Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 35

Ban đầu khi video bị rò rỉ, mặc dù có rất nhiều suy đoán và thảo luận, nhưng phần lớn chỉ là trò đùa, cũng không ít người nhân cơ hội này để dìm Dư Mạc. Tuy nhiên, vẫn có nhiều người tỏ ra hoài nghi về chuyện này.

Mọi người sẽ không dễ dàng tin rằng chỉ qua một đoạn video ngắn mà đây là một vị thần tiên hay cao nhân ẩn thế. Suy đoán hợp lý hơn là người này có khả năng là một diễn viên đóng thế.

Thế nhưng, khi đám săn tin lần theo dấu vết để tìm hiểu, họ lại tiết lộ một tin tức chấn động…

[Tôi lập tức gọi điện đến khách sạn đó để hỏi! Họ thật sự nói rằng đã có người bao trọn nơi này! Trời ạ! Bao trọn một ngày chắc phải tốn hàng triệu mất? Tôi chỉ muốn nói rằng đại tiểu thư thật sự quá giàu có...]

[Trời ơi, lần này tôi thực sự tin rồi... Rốt cuộc chẳng ai lại bỏ ra số tiền lớn như thế chỉ vì một diễn viên đóng thế đâu, đúng không?]

[Vị thầy bí ẩn này lại có thể khiến đại tiểu thư kính cẩn đến mức đó, rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi...]

Từ trước đến nay nhà họ Lệ luôn rất kín tiếng. Nếu không phải vì vụ lùm xùm lần này với Dư Mạc, e rằng cư dân mạng cũng chẳng mấy ai biết đến vị đại tiểu thư nhà họ Lệ. Trong mắt dân mạng, nhà họ Lệ đã là một trong những hào môn bí ẩn bậc nhất rồi. Họ biết rằng nhà họ Lệ rất quyền thế, nhưng muốn tìm hiểu chi tiết thì lại là chuyện vô cùng khó khăn.

Vậy mà bây giờ, nhân vật này còn là một tồn tại ở đẳng cấp cao hơn cả nhà họ Lệ. Cư dân mạng muốn tưởng tượng cũng không có đủ tư liệu, thế nên những suy đoán đủ kiểu bắt đầu lan tràn.

[Thậm chí tôi không dám tưởng tượng người này rốt cuộc lợi hại đến mức nào...]

[Đại tiểu thư thực sự vì muốn vả mặt Dư Mạc mà đích thân mời một nhân vật tầm cỡ này xuất núi sao? Đại tiểu thư, cô thực sự... Tôi khóc mất.]

[Tôi chỉ đùa rằng đây là một tu sĩ, ai mà ngờ lại thành sự thật chứ? Cười ra nước mắt.]

[Dư Mạc, nói thật đi, anh chọc giận đại tiểu thư làm gì cơ chứ?]

[Nhưng mà, cũng phải cảm ơn thầy Dư nhé~ Nếu không có anh tự làm bậy, làm sao kí.ch th.ích đại tiểu thư vận cấp quan hệ đỉnh cấp, mời vị này xuất hiện để chúng tôi có cơ hội được chứng kiến?]

[Trong tiểu thuyết chẳng phải đã viết rồi sao? Những vị cao nhân ẩn thế này một khi xuống núi, đều là hàng loạt nhà tài phiệt đến bái phỏng mà còn bị từ chối ngoài cửa.]

[Đúng vậy, những gia tộc lớn như nhà họ Lệ chắc chắn có quan hệ tốt với giới huyền môn để đảm bảo vận thế hưng thịnh đời đời. Nghe nói nhiều gia tộc khi đưa ra quyết định trọng đại đều phải hỏi qua vị tiên sư mà họ cung phụng.]

Sau đó, bình luận này bị hệ thống xóa do liên quan đến mê tín phong kiến.

