Họ đã quay trở lại khu vực phòng ngủ. Nhìn chiếc giường đôi gọn gàng, sạch sẽ nhưng đã lâu không có ai ngủ, ý của Lệ Đình Khâm thế nào thì không cần nói cũng hiểu.
Cố Thầm nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngắm phong cảnh: "Nơi này khá rộng rãi..." Cậu khẽ dừng lại một chút.
Lệ Đình Khâm chỉ nhìn chàng trai trước mặt, người mang dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh, mỉm cười nói: “…Cũng tạm thôi.”
“Dù sao thì, tôi cũng đã quen ngủ trên giường của Lệ tổng rồi.”
Cố Thầm đưa mu bàn tay trái lướt qua lớp vải lụa mềm mại của ga giường, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út để lại một dấu hằn rõ rệt.
Lệ Đình Khâm cụp mắt, quan sát động tác của cậu, trầm giọng hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Sau đó, anh nhận ra Cố Thầm hơi nhếch khóe môi, đáp lại: “Ở căn nhà cũ, có thể xem như tôi cũng đã chia sẻ không gian của Lệ tổng rồi, đúng không?”
Nghe thấy câu trả lời này, yết hầu của Lệ Đình Khâm vô thức chuyển động.
Hoàn toàn khác với tình trạng bị bỏ trống lâu ngày của biệt thự này, căn phòng trong nhà cũ là nơi anh đã sống suốt thời niên thiếu, riêng tư hơn nhiều. Nhưng khi Cố Thầm ở đó, thật ra cậu đã ngủ trên giường của Lệ Đình Khâm không ít đêm rồi…
Chỉ có điều, chính anh lại quên mất mình đã kết hôn. Đôi mắt Lệ Đình Khâm trầm xuống, nói: “Vậy thì tốt.”
“Nệm giường của tôi đều được đặt làm riêng theo thói quen của tôi. Nếu em không thích, tôi sẽ gọi công ty đến làm lại một cái khác.”
Cố Thầm lắc đầu: “Không cần đâu, thật ra nệm của Lệ tổng đã rất thoải mái rồi, tôi ngủ quen rồi.”
Lệ Đình Khâm khẽ hít vào một hơi. Đêm nay anh sẽ ra nước ngoài, vì vậy anh quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa, giọng nói trở lại vẻ bình thản: "Thế thì tốt. A Thầm, sau này mỗi tối khi tôi gọi video, tôi mong sẽ thấy em trên chiếc giường này." =))))
Cố Thầm nhướng mày nhẹ, đáp: “Được thôi.”
Từ phim trường ở thành phố D bay đến thành phố H rồi lên núi cũng đã khá muộn, Lệ Đình Khâm không thể nán lại lâu hơn. Dù sao, việc xuống núi cũng cần thời gian.
Nhưng trước khi đi, anh vẫn sắp xếp cho Cố Thầm 5 triệu tệ "tiền tiêu vặt", nói: “A Thầm, cầm lấy mà làm chuyện mình thích, đừng tiêu vào những thứ khác nữa.”
Dù tháng trước anh đã chuyển khoản 61 triệu tệ, nhưng Lệ Đình Khâm biết rất rõ, Cố Thầm chưa bao giờ thực sự xem số tiền đó là tiền tiêu vặt. Phần lớn trong 50 triệu đó là để giúp em gái anh đầu tư, mà đối với gia đình Lệ Đình Khâm, chuyện này chẳng khác gì chuyển tiền từ túi trái sang túi phải.
Điều duy nhất có chút thú vị là Cố Thầm đã bỏ ra mấy trăm nghìn để rèn vài thanh kiếm, nhưng chẳng có chỗ đặt, đành phải để tạm trong phòng chứa đồ.
“A Thầm, chỉ cần em thích, biến cả biệt thự này thành một kho vũ khí cũng chẳng sao.”
Cố Thầm: "..." Có lẽ vẫn nên giải thích một chút.
Cậu thở dài: “Lệ tổng, tôi thực sự không thích sưu tầm mấy thứ đó, chỉ cần dùng tốt là được.”
Trong mắt cậu, đồ vật chỉ cần đáp ứng công năng là đủ, giống như chiếc đồng hồ thể thao cậu đang đeo, dù chỉ vài trăm tệ nhưng miễn là có đủ chức năng cậu cần, vậy là đủ rồi. Bảy thanh kiếm đủ loại cũng đã đáp ứng nhu cầu, làm thêm nữa thì thành kho vũ khí thật mất.
Vậy nên… hình như cậu cũng chẳng có thứ gì đặc biệt yêu thích?
Cố Thầm cười nói: "Mấy thứ đó, chắc còn không thú vị bằng việc đấu kiếm với anh." Đối với cậu, trải nghiệm cuộc sống quan trọng hơn sở hữu vật chất.
Lệ Đình Khâm dường như đã hiểu ra điều gì đó, khẽ gật đầu: “Được, A Thầm, chờ tôi về nước, chắc cũng không lâu đâu.”
Lệ Đình Khâm xuất ngoại, còn Cố Thầm lại trở về cuộc sống nhàn nhã, có quy củ của mình.
Nhưng trên mạng lúc này lại đang bùng nổ.
[Chỉ thế thôi á? Chỉ có vậy mà các người còn dám tự nhận mình là paparazzi? Đúng là càng ngày càng vô dụng mà a a a a a.]
[Lần trước còn chụp được cái bóng lưng, lần này thì chỉ còn lại cái xe đen thui là sao?]
[Fan còn chạy theo xe nữa hả? Nguy hiểm quá đấy!]
Paparazzi: "..." Không, rốt cuộc các người có thể tập trung vào trọng điểm được không?!
Nhưng hắn ta cũng không tiện gọi thẳng tên mấy vị tổng tài kia, đành giữ thể diện, chỉ lặng lẽ chia sẻ lại bài đăng kia với dòng chú thích.
[Lần trước tôi còn không tin, nên lần này đặc biệt đến tận nơi xác nhận.]
[WTF?! Tôi đã nghi ngờ tại sao fan của "thầy thần bí" lại toàn người lớn tuổi, rồi tôi phóng to ảnh lên xem... Đám xe sang này là có ý gì đây?]
[!!! Thật sự là giới nhà giàu đến bái kiến tiên sư à?!]
[Mấy người làm fan đúng là quá khó khăn rồi, có biết là nhận diện mấy ông già này khó đến mức nào không?!]
[Tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Chu... Không cần cảm ơn ~]
[Trời ạ! Tôi vừa tra thử, mấy người này đủ sức ngồi xuống mở một hội nghị thương mại ngay tại chỗ luôn đấy, vậy mà nhân vật chính lại không thèm gặp ai?]
[Cũng đủ để chứng minh vị tiểu thư kia có sức ảnh hưởng thế nào!]
[Mấy ông già chạy theo xe trông buồn cười chết mất ha ha ha.]
“Giám đốc Triệu, có paparazzi chụp được cảnh ngài đến phim trường, đăng lên mạng và gây ra một số hiểu lầm, nói ngài đến để bái kiến một vị tiên sư?”
Vì ngành kinh doanh có liên quan đến giới giải trí, nên đội quan hệ công chúng của Triệu tổng nhanh chóng nắm bắt dư luận.
“Có cần làm rõ không ạ?”
Triệu tổng liếc nhìn màn hình điện thoại mà trợ lý đưa qua, biểu cảm giống hệt một ông chú trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại. Ông ta nhét điện thoại lại vào tay trợ lý, bực bội nói.
“Làm rõ cái gì mà làm rõ? Chẳng lẽ để cả nước biết tôi đến để xin lỗi Lệ Đình Khâm sao? Đúng là mất hết mặt mũi mà!”
Trợ lý nói: “Vâng, vậy cứ để cư dân mạng nghĩ rằng ngài đến bái phỏng tiên sư sao?”
Trợ lý chờ đợi chỉ thị tiếp theo, nhìn màn hình điện thoại vẫn đang phát lại cảnh ông chủ chạy bộ, khiến ông ta tức giận quát lên: “Như vậy không mất mặt à? Còn không mau xóa sạch cho tôi?”
Trợ lý gật đầu: “Rõ, Triệu Tổng.”
Triệu Tổng ôm ngực thở dài: “Haiz, dạo này đúng là vận đen đeo bám, có lẽ nên đi tìm cao nhân xem quẻ một phen…”
Trợ lý suy đoán: “Triệu Tổng, tôi chỉ đang nghĩ… có khi nào vị mà tiểu thư nhà họ Lệ mời đến thực sự là cao nhân không? Chính vì vậy mà nhà họ Lệ luôn hưng thịnh?”
“Với lại, tôi cảm thấy chuyện trong giới giải trí của Lệ tiểu thư chắc chắn không đến mức khiến Lệ Tổng phải gác lại công việc ở nước ngoài mà vội vàng trở về như vậy. Hẳn phải có lý do quan trọng hơn.”
“Ngài xem, rõ ràng chúng ta thấy trợ lý Trần ở trên xe, nhưng cánh săn tin lại bảo đó là xe của vị tiên sinh thần bí kia. Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, Lệ Tổng thực sự đến gặp vị tiên sư ấy, thậm chí còn lên xe của người đó.”
Triệu Tổng nghe phân tích mà sững người, cuối cùng cũng ghép nối được các manh mối, gật gù: “Nghe cũng có lý đấy… Vậy vị thần bí kia ở đâu? Chúng ta cũng có thể đi bái phỏng mà…”
Trợ lý thở dài: “Chẳng phải sáng nay chúng ta đã không đuổi kịp xe sao?”
Triệu Tổng: "…" Vậy nói nhiều thế để làm gì!
“Xóa xóa xóa! Mau xóa sạch cho tôi!”
Không chỉ Triệu Tổng, Tôn Tổng và Chu Tổng cũng đồng loạt xóa bài…
Họ chẳng muốn giải thích gì thêm, dù sao thì bị đồn là đến gặp tiên sư vẫn dễ nghe hơn là đi xin lỗi Lệ Tổng, nên cách tốt nhất là xóa sạch dấu vết.
Thế là, cư dân mạng phát hiện lần này "thế lực thần bí" còn đáng sợ hơn lần trước, mọi cuộc thảo luận liên quan đều biến mất hàng loạt, ảnh và video cũng bị gỡ sạch…
[Trời ạ… Vị tiên sư này đúng là thần thánh của giới 404…]
Nhưng trước khi bỏ chạy, cánh săn tin vẫn để lại một tin nhắn: [Nghe nói phân cảnh của Tạ Tĩnh Uyên đã đóng máy rồi, có lẽ vị ấy lại sắp về ẩn cư…]
[A a a không muốn đâu! Chẳng lẽ tiên nhân chỉ hạ phàm mấy phút rồi biến mất sao?]
[Thế nên toàn bộ dư luận bỗng chốc yên lặng, quy mô xóa bài hàng loạt chỉ để tiễn vị tiên sinh ấy trở về ẩn cư? Cái mức độ chống lưng này, thật đáng kinh ngạc…]
[Làm tôi nhớ đến Cố tiên sinh của tôi, hồi Cố tiên sinh biến mất cũng y như thế này, đi đâu cũng không ai dám nhắc đến…]
[!!! Các người không thấy được Cố tiên sinh là chuyện của các người, đừng có nguyền rủa bọn tôi chứ!!!]
[Hê hê, ít nhất chúng tôi còn có một điều tốt hơn các bạn, đó là bộ phim của tiểu thư Lệ sớm muộn gì cũng sẽ ra rạp, vẫn còn cơ hội được gặp lại người ấy trên màn ảnh rộng~ Đến lúc đó sẽ biết vị ấy lợi hại đến mức nào~]
[Hu hu vậy chỉ có thể mong chờ bộ phim thôi…]
[Mong chờ phim ra mắt!]
Vì hành động xóa bài kịp thời, truyền thuyết về vị tiên sư thần bí đã không lan truyền đến Lệ Gia Thụ - ông chủ đang bận rộn khởi nghiệp và chăm chỉ làm việc.
Những năm gần đây, do chính phủ ngày càng chú trọng đến bảo vệ môi trường, nhóm nghiên cứu mà Lệ Gia Thụ đưa từ nước ngoài về lại nắm giữ công nghệ cốt lõi trong lĩnh vực này, vì thế công ty mới thành lập của cậu ta đang có xu hướng phát triển rất tốt.
Đang trong mùa tuyển dụng mùa xuân, công ty non trẻ này cũng mở ra một số vị trí để tuyển nhân viên. Vì quy mô chưa lớn, Lệ Gia Thụ đích thân tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng.
Sau khi phỏng vấn vài người nhưng chưa ưng ý, cậu ta vừa cầm cốc nước lên uống thì thấy Vân Chu bước vào, lập tức bị sặc: “Khụ khụ khụ! Cậu là Tiểu Vân? Cậu đi nhầm chỗ rồi à?”
Vân Chu nghiêm túc trả lời: “Không nhầm đâu, tôi đã qua vòng một và vòng hai rồi.”
Lệ Gia Thụ ngạc nhiên: “Không, ý tôi là… sao cậu lại đến đây? Cậu không vào làm ở công ty gia đình à?”
Vân Chu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Ồ, nhà tôi sắp phá sản rồi, tôi vừa tốt nghiệp, tham gia tuyển dụng mùa xuân tìm việc có gì sai?”
Lệ Gia Thụ: "…" Có gì đó sai sai, nhưng không tiện hỏi thẳng người ta tại sao gia đình lại phá sản ngay tại đây.
Vân Chu nói: “Lệ Tổng, mau bắt đầu phỏng vấn đi, tôi nghĩ hồ sơ của tôi không đến nỗi bị các anh từ chối đâu.”
Lệ Gia Thụ run lên khi nghe gọi "Lệ Tổng", nhưng vẫn bình tĩnh chỉnh lại giọng nói, tiếp tục đặt câu hỏi.
Vân Chu quả thực rất xuất sắc, trả lời trôi chảy tất cả các câu hỏi chuyên môn.
Phỏng vấn xong, Lệ Gia Thụ nói: “Được rồi, Vân tiên sinh, vui lòng chờ thông báo của chúng tôi.”
Vân Chu nhìn chằm chằm cậu ta: “Khoan đã, chẳng lẽ tôi không được nhận? Công ty các cậu có quy tắc ngầm gì à?”
Lệ Gia Thụ: “…”
Cậu ta đứng dậy: “Mọi người tiếp tục phỏng vấn, tôi ra ngoài một lát.”
Dẫn Vân Chu vào phòng làm việc riêng, Lệ Gia Thụ hỏi: “Nói đi, cậu có chuyện gì?”
Vân Chu ngượng ngùng đi thẳng vào vấn đề: “Lệ Tổng, anh có hứng thú kết thông gia với nhà họ Vân không?”
So với việc kết thân với Lệ Đình Khâm mà không quen biết, cậu ta vẫn thấy Lệ Gia Thụ – bạn học tiểu học, bạn bè trên mạng xã hội dễ tiếp cận hơn.
Bên kia có một "Lệ Tổng" đã kết hôn, nhưng ở đây vẫn còn một "Lệ Tổng" khác mà.
Lệ Gia Thụ hoảng sợ lùi ba bước. Thứ nhất, nghe gọi "Lệ Tổng" khiến cậu ta sởn gai ốc. Thứ hai, bạn học tiểu học tìm đến xin việc lại còn đòi liên hôn. Thứ ba, bạn học này lại là đàn ông!
Lệ Gia Thụ nói: “Tôi không phải là gay! Còn nữa, đừng gọi tôi là 'Lệ Tổng' nữa, gọi tôi là sếp Lệ, Nhị thiếu, Tiểu Gia, Tiểu Thụ gì cũng được!”
Vân Chu lập tức thất vọng: “Được thôi, hóa ra anh không phải gay, tiếc thật. Tôi không nên quấy rầy trai thẳng, thật đáng chết.”
Cậu ta nghĩ ngợi, rồi chớp mắt nói: “Nhưng mà… trong nhà anh có ai cần kết hôn không?”
Lệ Gia Thụ cạn lời: “… Rốt cuộc nhà họ Vân xảy ra chuyện gì mà cậu phát rồ đến mức này?”
Vân Chu đáp: “Có khi nào là tôi vừa gặp đã yêu trai đẹp không? Anh trai anh, anh dâuạn, còn có anh nữa… Nhưng tôi vẫn giữ vững đạo đức cao thượng mà từ bỏ rồi.”
Lệ Gia Thụ: "…" Gì mà anh trai rồi anh dâu mình? Sao có cảm giác người này từng làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó nhỉ?
Vân Chu chớp mắt mong chờ: “Sếp Lệ, anh có 5 triệu không?”
Lệ Gia Thụ càng thêm khó hiểu: “5 triệu mà cũng khiến cậu phải rao bán thân sao?”
Vân Chu mừng rỡ: “Vậy là anh có?”
Lệ Gia Thụ đáp: “Tất nhiên là… không có.”
“Tiền tôi đều đổ hết vào công ty mới rồi, bây giờ tôi đang âm tài sản đây.”
Vân Chu thở dài: “Đấy, nhà tôi cũng thế. Bao năm nay cứ dốc vốn vào nghiên cứu phát triển, nhưng chưa có thành quả nào, đầu tư quá nhiều tiền, đến mức giờ ngân hàng không cho vay nữa, cổ đông cũng không còn tin tưởng, xung quanh thì đã vay khắp nơi rồi…”
“Bây giờ chỉ còn mình tôi tin bố mẹ, nhưng bố lại gửi tôi đi làm nghiên cứu, tôi chẳng hiểu gì về giới kinh doanh, giờ cũng không biết phải làm sao…”
Lệ Gia Thụ nhíu mày. Mẹ của Vân Chu xuất thân từ giới khoa học, chính nhờ bằng sáng chế của bà mà công ty này trụ vững đến nay. Với tình hình hiện tại, bà ấy hẳn phải hiểu rõ chứ? Hay là bà ấy tin chắc rằng nghiên cứu của mình nhất định sẽ cho ra kết quả?
Vân Chu nhún vai, thở dài: “Thế nên vay 5 triệu cũng khó lắm, bây giờ chỉ trông chờ xem có nhà đầu tư nào có con mắt tinh đời mà đầu tư một chút không…”