Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 36

Cảnh quay cuối cùng là cảnh đêm. Đúng lúc tối nay bầu trời trong vắt, không một gợn mây, một vầng trăng tròn treo cao. Lệ Tĩnh Vi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thời tiết cũng không làm chậm tiến độ. Anh dâu quay xong tối nay là có thể về rồi.

Khung cảnh bên ngoài điện được bố trí vô cùng đẹp mắt. Một cây lê giả khổng lồ đứng sừng sững, tán cây phản chiếu ánh trăng sáng, cành cây trĩu đầy hoa trắng tinh khôi. Giữa những bóng hoa lay động, gương mặt lạnh lùng của Tạ Tĩnh Uyên thấp thoáng hiện ra.

Đêm nay, vị tiên nhân áo trắng sẽ múa kiếm dưới ánh trăng, nhưng lòng vẫn vướng bận trần thế, không thể phi thăng. Cuối cùng, tâm mạch rối loạn, thổ huyết vì thương tiếc cố nhân.

Chuyên viên hóa trang đang chỉnh lại tà áo cho Cố Thầm, còn Lệ Tĩnh Vi thì giảng giải về phân đoạn sắp quay: “Thầy Cố, lát nữa khi múa kiếm, thầy có thể thể hiện một chút cảm giác cô độc không? Nhưng đừng quá lộ liễu, vì Tạ Tĩnh Uyên vốn là người không dễ bộc lộ cảm xúc. Sự cô độc của y chỉ có thể để người ta thoáng thấy qua kiếm pháp, chứ không nên thể hiện quá rõ trên gương mặt.”

Cô dừng lại một chút, rồi cười khẽ: “Haizz, tôi biết cách diễn đạt này hơi huyền ảo. Nhưng đó là hiệu quả lý tưởng nhất. Nếu thầy không làm được cũng không sao, cứ múa một bài kiếm mạnh mẽ và đẹp mắt là được.”

Cố Thầm không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Tôi sẽ cố thử.”

Vì Lệ Tĩnh Vi đã yêu cầu, Cố Thầm liền tìm trong ký ức một bộ kiếm pháp phù hợp. Đây là bộ kiếm do một cao thủ tuyệt thế sáng tạo ra sau cả đời độc cô cầu bại, nhưng lại không còn đối thủ nào để chiến đấu. Kiếm pháp này mạnh mẽ nhưng thấm đẫm nỗi cô đơn.

Lệ Tĩnh Vi kiểm tra lại từng vị trí một lần nữa: “Tăng chỉnh quạt gió đi, gió mạnh quá, cần tự nhiên hơn… Thầy Cố, thầy đứng chếch sang phải khoảng 15 độ, góc này ánh trăng sẽ rọi xuống hoàn hảo hơn…”

Xác nhận xong xuôi, cô liếc sang chiếc ghế được đặt sẵn trong góc. Sao anh trai cô vẫn chưa tới?

Lệ Đình Khâm nói sẽ đến thăm đoàn phim, tất nhiên trợ lý của anh đã sắp xếp thời gian quay của Cố Thầm một cách kỹ càng để tránh lãng phí thời gian của ông chủ. Chiếc ghế khiêm tốn đặt trong góc chính là do trợ lý của Lệ Tĩnh Vi chuẩn bị cho Lệ Đình Khâm. Đơn giản, kín đáo, nhưng góc nhìn lại rất tốt.

Nhưng nếu anh trai chưa đến, cô cũng không để chuyện đó ảnh hưởng đến tiến trình công việc. Cầm bộ đàm lên, cô ra lệnh: “Tất cả bộ phận sẵn sàng… Action!”

Quạt gió thổi ra cơn gió đêm “tự nhiên”, làm tà áo trắng của Cố Thầm phấp phới. Dưới ánh trăng và bên những bông lê trắng, khung cảnh trở nên tĩnh lặng và mỹ lệ.

Nhưng ngay khi Cố Thầm xuất kiếm, Lệ Tĩnh Vi lập tức bị cuốn hút.

Kiếm pháp thật sắc bén!

Như một tia sáng phá vỡ màn đêm, kiếm chiêu vừa rộng mở vừa dứt khoát, mạnh mẽ không chút do dự. Sự cương mãnh của kiếm pháp và sự mềm mại của đêm trăng hòa quyện, tạo thành một vẻ đẹp hài hòa.

Lệ Tĩnh Vi nhìn đến mê mẩn, ngay cả nhịp thở cũng chậm lại. Đến khi nào Lệ Đình Khâm ngồi xuống phía sau, cô cũng chẳng hay.

Cố Thầm quá mạnh. Không, phải nói là, Tạ Tĩnh Uyên quá mạnh. Một bộ kiếm pháp đầy sức thuyết phục như vậy, thực sự khắc họa được sự vô địch tuyệt đỉnh, sự tối cao của tiên giới.

Nhưng dù có tung hoành thiên hạ, cũng không còn ai đối chiến cùng. Lệ Tĩnh Vi chưa kịp nhìn lâu, thì “xoạt” một tiếng, thanh kiếm sắc bén đã tra vào vỏ, dứt khoát và gọn gàng. Màn múa kiếm đẹp đẽ và mạnh mẽ dưới trăng đã kết thúc.

Không gian tĩnh lặng.

Vị tiên nhân áo trắng đứng yên, kiếm trong tay, ánh trăng trải dài trên bờ vai, chỉ còn hoa rơi lặng lẽ.

Đột nhiên, Lệ Tĩnh Vi bừng tỉnh, thì ra đây chính là nỗi cô độc của kẻ mạnh.

Trong khi cô đang chìm trong cảm xúc, Lệ Đình Khâm cũng lặng lẽ nhìn Cố Thầm. Khi múa kiếm, ánh mắt Cố Thầm rất chuyên chú, ánh trăng thanh khiết phủ lên khuôn mặt cậu, tạo ra một vẻ đẹp vừa thánh khiết vừa lạnh lùng. Kiếm pháp sắc bén khiến người ta trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của cậu, đến mức không thể sinh ra chút tâm tư khinh nhờn nào.

Nhưng… cô độc.

Cố Thầm thực sự rất cô độc. Có lẽ, đây là lỗi của anh.

“Cắt!”

Lệ Tĩnh Vi hít sâu một hơi, hoàn hồn từ cơn chấn động.

“Trời ơi… Thầy Cố, thầy chưa từng đóng phim, mà lại diễn đạt hoàn hảo như vậy! Từng điểm huyền diệu đều đạt tới mức hoàn mỹ!”

Lệ Đình Khâm ngồi dựa trên ghế, bắt chéo chân, liếc mắt nhìn em gái. Không phải Lệ Tĩnh Vi nổi tiếng nghiêm khắc trên phim trường sao? Sao đối với Cố Thầm lại có bộ dáng này? Nhưng cô nói không sai, màn trình diễn của Cố Thầm thực sự quá hoàn hảo.

Anh không ngờ Cố Thầm lại biết múa kiếm. Khi du học, anh từng cùng bạn bè cưỡi ngựa, đấu kiếm, trong đó có không ít vận động viên chuyên nghiệp. Nhưng trong tất cả những người anh từng gặp, không ai có thể hoàn mỹ như Cố Thầm.

Thế nhưng, với nhiều tài năng và sở trường như vậy, Cố Thầm lại bị chôn vùi bao lâu nay. Điều đó chứng minh rằng, ba gia đình kia đã ngó lơ cậu đến mức nào. Lệ Đình Khâm khẽ nhíu mày, cảm thấy mỗi lần chứng kiến cảnh này, bản thân lại phải suy nghĩ về trách nhiệm của mình.

Cố Thầm cũng nhìn thấy Lệ Đình Khâm, hơi nhướn mày, mỉm cười nhạt.

Dưới ánh trăng sáng, giữa những bóng hoa lay động, vị tiên tôn bạch y xưa nay luôn lạnh lùng kiệm lời, bỗng nở một nụ cười thoáng qua.

Lệ Đình Khâm khẽ sững lại. Anh biết Cố Thầm rất đẹp, nhưng không ngờ rằng, dưới lớp hóa trang và trong không gian này, chỉ một nụ cười mờ nhạt cũng đủ khiến người ta rung động đến tâm can.

Sau lưng anh, một nhân viên đoàn phim lẩm bẩm như mất hồn: “Mẹ ơi, con yêu rồi…”

Lệ Đình Khâm ngoảnh lại liếc một cái, nhân viên kia lập tức giật bắn người vì khí thế đáng sợ.

Lệ Tĩnh Vi thấy ánh mắt của anh trai, cố nhịn cười, lặng lẽ quay đi, không nhìn Cố Thầm nữa. Cô khẽ nói với Lệ Đình Khâm: “Anh, có muốn qua nói chuyện với thầy Cố không?”

Nhưng dù cô đã tránh sang một bên, ánh mắt của anh trai vẫn không mấy hòa nhã. Chợt nhận ra điều gì đó, cô lập tức dời vị trí.

Ồ, thì ra cô đứng chắn mất tầm nhìn của anh ấy rồi!

Hồi tiệc tối Gia Thụ về nước, anh trai cô còn không đến. Bây giờ vừa hay Cố Thầm quay phim, anh lập tức xuất hiện. Xem ra, sức hấp dẫn của “anh dâu” vẫn lớn hơn mà.

Lệ Đình Khâm thản nhiên đáp: “Không cần, em cứ tiếp tục quay. Anh chỉ ở đây xem thôi, không làm phiền.”

Anh liếc đồng hồ, nhắc nhở: “Quay nhanh lên, trước mười giờ tối thầy Cố phải nghỉ ngơi.”

Lệ Tĩnh Vi thầm tặc lưỡi, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, Lệ tổng, tôi sẽ tiếp tục quay ngay.”

Giờ cũng đã chín giờ rồi, anh trai cô thật sự vì vợ mà chèn ép đạo diễn đấy nhỉ.

Tiếp theo là cảnh Cố Thầm ngồi thiền trong điện. Nhân viên đoàn phim nhanh chóng điều chỉnh ánh sáng, tìm được góc quay đẹp nhất, ánh trăng vừa vặn chiếu qua song cửa.

Cố Thầm khẽ cúi mắt, nhắm lại, hàng mày giãn ra, dưới ánh trăng, cả người dường như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo, khiến Lệ Đình Khâm càng cảm nhận được sự thánh khiết và cao quý, cảm giác không thể khinh nhờn.

Thế nhưng, mới quay được vài chục giây, Lệ Tĩnh Vi đã hô "Cắt!" rồi nói: “Nào, giúp Cố lão sư đặt túi máu vào miệng.”

"Cả chuyên viên trang điểm nữa, đến dặm lại cho Cố lão sư, làm cho môi nhợt nhạt hơn một chút." Bởi vì dù có tu luyện thì môi cũng không thể tái nhợt ngay từ đầu, lớp trang điểm sẽ không đúng, nên cảnh này được chia làm hai phần để quay.

Trong lúc chờ chuẩn bị, Lệ Tĩnh Vi tiếp tục giải thích: “Thầy Cố lát nữa anh cứ tiếp tục ngồi thiền nhắm mắt một chút, rồi từ từ biểu hiện trạng thái khí tức hỗn loạn, mang theo chút đau đớn. Sau đó nhẹ nhàng cắn rách túi máu, để máu chảy ra chỉ một chút, nhuộm đỏ cánh môi... Với sức mạnh của Tôn Thượng, ngay cả việc thổ huyết cũng phải có mỹ cảm, anh hiểu chứ?”

Nhưng đằng sau Lệ Tĩnh Vi, Lệ Đình Khâm lại khẽ nhíu mày. Đôi môi nhợt nhạt vương máu của Tiên Tôn sao...? Hình ảnh này khiến anh vô thức nhớ đến một số nội dung không mấy hài hòa mà mình từng lướt qua. Tĩnh Vi quay cảnh này rốt cuộc là để thể hiện hình tượng nhân vật ra sao?

Lệ Tĩnh Vi không hiểu tại sao, bản thân đang nói thì bỗng cảm thấy như có gai trên lưng. Quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh trai mình, lập tức thắc mắc: Gì đây? Một cảnh phim kinh điển đẹp đến vậy mà sao anh lại có biểu cảm như thể gánh cả thế giới trên vai thế kia? Không mong đợi chút nào à?

Dù vậy, ánh mắt của Lệ Đình Khâm cũng không ảnh hưởng đến tiến trình quay phim của cô. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô lập tức hô: “Action!”

Chỉ thấy Cố Thầm ngồi thiền, hơi thở vốn ổn định dần trở nên gấp gáp, một vệt máu đỏ thẫm chậm rãi tràn ra từ khóe môi nhợt nhạt và lạnh giá. Cậu khẽ ho một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt. Nhưng đôi mắt vốn luôn bình thản ấy, giờ lại ẩn chứa một cảm xúc khó tả.

Lệ Đình Khâm đứng ngoài trường quay, đối diện với ánh mắt đó, khoảnh khắc ấy, anh chợt thấy trong đôi mắt ấy không chỉ có cô đơn và đau khổ của Tạ Tĩnh Uyên, mà dường như... còn là của Cố Thầm.

Nhưng như mặt biển rộng lớn, cơn sóng cuộn trào chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, sau đó lại lập tức trở về tĩnh lặng.

"Cắt! Hoàn hảo!" 

Lệ Tĩnh Vi xúc động nói: “Tôn Thượng là người nội liễm, nên dù là lúc yếu đuối nhất, cảm xúc bi thương cũng chỉ thoáng qua chứ không lộ liễu. Thầy Cố, xem ra dù chỉ là một vai khách mời ngắn ngủi, anh vẫn đã nghiên cứu rất kỹ về nhân vật này...”

Cố Thầm đáp: "...Cảnh này đối với tôi thực sự khá khó." Dù sao thì cuộc sống hiện tại của cậu rất viên mãn, muốn tìm chút cảm giác đau thương cũng không dễ dàng.

“Thầy Cố khiêm tốn quá rồi!" Lệ Tĩnh Vi vui vẻ, hưng phấn như hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại.

“Thầy Cố, thật sự rất cảm ơn anh đã giúp tôi trong ba ngày qua, như thể cứu tôi khỏi biển lửa vậy. Giờ thì quay xong rồi, chúng ta...”

Phía sau, Lệ Đình Khâm nhẹ giọng nhắc: “Chín giờ rưỡi rồi.”

Lệ Tĩnh Vi khựng lại: “... Chỉ là trường hợp đặc biệt, muộn một hôm cũng đâu có sao...”

Cố Thầm lại bị câu nói này nhắc nhở, lên tiếng: “Đúng là đã chín rưỡi rồi. Giờ quay về nghỉ ngơi có lẽ cũng hơi muộn.”

Hai người họ đồng thanh nói cùng một điều, Lệ Tĩnh Vi lập tức hiểu ra điều gì đó!

Cô vội vàng thay đổi giọng điệu, gấp gáp ra lệnh: “Chuyên viên trang điểm! Nhanh đến giúp thầy Cố tháo tóc giả đi!”

Sau đó, cô quay sang Lệ Đình Khâm và Cố Thầm, nở nụ cười bảo đảm: “Nhanh thôi, rất nhanh!”

Tóc giả nhanh chóng được tháo xuống, chuyên viên trang điểm cũng sơ lược tẩy trang cho Cố Thầm. Lệ Tĩnh Vi lại nói: “Thế này đi, nếu thầy Cố đang vội về, anh có thể mặc luôn phục trang về rồi thay đồ sau, dù sao cảnh quay của nhân vật này cũng đã hoàn tất, mang về làm kỷ niệm cũng được mà...”

Cố Thầm gật đầu: "Vậy đi thôi." Nếu thay đồ tại đây rồi về lại cởi ra tắm rồi lại thay đồ khác, thật sự quá mất thời gian.

Lệ Đình Khâm nói: “Vậy đi thôi.”

Hai người rời khỏi phim trường. Vì một người có đeo nhẫn cưới, một người thì không, nên không ai liên tưởng họ là bạn đời của nhau. Những người trong đoàn chỉ nghĩ rằng vị tổng tài mặc vest kia, giống như tin đồn trên mạng, là đến gặp mặt "thầy Cố thần bí".

Lên xe, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sau. Lệ Đình Khâm nhìn sang Cố Thầm, thấy trên môi cậu vẫn còn một vệt máu giả chưa lau sạch. Anh lấy một tờ khăn giấy, nói: “Ở đây chưa sạch này.”

Vì vết máu nằm hơi sâu bên trong môi, chuyên viên trang điểm không tiện lau nên còn sót lại.

Trong khoang xe tối mờ, Lệ Đình Khâm vươn tay, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cậu.  

Nhìn đôi môi mỏng lạnh lùng còn vương vết máu, Lệ Đình Khâm bỗng nhớ lại đoạn văn mà mình vô tình đọc được ngày hôm qua—

“Ngón tay hắn lướt qua vết máu nơi khóe môi của Tạ Tĩnh Uyên, rồi ấn nhẹ vào đôi môi mỏng đang khẽ hé mở, cảm nhận được hơi ấm nơi môi răng, hắn...”

Lệ Đình Khâm lập tức ngăn chặn dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình. Anh đang nghĩ gì vậy? Những từ ngữ dơ bẩn đó thật sự có sức ảnh hưởng quá lớn.

Anh dời ánh mắt, nhíu mày đưa khăn giấy cho Cố Thầm: “A Thầm, em tự lau tiếp đi.”

Cố Thầm nhướng mày một chút, nhận lấy khăn giấy, cũng không nói gì, tự mình lau sạch môi.

Lần trước vì có paparazzi phát hiện khách sạn của Mục thị, nên để đảm bảo an toàn, trợ lý Trần đã sắp xếp một phòng tổng thống ở một khách sạn cao cấp khác.

Vào phòng, Lệ Đình Khâm vừa cởi áo vest, vừa nói: “Trợ Lý Trần đã đưa hàng lý của em tới rồi.”

Anh cởi cà vạt, tháo khuy tay áo, xắn ống tay áo lên, lấy áo choàng lụa đưa cho Cố Thầm.

Cố Thầm đang cởi bộ cổ trang phức tạp. Sau khi bỏ chiếc áo khoác ngoài thêu hoa văn bạc tinh xảo, rồi cởi lớp áo lót bên trong, chỉ còn lại một chiếc áo giao lĩnh màu trắng. Lệ Đình Khâm liếc mắt nhìn, liền thấy hai đường xương quai xanh xinh đẹp.

Hình như không muốn mặc bộ này vào phòng tắm, Cố Thầm lại tiếp tục cởi chiếc áo cuối cùng. Vì luôn duy trì tập luyện, cậu có một lớp cơ bụng mỏng, không quá vạm vỡ nhưng đường nét cực kỳ đẹp mắt.

“Lệ tổng, giúp tôi cất bộ đồ này đi.”

Lệ Đình Khâm nuốt khan, đáp: “Được.”

Cố Thầm là kiểu người lạnh lùng, cũng giống như Tiên Tôn Tạ Tĩnh Uyên, làn da cậu trắng lạnh, toàn thân mang cảm giác thanh lãnh vô cùng. Vì vậy, trên mạng mới có người viết thế này—

“Hắn giữ lấy eo y, thấp giọng nói: “Sư tôn, người trông thật lạnh lùng, da thịt cũng lạnh như vậy, không biết... có thể ấm lên không?””

Nghĩ đến đây, Lệ Đình Khâm lập tức dời tầm mắt, không dám tiếp tục bất kính với Cố Thầm. Đúng là những dòng chữ đó có hiệu ứng tẩy não thật đáng sợ.

Anh kiềm chế, nói: “A Thầm, xin lỗi, tôi vào trước nhé?”

Cố Thầm hơi ngạc nhiên: “Chúng ta đều là đàn ông, có gì mà xin lỗi?”

"Huống hồ…”

Cố Thầm đeo lại chiếc nhẫn cưới bạc trên ngón áp út: “Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment