững sờ: “Ai vừa chuyển 50 triệu cho em vậy?”
Cố Thầm thản nhiên đáp: “Chắc là trợ lý Trần.”
Lệ Tĩnh Vi bỗng như hiểu ra chuyện gì đó, trừng mắt nhìn Cố Thầm, kinh ngạc thốt lên: “Anh dâu! Đây… không lẽ là tiền tiêu vặt của anh?”
Cố Thầm gật đầu: “Ừ, đầu tư cho em.”
Dù Lệ Tĩnh Vi đã rất trưởng thành, lúc này vẫn phải thốt lên kinh ngạc: “Anh dâu! Sao tiền tiêu vặt của anh lại tận 50 triệu?”