Lệ Gia Thụ u oán nhìn chằm chằm câu nói của Vân Chu. Gì mà đem cho mẹ xem? Tối nay rốt cuộc còn ngủ hay không?
Thế là cậu ta nhắn lại: [Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường tiểu học, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại có khoảng cách lớn đến vậy. Tôi chỉ gửi cho cậu một trang giấy thôi mà cậu còn phải đưa mẹ xem sao?]
Chậc chậc, lần này đúng là khoe mẽ thành công rồi. Vẫn là anh dâu lợi hại nhất!
Nhưng Vân Chu lại đáp: [Được rồi, thế này thì đã rõ, chắc chắn thứ này không phải do anh viết. Trong một trang giấy này bỏ qua vô số bước suy luận và diễn giải, hoàn toàn không phải chuyện chỉ gói gọn trong một trang. Tôi đoán là anh còn chưa hiểu nổi logic cơ bản bên trong. Nói đi, anh nhờ vị đại lão nào trong viện nghiên cứu giúp vậy?]
Hả? Hả hả??? Lệ Gia Thụ choáng váng. Cậu ta chỉ bảo anh dâu tùy tiện bịa vài câu thôi, thế mà lại thành ra thế này? Nếu bây giờ còn tin rằng anh dâu tự viết, chi bằng tin rằng anh dâu là Tần Thủy Hoàng luôn cho rồi.
Vân Chu thấy Lệ Gia Thụ không trả lời, lại tiếp tục: [Anh Gia Thụ à, xin lỗi nhé, buổi chiều em chỉ đùa thôi. Giờ em vạch trần rồi, anh cũng không cần thấy xấu hổ đâu. Anh nghĩ xem, ngay cả nhóm nghiên cứu của mẹ em còn chưa có kết quả với dự án này, anh không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi mà.]
[Thế nên, thật ra anh nên tự hào vì quen biết một đại lão trong giới học thuật. Để giúp anh chứng minh hướng nghiên cứu này sai, người đó chắc đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, có lẽ cả đêm qua đều phải làm thêm giờ. Nhà em còn chưa có mối quan hệ nào tầm cỡ thế này đâu.]
Lệ Gia Thụ càng thêm bối rối: “…”
Nói người đó là anh dâu á? Cả đêm qua làm thêm giờ? Không phải cả đêm gọi video yêu xa với anh trai tôi à???
Vân Chu nói một hồi, cuối cùng cũng lộ ra mục đích: [Anh Gia Thụ đẹp trai tốt bụng thích giúp đỡ người khác ơi~ Anh có thể cho em biết, anh đã nhờ vị đại lão nào trong viện nghiên cứu vậy? Em có thể đến gặp không? Em vẫn còn một số thắc mắc về hướng nghiên cứu này, muốn hỏi vị giáo sư ấy chút...]
Lệ Gia Thụ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời. Cậu ta trả lời: [Bạn học Tiểu Vân, tạm thời không thể nói cho cậu biết được, tôi phải hỏi ý kiến vị giáo sư đó trước đã.]
Dù sao anh dâu học tài chính, mà thứ này lại là một vấn đề học thuật hóc búa, chắc chắn không thể do anh dâu nghĩ ra. Nếu cậu ta nhận bừa, lỡ đến lúc đó làm anh dâu khó xử thì sao? Vẫn là nên hỏi rõ xem sao.
Vân Chu lập tức đáp lại: [Đáng ghét! Tối nay rốt cuộc anh có để tôi ngủ không hả!!!]
Lệ Gia Thụ cười hả hê. Chậc chậc, kẻ khiến người khác mất ngủ, cuối cùng cũng sẽ mất ngủ thôi.
Vân Chu: [Thôi vậy, đợi mẹ tôi xác minh đã rồi tính.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Vân Chu, Lệ Gia Thụ cảm thấy đại thắng lợi, mở lại khung chat với Cố Thầm. Thế rồi cậu ta lại thấy tin nhắn anh dâu nhắn tối qua bảo đừng nhắn nữa.
Nụ cười trên mặt Lệ Gia Thụ lập tức biến mất: “…”
A a a, giờ tôi mà không biết chân tướng thì tối nay cũng mất ngủ mất thôi!!!
Lệ Gia Thụ trằn trọc cả đêm, chỉ chờ trời sáng để hỏi Cố Thầm. Nghe nói anh dâu dậy lúc 6 giờ sáng, vậy chắc cũng không còn phải đợi lâu nữa.
Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học tốt giúp Cố Thầm tỉnh giấc đúng giờ. Ngủ đủ tám tiếng, tinh thần cậu rất tốt, tâm trạng cũng vui vẻ.
Vừa kéo rèm cửa sổ, cậu đã nhận được cuộc gọi video từ Lệ Đình Khâm: “A Thầm, chào buổi sáng.”
Cố Thầm cầm điện thoại, nhắm mắt lại phơi nắng một lúc bên cửa sổ sát đất, rồi mới mở mắt ra. Ngoài cửa sổ, sắc xanh mơn mởn trải dài. Giọng cậu nhẹ nhàng: “Lệ tổng, chào buổi chiều.”
Lệ Đình Khâm không ngờ, vừa kết nối video đã được chứng kiến cảnh đẹp thế này, chàng trai nhắm mắt, nét mặt thư thái, ánh sáng sớm mai chiếu rọi lên gương mặt cậu.
Lệ Đình Khâm hỏi: “A Thầm, lát nữa định lên núi tập luyện à?”
Nếu mình ở trong nước, chắc hai người họ sẽ cùng nhau lên núi nhỉ.
Cố Thầm đáp: “Ừm, rửa mặt, thay đồ trước đã.”
Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi cậu hơi nhếch lên, bông đùa: “Lệ tổng có cần tôi đặt điện thoại một bên rồi vừa làm vừa trò chuyện không?”
Vừa dứt lời, tin nhắn của Lệ Gia Thụ lại tới tấp kéo đến: [Anh dâu!!! Mau mau mau nói cho em biết! Chuyện tối qua! Sao anh làm được vậy!]
[Anh dâu! Em không biết câu trả lời, ăn ngủ không yên đây huhu...]
[Anh dâu, rốt cuộc anh hỏi vị đại lão nào, hay thực ra anh học song bằng?]
Cố Thầm: “…”
Bầu không khí vừa rồi dường như tan biến không còn dấu vết.
Lệ Đình Khâm lại hỏi: “Sao vậy, A Thầm?”
Cố Thầm thắc mắc: “Hôm nay Gia Thụ dậy sớm thế à?”
Lúc còn ở nhà cũ, đâu có thế này.
Lệ Đình Khâm: “Hửm? Nó lại nhắn cho em lúc 6 giờ sáng à?”
Cố Thầm: “Haiz, thôi được rồi, tôi giải thích cho nó trước đã, lát nữa phải đi tập, sợ không kịp. Tối nay chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Lệ Đình Khâm: “… Được, em đi đi.”
Lệ Gia Thụ đã ôm cục tò mò suốt cả đêm, mãi mà vẫn chưa nhận được hồi âm từ Cố Thầm. Ngược lại, cậu ta lại nhận được cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm.
“Gia Thụ, hôm nay em dậy sớm thế?”
Hả? Anh trai có lắp camera theo dõi mình à?
Lệ Gia Thụ lẩm bẩm: “Anh, có khi nào… thật ra là em còn chưa ngủ?”
Lệ Đình Khâm cau mày: “Sau này trước 9 giờ đừng nhắn tin cho anh dâu nữa.”
Chờ từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng chỉ để nhắn tin cho A Thầm?
Lệ Gia Thụ càng thêm hoang mang: “Anh, tại sao em vừa nhắn tin cho anh dâu xong là anh biết ngay? Hơn nữa, sáng nay anh và anh dâu rốt cuộc đang làm gì mà từ 6 giờ đến 9 giờ mới xong?”
Lệ Đình Khâm không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc đó.
Lệ Gia Thụ lại hỏi: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy anh nói xem khi nào em mới có thể nhắn tin cho anh dâu?”
Lệ Đình Khâm đáp “tốt nhất là đừng" rồi cúp máy.
Lệ Gia Thụ: “Hả???”
Anh dâu là vợ anh thì giỏi lắm à!!!
Cúp máy xong, Lệ Gia Thụ thấy tin nhắn trả lời của Cố Thầm: [Tôi tùy tiện bịa thôi.]
Lệ Gia Thụ lập tức đáp lại: [Anh nghĩ em sẽ tin sao?! Em đã nhờ người trong ngành xem qua rồi, anh dâu, anh cứ thừa nhận đi.]
Cố Thầm: [Chẳng phải cậu bảo tôi bịa bừa vài câu sao? Tờ giấy đó tôi chỉ tiện tay tìm trên mạng một số công thức liên quan rồi chép vào thôi, cậu chắc không nói với ai rằng tôi bịa linh tinh đấy chứ?]
Lệ Gia Thụ: [Đương nhiên là không, nhưng anh dâu anh đừng giả bộ nữa...]
Cố Thầm đáp: [Được rồi, không thì tốt, tôi tin cậu cũng không đi nói bậy với người khác đâu. Tôi đi tập thể dục đây.]
Lệ Gia Thụ: [???]
[Anh dâu? QAQ]
[Anh dâu!!!]
Lệ Gia Thụ hít sâu một hơi, lúc này Vân Chu gửi tới một "tin vui": [Anh Gia Thụ! Mẹ em dẫn đội nhóm xác minh suốt cả đêm! Hướng nghiên cứu này thực sự là sai lầm! Trời ơi, vị giáo sư này quá lợi hại! Chỉ dùng một trang giấy chứa công thức tinh gọn mà thể hiện được chuỗi logic mạnh mẽ thế này, ngay cả mẹ em cũng phải tán thưởng...]
[Anh Gia Thụ, anh đã hỏi được danh tính vị giáo sư đó chưa? Em muốn theo học tiến sĩ dưới trướng ông ấy, có được không?]
Lệ Gia Thụ thầm nghĩ, cậu còn muốn học tiến sĩ dưới trướng anh dâu tôi à? Cậu mơ đẹp lắm! Giờ tôi còn chẳng nhắn tin nổi cho anh dâu đây này.
Nhưng giờ nên nói sao đây? Chuyện lần trước anh dâu tùy tiện nói bừa trước mặt cô tư thì còn được, nhưng lần này liên quan đến giới học thuật, anh dâu không thể nói hươu nói vượn lừa người được…
Hửm? Cô tư? Lão tiên sinh họ Cố?
Lệ Gia Thụ bỗng nhiên thông suốt, nhanh chóng gõ tin nhắn: [Tiểu Vân, cậu đã từng nghe qua lão tiên sinh họ Cố chưa?]
Vân Chu vắt óc suy nghĩ về những người liên quan đến nhà họ Lệ, hình như vụ ly hôn của cô thứ tư nhà họ Lệ là ồn ào nhất gần đây, trong đó có một vị cố nhân của lão gia nhà họ Lệ, gọi là lão tiên sinh họ Cố, đứng phía sau thao túng mọi chuyện?
Vân Chu đáp: [Anh nói là… vị tiên sinh họ Cố đã giúp cô Mặc Dung sáng suốt trong vụ ly hôn kia?]
Lệ Gia Thụ bắt đầu bịa chuyện: [Đúng rồi, dòng họ Cố của lão tiên sinh rất thần bí, ít khi xuất thế. Ngài ấy có một hậu bối, chính là Cố tiên sinh, hay còn gọi là giáo sư Cố, rất giỏi trong lĩnh vực này. Hôm qua cậu nhờ tôi giúp, tôi không có cách nào khác, đành phải nhờ giáo sư Cố chỉ điểm một chút. Nhưng người nhà họ Cố không quan tâm đến danh lợi bên ngoài, cũng không thích bị bàn tán, có lẽ giáo sư Cố không muốn lộ danh tính đâu, nên cậu đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng rất khó xử.]
Vân Chu: [Hả... Giáo sư Cố thực sự nghĩ vậy sao? Nhưng ông ấy đã giúp bọn tôi giải quyết một vấn đề lớn như vậy, tôi nghĩ ít nhất cũng nên đưa ông ấy 5 triệu tạ ơn. Anh có thể giúp tôi liên hệ và chuyển khoản không?]
Lệ Gia Thụ: [Để tôi hỏi xem ông ấy có cần không. Nhưng nghe nói nhà cậu đang nợ ngân hàng tận hai trăm triệu? Đợi có thành quả rồi hãy nói chuyện thù lao đi.]
Vân Chu lại nhắn: [Vậy em có thể mạo muội nhờ giáo sư Cố xem giúp hai hướng nghiên cứu khác không? Mỗi hướng 5 triệu, hơn nữa chúng em muốn mời ông ấy góp vốn kỹ thuật, chiếm 10% cổ phần, được không?]
Lệ Gia Thụ: [Tôi phải hỏi trước đã.]
Cậu chụp màn hình đoạn hội thoại với Vân Chu gửi cho Cố Thầm, nhắn kèm: [Anh dâu anh dâu! Anh nhìn đi, chỉ tùy tiện bịa một trang giấy mà kiếm ngay 5 triệu! Có hứng thú viết thêm hai trang nữa kiếm chục triệu không?!]
Cậu ta còn gửi hai tập tin PDF khác, trong lòng cảm thấy hối hận, hôm qua sao không gửi cả ba tập luôn chứ?
Cố Thầm tập thể dục xong, nhìn lướt qua tin nhắn, thấy Lệ Gia Thụ gửi cả đống tin, cảm thấy chuyện này không thể cứ tiếp diễn mãi. Cậu mở hai tập tin ra xem, rồi trả lời: [Không có hứng thú.] Hai hướng này cậu chưa nghiên cứu qua, không thể tiện tay bịa ra vài trang giấy được. Dù có nghiên cứu cũng không khó, nhưng bây giờ đầu óc cậu đã cạn kiệt rồi.
Cố Thầm tiếp lời: [Hay là thực hiện phương án thứ hai hôm qua của cậu đi, tôi cho cậu vay 5 triệu, cậu đi dỗ dành bạn cậu đi.]
Lệ Gia Thụ: [Giờ 5 triệu cũng không dỗ được nữa rồi, hu hu, nhà họ mỗi tháng tiêu hết 5 triệu, em nghi nếu em không nói ra, cậu ta sẽ cứ bám riết lấy em mất… Anh dâu, giờ chỉ có anh mới cứu được em thoát khỏi sự đeo bám đáng sợ của Nam Đồng (gay) thôi, huhu.]
Cố Thầm: [Tôi và anh trai cậu đều là nam đó :)]
Sau đó nói tiếp: [Đúng lúc, mỗi tháng anh trai cậu phải gửi 5 triệu cho tôi tiêu, mà tôi thì không tiêu hết, vậy tôi đầu tư vào dự án này đi.]
Dù chưa nghiên cứu hai hướng kia, nhưng nhìn sơ qua tài liệu, cả hai đều có khả năng thành công, dự án này rất tiềm năng. Sau này kiếm được tiền, cũng giúp Lệ Đình Khâm không cần gửi tiền tiêu vặt cho cậu nữa, mỗi tháng 5 triệu, sống trên núi thực sự tiêu không hết.
Lệ Gia Thụ: [!!!] Cái này là người nói sao? Cái gì mà mỗi tháng bắt buộc phải tiêu hết 5 triệu?
Nhưng anh dâu là thần nhân, nếu đọc tài liệu xong vẫn đánh giá cao dự án, thì chắc chắn nó có triển vọng. Thậm chí anh dâu còn có thể tiện tay viết một trang giấy mà hủy cả một hướng nghiên cứu cơ mà.
Thế nên cậu ta hỏi: [Anh dâu, anh thật sự thấy dự án này khả thi à? Bên ngoài có rất nhiều người bi quan về nó đó.]
Cố Thầm: [Cũng được, không cần bi quan quá, có thể cả hai hướng đều khả thi.]
Lệ Gia Thụ nhận được câu trả lời chắc chắn, nhắn ngay: [OK! Em báo lại ngay đây!] Chỉ mong đừng làm phiền cậu ta nữa!
Cố Thầm: [Nhưng hợp đồng và đàm phán cổ phần các thứ giao cho cậu xử lý, tối nay đừng làm phiền tôi nữa.]
Lệ Gia Thụ: [QAQ...]
Tại sao người khác làm trung gian thì kiếm lời, còn cậu ta thì thành trung gian nhưng lại phải làm việc chứ?!
“Mẹ!”
Vân Chu vì chưa kịp thay quần áo nên không vào trong mà chỉ vỗ vào cửa kính phòng thí nghiệm, lớn tiếng nói: “Giáo sư Cố rất đánh giá cao dự án này! Còn đầu tư 5 triệu mỗi tháng nữa!”
Cậu vừa hô lên như vậy, cả tòa nhà gần như đều nghe thấy. Vân Tú mở cửa phòng thí nghiệm, hỏi: “Chu Chu, con nói gì cơ?”
Vân Chu lập tức đưa điện thoại cho mẹ xem, nói: “Mẹ mau nhìn đi, giáo sư Cố nói cả hai hướng đều khả thi, còn đầu tư tiền, mỗi tháng 5 triệu, mọi vấn đề đều được giải quyết rồi.”
Vân Tú tiện tay chuyển bức ảnh trong điện thoại Vân Chu sang máy mình, rồi gửi vào nhóm, nói: “Mọi người xem đi, trình độ của giáo sư Cố, chắc hôm qua ai nhìn thấy bản thảo viết tay của thầy cũng đã cảm nhận được. Bây giờ thầy ấy tin tưởng dự án này có tiềm năng, còn tự bỏ vốn đầu tư.”
Mọi người đến bước này đã kiệt sức, giờ phút này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ sự việc lại xoay chuyển bất ngờ như vậy, ai nấy đều cảm thán: “A, cuối cùng cũng… Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục làm thử xem… Có sự đầu tư này, tôi cảm thấy mình có thể gắng gượng thêm một tháng nữa!”
“Còn gì thuyết phục hơn việc người ta tự bỏ tiền ra chứ? Tôi tin rồi…”
Trong lòng Vân Tú cũng nhẹ nhõm hẳn. Thật ra, niềm tin của cả đội đã lung lay từ lâu, tối qua suýt nữa đã tan rã, may mà có cơn mưa đúng lúc từ giáo sư Cố…
Bà nói: “Được rồi, mọi người đã thức trắng đêm, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta họp lại để sắp xếp kế hoạch.”
Tiễn đội ngũ rời đi, bà mới quay sang hỏi Vân Chu: “Chu Chu, con có biết giáo sư Cố đang công tác ở đâu không? Mẹ nhất định phải đến gặp thầy ấy trực tiếp.”
Vân Chu: “…” Lại phải lặp lại lời bịa đặt của Lệ Gia Thụ sao? Cậu ta cảm thấy lời bịa đặt này hơi quá mức rồi đấy?
“Ờm, mẹ, thật ra thì…”
…
Vị “giáo sư Cố” trong truyền thuyết tối nay cuối cùng cũng có một buổi ngâm mình yên tĩnh mà không bị ai quấy rầy. Cậu nhìn giá để đồ trong phòng tắm, trên đó có mấy loại viên tắm và muối tắm mà Lệ Đình Khâm từng nhắc tới, cậu tỉ mỉ chọn lựa.
Có rất nhiều nhãn hiệu khác nhau, Cố Thầm ngửi thử mùi hương, phát hiện một loại có hương thơm rất quen thuộc, hình như đã từng ngửi thấy trên người Lệ Đình Khâm.
Được rồi, cứ chọn cái này. Cậu ném viên tắm vào bồn, cả phòng tắm lập tức tràn ngập hương thơm quen thuộc đó.
Ngâm bồn xong, Cố Thầm nằm lên giường, rồi gọi video cho Lệ Đình Khâm.
Hôm nay Lệ Đình Khâm đang ở văn phòng, anh nói: “A Thầm, chúc em buổi tối tốt lành.”
Cố Thầm dựa vào đầu giường, tùy tiện trò chuyện: “Ừm, chuyện bên Gia Thụ chắc là giải quyết xong rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lệ Đình Khâm chuyển chủ đề, nói: “Hôm qua tôi đã dùng thử nhãn hiệu mà em giới thiệu, cảm giác cũng không tệ.”
“Thế à?”
Khóe môi Cố Thầm khẽ nhếch lên, nói: “Tối nay em cũng ngâm bồn, dùng loại xxx này, là thương hiệu mà anh hay dùng phải không?”
Lệ Đình Khâm cười hỏi: “A Thầm, sao em biết?”
Cố Thầm nói: “Lúc chọn, em thấy mùi hương rất quen nên dùng thử.”
“Bây giờ dùng xong rồi, hình như hai chúng ta đều có cùng một mùi hương rồi.”