“Gia Thụ, cậu thật sự muốn tham gia đấu thầu dự án này sao?”
Tại một buổi tiệc rượu, Cố Hằng tình cờ gặp Lệ Gia Thụ, người đang trò chuyện với các chú bác để học hỏi kinh nghiệm.
Lệ Gia Thụ cầm ly rượu vang trong tay, quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ: “Dự án gì? Sao tôi không biết?”
Cố Hằng vỗ nhẹ vai Lệ Gia Thụ, ra hiệu cho cậu ta đến góc phòng ngồi xuống ghế sô pha, rồi hạ giọng nói: “Cậu định tham gia đấu thầu dự án xử lý rác thải tái chế của thành phố H. Tin tức đã lan ra rồi. Haiz, trong giới này là vậy đấy, chuyện gì cũng truyền đi rất nhanh.”
Mặc dù Lệ Gia Thụ không có ý định công khai chuyện này, nhưng ai có mắt đều có thể đoán được lý do công ty của cậu ta tăng ca gần đây. Cậu ta vắt chân, cười nhạt: “Hằng thiếu có cao kiến gì không?”
“Ừm…”
Hình như Cố Hằng đang thật lòng quan tâm: “Tôi chỉ hơi lo cho cậu… bước này có phải hơi quá lớn không? Đây là quyền kinh doanh độc quyền của cả thành phố H đấy.”
Lệ Gia Thụ tỏ vẻ thờ ơ, nói đầy tùy ý: “Tôi cũng đâu mong giành được. Công ty tôi mới thành lập không lâu, tham gia những dự án lớn thế này cũng là để rèn luyện.”
Bề ngoài cậu ta có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại không vui. Đúng là cậu ta tham gia để học hỏi, chưa từng nghĩ một công ty khởi nghiệp như mình có thể trúng thầu dự án này. Ban đầu, cậu ta cũng không cảm thấy áp lực gì, chỉ làm hết sức mình. Nhưng một khi tin tức lan ra, thì lại là chuyện khác. Những kẻ như Cố Hằng chắc hẳn đã cười thầm trong lòng, cho rằng cậu ta không biết tự lượng sức.
“Cũng đúng, rèn luyện một chút cũng tốt…”
Cố Hằng phụ họa, rõ ràng cũng không tin Lệ Gia Thụ có thể thành công. Hắn tiếp tục: “Tôi có một dự án rất hợp cho cậu thực tập.”
“Nhà máy hóa chất của tôi mỗi tháng thải ra hàng nghìn tấn rác thải nguy hại. Nghe nói giá xử lý rác sinh hoạt thông thường bên ngoài là 80 tệ một tấn. Tôi giao cho công ty cậu xử lý, 200 tệ một tấn, thế nào?”
“Được thôi.”
Lệ Gia Thụ cười “lịch sự” với Cố Hằng, nói: “Anh cứ xử lý hóa chất vô hại trước đi, rồi tôi nhận.” Mẹ nó, rác thải nhà bếp còn phải 280 tệ một tấn, vậy mà rác thải công nghiệp lại muốn đẩy sang cậu ta với giá 200 tệ?
Cố Hằng lúng túng: “Đã xử lý hóa chất vô hại rồi thì còn gọi gì là rác thải nguy hại nữa?”
Hắn nhanh chóng thở dài: “Gia Thụ, dù đây chỉ là một dự án nhỏ, nhưng cậu cũng đừng quá viển vông. Ít nhất mỗi tháng cũng có thể mang về cho công ty cậu vài trăm nghìn lợi nhuận đấy.”
Lệ Gia Thụ nói: “Hằng thiếu, anh đúng là giống y hệt cha mình.” Cùng một phong cách áp đặt.
Lệ Gia Thụ đứng dậy: “Công ty tôi là công ty xử lý tài nguyên tái chế, không phải công ty thu gom rác. Rác nhà anh, tôi không nhận được. Tất nhiên, nếu anh đến công ty tôi xin việc, tôi cũng không nhận. Xin lỗi, tôi đi trước.”
Cố Hằng: “Cậu…” Ý cậu ta là hắn là rác rưởi sao? Người nhà họ Lệ được dạy dỗ thế này à?
Cố Hằng nhất thời không nói nên lời, Lệ Gia Thụ đã đi mất. Hắn chỉ có thể cười lạnh một tiếng, nói: “Để xem công ty rác rưởi của cậu ta có đấu thầu ra cái gì hay ho không.”
Mặc dù nhà họ Cố và nhà họ Lệ đã liên hôn, nhưng mới chỉ hơn hai tháng trôi qua, người nhà họ Lệ đã ngày càng xem nhẹ bọn họ.
Vậy rốt cuộc Cố Thầm gả qua đó có tác dụng gì? Xinh đẹp như vậy mà còn không giữ nổi trái tim một người đàn ông, để Lệ Đình Khâm đi nước ngoài chỉ sau vài ngày tân hôn! Giờ đến cả Lệ Gia Thụ cũng dám nói móc hắn.
Điện thoại của Lệ Đình Khâm hiện lên một thông báo: [Người bạn đời của bạn lại vừa gieo một quân cờ tình yêu lên trái tim bạn rồi đó~]
Lệ Đình Khâm: “?”
Chương trình nhỏ này đúng là anh tiện tay làm ra, nhưng phần nội dung lại do một nữ nhân viên chuyên viết kịch bản của công ty game trực thuộc tập đoàn biên soạn. Sao lại thành ra thế này?
Anh định bảo người ta chỉnh sửa lại, nhưng chợt nghĩ đến A Thầm, lại thấy cũng thú vị, thôi cứ để vậy đi.
Lệ Đình Khâm mở chương trình, bắt đầu chơi cờ với Cố Thầm.
Cứ như vậy, cả hai tranh thủ thời gian rảnh, thi thoảng đặt vài quân cờ. Chẳng mấy ngày sau, bàn cờ đã gần như kín chỗ.
Càng chơi với Cố Thầm, Lệ Đình Khâm càng cảm thấy có gì đó vi diệu.
Phong cách đánh cờ của A Thầm hoàn toàn khác với vẻ ngoài nhàn nhã, lười biếng của cậu. Nước đi của cậu liên tục thăm dò, lại mang chút sắc bén tấn công. Nhiều chỗ có những nước cờ bất ngờ, như có linh tính, vô cùng thú vị, khiến người ta rung động.
Khi những quân đen từng bước thử nghiệm và tiến công, quân trắng trên bàn cờ dần rơi vào thế yếu.
Lúc này, chương trình bật lên một dòng nhắc nhở: [Trái tim của bạn không chứa nổi nhiều quân cờ như vậy đâu, mau ăn bớt đi nào~]
Dòng thông báo đột ngột xuất hiện khiến Lệ Đình Khâm bật cười khẽ. Câu nhắc nhở này thật thú vị.
Đã vậy, thì đến lúc thu lưới rồi. Anh đặt một quân trắng xuống, cục diện bắt đầu đảo ngược.
Cố Thầm cũng cảm thấy khá thú vị. Lệ Đình Khâm đúng là người rất kiên nhẫn, đánh cờ cũng từng bước dụ địch vào sâu, giống hệt phong thái lễ độ, có giáo dưỡng của anh. Nhưng bản chất lại vô cùng cứng rắn, ẩn nhẫn chờ thời, chỉ để đến khoảnh khắc cuối cùng sẽ gài bẫy và bắt gọn đối thủ.
Giống như bây giờ, thế cờ quân trắng đã hình thành, quân đen từng bước xâm nhập đã vô thức rơi vào bẫy. Lệ Đình Khâm chỉ cần thêm vài nước, là có thể nuốt trọn một mảng lớn quân đen.
Cố Thầm không vùng vẫy, cũng chẳng cố cứu vãn cục diện. Cậu tùy ý đi vài nước nữa, quân đen nhanh chóng thất bại.
Màn hình điện thoại của Lệ Đình Khâm hiện lên thông báo: [Bạn đã chiếm lĩnh trái tim của người yêu rồi nhé~]
Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Thầm cũng báo:
[Người yêu của bạn đã lấp đầy trái tim bạn~]
Cố Thầm bật cười, gửi tin nhắn thoại cho Lệ Đình Khâm: “Lệ tổng, chương trình nhỏ của anh thú vị thật đấy.”
Lệ Đình Khâm ho khẽ một tiếng, hiếm khi cảm thấy ngại ngùng: “A Thầm, chương trình là tôi làm, nhưng nội dung không phải tôi viết.”
Anh nhanh chóng chuyển đề tài, bàn về ván cờ: “A Thầm, ván này cậu thua rồi. Nhưng thực ra tôi đã cố tình đặt bẫy...”
Cố Thầm cười mà như không: “Vậy Lệ tổng làm sao biết, quân đen không phải cố tình để quân trắng ăn?”
Lệ Đình Khâm khựng lại, chợt bật cười: “Được, A Thầm, tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Thầm, Lệ Đình Khâm gọi trợ lý Trần đến: “Cậu sắp xếp kiến trúc sư và đội thi công trong nước giúp tôi. Tôi cần cải tạo lại biệt thự thường trú ở thành phố H.”
“Mua lại khu vực xung quanh, mở rộng hồ nhân tạo trong sân. Cảnh quan và hồ nước trong vườn đều phải mời chuyên gia thiết kế. Tham khảo phong cách của biệt thự Tùng Hạc, làm cho tao nhã một chút.”
Đến lúc trở về, anh muốn có một nơi để cùng A Thầm tản bộ.
“Xây thêm một khu đấu kiếm, hoàn thiện hơn các thiết bị trong bể bơi và phòng tập thể hình.” Chỗ tập luyện cũng phải đầy đủ.
“Phòng ngủ của tôi mở rộng thêm phòng thay đồ, làm thêm hai không gian nữa để A Thầm cất đồ.” Đồ A Thầm thích cũng phải có chỗ đặt.
“Mấy ngày tới bảo kiến trúc sư hoàn thành bản thiết kế để tôi xem. Tôi muốn mọi thứ phải cải tạo xong trước khi tôi về nước.”
Trợ lý Trần gật đầu: “Rõ rồi.”
Anh thầm nghĩ: Lẽ nào tuần trăng mật của Lệ tổng và Cố tiên sinh đến muộn vậy? Đã kết hôn hai, ba tháng rồi, có lẽ yêu xa càng khiến người ta mong nhớ hơn.
Lệ Đình Khâm sắp xếp đâu vào đấy, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn nhắn cho Cố Thầm: [A Thầm này, tôi quên chưa hỏi, em thích hoa gì?]
Lúc này, Cố Thầm đang tựa lưng trên ghế dài trong sân biệt thự đọc sách. Nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn của Lệ Đình Khâm, cậu đặt sách xuống, cầm điện thoại lên, nghiêng người ra sau. Chiếc ghế khẽ lún xuống theo tư thế của cậu.
Cậu đáp: [Không đặc biệt thích loài hoa nào cả.]
Nhưng khi hạ điện thoại khỏi tầm mắt, từ góc nhìn này, cậu lại thấy những dây tử đằng leo đầy trên tường viện, bung nở như một thác hoa tím rực rỡ.
Cậu tiện tay chụp một bức ảnh, gửi cho Lệ Đình Khâm: [Dây tử đằng trên tường trông cũng đẹp đấy.]
Lệ Đình Khâm đáp: [Được.]
Người nhà họ Cố theo dõi động tĩnh của nhà họ Lệ mà ngơ ngác.
Lệ Đình Khâm đang ở nước ngoài, sao đột nhiên lại rầm rộ cải tạo một căn biệt thự trong nước? Nội thất sửa sang thì thôi đi, nhưng lại còn mở rộng diện tích, đào hồ nhân tạo?
Chẳng lẽ sắp về nước? Nhưng Lệ Đình Khâm vốn là người sống kín tiếng, chưa từng có kiểu làm rầm rộ thế này.
Mãi đến khi họ tận mắt thấy những cây tử đằng cổ thụ khổng lồ được chở đến bằng xe tải và rơ-moóc, hoa nở rợp như một thác tím được trồng vào sân biệt thự, còn có chuyên gia cảnh quan đến tạo dáng cho những dây leo…
Lúc này họ mới bừng tỉnh.
Đây chẳng phải là “Ngựa chạy bụi hồng phi tử cười, nào ai hay bởi vải thiều tươi” sao!
Rầm rộ đào hồ, lặn lội đưa tử đằng cổ thụ về tận nơi, chắc chắn chỉ để khiến ai đó vui vẻ.
Cố Hằng lắc đầu than thở: “Xong rồi, chắc Lệ Đình Khâm đã tìm được tình mới ở nước ngoài rồi, căn biệt thự này chắc là sửa sang để đón người mới. Vậy thì... e là Cố Thầm sẽ thành kẻ điên bị nhốt trên núi mất thôi.”
“Hồi đó chỉ vì Cố Thầm có gương mặt đẹp, cha mới đưa nó về nhà. Ai ngờ Lệ Đình Khâm lại thay lòng nhanh như thế. Tôi thật sự không hiểu vì sao ngay từ đầu cậu ta lại đồng ý cưới Cố Thầm.”
Cố Khảng cau mày: “Có lẽ chỉ là cưới về làm vật trang trí, để trấn an chúng ta thôi. Không ngờ nhà họ Lệ lại nhân cơ hội hợp tác mà xâm nhập thị trường phía Nam nhanh đến vậy, giờ đã “qua cầu rút ván”, không thèm để nhà họ Cố vào mắt nữa…”
Cố Hằng không muốn tiếp tục chủ đề mất hứng này, bèn hỏi: “À đúng rồi, anh có nghe về gia tộc Cố bí ẩn kia không? Nghe nói ông cụ Cố và lão gia nhà họ Lệ có quan hệ riêng, còn giáo sư Cố kia là một bậc thầy trong giới học thuật. Nếu chúng ta tìm được họ, nhờ họ kiểm tra tông phả, biết đâu tổ tiên chúng ta là một nhà, dù sao cũng cùng họ Cố.”
Cố Khảng suy tư: “Cũng có lý. Nếu kết nối được với gia tộc đó, sẽ là lợi thế lớn cho nhà ta. Dù không phải cùng tông, chỉ cần có lợi ích chung, chúng ta vẫn có thể liên kết với họ.”
Càng nghĩ, Cố Khảng càng thấy việc này khả thi, bèn dặn thư ký: “Hãy điều tra kỹ về gia tộc Cố đó.”
Trước khi tham gia đấu thầu, dù không ôm nhiều hy vọng, nhưng Lệ Gia Thụ vẫn dốc toàn lực chuẩn bị, bởi chỉ có vậy mới đạt được mục đích rèn luyện bản thân.
Nhưng những kẻ như Cố Hằng chẳng buồn quan tâm cậu ta có thật sự muốn học hỏi hay không. Bọn họ chỉ đợi vị nhị thiếu gia nhà họ Lệ, kẻ “tham vọng viển vông”, ngã sấp mặt.
Vì thế, dù giữ tâm lý khá vững, nhưng Lệ Gia Thụ vẫn có chút hồi hộp. Trước khi xuất phát, cậu ta lượn quanh nhà quấy rầy từng người một: “Ông nội! Cháu sắp đi đấu thầu rồi!”
“Chị! Em sắp đi đấu thầu rồi!”
…
Đến chỗ Cố Thầm, lời cậu ta càng nhiều hơn: “Anh dâu! Em sắp đi đấu thầu rồi!”
“Em luôn cảm thấy lời anh dâu rất kỳ diệu, có thể tùy tiện nói vài câu chúc phúc cho em không!”
Cố Thầm thuận miệng nói: “Cố lên, cậu làm được mà.”
Lệ Gia Thụ lập tức phản đối: “Không không không, không phải kiểu này, anh dâu phải nói có nội dung cụ thể cơ.”
Cố Thầm đáp: “Thật ra tôi thấy với một công ty mới như cậu, khả năng thành công không cao, nhưng nhỡ đâu người ta lại đang muốn tìm một cái mới thì sao, cứ thử xem, cố lên.”
Lệ Gia Thụ lập tức phấn khởi: “Được rồi, cảm ơn anh dâu! Đủ rồi! Đợi em về sẽ báo cáo cảm nhận sau quá trình rèn luyện!”
Cố Thầm: “... Không cần đâu.”