Khi cư dân mạng càng suy đoán viển vông hơn, số bình luận bị xóa cũng ngày càng nhiều…

[WTF... Có phải có thế lực thần bí nào đó đang ngăn cản chúng ta thảo luận về chuyện này không...? Bình luận bị xóa hàng loạt luôn...]

[Nói thật chứ, blogger đi chụp lén vị lão sư này rồi đăng tin để câu view, thực sự không có vấn đề gì chứ? Dù chỉ là một bóng lưng từ xa...]

[Chụp đi! Mau chụp cho tôi! Cầu xin được thấy mặt chính diện hu hu! Rốt cuộc có người nào vừa thần tiên vừa bí ẩn mạnh mẽ đến vậy sao?]

Nhưng đám săn tin khi đọc những bình luận này lại cảm thấy sợ hãi. 

[Chụp cái gì mà chụp?! Đừng nói nữa, tôi sợ rồi! Tôi có cảm giác nếu tiếp tục đăng những thứ này, sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra...]

Lần này, Lệ Tĩnh Vi đã rút kinh nghiệm từ vụ lần trước khi Chung Thịnh đưa Cố Thầm lên hot search. Để tránh việc ông nội phát hiện thân phận anh dâu mình, cô đã cử trợ lý theo sát mọi động tĩnh để kịp thời kiểm soát dư luận.

Nửa tiếng sau khi phát hiện bài đăng của paparazzi chỉ có một bức ảnh bóng lưng, trợ lý có chút sốt ruột, cảm thấy đã hơi muộn. Cô lập tức liên hệ với hai tay săn ảnh kia, yêu cầu xóa bỏ ảnh chụp và tất cả những bài viết liên quan, thái độ cực kỳ cứng rắn.

Thậm chí, cô còn mời cả đội pháp lý vào cuộc, lấy những vấn đề pháp luật liên quan đến các bài đăng trước đó của tay săn ảnh làm lý do để gây áp lực.

Khi tay săn ảnh nhận được cuộc gọi thì hoảng hốt đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Mỗi lần đăng tin, không phải chưa từng có người liên hệ yêu cầu xóa bài, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một bên cứng rắn đến vậy, mở miệng là dọa tống hắn vào tù luôn.

Vốn dĩ hắn đã cảm thấy bất an, bây giờ bị đối phương dọa cho một trận, lập tức có cảm giác chẳng khác nào lời nguyền ứng nghiệm. Không chút do dự, hắn xóa sạch tất cả bài viết trên Weibo, thậm chí vứt luôn tài khoản mà chuồn đi. Dù sao hắn cũng có nhiều tài khoản khác để dùng.

Cư dân mạng đang háo hức hóng hớt, đang đưa ra vô số giả thuyết, vậy mà chỉ trong vòng nửa tiếng, tay săn ảnh không chỉ xóa sạch bài đăng, mà ngay cả tài khoản cũng biến mất.

[??? Chuyện gì vậy...]

[Hắn vừa nói cảm thấy có chuyện chẳng lành, lập tức có chuyện thật luôn... Đáng sợ quá!]

[Trời ơi... Không lẽ thực sự có thế lực thần bí nào đó sao...?]

Dù bức ảnh chỉ được lan truyền trong nửa tiếng, nhưng nó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đã xem qua, đặc biệt là những ai từng theo dõi chương trình 《Lớp học tình yêu》.

[Ơ? Sao tôi lại cảm thấy bóng lưng này trông giống Cố tiên sinh quá vậy?]

[Đến lúc lôi ra kiệt tác 4 phút 52 giây của tôi rồi! Mau mau mau! Nhìn xem! Giống y chang luôn!]

[Emm... Tôi xem video của các cậu rồi, nhưng sao các cậu lại có thể khẳng định chỉ dựa vào một bóng lưng từ xa và một góc nghiêng mà nói đó là Cố tiên sinh? Các cậu quên là Cố tiên sinh chưa từng lộ mặt à?]

[Đừng thấy một đại lão bí ẩn thì bảo đó là Cố tiên sinh nhà các cậu. Một vị doanh nhân tinh thông âm nhạc, trò chơi, trà đạo mà còn biết bay? Trên đời này không thể có chuyện hoang đường đến vậy đâu...]

[Cố tiên sinh nhà các cậu đúng là có phong thái của một đại lão thương nghiệp, nhưng vẫn là con người. Còn vị thầy này thì lại mang dáng vẻ của một vị tiên nhân, thậm chí không chắc còn là phàm nhân nữa không.]

[Cố tiên sinh nhà các cậu có thể lên hot search, có thể bàn luận. Còn thầy của chúng tôi, bây giờ chỉ cần đăng một bài thảo luận cũng sẽ bị 404 ngay lập tức.]

[Cố tiên sinh nhà các cậu đã kết hôn rồi, còn thầy của chúng tôi nhìn qua chính là kiểu người thoát tục, không vướng bụi trần.]

[Thầy thần bí của chúng tôi chắc chắn thần bí hơn Cố tiên sinh nhà các cậu rất nhiều!!!]

Fan của Cố tiên sinh ban đầu còn đang vui sướng vì "phát hiện kinh thiên động địa" của mình, nhưng đọc đến đây thì có hơi bực. Thế nhưng, ngẫm lại kỹ thì... hình như cũng có lý?

Doanh nhân thì chắc sẽ không đi đóng phim nhỉ?

Nhưng bị xem nhẹ như vậy, fan Cố tiên sinh cũng chẳng vui vẻ gì, lập tức phản kích. 

[Rõ ràng là Cố tiên sinh nhà chúng tôi còn chưa từng lộ mặt, so với vị lão sư thần bí  chỉ mới lộ nửa gương mặt kia thì còn thần bí hơn nhiều nhé!!!]

Sau sự cố với tay săn ảnh, dù tình hình đã được kiểm soát, Lệ Tĩnh Vi vẫn báo lại với Lệ Đình Khâm. 

“Anh, em quên chưa nói với anh! Lần trước anh dâu không chỉ đầu tư vào bộ phim của em, mà còn nhận lời cameo một vai nữa. Anh đừng để bụng nhé~”

Nhưng anh trai cô từ trước đến nay luôn là người có tu dưỡng, rất tôn trọng quyết định của người khác. Dù bản thân không thích, anh cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của anh dâu.

Giọng điẹu của Lệ Đình Khâm khá ủng hộ: “Vậy sao? Nghe cũng hay đấy.” Trước đó anh có đề xuất vài vị trí công việc cho A Thầm, không phải ép cậu phải đi làm, mà chỉ muốn cậu tìm được điều gì đó hứng thú. Giờ A Thầm sẵn lòng đi đóng phim khách mời, vậy cũng tốt.

 “Là vai gì vậy? Anh có thể biết không?”

Lệ Tĩnh Vi đáp: “Hậu trường đã được tiết lộ rồi, không có gì cần giấu cả. Đây là một bộ phim tiên hiệp, anh dâu đóng vai một vị tiên tôn tên là Tạ Tĩnh Uyên, rất hợp với khí chất của anh ấy.”

“Tạ Tĩnh Uyên…” Lệ Đình Khâm ghi nhớ cái tên này.

Lệ Tĩnh Vi tiếp tục: “Còn một chuyện nữa, phiền anh giúp em kiểm soát dư luận một chút nhé~ Hậu trường chỉ để lộ nửa gương mặt của anh dâu, em cũng không tiết lộ thông tin cá nhân gì cả. Ông nội không quan tâm mấy chuyện này, chắc vẫn chưa biết đâu. Chúng ta cứ quay xong trước đã! Chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tính, tránh để ông xen vào!”

“Hóa ra là vì chuyện này à?” Lệ Đình Khâm bật cười, 

“Được, anh biết rồi.”

Kết thúc cuộc gọi với Lệ Tĩnh Vi, anh nghĩ có lẽ ngày mai nên về nước một chuyến. Lần trước anh đã dự tính điều chỉnh lịch trình để về, đúng lúc hai ngày tới cũng không có công việc quan trọng.

Anh giơ tay ra hiệu cho thư ký Từ lại gần: “Sắp xếp lại lịch trình, để tôi về nước sớm hơn. Ngày mai tôi sẽ bay.”

Nhờ sự sắp xếp chu toàn của Lệ Tĩnh Vi, Cố Thầm được nghỉ ngơi rất thoải mái trong khách sạn, không ai làm phiền, dịch vụ cũng cực kỳ chu đáo. Đến đây đóng khách mời hai ngày cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.

Sau khi thức dậy, cậu như thường lệ luyện một bài kiếm pháp trong khu vườn lộ thiên của phòng suite. Giờ cậu đã chuyển sang kiểu rèn luyện này, nên cũng cần duy trì mỗi ngày.

Gần tám giờ, tài xế mà Lệ Tĩnh Vi sắp xếp đã đến đón cậu đến phim trường.

Bên này, Lệ Tĩnh Vi từ sớm đã dặn dò mọi người kỹ càng: “Mọi người, lát nữa thấy thầy Cố, xin đừng bàn tán, đừng chụp hình, cũng đừng tiết lộ thông tin ra ngoài. Nếu thấy tay săn ảnh nào khả nghi quanh đây, lập tức báo cho trợ lý Kha, được chứ?” Hôm qua đã bị chụp lén từ xa, hôm nay nhất định phải đề phòng.

“Nếu có ai tiết lộ ảnh cá nhân của thầy Cố ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.”

Mọi người đồng loạt gật đầu: “Rõ rồi, đạo diễn Lệ!”

Gần đây đã có nhiều bài học, từ vụ Dư Mạc bị lật thuyền đến việc một nhân viên bịa đặt tin đồn bị tống vào đồn cảnh sát. Ai cũng e dè hơn trong chuyện này. Huống hồ, đạo diễn Lệ đối xử với mọi người rất tốt, không ai muốn làm trái ý cô.

Chỉ là, hôm qua ai cũng hóng hớt trên mạng, ai cũng tò mò về thân phận của thầy Cố. Giờ đạo diễn Lệ vẫn có thái độ này… vậy thì, có lẽ rất nhiều giả thuyết trên mạng là thật? Nhất là bọn họ đã tận mắt thấy thầy Cố múa kiếm như tiên nhân trên đỉnh núi. Dù không dám chắc chuyện tu tiên, nhưng người này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Khi Cố Thầm đến phim trường, cậu nhận ra ánh mắt của mọi người dành cho mình đầy kính nể, thậm chí có chút e dè. Không còn sự ồn ào líu ríu như lần trước, cũng không ai chủ động bắt chuyện với cậu. Điều này làm cậu thấy hài lòng đôi chút, xem ra Tĩnh Vi đã điều chỉnh được bầu không khí trường quay, ít nhất sẽ không còn làm cậu nhức đầu.

Dù chỉ đóng khách mời, nhưng Tĩnh Vi sắp xếp rất chu đáo.

Cậu đã xem trước kịch bản, hôm nay sẽ quay nội cảnh trong một cung điện thuộc phim trường.

Cung điện này được dựng lên rất hoành tráng, thuộc một trong những bối cảnh lớn nhất ở đây. Sau khi đoàn phim bày trí thêm, nơi này càng toát lên vẻ thần thánh và tiên khí. Đây chính là “Vô Trần điện” của Tạ Tĩnh Uyên, vị tiên tôn được các tiên môn tôn kính trong phim.

Trong bầu không khí im lặng, Cố Thầm hoàn thành khâu hóa trang, sau đó khoác lên mình bộ trường bào trắng, chậm rãi bước vào Vô Trần điện.

Hôm qua Dư Mạc cũng mặc trường bào trắng thêu hoa văn vàng khi quay ở đây, nhưng vì Dư Mạc NG quá nhiều lần, Lệ Tĩnh Vi cảm thấy bộ đồ ấy đã bị làm bẩn cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Dù sao cũng thiết kế nhiều bộ cho Tạ Tĩnh Uyên, cô đổi sang một bộ trường bào trắng thêu hoa văn bạc. Không giống với bộ đồ bay bổng dành cho cảnh đánh võ, trang phục này thiên về vẻ đoan trang, tôn lên dáng người thẳng tắp và khí chất tao nhã của Cố Thầm. 

Khi cậu chậm rãi bước qua chính điện rộng lớn, vạt áo dài thướt tha quét nhẹ phía sau, cả phim trường như nín thở, quá áp đảo! Cảm giác như tiên tôn thật sự hạ thế! Mọi người nhìn cậu ngồi xuống bậc thềm trên cùng, lòng thầm nghĩ: cứ thế mà đăng cơ luôn đi cũng được đấy…

Cố Thầm ngồi xuống bảo tọa, hơi nghiêng người, chống khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay thon dài đỡ lấy cằm, thần thái ung dung mà có phần lãnh đạm: “Bắt đầu đi, không phải các ngươi muốn nghị sự sao?”

Đây đúng là lời thoại trong kịch bản, các tiên môn tề tựu tại đây để nghị sự, còn Tạ Tĩnh Uyên ngồi ở vị trí cao nhất, làm nền phía sau. Nhưng trong khung cảnh này, cứ như thể một đế vương có uy quyền tuyệt đối đang tựa lưng trên ngai, hờ hững ra lệnh cho quần thần bắt đầu triều hội.

Mọi thứ sẵn sàng, các diễn viên vào vai các tiên môn lần lượt bước vào, yên vị vào chỗ của mình.

Cố Thầm ngồi phía sau cảm thấy cũng ổn, dù sao cậu không có thoại, chỉ làm nền là chính. Hơn nữa, so với những người phải đứng nghiêm túc, cậu là người duy nhất có thể ngồi thoải mái. Thi thoảng, cậu nhấc mí mắt nhìn họ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cằm, như thể chẳng hề bận tâm họ đang bàn bạc chuyện gì.

Thế nhưng, những diễn viên kia lại không thể làm lơ sự hiện diện của cậu. Họ đang diễn thoại, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía bóng dáng trên ngai, thậm chí có người vô thức ngoái đầu nhìn.

Rõ ràng chỉ đang đọc lời kịch, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thờ ơ mà áp đảo của Cố Thầm, ai nấy đều giật mình, có chút chột dạ, cứ như tâm tư của họ đã bị ánh mắt ấy nhìn thấu.

“Cắt!”

Lệ Tĩnh Vi bất ngờ hài lòng: “Rất tốt! Cảnh này rất tốt! Lâu rồi mới thấy một cảnh diễn tập thể mà ai cũng nhập tâm đến vậy!”

“Á?” Một diễn viên vẫn chưa lấy lại trạng thái, có chút ngơ ngác, xấu hổ và áy náy nói: “Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi chỉ mải chú ý đến thầy Cố… có phải đã làm chậm tiến độ của mọi người không?”

Lệ Tĩnh Vi hơi ngạc nhiên: “Không đâu, mọi người đều thể hiện rất tốt sự kiêng dè và tâm tư khác nhau dành cho tiên tôn.”

Diễn viên kia theo bản năng nói: “Không phải đâu, đạo diễn Lệ, lúc nãy tôi vẫn chưa thực sự nhập vai, chỉ là bị ánh mắt của thầy Cố dẫn dắt… vậy thôi?” Nói đến đây, anh ta dần nhận ra điều gì đó. Một diễn viên giỏi có thể đưa bạn diễn vào trạng thái diễn xuất cùng mình, lẽ nào thầy Cố cũng…

Nghĩ vậy, anh ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía Cố Thầm, người vẫn đang thản nhiên dựa vào thánh tọa.

Thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Cố Thầm dù không hiểu anh ta đang thắc mắc điều gì, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười gật đầu.

Diễn viên kia: “!!!” Nhất định là như vậy rồi!!!

Nghe thấy nhắc đến Cố Thầm, Lệ Tĩnh Vi cũng gật đầu tán thành: “Ồ, đúng vậy! Trạng thái của thầy Cố là chuẩn nhất!”

Mọi người đều diễn rất tốt, nhưng anh dâu lại càng xuất sắc hơn. Ngồi đó không nói lời nào, nhưng lại là bài kiểm tra diễn xuất khó nhất. Tạ Tĩnh Uyên là người mạnh nhất trong tiên môn, vậy phải thể hiện sự uy nghiêm ấy như thế nào mà không cần lời thoại? Điều này thực sự rất khó. Khi Dư Mạc diễn vai này đã làm quá đà, thành ra vừa kệch cỡm vừa mất đi tiên khí, còn phá hỏng cả hình tượng nhân vật.

Nhưng anh dâu chỉ cần ngồi đó, lại có thể khiến mọi người đều phải nể phục, khiến ai muốn bàn luận chuyện tiên môn cũng phải dè chừng sự tồn tại của vị tiên tôn này.

Tiếp theo, các cảnh quay của Cố Thầm đều diễn ra trong chính điện, nhưng là ở tòa điện bên cạnh. So với sự nguy nga tráng lệ của đại điện, nơi này mang phong thái thanh nhã hơn nhiều.

Cố Thầm ngồi xuống trong điện, đây là cảnh cậu diễn cùng nam chính, phải quay hơn chục lần, vì có nhiều giai đoạn khác nhau nên các cảnh liên quan được quay chung. Dù thời lượng mỗi cảnh không dài, nhưng cảm xúc trong từng đoạn lại có sự thay đổi rõ rệt.

Ánh mắt của nam chính nhìn cậu lúc nào cũng đầy sự tôn sùng. Khi cậu nói lời trách mắng trong kịch bản, ánh mắt cậu ta lại chân thành lộ ra sự hổ thẹn. Khi được cậu khen ngợi, cậu ta vui mừng thấy rõ… Cậu thanh niên này thực sự nhập vai rất tốt.

Lệ Tĩnh Vi quay liên tục vài đoạn mà không cần hô cắt, không nhịn được mà hỏi nam chính: “Tiểu Tề này, sao lần này ánh mắt cậu nhìn sư tôn lại chuẩn đến vậy?” Mặc dù cậu ta rất nghe lời, nhưng khi diễn cùng Dư Mạc, cô vẫn phải hướng dẫn cả buổi trời, ánh mắt mới tạm coi là đạt yêu cầu.

Nam chính lại thật lòng đáp: “Đạo diễn Lệ, từ nhỏ tôi đã có một giấc mộng võ hiệp, vì thế mới thử vai nhân vật này. Thầy Cố có thể thực sự dạy tôi kiếm pháp được không? Tôi thực sự rất muốn học…” Một người mạnh mẽ như thầy Cố, đương nhiên đáng để kính trọng từ tận đáy lòng!

Lệ Tĩnh Vi: “…” Tôi kêu cậu quay phim, chứ đâu bảo cậu bắt đầu mơ mộng?

“Khụ khụ, Tiểu Tề, cậu cứ quay phim trước đi.” Quay xong rồi hãy để giấc mộng vỡ nát, nếu không cậu ta nhập vai quá sâu, sợ rằng bộ phim này quay không nổi mất.

Nhưng anh dâu thì khác, dù chưa từng đóng phim, nhưng cảnh nào cũng hoàn hảo không chút sai sót. Từ sự bình thản và uy nghiêm trong đại điện đến sự bao dung xen lẫn bất đắc dĩ khi đối diện với đệ tử… lần nào cũng hoàn mỹ. Đây chính là hiệu ứng khi mời tiên tôn giáng trần sao?

Cố Thầm thực sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Bao nhiêu cảnh, cậu chỉ có ngồi đó, hoặc đổi tư thế ngồi, rồi nhìn nam chính lặp đi lặp lại, ra vào mấy lượt, thay một bộ đồ rồi lại tiếp tục ra vào… Không bất đắc dĩ sao được?

Nhưng dù sao cậu cũng chỉ đến để khách mời, có thể chỉ ngồi đó quay vài cảnh như thế đã là rất tốt rồi. Thôi thì cùng nam chính đối thoại vài câu, bao dung với cậu ta vậy.

Hôm nay đối với Cố Thầm mà nói, lịch quay thực sự rất nhẹ nhàng, chỉ còn một cảnh cuối vào ngày mai là hoàn thành.

Cảnh này sẽ tập trung khắc họa một khía cạnh khác mà không ai hay biết của Tạ Tĩnh Uyên – một sự cô độc kéo dài suốt vạn năm. Kẻ địch của y, bằng hữu của y, những người đồng hành với y… tất cả đều đã ngã xuống. Chỉ còn lại một mình y, trường sinh bất tử, cùng tồn tại với tiẻn môn. Nhưng chính vì sự cô độc ấy mà y không thể thấu tỏ tình cảm thế tục, cũng không thể phi thăng.

Cảnh cuối cùng chính là Tạ Tĩnh Uyên một mình tu luyện trong tẩm điện, nhưng không thể đột phá mà phun ra máu, sau đó hoài niệm về những cố nhân đã khuất.

Cố Thầm đặt kịch bản xuống, cảm thấy đã nắm bắt được tinh thần của nhân vật. Xem ra lần khách mời này sắp kết thúc rồi.

Sau khi Lệ Đình Khâm sắp xếp xong công việc lên máy bay trở về nước. Lúc này, anh mới có thời gian tìm hiểu thông tin về vị tiên tôn Tạ Tĩnh Uyên mà A Thầm đang đóng.

Anh tra cứu cái tên “Tạ Tĩnh Uyên” và thấy rằng nhân vật này được mô tả là cao thượng, thanh lãnh vô trần, mạnh mẽ và thần bí… Là một tồn tại mà cả tu chân giới đều tôn kính và ngưỡng vọng. Đây là một vai diễn rất chính diện và huyền bí, vì vậy có rất nhiều người hâm mộ yêu thích nhân vật này. Lệ Đình Khâm cảm thấy A Thầm đóng vai này cũng khá phù hợp, một vài phương diện đúng là có nét tương đồng với A Thầm.

Nhưng khi lướt xuống dưới, anh dần cảm thấy có gì đó không ổn, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại…

Những bình luận như “Thật muốn nhốt tôn thượng vào mật thất mà hành hạ ngài ấy hì hì hì”, “Nếu tiên tôn cao cao tại thượng mất đi lý trí chắc chắn sẽ tuyệt mỹ lắm”, “Trói tiên tôn lại trong Vô Trần điện, không cho xuống giường”, “A a a! Trạng thái bị thương của tiên tôn là vô địch nhất, tưởng tượng đôi môi mỏng lạnh lẽo nhuốm máu của tôn thượng, hì hì muốn hôn quá”…

Hình như còn có một số truyện đồng nhân dán nhãn chữ H dày đặc. Anh tiện tay nhấp vào một cái, lập tức đập vào mắt là toàn bộ các bộ phận cơ thể con người…

“Khụ khụ.” Lệ Đình Khâm vội vàng đóng trình duyệt, chân mày càng nhíu chặt hơn. Sao giới trẻ thời nay lại suy nghĩ bẩn thỉu như vậy? Một nhân vật đáng kính như tiên tôn trong sách, thế mà toàn là những suy nghĩ bất kính và xúc phạm thế này?

___

Bình Luận (0)
Comment