Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 43

Sau khi tốt nghiệp và vào nhà họ Cố để rèn luyện, Cố Hằng được Cố Trọng Mậu sắp xếp phụ trách mảng nhà máy hóa chất. Tuy nhiên, do quốc gia ngày càng coi trọng bảo vệ môi trường sinh thái và phát triển kinh tế cũng phải chú ý đến hiệu quả sinh thái, ngành công nghiệp hóa chất của nhà họ Cố mỗi năm một sa sút.

Ví dụ như chất thải của nhà máy, trước đây có thể tự xử lý sơ bộ rồi thải ra ngoài, nhưng hiện tại, với tiêu chuẩn thải ngày càng khắt khe, chi phí xử lý chất thải vô hại cũng tăng cao. Tự xử lý thì tốn kém, nên hiện tại Cố Hằng đang vất vả tìm một công ty chuyên xử lý rác thải vô hại.

Hắn tìm đến Lệ Gia Thụ trước, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Các công ty khác mà hắn hỏi giá cũng báo ra mức không lý tưởng.

Trong quá trình hỏi giá, khi trò chuyện với một giám đốc của công ty xử lý rác thải, vị Vương tổng này thở dài: “Giờ tiêu chuẩn cao hơn, thanh tra môi trường giám sát chặt chẽ, làm ăn thật chẳng dễ dàng… Hơn nữa, hôm qua mở thầu, quyền kinh doanh độc quyền rơi vào tay Môi Trường Hoàn Vũ rồi. Trong giai đoạn chuyển tiếp hai năm, chúng tôi cũng phải dần rút khỏi thị trường thành phố H.”

Cố Hằng giật mình: “Cái gì?! Hôm qua Môi Trường Hoàn Vũ trúng thầu sao?” Đó chẳng phải là công ty môi trường của Lệ Gia Thụ ư? Hắ. mải lo chuyện nhà máy hóa chất, căn bản không nghĩ đến việc Lệ Gia Thụ có thể trúng thầu, nên cũng chẳng để ý kết quả đấu thầu. Vậy mà bây giờ Vương tổng lại nói Lệ Gia Thụ đã thắng thầu?! Sao có thể chứ?!

Thấy phản ứng của Cố Hằng quá lớn, Vương tổng hỏi: “Có chuyện gì sao?” Thật ra hôm qua ông ta cũng xem phần trình bày của Môi Trường Hoàn Vũ. Dù là một công ty khá mới, nhưng công nghệ xử lý rác vô hại và tái chế tài nguyên của họ thật sự vượt xa các đối thủ.

Cố Hằng cảm thấy không cam lòng. Lệ Gia Thụ cũng chỉ trạc tuổi hắn, một công ty khởi nghiệp, không biết dựa vào gia thế hay thủ đoạn gì lại có thể giành được dự án kinh doanh độc quyền này.

Cố Hằng nói: “Vương tổng, ông không biết rồi. Ông chủ trẻ của Môi Trường Hoàn Vũ, Lệ Gia Thụ, là người nhà họ Lệ, tôi cũng quen. Cậu ta vừa du học từ nước E về, chỉ là một kẻ dựa vào gia thế mà thôi. Anh trai cậu ta chính là Lệ Đình Khâm danh tiếng lẫy lừng, giờ cũng không biết đang làm gì ở nước A. Ông nói xem, một dự án kinh doanh độc quyền của chính phủ mà lại giao cho một công ty có gia đình mang yếu tố nước ngoài như vậy, thật sự ổn sao? Những dự án thế này chẳng lẽ không cần điều tra lý lịch à?”

Vương tổng trầm ngâm. Dù ông ta cũng không cam lòng vì đấu thầu thất bại, nhưng chiến thắng của Môi Trường Hoàn Vũ cũng không phải không có lý do. Hơn nữa, dù có loại được Lệ Gia Thụ, cũng chưa chắc đến lượt công ty ông ta giành được dự án. Những doanh nghiệp lạc hậu như họ bị loại khỏi thị trường là điều tất yếu.

Thấy sắc mặt Vương tổng có vẻ dao động, Cố Hằng lại nói: “Loại bỏ tư cách trúng thầu của nhà họ Lệ đúng là rất khó, nhưng sắp tới chẳng phải sẽ có đàm phán rút lui, sáp nhập và ký thỏa thuận bồi thường rút lui sao? Tôi nghĩ ông hoàn toàn có thể liên kết với các công ty khác để giành được mức giá hợp lý hơn trong giai đoạn đàm phán.”

