Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 44

Tùy tiện thu dọn vài bộ quần áo, Cố Thầm lên xe của Lệ Gia Thụ.

Lệ Gia Thụ ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn về phía Cố Thầm đang ngồi ở hàng ghế sau. Chỉ thấy Cố Thầm vẫn mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, thoải mái, nhưng khí chất bình thản, ung dung của cậu lại khiến Lệ Gia Thụ có cảm giác mình giống như thư ký riêng của anh dâu.

Không đúng, thư ký riêng ít nhất cũng là một quản lý cấp cao, quá tinh anh rồi. Mình chỉ có thể xem như một trợ lý ngốc nghếch mà thôi.

Cậu ta mở miệng hỏi: "Anh dâu, bây giờ chúng ta đi thẳng đến công ty sao? Anh đã ăn tối chưa?" Hiện tại trời đã tối đen.

Cố Thầm thản nhiên đáp: “Đến nhà cậu.”

Lệ Gia Thụ ngập ngừng: “Hả? Chẳng phải chúng ta đi làm thêm sao?”

Cố Thầm nói: “Làm, nhưng làm ở nhà cậu. Làm xong thì có thể ngủ luôn.”

Lệ Gia Thụ lại tiếp tục: “Hả? Tối nay chúng ta còn có thời gian ngủ sao?”

Cố Thầm đáp: “Đúng vậy, cố gắng ngủ trước 10 giờ rưỡi.”

Lệ Gia Thụ nhìn đồng hồ: "..." Bây giờ đã hơn 7 giờ, đường đi mất một tiếng, nghĩa là hôm nay chỉ còn hai tiếng làm thêm…

Cố Thầm bổ sung: “Để tránh lãng phí thời gian, tôi khuyên cậu gọi trợ lý mang tài liệu đến trước.”

Lệ Gia Thụ vội lấy điện thoại ra: "Được, được, em sắp xếp ngay!" Nghe Cố Thầm mở miệng căn dặn, cậu ta cảm thấy mình đúng là một trợ lý tổng giám đốc vụng về, phải để sếp nhắc nhở mới nhớ ra. Phải lập tức vào trạng thái làm việc, phục vụ thật tốt Cố tổng!

Sau khi gọi điện xong, Cố Thầm nói: “Gia Thụ, nói trước nhé, tôi chỉ giúp cậu trong ba ngày này thôi, và không được để lộ thân phận của tôi với bên ngoài.”

Lệ Gia Thụ gật đầu cam đoan: “Anh dâu yên tâm, em hiểu mà!”

Cho đến bây giờ, anh dâu đã ra tay giúp giải quyết không ít vấn đề, thậm chí còn giải được cả bài toán học thuật. Thật ra Lệ Gia Thụ không thực sự nghĩ rằng Cố Thầm có "ma thuật" siêu nhiên gì. "Ma thuật" chỉ là cách nói đùa của cậu ta, nhưng cậu ta thực sự cảm thấy Cố Thầm có rất nhiều năng lực, còn có những câu chuyện không ai biết đến.

Chỉ là, vì anh dâu luôn giữ kín, cậu ta cũng làm bộ không biết gì. Nếu anh dâu không muốn tiết lộ, vậy cứ phối hợp với anh ấy thôi.

Một giờ sau, họ đến nơi Lệ Gia Thụ ở khi đi làm. Lệ Gia Thụ với tư cách một trợ lý tận tụy, lập tức bước lên giúp xách hành lý, nói: “Cố tổng, mời đi lối này.”

"..." Cố Thầm liếc cậu ta một cái, không nói gì thêm, chỉ theo cậu ta lên lầu.

Vừa bước vào căn hộ của Lệ Gia Thụ, bàn ăn trong phòng bếp đã chất đầy tài liệu như một ngọn núi nhỏ.

Nhưng Cố Thầm không vội ngồi xuống xem ngay mà thoải mái ngồi lên ghế sô pha, chờ Lệ Gia Thụ mang hành lý vào phòng khách. Sau đó anh nói: “Gia Thụ, trước tiên hãy tóm tắt tình hình cơ bản đi.”

Lệ Gia Thụ lúc này thực sự có cảm giác đang báo cáo công việc với cấp trên. Cậu ta ngồi xuống ghế bên cạnh, hơi căng thẳng, nói: “À... anh dâu...”

Nhìn ánh mắt của Cố Thầm, Lệ Gia Thụ lập tức đổi giọng: "Cố tổng, chuyện là thế này..." Càng nói, cậu ta càng cảm thấy kỹ năng báo cáo của mình quá kém…

Nghe xong, Cố Thầm không bình luận gì, chỉ khẽ "ừm" một tiếng, rồi giơ tay nói: “Mang tài liệu giới thiệu cơ bản của các công ty kia qua đây.”

Lệ Gia Thụ lập tức ôm đến hơn hai mươi tệp tài liệu, chồng lên gần cao bằng người, cảm thán: “Anh dâu, đừng nói hai tiếng, cả một ngày cũng chỉ đủ xem hết đống tài liệu cơ bản này, còn có những tài liệu chi tiết hơn nữa kìa.”

Cố Thầm tùy ý mở một hộp, nói: “Không cần thiết.”

Mỗi quyển tài liệu cậu chỉ xem qua phần giới thiệu chính, lật vài trang rồi chuyển sang quyển tiếp theo. Chưa đầy nửa tiếng, cậu đã "xem hết" hơn hai mươi tệp. 

Sau đó, cậu lại nói: “Tài liệu liên quan đến cáo buộc cậu bị tố cáo đâu?”

Lệ Gia Thụ lại ôm thêm một chồng cao ngang nửa người, thở dài: “Anh dâu không biết đâu, hễ bị tố cáo là công ty em phải làm một đống báo cáo chỉnh đốn...”

Cố Thầm nói: “Xem báo cáo chỉnh đốn của cậu là đủ.”

Ngoại trừ các tài liệu và phụ lục liên quan, mỗi lần báo cáo chỉnh đốn chỉ dài vài trang. Chưa đầy nửa tiếng, Cố Thầm lại "xem hết".

Dù nhìn qua trông có vẻ cậu chỉ lật dở sơ sơ, nhưng Lệ Gia Thụ vẫn cảm thấy có gì đó kỳ diệu, bèn hỏi: "Anh dâu, anh nhìn ra điều gì chưa?" Đã 9 giờ rưỡi rồi.

Cố Thầm đặt tài liệu xuống, điềm nhiên nói: “Nhìn ra công ty cậu thực sự có tiêu chuẩn cao nhất nhì trong thành phố.”

Lệ Gia Thụ gật đầu đồng tình: “Đương nhiên là cao nhất rồi! Không có lý nào tôi lại trúng thầu mà không có lý do chính đáng.”

"Vậy thì." 

Cố Thầm nói: “Cứ chỉnh đốn lại theo yêu cầu, ngày mai nộp báo cáo chỉnh đốn, thái độ thành khẩn một chút.”

“Nhân tiện, hãy đề nghị với bên A của cậu rằng có thể tổ chức một đợt thanh tra chuyên đề về bảo vệ môi trường tại thành phố H, thúc đẩy nâng cấp tiêu chuẩn xử lý rác thải của thành phố. Cứ lấy công ty của cậu làm hình mẫu đi.”

Chỉ với một câu nói, Cố Thầm đã vạch ra một kế hoạch đầy đủ. Lệ Gia Thụ mất vài giây mới tiêu hóa hết ý trong đó, rồi hỏi: “Anh dâu, nhưng chính quyền có nghe lời em không? Hơn nữa, nếu biến công ty mình thành hình mẫu, chẳng phải sẽ càng phiền phức hơn sao?”

Cố Thầm nâng tách sứ lên, đứng dậy: “Có quá nhiều đơn tố cáo như vậy, cậu nghĩ bên A của cậu không phải viết báo cáo giải trình, làm công văn báo cáo lên cấp trên à? Rất có khả năng họ cũng đang phải tăng ca cùng cậu đấy.”

“Bọn họ cũng cần có việc để làm.”

Hình như Lệ Gia Thụ đã hiểu ra đôi chút. Công ty cậu ta là doanh nghiệp được chính quyền chọn làm đơn vị nhượng quyền đặc biệt, những công ty khác cứ liên tục tố cáo cậu ta, chẳng phải cũng là đang vả vào mặt chính quyền hay sao?

Còn về chuyện trở thành hình mẫu? Bây giờ cậu ta đã bị tố cáo đến mức thủng lỗ chỗ rồi, đã có quá nhiều người chú ý đến, còn sợ cái danh "hình mẫu" nữa sao? Công ty cậu ta vốn không có vấn đề lớn, còn những doanh nghiệp khác, trình độ chênh lệch thế nào, có theo kịp tiêu chuẩn này không thì lại là chuyện khác.

Lệ Gia Thụ ngẫm nghĩ một chút rồi tán thưởng: “A, anh dâu, anh thật sự...”

Cố Thầm nâng tách trà đi vào phòng khách, thản nhiên nói: “Được rồi, tôi đi ngủ đây…”

Nụ cười của Lệ Gia Thụ còn chưa kịp nở hết, lập tức nghẹn lại, anh dâu chỉ mới làm việc hơn một tiếng mà đã muốn cải cách văn hóa làm thêm giờ rồi sao!

Nhưng dù sao thì cậu ta cũng là ông chủ, vẫn phải tiếp tục làm việc. Lệ Gia Thụ thở dài, ngồi xuống xem tài liệu tiếp. Cố lên!

Sáng hôm sau, Lệ Gia Thụ hẹn gặp đại diện bên A, mang theo báo cáo chỉnh sửa và đi thẳng đến phòng họp.

Sau khi báo cáo lại các vấn đề tồn đọng, Lệ Gia Thụ đưa ra những đề xuất như lời Cố Thầm nói. Không ngờ bên A lại rất nghiêm túc tiếp nhận!

Họ thậm chí còn rất tán thưởng thái độ chủ động nhận trách nhiệm, không ngại kiểm tra của cậu ta. Dù sao thì việc công ty Hoàn Vũ bị tố cáo cũng là một dạng thách thức đến uy tín của chính quyền.

Mặt khác, chính quyền chọn Hoàn Vũ là vì họ muốn thúc đẩy tiêu chuẩn cao trong ngành xử lý môi trường. Những doanh nghiệp khác gây khó dễ, về bản chất là đang chống đối chính sách. Sự việc bị báo cáo lên quá nhiều, họ cũng phải trình lên cấp trên, viết báo cáo giải trình. Giờ thì đến lúc làm cho những doanh nghiệp đó bận rộn rồi.

Khi chiến dịch thanh tra chuyên đề bắt đầu, các doanh nghiệp khác lập tức rơi vào cảnh tự kiểm tra, hoặc cuống cuồng che giấu vấn đề. Đội kiểm tra còn yêu cầu họ lấy Hoàn Vũ làm tiêu chuẩn đối chiếu, một chuyện không thể thực hiện ngay lập tức! Thế là, họ chẳng còn thời gian mà đối đầu với Lệ Gia Thụ nữa.

Lệ Gia Thụ cảm thấy lượng công việc của mình giảm đi đáng kể. Đây chính là bước đầu tiên trong “ma thuật” của anh dâu - “tìm đồng minh”!

Ngày thứ hai, Cố Thầm vẫn duy trì nếp sinh hoạt, tập thể dục, ăn sáng thong thả, sau đó mới từ tốn xem tài liệu.

Lệ Gia Thụ thì nóng ruột: “Rồi sao nữa anh dâu? Mấy tập đoàn lớn kia vẫn còn cầm cự, họ bắt đầu đến thương lượng với em rồi…”

Cố Thầm mỉm cười: “Lại có chuyện tốt vậy sao?”

Ngón tay cậu gõ nhẹ lên bản đồ phân bố doanh nghiệp trong thành phố H: “Lần lượt gặp Thông Hải, Nghệ Khang, Chính Minh, GH, Phong Đạt. Không cần che giấu hành tung của cậu, cứ công khai đi gặp họ. Mỗi cuộc đàm phán kéo dài ít nhất một tiếng, nhưng đừng đồng ý bất cứ điều kiện nào.”

Lệ Gia Thụ rất quen thuộc với quy mô, phạm vi kinh doanh của các doanh nghiệp này. Thông Hải, Nghệ Khang, Chính Minh đang cạnh tranh khốc liệt tại khu A, còn GH và Phong Đạt lại đối đầu nhau ở khu công nghệ cao.

Vì họ đều là những tập đoàn mạnh và đáp ứng tiêu chuẩn mới, không ngoài dự đoán, ít nhất hai trong số họ sẽ bị Hoàn Vũ thâu tóm. Năm chọn hai, nếu khéo léo kíc.h thíc.h mâu thuẫn giữa họ, không sớm thì muộn cũng sẽ có một trận nội chiến.

Thì ra đây chính là bước thứ hai trong “ma thuật” của anh dâu - “chia rẽ đối thủ”!

Hôm đó, Lệ Gia Thụ liên tiếp tham gia năm cuộc họp, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Đấu trí với những đối thủ này khiến cậu ta nói đến khô cả miệng, nhưng càng về sau, thái độ của các doanh nghiệp cậu ta gặp lại càng tốt hơn, ai cũng sợ đối thủ của mình đạt thỏa thuận trước sao?

Buổi tối về nhà, Cố Thầm không hề đọc thêm tài liệu mà hỏi thẳng: “Phương án của cậu làm đến đâu rồi?”

Lệ Gia Thụ đáp: “Đã có nhiều phiên bản khác nhau, đều dựa trên đánh giá thị trường sơ bộ. Nhưng vấn đề chính là chẳng có công ty nào chịu chấp nhận.”

Cố Thầm lướt qua bản kế hoạch, thấy khung sườn đã đầy đủ, bèn nói: “Được rồi, cứ dùng bản này. Bên A chỉ cần thấy cậu đang làm việc là đủ. Nhưng phải xác định rõ tinh thần cốt lõi: doanh nghiệp nào được sáp nhập sẽ do Hoàn Vũ lựa chọn, còn doanh nghiệp nào rút lui sẽ được công ty đánh giá độc lập thẩm định giá trị.”

“Còn những doanh nghiệp lạc hậu, chưa kịp nâng cấp công nghệ…” 

Cố Thầm chỉ tay lên bản đồ, khoanh tròn hơn mười công ty: “Cho họ hai năm. Khi thành phố H áp dụng tiêu chuẩn mới, bao nhiêu doanh nghiệp bị đào thải thì cứ để thị trường quyết định. Nếu họ có đến tìm cậu, cậu cũng không cần quan tâm? giờ người cần lo lắng là họ, không phải cậu.”

Lệ Gia Thụ nhìn danh sách các công ty bị loại, bỗng cảm thấy mình đúng là ngốc. Hóa ra lần trước trong “chợ trời”, ít nhất có mười “bà cô” mà cậu ta hoàn toàn không cần để ý đến.

Cố Thầm đặt bút xuống, nhấp một ngụm trà: “Xong rồi. Ngày mai cậu đi khảo sát một số công ty thẩm định tài sản. Chắc hẳn các doanh nghiệp khác cũng đang lo lắng không biết ai sẽ là bên định giá cho họ.”

Lệ Gia Thụ lập tức giác ngộ, đây chính là bước thứ ba trong “ma thuật” của anh dâu - “chuyển hướng mâu thuẫn”!

Cố Thầm thản nhiên nói: “Có lẽ mai không cần làm thêm giờ nữa.”

Lệ Gia Thụ cảm thán nhìn anh dâu vẫn giữ nguyên phong thái ung dung. Cậu ta than khóc: “Nhưng em vẫn phải tăng ca mà, anh dâu!”

Cố Thầm: “Ừm, vậy cố lên.”

Lệ Gia Thụ nói: “Ngày kia là vòng đàm phán thứ hai rồi, ngày mai anh dâu có thể xem lại tài liệu một chút, chúng ta chuẩn bị thật kỹ, đến lúc đó trên bàn đàm phán hạ gục bọn họ không còn manh giáp.”

Cố Thầm vẫn bình tĩnh đáp: “Ừ, được thôi.”

Chớp mắt đã đến ngày hẹn. Sáng sớm, Lệ Gia Thụ đã ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest sang trọng, nhưng khi nhìn thấy Cố Thầm vẫn mặc bộ đồ ở nhà bằng lụa, cậu ta không khỏi thắc mắc: “Anh dâu, anh vẫn chưa thay đồ sao? Nhanh mặc vest vào đi, đảm bảo khí thế áp đảo!”

Cố Thầm thản nhiên nói: “Cậu là ông chủ, tôi chỉ là trợ lý của cậu, chắc không có quy định bắt buộc tôi phải mặc đồ công sở đâu nhỉ?”

Lệ Gia Thụ cảm thấy nhận thức của mình có chút lung lay. Khí chất, phong thái của anh dâu thế này mà lại chỉ là trợ lý? Nếu bản thân mặc vest, còn anh dâu mặc đồ thoải mái thế kia, chẳng khác nào cậu ta bị dìm thành một nhân viên bán bảo hiểm.

Lệ Gia Thụ lập tức phản đối: “Không được không được! Hôm nay anh dâu phải là nhân vật chính, em chỉ là trợ lý nhỏ bé của anh thôi!”

Cậu nhanh chóng gọi trợ lý đến: “Mau đi mua một bộ vest theo số đo của Cố tổng!”

Cố Thầm lắc đầu: “Tôi có chứng sạch sẽ, quần áo chưa giặt thì thôi bỏ đi…”

Lệ Gia Thụ nhíu mày. Giờ đi mua vẫn còn sớm, nhưng mua xong rồi giặt, sấy khô, ủi thẳng thì chắc chắn không kịp.

Cậu ta suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Anh dâu, hay anh mặc tạm đồ của em trước đi? Em có nhiều lắm, dù hơi chật một chút nhưng vẫn có thể tạm mặc được.”

Cố Thầm lại thản nhiên nói: “Gia Thụ, tôi không mặc đồ của người khác đâu.”

Lệ Gia Thụ vò đầu bứt tai. Đúng là bảo anh dâu mặc đồ của mình thì có hơi kỳ quặc, hơn nữa cũng chẳng hợp với khí chất của anh dâu. Đây là đi bàn chuyện làm ăn, phải đường hoàng một chút, mặc một bộ vest không vừa vặn thì quá mất phong độ! Cũng trách cậu ta, không chuẩn bị sẵn một bộ vest cao cấp từ trước.

Đang trăn trở, bỗng nhiên Lệ Gia Thụ sực nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi! Anh dâu, chờ em một chút!”

“Khoan đã…” Cố Thầm còn chưa kịp ngăn lại.

“Để em tìm xem!” Lệ Gia Thụ chạy vào phòng, rất nhanh sau đó lấy ra một bộ vest được bảo quản cẩn thận, sạch sẽ ngay ngắn treo trên mắc áo.

Cố Thầm nhìn thoáng qua, vừa định từ chối thì bất chợt khựng lại. Bộ vest mang phong cách rõ ràng của Lệ Đình Khâm… Là của Lệ tổng?

“Hả? Đây là đồ của anh trai em mà?” 

Lệ Gia Thụ ngây thơ nói: “Anh dâu với anh ấy còn ngủ chung một giường rồi, sao lại còn kén chọn chuyện này nữa?”

Cố Thầm thầm nghĩ, mình và Lệ Đình Khâm còn chưa từng ngủ chung đâu, nhưng cũng chẳng muốn giải thích với cậu em trai này.

Anh thở dài: “Thôi được rồi, không còn thời gian nữa, mặc vào rồi đi thôi.” Dù sao ngày nào cũng đã ngủ trên giường của Lệ tổng, chẳng lẽ ngay cả bộ đồ cũng không dám mặc, vậy chẳng phải quá kiểu cách sao?

Lệ Gia Thụ: “...?” Chuyện gì khiến anh dâu thay đổi nhanh vậy?

Cố Thầm mặc bộ vest của Lệ Đình Khâm vào, Lệ Gia Thụ lập tức cảm thấy như bị nghẹt thở trong giây lát. Khí thế của anh dâu vốn đã mạnh, giờ lại cộng thêm hiệu ứng PTSD từ đồ của anh trai cậu, đúng là trạng thái nhân đôi buff, đứng đó thôi cũng toát ra phong thái của một đại lão thương trường.

Cố Thầm nhìn mình trong gương, cảm thấy vẫn hơi giống bản thân quá, bèn hỏi: “Có phụ kiện nào không?”

Lệ Gia Thụ lục tìm trong phòng, lấy ra một chiếc kính gọng vàng: “Anh dâu, cái này em chưa từng đeo, kính không độ.” Trước đây cậu ta từng mơ tưởng mình sẽ trở thành tinh anh thương giới, mua đủ loại phụ kiện. Kết quả là chỉ đeo thử một chiếc rồi nhận ra mình hợp với hình tượng “trai ngố” hơn, còn lại đều xếp xó. Thôi thì đem ra dùng luôn.

Cố Thầm đeo kính vào, Lệ Gia Thụ lập tức trầm trồ, đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này! Đây là kiểu "học giả gian xảo" thượng thừa!

Lệ Gia Thụ tiếp tục đưa đồng hồ và khuy măng sét: “Trước đây anh trai em ở đây vài ngày, mấy thứ này đều là đồ anh ấy để quên.”

Cuối cùng, Cố Thầm cũng hoàn thành một set đồ hoàn chỉnh. Lệ Gia Thụ hít sâu một hơi, đúng là khí thế đã đủ để san bằng bàn đàm phán rồi!

Lệ Gia Thụ chọn chiếc xe cao cấp nhất của mình, còn chủ động ngồi ghế phụ. Khi đến bãi đỗ xe dưới tòa nhà tổ chức đàm phán, cậu ta đích thân xuống xe mở cửa, cung kính nói: “Cố tổng, mời.”

Cậu xách tài liệu, trợ lý mang laptop, một trái một phải đi theo sau Cố Thầm.

Trên đường, những giám đốc của các công ty khác đang đến dần, khi nhìn thấy đoàn người của Cố Thầm, họ không khỏi nhíu mày bàn tán: “Đây là chuyên gia đàm phán mà Hoàn Vũ mới mời về? Nhìn có vẻ không tầm thường nhỉ?”

“Vậy là mấy ngày qua Hoàn Vũ bày ra hàng loạt động thái lớn như vậy, đều do người này đứng sau sao?”

Do Cố Thầm từ nhỏ đã sống trong trường nội trú, chưa từng xuất hiện trong các sự kiện của nhà họ Cố hay nhà họ Thích, nên trong giới kinh doanh không ai nhận ra cậu. Hiện tại, tất cả chỉ xem cậu như một gương mặt xa lạ nhưng đầy khí thế, nghĩ rằng đây là một chuyên gia mà Lệ Gia Thụ mời về.

Khi đoàn của Cố Thầm bước vào hội trường và ngồi xuống vị trí của Hoàn Vũ, cả khán phòng bỗng chốc im phăng phắc. Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cậu, biểu cảm mỗi người một khác.

Lệ Gia Thụ: “...?” Chợ rau đâu? Chợ rau đâu? Lần trước các người không phải như thế này! Sao vừa thấy anh dâu, ai cũng im re hết vậy?

___

Bình Luận (0)
Comment