Tuy nhiên, Cố Thầm vẫn nói: “Vẫn là thôi đi.”
Vừa nói, cậu vừa tìm kiếm thông tin: “Vị Dư Mạc này mới 30 tuổi đã giành được ba giải thưởng danh giá, có vẻ là một diễn viên xuất sắc, chắc cũng xứng đáng với 5 triệu đấy? Chẳng phải có diễn viên nào đó còn nhận thù lao 2,08 triệu một ngày sao? Dư Mạc ít nhất cũng có giải thưởng chứng minh thực lực của mình.”
Bị Dư Mạc hành hạ mấy ngày, tiến độ không thể đẩy lên được, Lệ Tĩnh Vi gần như phát khóc: “Không… Anh dâu, anh không hiểu nỗi khổ của em đâu…” Diễn xuất quá đà, diễn kiểu nhân vật này cũng dễ bị lố lăng, nhân vật đó vốn là một mỹ nhân lạnh lùng, không giận mà uy!
Cố Thầm nghiêm túc đề nghị: “Vậy hay là tìm một diễn viên khác phù hợp hơn?”
“Không ai hợp hơn anh dâu đâu…”
Lệ Tĩnh Vi khoát tay, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Không phải là vì ông nội không cho chúng ta xuất đầu lộ diện đấy chứ?”
Cố Thầm vẫn giải thích giúp ông cụ, mỉm cười: “Thật sự không phải do ông cụ, chỉ là bản thân anh không có hứng thú thôi.”
Lệ Tĩnh Vi suy nghĩ một chút, mặc dù trong mắt cô, anh dâu là người phù hợp nhất với nhân vật, nhưng để anh dâu đóng phim cũng không ổn lắm. Một mặt, điều đó khiến anh dâu phải chịu áp lực từ ông nội, mặt khác, anh dâu đã bỏ tiền ra đầu tư, lại còn bắt anh ấy đóng phim, cô cũng thấy mình thật không biết xấu hổ.
Vì thế, cô thở dài nói: “Thôi được rồi, cứ tạm chấp nhận vậy, biết đâu Ảnh đế Dư lại đột nhiên khai sáng thì sao? Dù sao bây giờ anh dâu là nhà đầu tư, anh ta muốn sửa kịch bản cũng không được nữa, nhất định phải nghe em.” Ngoài anh dâu ra, tìm ai khác cũng không thể hợp hơn Dư Mạc.
Cố Thầm gật đầu: “Được, những chuyện này Tĩnh Vi cứ quyết định là được.”
Lệ Tĩnh Vi nói: “Được, cảm ơn anh dâu đã đầu tư.”
Nhưng cô vẫn không che giấu được sự mất mát trong ánh mắt. Cô nhớ đến những gì Ngô tổng nói hôm nay về vấn đề chia rẽ trong đoàn đội, nhớ đến việc các nhà đầu tư không ủng hộ, nhớ đến xu hướng các bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng bị chỉnh sửa đến biến chất trong giới điện ảnh… Cô không nhịn được mà than thở: “Haiz, anh dâu, em chỉ muốn làm một bộ phim thật tốt, sao mà khó thế chứ?”
Nhưng cô chỉ cảm thán vậy thôi, chứ không phải là kiểu người “không ăn thịt thì sao hiểu được thịt ngon”. Cô rất rõ tại sao mọi chuyện lại như vậy, mọi người đều chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.
Chính vì ai cũng thế, nên phim tệ mới tràn lan, cải biên lệch lạc trở thành điều bình thường, còn những tác phẩm chuyển thể xuất sắc lại trở thành ngoại lệ.
“Khi ông nội không ủng hộ em làm đạo diễn, mà em vẫn quyết tâm theo đuổi, đó là vì em thực sự yêu công việc này, em muốn làm ra những tác phẩm hay.”
Lệ Tĩnh Vi suy nghĩ một chút, dường như đã thông suốt hơn: “Vậy nên dù em hiểu Ngô tổng và những người khác, nhưng em không thể làm giống họ được. Ngành này cần có người có tâm huyết. Mà em thì không thiếu tiền, đây là trách nhiệm mà em có thể gánh vác.”
Chỉ là… Ảnh đế Dư à, anh cũng đâu thiếu tiền, chẳng lẽ không thể đừng tự biên tự diễn thêm đất diễn cho mình sao… Đúng là khiến người ta đau đầu.
Dù Cố Thầm đã mất đi đam mê của mình, nhưng khi thấy người khác vẫn còn giữ được ngọn lửa đó, cậu cũng cảm thấy vui vẻ, động viên: “Như vậy là tốt mà, cố lên nhé, anh và anh trai em sẽ hỗ trợ em về mặt tài chính.”
Lệ Tĩnh Vi: “Được QAQ, cảm ơn anh dâu.”
Vì trời đã muộn, tối nay Lệ Tĩnh Vi nghỉ lại ở phòng khách của biệt thự, cả hai người cũng về phòng của mình.
Nhưng khi trở về phòng khách, Lệ Tĩnh Vi vẫn đang vất vả trao đổi với Lương Lộ.
Bên phía Dư Mạc vẫn chưa từ bỏ ý định sửa kịch bản, thậm chí còn gửi cho cô bản đề xuất chỉnh sửa kịch bản ban đầu.
Lệ Tĩnh Vi vừa xem, suýt nữa thì tối sầm mặt mũi. Cái gọi là “nam chính trung tâm” của anh ta chính là cướp sạch những phân cảnh ấn tượng của nam nữ chính, chuyển toàn bộ tình tiết quan trọng sang cho nhân vật Tiên Tôn, biến nam nữ chính thành nhân vật phụ mờ nhạt. Mà chẳng lẽ họ không nghĩ xem những tình tiết này có phù hợp với tính cách của Tiên Tôn không? Nhưng trong giới giải trí hiện tại, đây cũng không phải chuyện hiếm gặp, phim có nhiều tuyến nhân vật bị biến thành phim xoay quanh một nam chính duy nhất, phim tình cảm cũng biến thành phim về một nam chính, thậm chí cả phim nữ cường cũng bị xoay chuyển theo hướng đó.
Lệ Tĩnh Vi lập tức gọi điện thoại lại: “Chị Lộ, chị chưa nghe tin sao? Ngô tổng và họ đã quyết định rút vốn rồi, nên bây giờ bộ phim này do tôi toàn quyền đầu tư. Chuyện chỉnh sửa kịch bản chị không cần nghĩ đến nữa, chỉ phiền Dư tiên sinh hãy tập trung nghiên cứu kịch bản, diễn thật tốt ba phân đoạn của mình là được.”
Lương Lộ khó chịu nói: “Tiểu thư Lệ, tôi nói cô có biết phân biệt tốt xấu không vậy? Dư tiên sinh nhận 5 triệu cát-xê, còn sẵn sàng diễn thêm vài cảnh giúp cô, cô nghĩ chúng tôi đang hại cô sao? Cố tình chống đối cô à? Cuối cùng thì ai mới là người gánh doanh thu phòng vé, cô không biết sao? Cô nghĩ hai diễn viên mới đó có thể đảm bảo doanh thu được à?”
Lệ Tĩnh Vi nói: “Không có ý đó, với tư cách đạo diễn, tôi chỉ muốn làm theo ý mình. Hơn nữa, chị Lộ à, chị cũng đừng nói cao thượng quá, bây giờ tác phẩm đang hot, chuyện diễn viên lợi dụng nhân vật để tăng đất diễn chẳng lẽ còn ít sao?”
Lương Lộ cười lạnh: “Được thôi, cả đoàn phim này đều đang theo hầu hạ đại tiểu thư cô phải không? Bây giờ cô đã toàn quyền đầu tư, vậy cô cứ một mình mà chơi đi. Tự mà lo liệu.”
Lệ Tĩnh Vi lạnh lùng nói: “Nhớ sắp xếp đến sớm để bàn chuyện huỷ hợp đồng.”
Cô dứt khoát cúp máy, nhún vai. Được thôi, tuyển lại diễn viên mới, còn tiết kiệm được một khoản nữa.
Mà một nhân vật nổi bật như vậy lại bị gây chuyện đến mức phải hủy hợp đồng, phía studio của Dư Mạc cũng không thể không để lộ chút tin tức ra ngoài.
[Nghe nói một diễn viên họ D từng đạt ba giải vàng sắp hủy hợp đồng với đoàn phim của một đạo diễn trẻ…]
[Cậu chỉ còn thiếu điều nói thẳng tên Dư Mạc ra nữa thôi.]
[Hả??? Tôi rất mong chờ thầy Dư vào vai Tạ Tĩnh Uyên! Hơn nữa, thầy ấy còn là người được bình chọn cao nhất cho vai này mà! Sao lại đột ngột hủy hợp đồng vậy?]
[??? Tôi đã làm rất nhiều video cắt ghép của thầy Dư trên một nền tảng nào đó, giờ cậu bảo tôi rằng thầy ấy không diễn nữa? Sụp đổ luôn!!!]
[Rốt cuộc là vì lý do gì? Đoàn phim điên rồi hay ekip của thầy Dư điên rồi? Một vai hay như vậy mà lại không diễn???]
[Bạn tôi làm việc trong đoàn phim nói rằng do vị đạo diễn trẻ đó quá kém… thích dùng diễn viên mới, lại nhất quyết bắt người khác phải nghe lời mình. Mọi người cũng biết diễn xuất của thầy Dư rồi đó, làm sao có thể không áp đảo diễn viên mới được? Kết quả là nữ đạo diễn kia cứ luôn gây khó dễ cho thầy Dư, bắt thầy ấy phải kìm lại diễn xuất để phù hợp với trình độ của diễn viên mới. Thầy Dư rất thích diễn xuất hết mình, cậu nói xem, làm vậy có tức không?]
[Cái gì mà đạo diễn trẻ chứ? Không phải nói cô ta là tiểu thư nhà giàu vào giới giải trí để chơi sao? Mấy giải thưởng dành cho đạo diễn mới mà cô ta nhận được trước đây, chắc cũng là do gia đình bỏ tiền ra vận động mà có thôi. Một nữ đạo diễn mới hơn hai mươi tuổi thì có trình độ gì chứ?]
[Diễn xuất của thầy Dư mạnh mẽ như vậy, không để cho diễn viên mới học theo thì thôi, lại còn bắt thầy ấy phải hạ thấp trình độ xuống ngang với cái đoàn phim rác rưởi đó, đúng là cười chết mất. Đạo diễn này cũng quá kém rồi, không có năng lực thì đừng làm đạo diễn nữa có được không?]
[Nghe nói thầy Dư rất chuyên nghiệp, ở phim trường bị tiểu thư đó mắng không biết bao nhiêu lần mà vẫn kiên trì quay lại từng cảnh một…]
Một fan nguyên tác yếu ớt lên tiếng: [Nói thật lòng… tôi thấy Dư Mạc cũng không hợp với vai Tạ Tĩnh Uyên lắm… Tôi còn không biết lúc đầu ai đã bầu chọn cho thầy ấy nữa…]
Nhưng ngay lập tức bị fan của Dư Mạc mắng lại: [Fan nguyên tác đừng có bám fame thầy Dư nữa, truyện mạng của mấy người mà không có thầy Dư tham gia thì tôi còn chẳng biết Tạ Tĩnh Uyên là ai ấy.]
[Ai bảo fan nguyên tác mấy người bầu cho thầy Dư? Bọn tôi còn không muốn thầy ấy vào cái đoàn phim này chịu khổ đâu.]
Không thể cãi lại, fan nguyên tác đành dồn hết tức giận lên Lệ Tĩnh Vi: [Không hiểu nổi nhà đầu tư nghĩ gì mà lại mời một tiểu thư con nhà giàu vào làm đạo diễn?]
[Tiểu thư này ở phim trường phát bệnh công chúa, đuổi thầy Dư đi rồi thì ai diễn đây? Trong giới còn ai phù hợp hơn thầy ấy không?]
[Có thể đổi đạo diễn đi mà giữ lại thầy Dư không? Tôi thực sự không muốn xem một bộ phim cổ trang toàn trai xấu đâu, hu hu hu…]
[Hu hu hu tiểu thư, nếu cô không tìm được một diễn viên còn đẹp hơn để đóng vai Tạ Tĩnh Uyên, tôi sẽ làm anti-fan của cô cả đời đấy!]
Về kết quả cuối cùng của vụ hủy hợp đồng, mặc dù Lương Lộ không cố ý đẩy mạnh chuyện này, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta lại cảm thấy khá hài lòng. Một mặt, điều này tạo ra hiệu ứng khiến fan tiếc nuối; mặt khác, vì mỗi fan nguyên tác đều có cách hiểu riêng về nhân vật, nên dù có diễn cũng sẽ có người không hài lòng. Còn không diễn, thì ngay cả fan nguyên tác cũng cảm thấy Dư Mạc là "ánh trăng sáng" trong lòng họ, rốt cuộc, thứ không thể có được mới là thứ tốt nhất. Vậy cứ để tiểu thư kia tự chơi một mình đi.
Lệ Tĩnh Vi cả đêm mất ngủ, nằm trong phòng khách suy nghĩ về vấn đề diễn viên. Sáng hôm sau, vừa thức dậy, trợ lý đã gửi cho cô hướng đi của dư luận tối qua, khiến cô nhíu chặt mày.
Phim trường đông người, tin tức bị lộ ra ngoài cũng không có gì lạ, nhưng đối phương rõ ràng đang đứng trên lập trường của Dư Mạc để nói chuyện, lại còn cố ý bóp méo sự thật. Chỉ là, không biết phía sau có bàn tay của Lương Lộ hay không.
Cô lập tức sai trợ lý điều tra và xử lý vụ việc, đồng thời liên hệ với Lương Lộ để nhanh chóng đưa ra thông báo giải thích rằng hai bên đã huỷ hợp đồng trong hòa bình. Dù Lương Lộ có suy nghĩ gì trong lòng thì ít nhất trên bề mặt vẫn phải duy trì thái độ hợp tác, “hợp tác vui vẻ, chia tay trong hòa bình.”
Nhưng chuyện thông báo là một chuyện, còn fan của Dư Mạc và fan nguyên tác có tin hay không lại là chuyện khác.
Vậy nên lúc này, điều cô nghĩ đến nhiều nhất vẫn là tìm một diễn viên phù hợp nhất để thay thế Dư Mạc trong vai Tiên Tôn Tạ Tĩnh Uyên. Nếu không có một diễn viên đủ sức thuyết phục, thì dù có giải thích thế nào, mọi người cũng không tin, và cô vẫn sẽ bị chỉ trích.
Trong lúc ăn sáng, Lệ Tĩnh Vi ngồi đối diện với Cố Thầm, nhìn cậu mà lòng đau như cắt. Trời ơi trời ơi… một người đẹp như tiên như anh dâu cô đang ở ngay trước mặt, mà lại không thể diễn…
Cô vô thức nuốt xuống miếng cháo nhạt nhẽo, nói: “Anh dâu, cho em một cơ hội nữa đi… thật sự không muốn thử sao? Vị ảnh đế họ Dư kia đã rút khỏi đoàn rồi… Em thật sự không tìm được ai phù hợp hơn nữa… Nếu anh không diễn, em sẽ hối tiếc cả đời mất…”
Cố Thầm dịu dàng hỏi lại: “Vị thầy Dư đó rút khỏi đoàn nhanh vậy à?”
"Đúng vậy…"
Lệ Tĩnh Vi nghe giọng điệu ôn hòa của Cố Thầm, bỗng có cảm giác như đang đối diện với trưởng bối, vô thức mang theo giọng điệu làm nũng và cầu xin: “Hu hu hu anh dâu, em phải làm sao bây giờ… Em cảm giác em thật sự không tìm được ai hợp hơn nữa… Hay là anh giúp em một chút đi, chỉ quay trong ba ngày thôi, chỉ là vai khách mời nhỏ thôi, rất nhanh mà!”
Chuyện bị mắng trên mạng, cô thực sự có chút buồn… Nếu không tìm được diễn viên còn thuyết phục hơn Dư Mạc, cô sẽ còn bị chê cười không biết đến bao giờ…
Thấy cô sắp khóc, Cố Thầm hỏi: "Chắc chắn chỉ quay ba ngày chứ?" Dù sao đoàn phim đóng quân trên núi lâu như vậy, người đến người đi cũng ảnh hưởng đến việc cậu lên núi rèn luyện sức khoẻ.
Mắt Lệ Tĩnh Vi sáng lên, chắp tay khẩn cầu: “Thật đó! Anh dâu tin em đi! Cầu xin anh, cứu em với…”
Cố Thầm thở dài: “Được rồi, nhưng chỉ là vai khách mời thôi, không được tiết lộ thân phận của anh.”
Lệ Tĩnh Vi lập tức nhảy dựng lên, kích động hét to: “A!!! Anh dâu, em yêu anh! Cảm ơn anh dâu!!!”
Mọi người trong đoàn phim giấu mặt: “….”
Đạo diễn Lệ chúng tôi biết cô đã muốn lên sân khấu diễn từ lâu rồi, nhưng thật sự không cần phải khoa trương như vậy đâu… Làm thế này chúng tôi ngại không dám nhận quen cô luôn đó…
Thế nhưng, khi họ nhìn rõ gương mặt của Cố Thầm: “!!!”
Trời ơi! Đạo diễn Lệ thực sự đã mời được thần tiên hạ phàm rồi sao!!! Đây là diễn viên thần thánh được khai quật từ đâu vậy!!!
Cố Thầm, người cứ nghĩ mình chỉ đến để đóng vai khách mời: "…” Thật sự không cần phản ứng như vậy đâu, thật đấy.
___