Không cần Cố Hằng nhắc nhở, các công ty bị buộc rời khỏi thị trường đều nghĩ như vậy. Vương tổng thấy Cố Hằng chủ động “tạo điều kiện” thì cũng vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Cố tổng còn biết tin gì khác không?”

Rời khỏi công ty kia, sắc mặt đố kỵ của Cố Hằng mới dịu đi đôi chút. Hắn lạnh lùng cười: “Trúng thầu là một chuyện, nhưng trong giai đoạn chuyển tiếp dài như thế, làm được hay không lại là chuyện khác. Một tên non nớt, căn bản không thể làm nổi.”

Lệ Gia Thụ giành được dự án này khiến tất cả đều bất ngờ. Ngành xử lý rác trong lĩnh vực môi trường tuy không đáng kể so với quy mô của nhà họ Lệ, nhưng Lệ Gia Thụ mới chỉ tốt nghiệp thạc sĩ được vài tháng, mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã có thể sánh ngang với người anh cả lừng lẫy năm xưa.

Ngay cả cụ ông nhà họ Lệ cũng rất bất ngờ, đích thân gọi điện khen ngợi, dặn dò cậu ta cố gắng làm tốt.

Tuy tính cách Lệ Gia Thụ có phần tùy hứng, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp trường danh tiếng, lại được chính cụ ông nhà họ Lệ đích thân đào tạo. Việc cậu ta đánh bại nhiều đối thủ để trúng thầu đã đủ chứng minh thực lực. Điều này khiến những kẻ từng chờ xem cậu ta thất bại phải câm nín. Trong giới trẻ, cậu ta lập tức trở thành ngôi sao sáng, là “con nhà người ta” trong mắt các bậc phụ huynh.

Thế nhưng, cậu ta lại cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. Sau khi ăn mừng với Cố Thầm, cậu ta lập tức lao đầu vào làm việc điên cuồng, vì sắp tới chính là vòng đàm phán hợp nhất đầu tiên.

Trong thời gian ngắn ngủi, Lệ Gia Thụ cố gắng thu thập thông tin về hơn hai mươi công ty, tìm hiểu tình hình của từng bên để chuẩn bị đối phó với các vấn đề có thể phát sinh.

Mỗi ngày trôi qua đều trong tình trạng quay cuồng, cảm giác thời gian không bao giờ đủ, tài liệu đọc mãi không hết. Nhưng cậu ta vẫn tràn đầy nhiệt huyết làm thêm giờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta tham gia một cuộc đàm phán như vậy. Sắp được gặp mặt hơn hai mươi đối thủ bại trận, nghĩ thôi cũng thấy hào hứng!

Nhưng chưa kịp bắt đầu đàm phán, rắc rối đã ùn ùn kéo tới: hôm nay bị tố cáo chỉ tiêu xử lý không đạt chuẩn, ngày mai bị một ông chủ doanh nghiệp hẹn “trò chuyện”, hôm sau có công ty yêu cầu bồi thường rút lui 200 triệu, trong khi tổng giá trị công ty đó chỉ 80 triệu…

Các cuộc hẹn trò chuyện đều bị cậu ta từ chối, chờ báo cáo đánh giá của bên thứ ba. Các đơn tố cáo thì ngày ngày phải khắc phục, sửa chữa. May mà tiêu chuẩn công ty cậu ta rất nghiêm ngặt, nên những lỗi bị bắt đều là vấn đề nhỏ.

Chưa kịp nghiên cứu kỹ các công ty này để đối phó, cậu ta đã bận tối mắt tối mũi xử lý từng đợt công kích. Mỗi ngày đều khiến cậu ta cảm thấy tê liệt, công việc này, thực sự làm không xuể!

Cuối cùng, cuộc đàm phán đầu tiên cũng đến. Nhưng Lệ Gia Thụ chẳng còn chút tự tin nào. Cậu ta biết mình chưa tìm hiểu đủ về các công ty này, thời gian thực sự quá eo hẹp…

Hơn nữa, cậu ta hoàn toàn đánh giá thấp sự quyết tâm và thủ đoạn của đối thủ. Trước đây cậu ta là nhị thiếu gia nhà họ Lệ, ai cũng tâng bốc. Nhưng trên thương trường, vì lợi ích, chẳng ai sợ đắc tội với nhà họ Lệ, dù sao họ cũng sắp bị “giải tán”, đương nhiên ai cũng muốn giành phần lợi lớn nhất.

Vì thế, cuộc đàm phán đầu tiên biến thành một cái chợ hỗn loạn, mà trung tâm của cái chợ ấy, chính là Lệ Gia Thụ đang ngơ ngác chịu trận.

Vậy là, cậy ta bị “hạ đo ván” ngay trong trận đấu đầu tiên.

Tuy nhiên, Lệ Đình Khâm vẫn nhận cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia có vẻ khá ồn ào. Sau khi nghe xong lời cầu cứu của Lệ Gia Thụ, anh nói: “Gia Thụ, bên anh còn chuyện gấp, ba ngày sau cũng chưa chắc về nước được. Em tìm một chuyên gia đàm phán đi.”

Lệ Gia Thụ vội nói: “Anh, không phải em chưa thử. Em thực sự đã nghĩ hết mọi cách, nhưng thời gian quá gấp, ngay cả những chuyên gia đàm phán có tiếng cũng không muốn nhận.”

Lệ Đình Khâm trầm giọng an ủi: “Đừng quá lo lắng. Thời gian chuyển đổi là hai năm, không cần vội trong nhất thời. Dù lần này không đàm phán thành công, vẫn sẽ có cơ hội. Nếu thật sự không ổn, em có thể nhờ ông nội ra mặt. Anh còn có việc phải xử lý, không nói thêm được. Dù sao đi nữa, thất bại cũng không sao, đừng ép bản thân quá.”

Lệ Gia Thụ cúp máy, thở dài một hơi. Một dự án nhỏ thế này mà để ông nội ra tay thì cũng quá phô trương. Nhờ các phó tổng trong tập đoàn giúp đỡ? Nhưng trong thời gian ngắn họ chưa chắc đã nắm rõ tình hình, chưa chắc hiệu quả tốt hơn tự mình làm.

Haiz, bây giờ muốn giải quyết vấn đề này, chắc chỉ còn cách trông chờ vào ma thuật thôi.

Khoan đã! Ma thuật! Nếu trên đời này có ai thật sự biết dùng ma thuật, thì đó chỉ có thể là anh dâu của cậu ta!

Ma thuật của anh dâu ngay cả vấn đề nghiên cứu khoa học còn giải quyết được, không biết lần này có thể thuyết phục hơn hai mươi công ty kia không?

Hết cách rồi, đành coi ngựa chết như ngựa sống. Dù sao để anh dâu ra đó nói linh tinh vài câu cũng còn hơn là để cậu ta ra đó làm trò cười!

Nói làm là làm, Lệ Gia Thụ bảo tài xế lái xe thẳng đến núi Tùng Hạc.

Vì làm việc quá sức và thiếu ngủ, cậu ta ngủ gục ngay trên xe. Khi đến biệt thự, tài xế thấy cậu ta ngủ say quá cũng không nỡ đánh thức, để cậu ta chợp mắt thêm vài phút.

Lúc hoàng hôn, Cố Thầm đang mặc đồ ở nhà, cắt tỉa cây trong sân, bỗng thấy xe của Lệ Gia Thụ đỗ bên ngoài một lúc lâu mà không có động tĩnh gì. Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Tài xế cũng cảm thấy chuyện của ông chủ quan trọng, nên đành đánh thức cậu ta dậy. Lệ Gia Thụ vừa mở mắt đã thấy trời gần tối, vội vàng bật dậy, mơ màng lảo đảo chạy vào sân: “Anh dâu! Cứu mạng!”

Làm việc quá sức trong thời gian dài khiến giọng cậu ta khàn đặc, quầng thâm mắt nặng trịch, sắc mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng. Cố Thầm nhìn mà suýt giật mình, trông chẳng khác nào ma quỷ.

Ngay cả Cố Thầm cũng hơi ngạc nhiên: “Gia Thụ, cậu… có phải yêu công việc quá rồi không?” Cậu chỉ muốn để thằng nhóc này tăng ca một chút, chứ đâu có bảo nó làm tới mức này. Mọi chuyện đều phải có chừng mực chứ.

Lệ Gia Thụ suýt vấp ngã ngay trước mặt Cố Thầm, vội níu lấy cành cây bên cạnh để đứng vững, thều thào: “Đúng vậy, em yêu công việc này, nhưng bây giờ em không thể tự xoay sở nổi nữa, hu hu.”

Cố Thầm nhìn đám lá cây vừa bị cậu ta bấu nát bét: “…”

Cậu thở dài: “Ngồi xuống trước đi.”

Lệ Gia Thụ đáng thương kéo tay áo cậu, năn nỉ: “Anh dâu, anh giúp em nói bừa vài câu đi, thuyết phục bọn họ giúp em?”

Cố Thầm: “Bọn họ?”

Lệ Gia Thụ yếu ớt đáp: “Chính là hai mươi mấy công ty đang đàm phán với em…”

Cố Thầm mỉm cười: “Chuyện này không phải chỉ cần nói bừa vài câu là xong đâu, phải ngồi xuống đàm phán với họ suốt hai năm đấy.”

Lệ Gia Thụ lập tức xua tay: “Không! Không phải hai năm! Chỉ cần giúp em lần này thôi! Ba ngày sau là cuộc đàm phán lần thứ hai! Chỉ cần có một phương án sơ bộ đủ sức thuyết phục là được!”

Cậu ta thành khẩn tự kiểm điểm: “Chủ yếu là lần đầu em thua thảm quá, bị người ta nghi ngờ, nên lần này rất quan trọng. Nếu không, em thật sự có thể bị hủy tư cách trúng thầu… Nhưng em chỉ có trình độ thế này, dù có tăng ca đến chết cũng không thể thuyết phục họ…”

“Anh dâu ơi, em cảm thấy tính cách mị lực của anh có thể thu phục phần lớn doanh nghiệp đấy…”

Cố Thầm chân thành đề nghị: “Lời khuyên của tôi là… bỏ đi, làm việc này suốt hai năm trời vừa cực cho cậu, vừa cực cho tôi. Với trí tuệ và nhiệt huyết của cậu, làm gì chẳng được.”

Lệ Gia Thụ kiên quyết: “Không được! Nếu em bỏ cuộc, thì rác ở thành phố H sẽ do người khác xử lý. Ví dụ như biệt thự của anh và anh em, bể nước mà anh em xây dẫn nước từ con sông ngoại thành. Nếu sau này không có tiêu chuẩn xử lý cao của em, hồ của hai người sẽ bốc mùi đấy! Anh thử tưởng tượng xem, còn có thể đi dạo lãng mạn không?”

Cố Thầm: “Khụ khụ.” Nghe thật đáng sợ… Mà từ bao giờ Lệ Đình Khâm bắt đầu xây hồ rồi?

“Cho nên, sự nghiệp bảo vệ môi trường của thành phố H không thể thiếu em! Tình yêu của anh cũng không thể thiếu em! Cuộc sống tươi đẹp của anh cũng không thể thiếu em thu gom rác thải!”

Cố Thầm nhìn cậu ta hào hứng bày tỏ niềm đam mê mãnh liệt với việc thu gom rác, chợt cảm thấy cũng khá có lý. Dù sao việc cậu ta làm cũng có ích cho xã hội.

Lệ Gia Thụ tiếp tục thuyết phục: “Hơn nữa, em không thể lùi bước! Càng bị họ tố cáo, càng bị họ kéo xuống, em càng không thể để họ hả hê! Nếu em thất bại, không biết có bao nhiêu người sẽ nghĩ những cáo buộc đó là thật.”

“Sao mà buồn cười quá vậy, họ còn nói chồng anh cấu kết với thế lực nước ngoài nữa kìa! Có tin nổi không?”

Cố Thầm cũng cảm thấy buồn cười, khẽ mỉm cười. Lệ tổng nghiêm túc như vậy, mà cũng có thể bị vu khống thế này sao?

Lệ Gia Thụ tha thiết cầu xin, hai tay chắp lại: “Cho nên, vì sinh mệnh đang bùng cháy của em, vì môi trường sống của anh, vì danh tiếng của chồng anh, anh hãy dùng ma thuật giúp em đi!”

Khách quan mà nói, chuyện này đúng là ngoài khả năng của Lệ Gia Thụ.

Cố Thầm thở dài, nói: “Nhưng mà… không có ma thuật.”

Lệ Gia Thụ: “Hả?”

Cố Thầm đặt kéo cắt tỉa xuống: “Thế nên, đi thôi. Tăng ca nào.”

Lần đầu tiên trong đời một người về hưu phải làm thêm giờ… không thể giữ nổi nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment