Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 39

5 triệu, quả thật Lệ Gia Thụ không có, nhưng vừa nghe thấy con số 5 triệu, Lệ Gia Thụ lập tức liên tưởng đến điều khiến cậu ta từng kinh ngạc, tiền tiêu vặt của anh dâu cậu ta. Một tháng 5 triệu, cứ như tiền không còn là tiền nữa.

Tuy nhiên, vì quan hệ thân sơ gần xa, tất nhiên cậu ta không thể nhắc đến chuyện tiền tiêu vặt của anh dâu trước mặt Vân Chu.

Thay vào đó, cậu ta nói: “Bạn học Tiểu Vân à, thế thì tôi không rõ có nhà đầu tư nào tinh mắt chưa, cố lên nhé!”

Trong ấn tượng thời thơ ấu của cậu ta, dì Vân là một nhà nghiên cứu xuất sắc, thời đó bà từ bỏ mức lương cao ở một viện nghiên cứu nước ngoài để kiên quyết trở về nước.

Nhưng sau khi về nước, do ngành nghề liên quan còn phát triển chậm, quan niệm của bà có phần đi trước thời đại, nên đối tác của bà không mấy lạc quan. Cuối cùng, chú Minh đã dốc hết gia sản để ủng hộ nghiên cứu của bà, và chính nhờ đó mà họ đạt được bước đột phá. Sau này, chú Minh cũng trở thành chồng của bà.

Lệ Gia Thụ biết chuyện này là vì từ nhỏ ông nội đã có ý đào tạo cậu tabtheo hướng đó, nên cậu ta cũng hiểu tình hình gia đình Vân Chu.

Thế nhưng bây giờ nhìn vào tình cảnh nhà họ Vân,cậu ta không rõ là dì Vân sắc bén năm xưa đã trở nên cố chấp cực đoan, hay là bà thực sự nhìn thấy tiềm năng trong dự án này, sẵn sàng một lần nữa dốc hết gia sản để làm ra kết quả như trước đây.

Không ngờ, sau khi nghe Lệ Gia Thụ từ chối, Vân Chu không hề thất vọng ngay mà lập tức nhét tập hồ sơ trong tay vào tay cậu ta: “Sếp Lệ, có đầu tư hay không thì cứ xem qua bản kế hoạch đã.”

Lệ Gia Thụ: “... Tôi còn tưởng cậu cầm theo sơ yếu lý lịch, hóa ra là có chuẩn bị trước rồi à.”

Cậu ta cầm tập hồ sơ, định đặt lên bàn làm việc: “Nếu có thời gian tôi sẽ xem.” Theo như ông nội dạy, quá trình phát triển của nhà họ Vân cũng có thể xem như một ví dụ học tập.

Thế nhưng Vân Chu vẫn tiếp tục năn nỉ: “Sếp Lệ, nhị thiếu, Tiểu Gia, Tiểu Thụ... anh xem ngay bây giờ đi, chi phí in mấy chục tệ lận đó, lát nữa tôi còn phải mang đi gặp nhà đầu tư khác.”

Lệ Gia Thụ: “...” Cậu này đúng là biết được đà mà lấn tới mà.

Nhưng thấy cậu ta đến cả chi phí in cũng tiếc, Lệ Gia Thụ đành mở tài liệu ra xem ngay trước mặt cậu ta. Dù gì thì cậu ta cũng là ông chủ, mấy thứ này cậu ta vẫn đọc hiểu được. Vừa đọc, cậu ta lập tức bị thu hút.

Luận chứng tính khả thi thực sự rất có lý, nhưng hướng nghiên cứu dường như hơi dàn trải? Thứ này có tiềm năng lớn, nhưng chu kỳ hoàn vốn đầu tư thì…

Đọc xong phần chính, cậu ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn Vân Chu: “5 triệu?”

Vân Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

Lệ Gia Thụ mỉm cười: “Tôi thấy nhà cậu tiêu 5 triệu một tháng đấy.” Mà thứ có thể tiêu 5 triệu một tháng, chỉ có thể là tiền tiêu vặt của anh dâu cậu ta thôi.

Vân Chu gật đầu: “Đúng vậy, tôi vay trước 5 triệu. Dù sao nếu tôi hỏi vay cậu 50 triệu, anh cũng đâu có đúng không?”

Cậu ta cảm thán: “Vậy nên kế sách tối ưu là tìm một đại gia kết thông gia, nhà họ đầu tư, nhà tôi nghiên cứu, đôi bên cùng có lợi biết bao...”

Lệ Gia Thụ bỗng ngộ ra, thì ra tư duy của bạn học Tiểu Vân chính là học từ bố mẹ cậu ta.

Cậu ta nói: “50 triệu không có, 5 triệu cũng không, nhưng lý do căn bản là dự án này tuy có tính khả thi, nhưng hướng đi vẫn chưa thực sự rõ ràng. Tôi đề nghị các cậu tự loại bỏ hai hướng trước khi kêu gọi đầu tư, có lẽ sẽ dễ hơn.”

Thật lòng mà nói, cậu ta cũng có chút động lòng. Dì Vân quả thật là người có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng những thứ bà nghiên cứu luôn quá mức tiên phong. Khách quan mà nói, không biết đến khi nào mới có thể thu hồi vốn.

Vân Chu hiếm khi cau mày, nghiêm túc nói: “Không đâu, theo thái độ nghiêm cẩn mà nói, cả ba hướng này đều có khả năng. Tài liệu này chỉ là bản tóm tắt, tôi sẽ gửi báo cáo chi tiết vào email cho anh xem nhé?”

Lệ Gia Thụ vừa rồi xem tài liệu đã hơi đau đầu, nghe nói còn có báo cáo chi tiết thì lập tức hoảng hốt, vội nhét lại tập hồ sơ cho Vân Chu: “Bạn học Tiểu Vân, mau đi gặp nhà đầu tư tiếp theo đi, cố lên! Mỗi nhà đầu tư 5 triệu, mười nhà là có 50 triệu rồi!”

Vân Chu ôm hồ sơ, u oán nhìn cậu ta, thở dài: “Anh Gia Thụ, có phải anh không hiểu đúng không? Chúng ta tốt nghiệp cùng một tiểu học, vậy mà sau khi tốt nghiệp đại học đã có khoảng cách lớn thế này rồi... Thôi, tôi đi đây, anh cũng cố lên nhé.”

Lệ Gia Thụ: “???... Đợi đã! Cậu nói gì cơ!”

Nhưng Vân Chu đã sải bước rời đi, không hề ngoảnh lại.

Lệ Gia Thụ không ngờ rằng, sau khi bị người bạn tiểu học ngốc nghếch này khinh bỉ, tối hôm đó vẫn nhận được email của cậu ta, ba tập tài liệu PDF khổng lồ…

Ngay sau đó, cậu ta nhận được tin nhắn WeChat của Vân Chu: [Anh Gia Thụ, hồi nhỏ anh thông minh nhất. Giờ anh nói xem nên loại bỏ hai hướng nào đi?]

Lệ Gia Thụ: “...” Nếu cậu ta mà biết, thì có khi cậu ta còn giỏi hơn dì Vân, tự mình làm chủ nhà họ Vân rồi.

Hơn nữa, trước khi nghiên cứu ra kết quả, hỏi chuyên gia cũng không có câu trả lời.

Cậu ta thực sự tức đến mức muốn lên cơn đau tim.

Cố Thầm lúc này đang ngâm mình trong bể tắm của phòng ở Lệ Đình Khâm. Không gian này đúng là đẳng cấp nhất, hai mặt là cửa kính sát đất trong suốt, phía trên cũng là mái kính.

Kính một chiều bảo vệ sự riêng tư của chủ nhân, vừa tắm vừa có thể nhìn thấy những cành lá xanh mướt của đầu hạ bên ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lại là dải ngân hà rực rỡ giữa núi rừng, chưa bị ô nhiễm ánh sáng.

Thân tâm Cố Thầm hoàn toàn thư thái và thoải mái. đây mới thực sự là cảm giác nghỉ dưỡng trong núi.

Tắm xong, 9:40 tối, cậu mặc áo ngủ lụa, trở về giường nửa nằm, đệm và chăn đều cực kỳ thoải mái. Cậu tựa vào tủ đầu giường, bấm gọi video cho Lệ Đình Khâm.

Lệ Đình Khâm nhận cuộc gọi video khi đang họp, nhưng giờ này gọi đến, anh đoán ngay là Cố Thầm. 9:40 tối giờ nội địa, chắc hẳn cậu đã nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ?

Lệ Đình Khâm cầm lấy chiếc điện thoại đang rung, đứng dậy nói: “Mọi người nghỉ ngơi 20 phút đi.”

Những người giữ chức vụ phó và trung tầng trong phòng họp đều có chút kinh ngạc. Ai cũng biết Lệ tổng luôn tràn đầy năng lượng trong công việc, các cuộc họp và sắp xếp công việc của anh cũng luôn ngắn gọn, không bao giờ kéo dài thời gian. Nếu có cuộc gọi công việc trong lúc họp, anh sẽ nhận ngay tại chỗ, gần như chưa từng có trường hợp dừng họp 20 phút để nghe điện thoại.

Nhưng mà… được nghỉ 20 phút cũng không tệ.

Lệ Đình Khâm ra khỏi phòng họp rồi mới nhận cuộc gọi video của Cố Thầm. Ngay lập tức, hình ảnh đầu tiên anh thấy là thanh niên nọ đang mặc bộ đồ ngủ lụa cổ chéo màu xanh đậm, dựa vào đầu giường mà anh quen thuộc.

Khóe môi cậu hơi nhếch lên thành nụ cười, dù chưa gội đầu nhưng có vẻ vừa tắm xong, vài lọn tóc bên tai vẫn còn hơi ướt. Chiếc áo ngủ để lộ hai xương quai xanh trắng lạnh và chút đường nét của lồng ngực.

"Lệ tổng?" 

Thấy Lệ Đình Khâm mãi không nói gì, Cố Thầm thoải mái bắt chéo chân trên giường, trêu đùa: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của anh rồi, nhưng gọi vào giờ này có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Bên kia vẫn còn là 9 giờ 40 sáng, Lệ tổng vẫn đang ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest mà.

Trợ lý Trần đứng bên cạnh nghe vậy, sững người trong giây lát rồi vội vàng mở cửa văn phòng cho tổng giám đốc, sau đó khéo léo lui ra ngoài đóng cửa lại. Không lẽ mọi người trong cuộc họp vừa rồi đều đang là nhân vật phụ trong màn kịch này?

Lệ Đình Khâm trầm giọng nói: “Không sao, thiếu tôi thì công việc vẫn chạy thôi. Em… ở nhà có quen không?”

Cố Thầm đáp: “Rất tốt, bồn tắm của anh cũng rất dễ dùng, rất thoải mái, phong cảnh cũng đẹp…”

Yết hầu Lệ Đình Khâm lại chuyển động, anh nói: “Trên kệ còn có một số viên tắm và muối tắm, lần sau tắm em có thể thử.”

Cố Thầm tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Vậy sao? Tôi thường dùng loại của hãng XXX, thấy cũng khá ổn, anh ở bên đó có thể thử xem.”

Ánh mắt Lệ Đình Khâm thoáng u tối, đáp: “Được.”

Đúng lúc này, khi Cố Thầm vẫn đang trò chuyện đầy hứng thú với Lệ Đình Khâm, tin nhắn WeChat của cậu liên tục bật lên.

Lệ Gia Thụ: [Anh dâu, anh dâu! Cứu mạng!]

[Anh có thể giống như lần trước thuyết phục ông nội và cô tư, bịa ra gì đó để dẹp vụ này giúp em không?]

[File PDF]

[Anh chỉ cần nói vài câu, bảo hướng nghiên cứu này không khả thi là được rồi.]

[Em đọc cái này mà chả bịa nổi câu nào cho ra hồn! Thậm chí còn cảm thấy mình đã học suốt 18 năm vô ích rồi = =]

[Em thực sự sợ mình mở miệng là lộ luôn mình là thằng ngốc.]

Lệ Đình Khâm đang trò chuyện vui vẻ với Cố Thầm thì thấy cậu ta bỗng dưng im lặng, có vẻ như đang xem gì đó?

Anh hỏi: “A Thầm? Sao vậy?”

Cố Thầm đáp: “Em trai anh đang nhắn tin cho tôi.”

Lệ Đình Khâm nhíu mày: “Nó nhắn cho em vào giờ này?”

Cố Thầm cười nói: “Nó bảo nó là thằng ngốc gì đó… Không biết đã gặp phải chuyện gì.”

Nhưng Cố Thầm không bận tâm nữa mà tiếp tục trò chuyện với Lệ Đình Khâm: “Dù sao cũng không thú vị bằng nói chuyện với Lệ tổng anh… Chúng ta tiếp tục đi…”

“A Thầm…” Lệ Đình Khâm vừa định nói gì đó, nhưng tin nhắn từ Lệ Gia Thụ bên kia vẫn tiếp tục hiện lên.

[Haiz, thôi vậy, em cũng không hiểu, có khi anh dâu cũng không hiểu đâu. Cái này toàn thuật ngữ chuyên ngành, bịa bừa chắc không lừa nổi ai. Nãy em nói bậy thôi, anh dâu cứ kệ em đi.]

[Hay anh dâu cho em vay 5 triệu đi, em đem cho thằng bạn em để nó thôi đi, coi như đầu tư tình bạn.]

[Anh dâu, em viết giấy nợ cho anh nhé, sau này em kiếm được tiền sẽ trả. Hoặc em bán hai chiếc xe trả anh cũng được?]

Cố Thầm nói với Lệ Đình Khâm: “Lệ tổng, chờ chút, tôi xử lý chuyện này rồi gọi lại sau.”

Cậu ta nhìn đồng hồ, 9 giờ 48 phút, rồi lại đổi ý. 

“Mà thôi, muộn rồi, mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

Lệ Đình Khâm không can thiệp vào chuyện của cậu, chỉ nói: “Được, ngủ ngon, A Thầm.”

Cố Thầm đáp: “Vậy tôi không làm phiền Lệ tổng họp nữa.”

Cúp cuộc gọi video, Cố Thầm mở khung trò chuyện với Lệ Gia Thụ, thấy cậu ta lải nhải một đống tin nhắn, còn có một tệp PDF.

Ban đầu là muốn mình nói vài câu để bác bỏ dự án này? Sau đó lại thấy không đáng tin, chuyển sang vay tiền?

Cố Thầm mở ra xem thử, thấy nội dung có chút quen thuộc, hóa ra là một trong những hướng nghiên cứu sai lầm mà cậu từng gặp phải ở một thế giới khác.

Nhìn đồng hồ, 9 giờ 50.

Thôi được rồi, cậu không muốn ngày mai khi gọi cho Lệ tổng lại gặp phải chuyện này nữa.

Cố Thầm lấy sổ ghi chú ở đầu giường, nhanh chóng viết tay một đoạn công thức, nội dung khá sơ lược, nhưng người làm tài liệu này rất chuyên nghiệp, nhìn mấy điểm mấu chốt chắc sẽ hiểu ngay.

Cậu ta chụp ảnh lại, gửi cho Lệ Gia Thụ.

[Xong, không được, hướng nghiên cứu này có thể bỏ.]

[Sau này đừng nhắn tin cho tôi sau 9 giờ tối nữa.]

Nhìn đồng hồ, 9 giờ 59.

Cố Thầm lại bổ sung thêm một câu: [Bây giờ cũng đừng nhắn lại.]

Xong xuôi, nằm xuống, đi ngủ.

Lệ Gia Thụ nhận được bức ảnh thì ngơ ngác. Cậu ta nhớ anh dâu mình học tài chính mà? Sao lại viết được công thức "không nể mặt họ hàng" này? Hay là chép từ đâu đó trên mạng? Hình như không phải, vì nhìn kỹ thì cái này khớp với tài liệu trong file PDF một cách đáng sợ.

Lệ Gia Thụ đầy bụng thắc mắc, nhưng anh dâu đã bảo không được nhắn lại, chẳng phải bắt mình thức trắng đêm vì tò mò sao?

Cậu ta nhìn đồng hồ: 21:59:59. Nghe nói anh dâu ngủ lúc 10 giờ, liệu có thể kịp cứu vãn tình hình không?

Nhưng còn chưa kịp bấm gọi, cậu ta đã nhận được cuộc gọi từ anh trai, giọng điệu nghe rõ ràng không vui: “Sau 9 giờ tối đừng nhắn tin cho anh dâu của em nữa.”

Lệ Gia Thụ: “?”

Sao anh trai lại biết cậu ta vừa nhắn tin với anh dâu? Hơn nữa, tại sao cũng nói giống y hệt anh dâu, đều là không được sau 9 giờ tối?

Lệ Đình Khâm nghe Lệ Gia Thụ không phản ứng, giọng điệu dịu lại: “Em sẽ làm phiền anh dâu nghỉ ngơi.”

Lệ Gia Thụ bối rối: “Nhông phải 10 giờ anh dâu mới ngủ sao?”

Lệ Đình Khâm không trả lời câu hỏi đó, giọng bỗng trở nên nguy hiểm: “Xem ra sau này em không cần nhắn tin cho anh dâu nữa rồi…”

Cuối cùng Lệ Gia Thụ cũng bừng tỉnh: “!!! Chẳng lẽ vừa rồi hai người đang… Ồ ồ ồ! Thì ra dù cách nhau 12 múi giờ cũng có thể ngày nào cũng gọi video…”

Lệ Đình Khâm dứt khoát cúp máy.

“… Liên lạc?” Lệ Gia Thụ nói nốt hai chữ cuối cùng, nghe tiếng tút tút từ điện thoại, lại càng hoang mang. 

“Sao lại cúp ngang thế? Chẳng lẽ em biết hai người buổi tối phải gọi nhau cả tiếng thì phạm tội à… Trời ạ, nói chuyện lâu dữ vậy?”

Ánh mắt cậu ta quay lại bức ảnh Cố Thầm gửi, do dự một lúc.

Đúng lúc này, Vân Chu lại nhắn tin đến: [Anh Gia Thụ, muộn vậy rồi, em chuẩn bị đi ngủ đây. Anh nghiên cứu đến đâu rồi?]

Lệ Gia Thụ: “…”

Sao ai cũng ngủ lúc 10 giờ thế này?

Cậu ta nhìn chằm chằm câu [Xong, không được, hướng nghiên cứu này có thể bỏ.], bỗng cảm nhận được một sức mạnh huyền bí vừa tối giản vừa cực ngầu.

Thôi kệ đi, thử xem sao.

Thế là cậu ta lạnh lùng chuyển tiếp bức ảnh cho Vân Chu, rồi gõ: [Xong, không được, hướng nghiên cứu này có thể bỏ.]

Nhưng Vân Chu mãi vẫn không trả lời. Lệ Gia Thụ bắt đầu cảm thấy tối nay có lẽ cậu sẽ mất ngủ…

Mãi lâu sau, Vân Chu mới nhắn lại một câu: [Không được, tôi phải đem cho mẹ xem đã.]

___

Bình Luận (0)
Comment