Lệ Đình Khâm nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm, nhưng anh cũng không vạch trần điều gì.
Anh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, nhưng trên mặt lại mỉm cười: “Không giống nhau đâu, là đổi ngược lại rồi, bây giờ tôi đang dùng loại em hay dùng.”
Hiện tại chưa thể về nước, nói gì cũng vô ích, anh và A Thầm cũng chỉ có thể giữ liên lạc bằng một cuộc gọi video cố định sáng tối.
Lệ Đình Khâm suy nghĩ một lúc, ngón tay chợt dừng lại, bỗng nói: “Đúng rồi, A Thầm, em biết chơi cờ vây không?”
Cố Thầm đáp: “Biết một chút, nhưng không giỏi.”
Lệ Đình Khâm nói: “Trước đây tôi từng viết một chương trình nhỏ, khi nào rảnh chúng ta có thể chơi thử.”
Ánh mắt Cố Thầm lóe lên vẻ hứng thú, không từ chối: “Được.”
Lệ Đình Khâm nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của cậu, nói: “Vậy tôi gửi cho em.”
Trong mục tin nhắn của Cố Thầm hiện lên một chương trình nhỏ, cậu mở ra xem thử, giao diện rất đơn giản, không có gì khác ngoài hai nhân vật pixel đang đánh cờ.
Bên cậu là quân đen đi trước, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý chạm vào màn hình, đặt xuống quân cờ đầu tiên.
Lệ Đình Khâm nhìn vị trí cậu đi, đúng là mang phong cách nhàn nhã tùy hứng của A Thầm, thế là anh cũng tùy tiện đặt xuống một quân trắng, nói: “Được rồi, A Thầm, khi nào rảnh em có thể đi hai nước, bên anh sẽ nhận được thông báo.”
Lệ Đình Khâm quan sát phong cách đánh cờ của Cố Thầm, mà Cố Thầm cũng đang nhìn anh. Thấy cậu có vẻ suy tư, Lệ Đình Khâm bèn nói: “Nhưng mà A Thầm này, trước khi ngủ không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn phải xử lý công việc, ngủ ngon nhé.”
Cố Thầm chọc vào nhân vật pixel đối diện, khẽ cười nói: “Được, anh đi đi.”
Kết thúc cuộc gọi, Lệ Đình Khâm đứng dậy: “Đi thôi, đến xem tình hình nhà máy.”
Thư ký Từ đi theo, đồng thời sắp xếp phương tiện và người đi cùng.
Trên đường, thư ký Từ báo cáo: “Gần đây xung quanh nhà máy xuất hiện nhiều kẻ lang thang dò xét, chúng ta đã ở đây hai tháng, e rằng các thế lực khác bắt đầu tò mò về những gì chúng ta đang làm…”
“Đừng manh động, cứ giữ nguyên kế hoạch.”
Giọng điệu Lệ Đình Khâm vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lạnh lẽo: “Nhưng nếu có kẻ đột nhập, không loại trừ khả năng nhân viên an ninh nổ súng tự vệ.”
Đến nơi, anh đích thân kiểm tra tiến độ từng khâu, nghe báo cáo từ người phụ trách, rồi nói: “Còn một tháng nữa, đẩy tiến độ lên trước một tuần, sắp xếp công việc theo trình tự ngược, hoàn thành sớm thì rời đi sớm.”
Trong nhà máy này, không chỉ sản xuất sản phẩm của Lệ thị mà còn xử lý một số máy móc đã hư hỏng, bị loại bỏ từ nước A, liên quan đến một số công nghệ cốt lõi. Các nhà nghiên cứu và kỹ sư đang tiến hành khôi phục và tái cấu trúc để phục vụ nghiên cứu.
Dù những thiết bị này đã được xử lý trước khi loại bỏ, nhưng vẫn còn một số phần có giá trị. Nếu vận chuyển về nước, chắc chắn sẽ khiến nước A nghi ngờ và không thể qua hải quan. Vì vậy, họ chỉ có thể đóng quân tại chỗ, tranh thủ từng giây từng phút.
Sắp xếp xong công việc ở đây, Lệ Đình Khâm lại đến kiểm tra các ngành kinh doanh khác của nhà họ Lệ. Thật ra, anh không cần phải giám sát sát sao mảng này, nhưng ngay sau khi kết hôn không lâu, người phụ trách bên nước A đã báo cáo rằng họ vừa mua lại một công ty phá sản và vô tình phát hiện một số thứ quan trọng, khiến anh phải vội vàng rời khỏi A Thầm để đến đây ngay lập tức.
Tuy nhiên, bây giờ anh yêu cầu đẩy nhanh tiến độ không chỉ vì A Thầm, mà còn vì sự an toàn của tất cả mọi người. Dĩ nhiên, nếu có thể về nước sớm, đó sẽ là kết quả tốt nhất.
…
Cuối cùng Cố Trọng Mậu cũng không nhịn được nữa. Khi thư ký và Cố Khảng báo cáo rằng họ liên tục không thể liên lạc được với Cố Thầm, ông đích thân gọi điện cho cậu, nhưng âm báo vẫn là: “Xin lỗi, người quý khách gọi hiện không tiện nghe máy, vui lòng gọi lại sau…”
Cố Trọng Mậu cau mày hỏi: “A Khảng, chuyện này là sao?”
Cố Khảng giải thích: “Cha, con và thư ký Trần cũng gọi nhưng vẫn như vậy. E rằng Tiểu Thầm đã chặn hết số của chúng ta rồi, kể cả đổi số gọi đi cũng không được. Có lẽ cậu ấy còn cài đặt danh sách trắng.” Mà người nhà họ Cố, chắc chắn không có ai nằm trong danh sách đó.
Cố Trọng Mậu hừ lạnh, đặt điện thoại xuống: “Thật là giỏi nhỉ, cứng cáp rồi. Ta gả nó cho Lệ Đình Khâm thì có tác dụng gì?”
Cố Khảng nói khách quan: “Cha, theo những gì con điều tra được, phía nhà họ Lệ đều tuyên bố rằng Tiểu Thầm đang dưỡng bệnh tại biệt viện trên núi. Nhưng cũng có một khả năng khác, nhà hô Lệ nghi ngờ động cơ của chúng ta nên đã giam lỏng nó trong núi. Điều đó cũng giải thích vì sao chúng ta không thể nào gọi được cho nó. Con đã liên hệ với Thích Tư Dật, bên đó cũng nói không liên lạc được.”
Cố Trọng Mậu trầm ngâm: “Cho dù nó ở trên núi, chỉ cần tự do hoạt động thì sớm muộn gì cũng phải xuống núi. Con là anh trai nó, con đến đó thăm, tiện thể thuê vài thám tử tư theo dõi xem nó có động tĩnh gì không.”
Cố Khảng gật đầu: “Vâng, thưa cha.”
Cố Trọng Mậu cười nhạt, trong mắt có chút khinh thường và không cam lòng: “Ngoài chuyện hợp tác ra, nhà họ Lệ không để chúng ta chiếm chút lợi ích nào… Xem ra con trai ta gả qua đó chỉ để trang trí mà thôi.”
Cố Khảng tự mình lái xe đến chân núi. Ngọn núi này là khu nghiên cứu sinh thái của Lệ Đình Khâm, phía dưới có hàng rào và cổng sắt, không dễ ra vào.
Gã ngẩng đầu nhìn dãy núi trước mặt. Vì được phục hồi sinh thái, địa hình nơi này rất phức tạp, rừng cây rậm rạp, nhìn một lượt không thể thấy bất kỳ công trình nào ẩn bên trong. Trong một khu vực như vậy, nếu không có xe, e rằng muốn rời đi cũng không dễ.
Dưới chân núi, bảo vệ chặn xe của họ lại và hỏi lý do đến đây.
Cố Khảng nói: “Chào anh, em trai tôi là Cố tiên sinh đang sống trong biệt viện trên núi, tôi đến thăm em ấy.”
Nhưng bảo vệ hỏi lại: “Anh đã gọi điện hẹn trước chưa? Tôi không nhận được thông báo từ biệt viện rằng hôm nay có khách đến thăm.”
Cố Khảng đưa cho bảo vệ một điếu thuốc, vẻ mặt tự nhiên: “Tôi đến bất ngờ, có lẽ em trai tôi không cầm điện thoại nên không nhận được cuộc gọi.”
Bảo vệ phẩy tay từ chối nhận thuốc lá, nói: “Vậy anh chờ một chút, tôi phải gọi điện hỏi.”
Cố Khảng nhìn bảo vệ quay đi gọi điện, chưa đầy một phút sau đã quay lại, nói: “Xin lỗi anh, Cố tiên sinh nói không gặp. Anh có thể thử gọi điện cho cậu ấy lần nữa.”
Cố Khảng nhíu mày, truy hỏi: “Anh có nói với cậu ấy tôi là ai không? Em trai tôi không đưa ra lý do từ chối sao?”
Bảo vệ liếc anh một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Không.”
“Được thôi, cảm ơn anh. Vậy lần sau tôi sẽ hẹn trước rồi đến.” Cố Khảng trầm ngâm, cũng không tiếp tục làm khó dễ, quay người lên xe trở về.
Trên đường về, gã ngồi ghế sau, nói với trợ lý: “Cậu có nhận ra không? Bảo vệ đó chỉ gọi điện khoảng ba mươi giây, trừ thời gian anh ta nói chuyện, phía đầu dây bên kia chỉ mất vài giây trả lời. Cậu nghĩ anh ta thực sự gọi được không?”
Trợ lý đáp: “Hình như chỉ làm động tác giả rồi lập tức từ chối chúng ta. Thực tế, có thể anh ta chưa từng gọi thật.”
Cố Khảng nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyến đi xa đến vùng rìa thành phố khiến gã hơi mệt mỏi: “Vậy thì cứ để thám tử tư theo dõi. Nếu nó không bị giam lỏng, sớm muộn gì cũng sẽ xuống núi.” Nếu thật sự bị nhốt, thì con cờ này coi như vô dụng rồi.
Dưới chân núi, bảo vệ gãi đầu nhìn điện thoại: “Cố tiên sinh là người lịch sự nhã nhặn, vậy mà lần này chỉ nói đúng hai chữ ‘không gặp’? Xem ra hai người đó chắc chắn đã đắc tội ngài ấy rồi…”
Các thám tử tư canh giữ gần cổng sắt nhiều ngày liền, nhưng không hề thấy Cố Thầm ra vào, thậm chí không có bất kỳ chiếc xe nào đáng nghi đi qua.
Khi nhận được báo cáo ban đầu, Cố Khảng càng thấy kỳ lạ. Trong thời đại này, lại có một người sống sờ sờ mà như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại chút dấu vết nào?
Nhưng hiện tại, họ vẫn đang trong giai đoạn hợp tác với nhà họ Lệ, chẳng thể nào vì Cố Thầm mà làm căng với họ được. Gã nói với Cố Trọng Mậu: “Cha, e là phải để cha gọi cho ông cụ Lệ thăm dò rồi.”
Cố Trọng Mậu suy nghĩ: “Ông cụ Lệ là người cổ hủ, trước nay không thích hậu bối xuất đầu lộ diện. Hình như lần trước, Tiểu Thầm bị trợ thủ của ông ta ép rời khỏi chương trình truyền hình, từ đó không còn xuất hiện nữa. Có lẽ chuyện nó bị giữ trên núi cũng liên quan đến ông ta.”
Dù đã đoán được phần nào, Cố Trọng Mậu vẫn gọi điện cho ông cụ Lệ: “Lão gia, lâu rồi không hỏi thăm ngài, sức khỏe vẫn tốt chứ?”
Ông cụ Lệ không thích quanh co, dứt khoát nói: “Tốt. Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”
Cố Trọng Mậu cười: “À, thật ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là thấy Gia Thụ đã có sự nghiệp, con trai út nhà tôi cũng bắt đầu vào công ty, tôi nghĩ Tiểu Thầm nhút nhát quá, hy vọng bên ngài có thể khuyên bảo nó, để nó ra ngoài rèn luyện một chút.”
Nhắc đến chuyện này, ông cụ Lệ lập tức hứng thú: “Tôi cũng mong nó ra ngoài rèn luyện! Lần trước tôi bảo nó tiếp quản công ty Hoa An, nó còn không chịu. Hay là cậu khuyên giúp tôi đi?”
Nghe ông cụ nhắc đến Hoa An, lòng Cố Trọng Mậu chợt trùng xuống. Chẳng lẽ ngay cả những tin nhắn trợ lý gửi cho Cố Thầm trước đây cũng bị ông ta biết? Ông không dám nhắc thêm chuyện để Cố Thầm ra ngoài, chỉ nói: “Thằng nhóc đó có bản lĩnh gì đâu mà nhận Hoa An, vẫn nên ở bên cạnh ông học hỏi thêm đã.”
Ông cụ Lệ nói: “Đừng vậy chứ, nhất định phải khuyên nó, ít nhất cũng phải chịu ra ngoài.”
Cố Trọng Mậu: “Thằng bé không do tôi nuôi lớn, nó không thân với tôi, e rằng tôi không khuyên nổi… Lão gia, tôi có việc gấp, lần sau sẽ đến thăm ngài…”
Ông cụ Lệ: “…”
Cúp máy, Cố Trọng Mậu nhíu chặt mày: “Ngay cả ông cụ Lệ cũng cố ý nhấn mạnh chuyện Tiểu Thầm ra ngoài, rất bất thường. Hơn nữa, ông ta còn nhắc đến Hoa An, e rằng đã đoán được ý đồ của chúng ta… Thôi đi, con cờ Tiểu Thầm coi như bỏ rồi, cứ để nó sống trên núi đi, tạm thời đừng điều tra nữa.”
•
Lệ Gia Thụ vừa xử lý hợp đồng đầu tư và thỏa thuận cổ phần giữa Cố Thầm và nhà họ Vân, vừa giải quyết công việc riêng của mình. Cảm giác đó quả thật khiến cậu ta như bay bổng trên chín tầng mây.
Nhờ có mối quan hệ với Cố Thầm, người nhà họ Vân rất dễ nói chuyện, quá trình đàm phán cổ phần diễn ra suôn sẻ. Đây cũng là dự án lớn đầu tiên mà cậu ta xử lý từ khi bước vào thương trường. Với sự chỉ dẫn tận tình từng bước một của chú Minh, mọi việc cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành.
Còn về công việc của cậu ta, cậu ta vừa mua lại một công ty thu gom và vận chuyển rác thải, cần tiến hành tái cấu trúc. Nhờ kinh nghiệm đã tích lũy được, việc này đối với cậu ta dễ dàng hơn rất nhiều. Nghĩ lại thì, hóa ra việc anh dâu để cậu ta xử lý chuyện của nhà họ Vân cũng có lý lắm chứ? Người như anh dâu quả nhiên nhìn xa trông rộng.
Khi cơ cấu tổ chức và hệ thống vận hành công ty của cậu ta ngày càng hoàn thiện, cậu ta cảm thấy mình đã sẵn sàng để cạnh tranh giành quyền nhượng bộ xử lý rác thải đô thị của thành phố H. Để chuẩn bị tài liệu liên quan, cậu ta gần như phải làm việc đến chóng mặt vì tăng ca liên tục.
Trong khi đó, bên ngoài, đối thủ cạnh tranh của nhà họ Vân vẫn đang chờ tin tức nhà họ Vân phá sản để chia chác tài sản và nhân lực của họ. Nhưng đợi mãi, đợi mãi… vẫn chẳng có động tĩnh gì?
Thật ra, nhà họ Vân là một doanh nghiệp lâu đời, có nền tảng vững chắc. Mặc dù họ liên tục tụt dốc sau khi các bằng sáng chế hết hạn, nhưng hệ thống sản xuất của họ vẫn hoàn chỉnh. Dự án nghiên cứu mới của nhà họ Vân không phải là không có giá trị, chỉ là chu kỳ thu hồi vốn quá dài. Hơn nữa, ai nấy đều đang chờ thời cơ ra tay, muốn đẩy họ xuống vực rồi mới vào chia phần.
Nhưng một gia tộc đã nợ nần chồng chất như vậy, sao vẫn có thể trụ vững để tiếp tục nghiên cứu?
Người nhà họ Vân không hé răng nửa lời, nhưng bên ngoài lại bỏ ra số tiền lớn để thăm dò tin tức về phòng thí nghiệm. Cuối cùng, họ nghe được về một "giáo sư Cố" bí ẩn, người đã giúp họ giải quyết một vấn đề nan giải, thậm chí còn đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào dự án.
Tuy nhiên, danh tính cụ thể của "giáo sư Cố" này vẫn hoàn toàn là một ẩn số.
Ban đầu, mục tiêu của họ là lôi kéo thành viên trong nhóm nghiên cứu của Vân Tú. Nhưng giờ đây, xem ra tất cả những người đó cộng lại cũng không giá trị bằng "giáo sư Cố" này.
“Nhanh chóng điều tra thêm! Nhất định phải tìm ra thân phận của vị giáo sư này. Nhìn tình hình hiện tại, nhà họ Vân vẫn chưa có được ông ta. Nếu chúng ta có thể ra tay trước, mời được ông ta làm cố vấn, thì sẽ chiếm thế thượng phong!”
Thứ nhà họ Vân đang nghiên cứu chính là mà bọn họ cũng muốn. Nhưng khác với nhà họ Vân, họ không cố chấp đến mức đầu tư toàn bộ tài sản, mà chỉ muốn thu hoạch kết quả ngay lập tức.
Sau nhiều lần dò la, dựa vào tần suất Lệ Gia Thụ tiếp xúc và đàm phán với nhà họ Vân, họ đoán rằng có thể cậu ta ta biết hoặc thậm chí là có tin tức về vị "giáo sư Cố" này.
Sau nhiều vòng tìm kiếm, cuối cùng có người đến gặp trực tiếp Lệ Gia Thụ. Người được cử đến cũng không phải hạng tầm thường, nhưng Lệ Gia Thụ đang bận rộn đến mức phát bực, đầu óc quay cuồng vì công việc, nên tiện miệng đáp: “Giáo sư Cố hiện đang nghiên cứu thực vật nguyên sinh trong một ngọn núi sâu, không có hứng thú với mấy chuyện này đâu. Đừng hỏi nữa.”
Lệ Gia Thụ vốn không thích nói dối, lời cậu ta nói hoàn toàn là sự thật. Chẳng phải anh trai cậu ta đang làm dự án phục hồi sinh thái ở núi Tùng Hạc, nuôi trồng cả đống thực vật quý hiếm đó sao?
“Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không liên lạc được với anh ấy. Anh ấy bận rộn với những việc vô cùng quan trọng. Ngay cả các trưởng bối trong nhà tôi cũng không cho phép tôi quấy rầy anh ấy.”
"Ồ…"
Người kia như ngộ ra điều gì, quay về liền dặn dò: “Đi tìm hiểu ở những nơi như Thần Nông Giá gì đó, xem có nhóm nghiên cứu nào của một vị giáo sư họ Cố đã vào núi không.”
Lệ Gia Thụ trong tình trạng mơ màng vì công việc đã tiễn hết đám người này đi. Đến khi cuối cùng cũng đóng tập hồ sơ lại, cậu ta phấn khích thốt lên: “Trời ạ! Cuối cùng bản thầu của tôi cũng hoàn thành rồi!”