Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 37

Nghe thấy câu nói này của Cố Thầm, Lệ Đình Khâm vốn dĩ đang lịch sự dời mắt đi lại nhìn về phía cậu. Chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp của chàng thanh niên kia chứa đựng ý cười nhàn nhạt, chẳng rõ câu nói ấy là vô tình hay hữu ý.

Nhận ra điều này, Lệ Đình Khâm ngược lại cảm thấy rất thú vị, cũng mỉm cười một chút, không còn tránh né ánh mắt nữa, thuận tay chỉnh lại y phục của Cố Thầm rồi nói: “Đúng là không tính là mạo phạm, nhưng tôi nghĩ… Em cũng chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để trở thành bạn đời của tôi, đúng không?”

Nghe vậy, Cố Thầm hơi nhướng mày. Với tầm cỡ như Lệ tổng, đâu phải dạng người ngây thơ đến mức ngại ngùng không dám nhìn, chỉ đơn giản là một sự tôn trọng theo bản năng mà thôi.

Lệ Đình Khâm cũng rất thấu hiểu, bình thản nói: “Không còn sớm nữa, A Thầm đi tắm trước đi. Chẳng phải em muốn nghỉ sớm sao?”

Sinh ra trong một gia đình như vậy, Lệ Đình Khâm đã đối mặt với vô số cám dỗ, cũng không thiếu những cảnh ăn chơi trác táng trong giới, những mối quan hệ tình ái đầy d.ục v.ọng và phóng túng... Nhưng để duy trì một mối quan hệ lành mạnh, bền vững thì lại rất khó. Và hiện tại, anh có đủ kiên nhẫn.

"Đúng vậy, đi tắm trước thôi." Cố Thầm tùy ý chọn một căn phòng.

Đợi Cố Thầm vào trong, Lệ Đình Khâm mới gọi trợ lý Trần vào, dặn dò: “Giặt sạch bộ quần áo nay rồi gửi về biệt thự Tùng Hạc, bảo quản thật tốt.”

Nhưng chợt nhớ ra trong mấy fanfic kỳ quái kia, có người còn viết chuyện dùng quần áo của Tạ Tĩnh Uyên làm những việc không hay ho gì, anh lại bổ sung: “Ngày mai liên hệ với Tĩnh Vi, lấy lại toàn bộ quần áo mà Cố tiên sinh đã mặc, đưa hết về biệt thự.”

Quần áo A Thầm đã mặc qua, một món cũng không thể để lại trong đoàn phim.

"Dạ rõ. Ngài cũng nên nghỉ sớm đi ạ." Sau khi dặn dò xong, Lệ Đình Khâm cũng vào một phòng khác nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Cố Thầm dậy lúc 6:30, nhưng khi ra khỏi phòng thì phát hiện Lệ Đình Khâm đã ngồi trước bàn dài làm việc.

Trên bàn đặt một chiếc laptop, có vẻ như anh đang tham gia một cuộc họp trực tuyến. Mười ngón tay đan hờ trước mặt, thỉnh thoảng mới nói vài câu mang tính quyết định.

Thấy Cố Thầm đi ra, Lệ Đình Khâm thản nhiên nói: “Hôm nay đến đây thôi. Tôi còn có việc khác, chuyện gì không quyết được thì tìm phó tổng của các anh.”

Kết thúc cuộc họp, anh đứng dậy, nhìn Cố Thầm và nói: “Không phải em muốn cùng tập luyện sao? Đi thôi.”

Cố Thầm lại cười nhẹ: “Tôi đổi mục tiêu tập luyện thành luyện kiếm rồi, vậy nên chúng ta tách ra nhé? Tập xong rồi cùng ăn sáng.”

“Được.”

Lệ Đình Khâm vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại nói thêm: “Cậu biết đấu kiếm không? Biệt thự ở thành phố H có thể cải tạo thành phòng đấu kiếm, lần sau có thể cùng luyện tập.”

"Cả chuyện này mà Lệ tổng cũng biết sao?" 

Cố Thầm gật đầu: “Cũng được.”

Dù sao một mình múa kiếm mà không có đối thủ, thiếu cảm giác đối kháng, cũng rất nhàm chán.

"Hẹn gặp lại sau." Lệ Đình Khâm không nói gì thêm, quay người đi vào phòng gym.

Cố Thầm luyện kiếm xong, trở về nghỉ ngơi một lúc, rồi ra ngoài và thấy bàn ăn đã được bày đầy món ăn dưỡng sinh.

Bỗng dưng hôm nay cậu có cảm giác… như thể cậu và Lệ Đình Khâm đã đổi vị trí cho nhau vậy.

Bữa sáng rất hợp khẩu vị của Cố Thầm, bao gồm các món mà cậu từng hài lòng khi ăn ở biệt thự, ở nhà cũ, hay tại khách sạn. Nhưng Lệ Đình Khâm không nhắc đến bữa sáng mà chỉ nói: “A Thầm, ăn trước đi. Lát nữa có kế hoạch gì không?”

Cố Thầm và Lệ Đình Khâm thong dong ngồi đối diện, chậm rãi dùng bữa:“Hôm nay chúng ta về thôi.”

Lệ Đình Khâm dễ dàng đồng ý: “Được, ở đây đúng là có quá nhiều người nhòm ngó.”

Hai người họ có vẻ nhàn nhã, nhưng lúc này, vài vị tổng giám đốc của các tập đoàn lớn lại đang hối hả chạy đến phim trường.

Tin tức về việc hôm qua Lệ Đình Khâm đến thăm Tĩnh Vi trên phim trường không hề bị bưng bít hoàn toàn. Những kẻ muốn gặp anh lập tức nhạy bén nắm bắt cơ hội, vội vã đặt chuyến bay sớm nhất trong đêm, giờ này đã có mặt tại phim trường.

“Nhanh lên, không biết Lệ tổng đã rời đi chưa…”

“Lệ tổng ở khách sạn nào? Có tin tức gì chưa?”

Cùng lúc đó, những paparazzi theo dõi phim trường cũng nhận ra khách sạn thuộc tập đoàn Mục thị đã mở đặt phòng trở lại!

Tính toán một chút, nếu vai của Tạ Tĩnh Uyên không bị ai đó liên tục NG kéo dài tiến độ như Dư Mạc, thì đúng là hôm qua đã có thể quay xong.

Giờ xem ra, quả nhiên là đã đóng máy rồi. Nghĩa là vị "thầy thần bí" kia sắp rời khỏi phim trường!

Không chụp được bây giờ thì chẳng còn cơ hội nào nữa!

Paparazzi nhanh chóng hành động, muốn theo dõi xem vị "thầy thần bí" ấy rời đi bằng cách nào.

Nhưng họ lại phát hiện hôm nay phim trường có vẻ khác lạ, xung quanh xuất hiện rất nhiều siêu xe sang trọng, mà đám trợ lý mặc vest kia cũng đang tìm kiếm điều gì đó.

Chuyện gì đây?

Những tay săn ảnh tự tin rằng mình luôn nắm bắt tin tức sớm nhất, lúc này lại đột nhiên sững sờ, sao mấy người này còn nhạy hơn cả bọn họ?

Dù vậy, họ vẫn tiện tay chụp lại hình ảnh những chiếc xe sang lướt qua. Và bất ngờ, có một chiếc chưa kịp đóng cửa sổ.

"Ê, nhìn này! Đó có phải lão Triệu không?" Vì vị Triệu tổng này cũng có ngành kinh doanh liên quan đến giải trí nên họ lập tức nhận ra.

“Chẳng lẽ… giống như lời đồn trên mạng, bọn họ đều đến gặp vị kia sao?”

Trong làng giải trí, người ta rất tin vào mấy chuyện này. Bọn họ biết có không ít ngôi sao lớn nuôi tiểu quỷ, thế nên tin có người tìm "thầy” cũng chẳng có gì lạ.

“Vậy mau lên! Bám sát đi!”

Nghĩ đến đây, nhóm paparazzi lại phấn khởi hẳn lên.

Nhưng chỉ một lát sau, có vẻ như đám trợ lý đã tìm ra manh mối. Các siêu xe lập tức khởi động, đa số đều đi về một khách sạn cao cấp khác trong phim trường.

Họ cảm thấy hôm nay may mắn bất thường. Những khách sạn lớn ở đây vốn luôn đề phòng paparazzi, nhưng các siêu xe thì chắc chắn không bị cản lại. Chỉ cần bám theo, kiểu gì cũng có thể chụp được gì đó.

Những chiếc xe này thuận lợi đi vào khu vườn rộng lớn của khách sạn. Bị chặn bên ngoài, đám paparazzi chỉ còn cách giương máy ảnh, chờ đợi cơ hội.

Lúc này, trong bãi đỗ xe khách sạn, Triệu tổng kéo cửa kính xe lên, nhận một cuộc gọi rồi tức giận mắng: “Lương Lộ! Dư Mạc đã mất trí, cô cũng mất trí theo à? Nếu không phải cô nghe lời hắn, cố ý chiếm lợi từ đại tiểu thư, thì tôi có bị điều tra thuế má thế này không?”

“Đừng tưởng không trực tiếp ra tay thì sẽ không đắc tội người ta! Bây giờ Lệ tổng đã về nước, e rằng chính là để chống lưng cho em gái. Cô chịu nổi cơn giận của Lệ tổng sao? Tôi cũng không chịu nổi! Giờ tôi chỉ còn cách dày mặt đến đây xin lỗi trực tiếp!”

Rất nhanh chóng, họ đã bị nhân viên an ninh lịch sự nhưng cứng rắn ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe lao đi trong làn bụi mờ.

Đám săn tin từ xa chụp ảnh mà đờ đẫn cả người…

Người đó thật sự không gặp bất cứ ai? Ngay cả xuống xe một chút để nể mặt cũng không có? Những vị tổng giám đốc này dù gì cũng là nhân vật có tiếng tăm, vậy mà tất cả đều bị chặn lại, không thể đến gần?

Bình luận trên mạng nói sao nhỉ?

[Chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Mấy vị đại lão ẩn thế mỗi khi xuất sơn, đều có cả đám nhà giàu tìm đến bái kiến nhưng lại bị từ chối ngoài cửa.]

Đúng là... chuẩn xác thật.

Ơ? Khoan đã? Người ta cứ thế rời đi? Lại ẩn thân lần nữa à? Vậy bọn họ còn có thể tìm được tung tích của vị này ở đâu? Giờ mà đuổi theo xe thì có kịp không?!

Quả nhiên, Cố Thầm cùng Lệ Đình Khâm đã trở về biệt thự Tùng Hạc để "ẩn thế" lần nữa.

Buổi tối Nhưng Lệ Đình Khâm phải đi ngay, cũng chỉ tiện đường đưa cậu về.

Cố Thầm nghĩ, ở một góc độ nào đó, Lệ tổng đúng là người tràn đầy tinh lực. Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mỗi tháng chuyển khoản cho cậu 61 triệu tệ, lại còn tranh thủ từng phút từng giây, ngồi máy bay 12 tiếng về nước để ở bên người "vợ" trên danh nghĩa này.

Cậu hỏi: “Lệ tổng, anh như vậy có quá vất vả không?”

Lệ Đình Khâm không thấy có gì, chỉ nói: “Cũng ổn, hơn một tháng nữa mọi chuyện bên đó xong xuôi, tôi sẽ có thể về nước.”

Hai người mỗi người tự thu dọn đồ của mình, sau đó Lệ Đình Khâm trông thấy Cố Thầm xách thanh kiếm tinh xảo của mình, đi vào phòng chứa đồ rồi đặt nó lên giá?

Lệ Đình Khâm: "Sao lại biến phòng chứa đồ thành nơi đặt đồ yêu thích?" Dù anh không thường ở đây, nhưng cũng biết bố cục của biệt thự này, căn phòng nhỏ đó vốn để chứa đồ mà?

Dì Trương đang dọn dẹp cũng sửng sốt, phòng chứa đồ? Không phải đâu, trước đây chính vì vị trí và hướng phòng phù hợp, nhiệt độ và độ ẩm vừa phải nên mới dùng để cất đồ. Cố tiên sinh đã nói kiếm không thể bị rỉ sét, vậy để đây là hợp lý nhất.

Dì Trương lập tức giải thích: “Lệ tiên sinh, đây là căn phòng tôi đã chọn cẩn thận nhất trong biệt thự này, còn đặc biệt cho người sửa sang lại, lắp hệ thống kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm...”

Thế nhưng, Lệ Đình Khâm lại không đồng ý: “Nếu xét đến nhiệt độ và độ ẩm, phòng của tôi là thích hợp nhất.”

Biệt thự này vốn được thiết kế để phục vụ chủ nhân nghỉ ngơi, tất cả đều dành cho một người sử dụng, nên phòng ở của chủ nhân chiếm hơn nửa khu biệt thự, trang bị đầy đủ mọi thứ. Ngoài ra chỉ có hai phòng khách cùng các khu chức năng thông thường, làm gì có chỗ nào tốt hơn?

Dì Trương cũng biết tất cả tiện nghi tốt nhất đều tập trung trong phòng chủ, đành phải nói: “Tôi sao dám tự ý thay đổi phòng của ngài chứ...”

Lệ Đình Khâm hiểu tâm lý của người khác, không nói gì thêm, chỉ xách hành lý của Cố Thầm lên lầu.

Rồi anh lại trông thấy Cố Thầm mở cửa phòng khách.

Lệ Đình Khâm: "..." Được rồi, chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

Nói cách khác, A Thầm thậm chí còn không có chỗ để đặt đồ yêu thích.

Anh lên tiếng: “A Thầm, qua đây đi.”

Anh cầm hành lý của Cố Thầm, mở cửa phòng mình. Bên trong có phòng ngủ, phòng thay đồ, bồn tắm, phòng chiếu phim, phòng chứa đồ... mọi thứ đều đầy đủ.

Họ bước vào phòng thay đồ, Cố Thầm thấy toàn bộ trang phục mà cậu mặc khi đóng vai Tạ Tĩnh Uyên đã được đưa về, treo ngay ngắn ở vị trí nổi bật nhất trong phòng thay đồ…

Còn cái tủ này, là loại cửa kính có đèn chiếu sáng nữa chứ…

Cố Thầm: "..." Lệ tổng đang tính làm gì đây?

Lệ Đình Khâm nhìn lại bố cục trong phòng, sắp xếp: “Khu vực phụ kiện của phòng thay đồ có thể thông với phòng bên cạnh, dùng để đặt những thứ em thích. Khi đó, trang phục cũng có thể chuyển sang đó, còn bên này để đồ mặc hằng ngày của em.”

Cố Thầm: "..." Lệ tổng sẽ không nghĩ rằng bộ cosplay này là thứ cậu thích nhất đấy chứ?

Nhưng cậu cũng không giải thích gì, chỉ mỉm cười, nói: “Đợi chút, Lệ tổng, tôi đâu có nói là tôi muốn dọn qua đây.”

Giọng điệu của Lệ Đình Khâm mang theo sự không thể từ chối: “Tôi muốn em chia sẻ không gian này với tôi.”

“Huống hồ...”

Ánh mắt anh rơi xuống chiếc nhẫn cưới trên tay Cố Thầm, ánh nhìn rõ ràng: “Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment