Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 47

“Cố tổng… chúng ta…”

Lệ Gia Thụ vừa quay đầu đã nắm chặt tay Cố Thầm, vì quá kích động mà cả mặt lẫn tay cậu ta đều nóng bừng, suýt nữa thì rơm rớm nước mắt.

Nắm lấy tay trái của Cố Thầm, cảm giác có chút mát lạnh… Ồ, trên đó còn đeo chiếc Patek Philippe của anh trai cậu ta nữa.

Cố Thầm chỉ nhàn nhạt liếc xuống bàn tay bị nắm, khiến Lệ Gia Thụ giật mình vội vàng buông ra. Cậu ta đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh dâu mình tung hoành ngang dọc, mà ánh mắt này… lại càng trở nên áp đảo hơn.

Thấy cậu ta đã rút tay về, Cố Thầm không nhanh không chậm thu dọn tài liệu trước mặt rồi đưa lại cho cậu ta, thản nhiên nói: “Tan làm đúng giờ đi.”

Hả? Anh dâu, chúng ta thắng rồi mà sao anh chẳng chút kích động nào vậy? Anh vừa làm nên chuyện động trời thế này, chẳng lẽ không đáng để bày tỏ cảm xúc một chút sao?

Thấy Cố Thầm đã chỉnh trang lại áo vest và đứng dậy, Lệ Gia Thụ vội vàng thu dọn tài liệu.

Lúc này, mười một đại diện doanh nghiệp bước đến chào hỏi Cố Thầm. Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, bận rộn của Lệ Gia Thụ khi đi theo sau Cố tổng, họ lập tức ngầm hiểu ra… Vậy thì chẳng cần phải chào hỏi Lệ tổng nữa nhỉ?

Họ đồng loạt nói với Cố Thầm. 

“Cố tổng.”

“Cố tổng, chào ngài.”

“Cố tổng, xin hãy nán lại một chút.”

Lệ Gia Thụ vừa ngẩng đầu đã thấy anh dâu mình bị vây kín, không chỉ có 11 vị đại diện kia, mà còn có trợ lý, cố vấn của họ, khiến lối ra khỏi phòng họp chật kín không kẽ hở. A a a! Đây chính là hậu quả của việc không tan làm đúng giờ sao?!

Hôm nay, đích thân Tạ tổng của GH đến dự. Ông ta lập tức mở lời: “Được gặp Cố tổng hôm nay, quả thực phong thái của ngài khiến người ta tâm phục khẩu phục. Không biết hiện tại Cố tổng đang đảm nhiệm vị trí nào?”

Người như Cố tổng hẳn là tay chơi đỉnh cấp trong lĩnh vực tài chính gì đó rồi. Với một ngành nghề ngoài rìa như xử lý rác thải, đúng là bị nghiền nát hoàn toàn.

Dù kết quả hôm nay khiến họ hài lòng, nhưng… liệu có phải chính Cố tổng cũng đã đoán trước rồi không?

Thấy lối ra bị chặn cứng, Cố Thầm âm thầm thở dài một hơi, lạnh nhạt đáp: “Tôi đã nghỉ ngơi rồi.”

Tạ tổng nhẹ nhõm hẳn, mỉm cười gật đầu: “Thì ra Cố tổng đã đạt đến tự do tài chính.” Với năng lực cấp bậc này, việc nắm giữ cổ phần của một tập đoàn lớn rồi về hưu cũng chẳng có gì lạ. Ông ta chỉ sợ Cố tổng vẫn còn đang cầm trịch một tập đoàn nào đó, đến mức họ cũng chẳng có tư cách mời chào.

Cố Thầm thuận miệng đáp: “Cũng coi như vậy.” Lệ tổng hàng tháng gửi năm triệu, quả thực tài chính rất tự do.

Tạ tổng tiếp lời: “Vậy Cố tổng có hứng thú đảm nhiệm vị trí cố vấn cấp cao cho công ty chúng tôi không? Thời gian linh hoạt, gần như không có áp lực công việc…” Mời về làm quản lý cấp cao thì chắc là mơ tưởng rồi, nhưng làm cố vấn thì có thể thử xem sao?

Lệ Gia Thụ thấy vậy thì lườm một cái, ngay trước mặt cậu ta mà còn muốn cướp anh dâu cậu ta sao? Không tính để cậu ta vào mắt luôn đúng không? Bọn họ có biết cậu ta đã phải dùng cái ao đó để uy hiếp thì anh dâu mới miễn cưỡng ra tay ba ngày không?! Còn dám mơ tưởng mời anh dâu làm cố vấn ư?

Lệ Gia Thụ lập tức nở một nụ cười “thánh thiện”, nói: “Dựa vào giao tình giữa nhà họ Lệ và nhà họ Cố, tôi mới miễn cưỡng mời được Cố tổng giúp đỡ, đồng ý đến thành phố H làm cố vấn cho Hoàn Vũ trong ba ngày. Lịch trình của Cố tổng rất bận, mong mọi người đừng làm phiền.”

Nghe vậy, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ, nhà họ Cố? Nhà họ Cố? Là họ nhà Cố Trọng Mậu sao? Chắc chắn không phải.

Cố Trọng Mậu lúc nào cũng chỉ biết đến lợi ích của mình, hận không thể chiếm trọn mọi ưu đãi. Người nhà họ Cố đó tuyệt đối không thể nào có khả năng đàm phán tạo ra kết quả đôi bên cùng thắng như thế này, cũng chẳng thể có sức hút khiến mọi người tâm phục khẩu phục đến vậy.

Lệ Gia Thụ nhân cơ hội cùng trợ lý chen vào tách đám đông chắn trước Cố Thầm ra: “Xin nhường đường, xin mọi người nhường đường.” Haiz, sức hấp dẫn của anh dâu đúng là quá mạnh mẽ, một phòng họp thôi mà lại có cảm giác như sao lớn xuất hiện vậy.

Thấy Cố Thầm sắp rời đi, mọi người mới hoàn hồn. Nhưng họ đều là những nhân vật có địa vị, không thể làm chuyện kéo giữ người ta lại, đành lục tục đưa danh thiếp ra: “Cố tổng, nếu có hứng thú, xin cứ liên hệ với tôi.”

Cố Thầm không nhận, bình thản bước đi. Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể nhét danh thiếp vào túi áo vest của Lệ Gia Thụ.

Lệ Gia Thụ: “???!!!” Các người thật sự không xem tôi ra gì đúng không?!

Cố Thầm rời đi, trong phòng họp vẫn còn vang vọng những suy nghĩ, nhà Cố này, rốt cuộc là ở đâu? Tiếc là khi nãy không mặt dày hỏi thẳng tên của Cố tổng, giờ nghĩ lại, cho dù bị xem là bất lịch sự cũng đáng để liều một phen!

Không còn cách nào khác, họ đành lặng lẽ bắt đầu điều tra.

Khổ nỗi ngành này vốn không có nhiều thông tin, đến khi hỏi thăm ra ngoài, họ mới phát hiện… nhà họ Cố có giao tình sâu đậm với nhà Lệ đã sớm lặng lẽ truyền khắp giới thượng lưu.

Trước đó, đã có một cụ ông nhà họ Cố cùng cụ ông nhà họ Lệ uống trà, chỉ điểm giúp vị tiểu thư thứ tư của nhánh hai nhà họ Lệ khai sáng con đường. Sau đó, một vị giáo sư họ Cố trong giới nghiên cứu Đại Ngưu lại giúp Vân gia giải quyết một bài toán hóc búa. Hình như vị Cố tổng trẻ tuổi, tài năng xuất chúng này chính là hậu bối của gia tộc thần bí ấy.

Mọi người không khỏi cảm thán, gia tộc này, đúng là nhân tài xuất chúng…

Nhưng, phong cách của ngà họ Cố lại rất bí ẩn, hình như người trong gia tộc hiếm khi ra mặt. Ngay cả Lệ Gia Thụ cũng nói rằng mình dựa vào giao tình mới mời được Cố tổng làm cố vấn ba ngày. Vậy thì… bọn họ thực sự có cơ hội ư?

Nhưng mà, xét đến con mắt tinh tường của Cố tổng đối với lĩnh vực bảo vệ môi trường của thành phố H…bọn họ thật sự rất cần một người như vậy chỉ điểm mà! Thôi kệ! Mất mặt thì mất mặt, cứ thử đi!

Cuối cùng cũng bảo vệ được Cố Thầm đến bãi đỗ xe, Lệ Gia Thụ ngồi vào ghế phụ lái, lập tức móc ra hơn chục tấm danh thiếp trong túi áo, vứt hết vào thùng rác nhỏ trong xe.

Hừm, thoải mái rồi. Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh tận hưởng cảm giác chiến thắng khi được anh dâu gánh team!

Cố Thầm nói: “Trực tiếp về biệt thự đi.”

Lệ Gia Thụ lập tức gật đầu nhiệt tình: “Được được, anh dâu vất vả ba ngày nay rồi! Em đưa anh về ngay đây.”

Xe bắt đầu lăn bánh ổn định, cuối cùng Lệ Gia Thụ cũng có thể bày tỏ cảm xúc của mình: “Anh dâu à, tất cả những gì anh thể hiện ra bên ngoài… có phải chỉ là để che giấu thân phận thật sự của anh không…”

Cố Thầm còn tưởng cậu ta sắp nói gì quan trọng, ai ngờ cậu ta tiếp tục: “Thật ra anh tốt nghiệp từ một trường danh tiếng hàng đầu thế giới phải không? Là giáo sư nào dạy anh thế? Có thể viết giúp em một bức thư giới thiệu không? Bây giờ em đi đăng ký học thêm một bằng thạc sĩ nữa để nâng cao bản thân vẫn còn kịp không?”

Cố Thầm: “…”

Cậu bắt đầu ứng phó cho qua chuyện: “Cậu đoán xem.”

Lệ Gia Thụ tiếp tục: “Anh dâu này, anh có biết “Hoàn Vũ”’có nghĩa là gì không?”

Cố Thầm: “... Vũ trụ.”

Lệ Gia Thụ siết tay thành nắm đấm, gật đầu: “Đúng đúng! Mục tiêu cuối cùng của em là sau này vươn ra vũ trụ thu gom rác ngoài không gian! Thành phố, tỉnh, quốc gia, em sẽ từng bước từng bước vươn tới tận vũ trụ!”

Cố Thầm: “…”

Lệ Gia Thụ lại tiếp tục: “Anh dâu ơi—”

Cố Thầm đúng lúc cắt ngang: “Tôi hơi mệt.”

Lệ Gia Thụ lập tức quay đầu nhìn Cố Thầm, ơ? Anh dâu cũng biết mệt sao? Rõ ràng từ đầu đến giờ vẫn ung dung vô cùng mà?

Sau đó, cậu ta thấy Cố Thầm mỉm cười với mình: “Gia Thụ, tôi cảm thấy hôm nay tôi nói còn nhiều hơn cả số lời tôi từng nói trong đời.” Chỉ mới đến đây hơn hai tháng, nhưng hôm nay số câu cậu nói ra còn nhiều hơn tổng số câu của cả hai tháng qua. Vậy nên, nhóc con à, tha cho anh dâu cậu đi.

Lệ Gia Thụ vẫn còn chút EQ, dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để hiểu ý. Cậu ta lập tức làm động tác kéo khóa miệng, nói: “Được được, anh dâu, em không nói nữa, anh nghỉ ngơi đi, đến nơi em gọi anh.”

Aaaaa nhưng mà, không có ai để chia sẻ niềm vui này, cậu ta sắp nghẹn chết mất!

Cậu ta mở điện thoại, định tìm người chia sẻ một chút, kết quả vừa mở ra đã thấy vô số tin nhắn WeChat, toàn là những người muốn hỏi thăm tin tức về “Cố tổng”. Ngay cả hộp thư email cũng không ngừng hiện thông báo tin mới…

Lệ Gia Thụ lập tức cảm thấy nghẹt thở, bọn họ không có cách nào liên hệ với anh dâu, nhưng lại biết cách liên hệ với cậu ta! Trong công việc, số điện thoại, WeChat, email của cậu ta đều bị lộ sạch…

Lệ Gia Thụ: “…” Tất cả các người đều là bại tướng dưới tay anh dâu, vậy mà còn mặt mũi đến đào góc tường sao?

Thế là, không những không tìm được ai để chia sẻ niềm vui, mà đám người này còn liên tục quấy rối cậu ta, tước đoạt niềm vui của cậu ta! Trời cao có còn công lý không vậy?!

Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Đình Khâm gọi tới, Lệ Gia Thụ không hiểu sao bỗng dưng căng thẳng, hạ giọng nói: “Anh dâu, anh dâu, là anh trai em gọi tới.” Cậu ta lén lút đưa anh dâu ra ngoài làm chuyện này, còn thu hút một đống người muốn đào góc tường, anh cậu ta mà biết thì chắc sẽ có ý kiến lắm đây. 

Cố Thầm đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi nghe thấy vậy thì mở mắt ra, vẻ mặt vẫn không thay đổi mấy, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì đừng để Lệ tổng biết vội.” Hiện tại, với tình trạng tài sản chung giữa hai vợ chồng, nếu để Lệ tổng biết rồi giới thiệu công việc cho mình, thì cậu cũng khó lòng từ chối. Một chiếc bình hoa an tĩnh như cậu, sao có thể biết làm những việc này? Giải thích ra cũng phiền phức. Tất nhiên, nếu Lệ tổng tự phát hiện thì cũng chẳng sao, vậy là đỡ phải giải thích nữa.

Lệ Gia Thụ nhận điện thoại: “Alo, anh, giờ này bên đó không phải là nửa đêm sao? Sao anh lại gọi qua vậy?”

Lệ Đình Khâm nói: “Anh về nước để xử lý một số việc quan trọng, bây giờ đã xong rồi. Bên em sao rồi, đàm phán kết thúc chưa? Có cần anh giúp gì không?”

Lệ Gia Thụ: “!!!” Anh cậu ta lặng lẽ về nước từ bao giờ vậy? Rốt cuộc là vì chuyện quan trọng gì?

Lệ Gia Thụ ho khẽ: “Khụ khụ, anh, đàm phán đã kết thúc thuận lợi rồi, không có vấn đề gì đâu, anh cứ lo việc của mình đi, đừng lo cho em.”

Lệ Đình Khâm hơi nghi ngờ: “Kết thúc sớm vậy à?”

Lệ Gia Thụ: “Đúng đúng, mấy đại diện doanh nghiệp đó rất dễ nói chuyện mà.” Dưới khí thế của anh dâu, ai dám không dễ nói chuyện? Tất nhiên là thuận lợi đàm phán xong sớm rồi.

Lệ Đình Khâm đã nghe Lệ Gia Thụ kể về tình hình trước đó, đương nhiên không tin mấy doanh nghiệp đó dễ nói chuyện, nhưng cậu ta đã nói vậy thì anh cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói: “Vậy thì tốt. Vậy anh không qua gặp em nữa, có gì cứ gọi cho anh. Anh về biệt thự trước để thăm anh dâu em.”

Lệ Gia Thụ lập tức quay đầu nhìn Cố Thầm: “!!!” Nhưng mà anh dâu còn đang ngồi ở hàng ghế sau xe em mà!

Lệ Gia Thụ cố giữ bình tĩnh, nói: “Được rồi, vậy anh cứ làm việc của anh đi, em cúp máy trước đây.”

Lệ Đình Khâm: “Ừm.”

Cúp điện thoại, Lệ Gia Thụ lo lắng: “Anh dâu, phải làm sao đây? Anh em nói sẽ đến biệt thự tìm anh, mà chúng ta còn chạy cả tiếng nữa mới về tới! Không biết ai sẽ đến nơi trước nữa.”

Cố Thầm thản nhiên: “Cậu căng thẳng cái gì? Nếu đến muộn thì cứ để Lệ tổng đợi một chút.”

Lệ Gia Thụ cảm thán: “Không, anh dâu không hiểu rồi…” Anh đến muộn thì không sao, nhưng em cảm giác em thì có sao đấy!

Lần trước anh em còn cấm nhắn tin sau 9 giờ tối, hỏi khi nào thì nhắn được, anh ấy còn bảo tốt nhất là đừng nhắn! Giờ em lại kéo anh dâu đi mất ba ngày, còn bắt anh làm việc khó nhằn đau đầu như thế này, cảm giác như đôi chân mình sắp gặp nguy hiểm rồi đây.

Lệ Gia Thụ muốn giục tài xế lái nhanh hơn, nhưng lại lo lắng về sự an toàn của anh dâu, chỉ dám bảo tài xế chạy nhanh một chút xíu.

Cậu ta sốt ruột vô cùng, rồi quyết định giả bộ hỏi thăm tình hình, bèn gọi lại cho Lệ Đình Khâm: “Anh, anh đến đâu rồi? Em cũng xong việc rồi, đang định về gặp anh dâu.”

Nhưng Lệ Đình Khâm không trả lời câu hỏi của cậu ta, ngược lại hỏi: “Em đến thăm anh dâu làm gì? Anh thấy không cần thiết. Chuyện tích hợp toàn khu không phải rất quan trọng sao? Em lo làm tốt công việc của mình trước đi.”

Không phải anh muốn hạn chế giao tiếp của A Thầm, chỉ là lần trước anh đã thấy A Thầm bị Gia Thụ làm ồn đến đau đầu rồi. Tốt nhất là không để Gia Thụ chạy đến quấy rầy cậu nữa. Người nhà họ Lệ, nên có chút chừng mực.

Lệ Gia Thụ: “…” Cứu mạng với! Sao cậu ta có cảm giác mình tự đào hố chôn mình thế này?!

Cố Thầm ngồi bên cạnh nghe xong, bật cười.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Thầm, Lệ Gia Thụ vội vàng che micro, quay đầu lại nói: “Anh, em không nói với anh nữa, em là người trưởng thành rồi, em tự sắp xếp thời gian của mình được.”

Cậu ta cảm thấy hoang mang vô cùng… Không lẽ bản thân cũng là một phần trong trò chơi của hai người họ sao!

Cuối cùng cũng lên đến con đường núi quanh co của núi Tùng Hạc, Lệ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, được rồi, xem ra cậu ta đã đi trước anh trai một bước. Chỉ cần đưa anh dâu về trước, vậy thì có thể nói là mình đến thăm anh dâu, hoàn hảo!

Thế nhưng, khi cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ngay dưới con đường núi một chút, có chiếc xe của anh trai. Chỉ còn vài khúc cua nữa thôi là đuổi kịp rồi!

Có điều, trên đường núi, cậu ta cũng không dám giục tài xế tăng tốc, chỉ có thể chờ đợi trong bình thản. Ừm, cứ để anh dâu xuống xe trước, vào trong rồi mình ngồi lại trên xe giả bộ một chút, vẫn còn có thể cứu vãn.

Cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe của biệt quán, cậu ta nói: “Anh dâu, anh xuống xe vào trong trước đi, em sẽ vào sau.”

Cố Thầm gật đầu, xuống xe rồi đi vào trong.

Lệ Gia Thụ đợi khoảng hai phút, nhìn thấy xe anh trai xuất hiện trong tầm mắt, lúc này mới xuống xe, bước vào. Nhưng khi vừa đi đến cửa phòng khách, cậu ta đã nhìn thấy anh dâu mình đang ung dung ngồi uống nước trên sô pha. 

Lệ Gia Thụ hoảng hốt: “Aaaa anh dâu, sao anh còn chưa lên lầu thay đồ?! Nhanh lên nhanh lên, bây giờ vẫn còn kịp mà!”

Cố Thầm thản nhiên nói: “Tại sao phải thay đồ?”

Anh mỉm cười, nói tiếp: “Khá khát, uống chút nước thôi.”

Lệ Gia Thụ hoàn toàn bỏ cuộc: “…” Được rồi, anh dâu, hôm nay anh nói nhiều như vậy, đúng là cũng khát thật.

Lúc này, Lệ Đình Khâm đã bước vào, lướt qua Lệ Gia Thụ vẫn đang ngẩn ngơ đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Thầm bên trong.

Chỉ trong khoảnh khắc, anh lập tức nhận ra sự khác biệt trong cách ăn mặc của Cố Thầm. Người thanh niên trước mặt đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề, từng chi tiết đều hoàn mỹ và tinh tế. Nhưng dáng vẻ thì vẫn mang theo sự lười biếng và thong dong mà anh quen thuộc.

Lệ Gia Thụ cũng cảm thấy anh dâu mình sau khi tan làm thì khí chất thay đổi hoàn toàn. Lúc trước là một bậc thầy mưu lược với khí thế mạnh mẽ, chấn áp bốn phương, thế mà vừa về đến nhà lại trở về dáng vẻ lười nhác quen thuộc.

Lệ Đình Khâm liếc nhìn Lệ Gia Thụ, lần này cậu ta rất có EQ, lập tức hiểu ý, lập tức chuồn ra ngoài ngay. Được thôi, được thôi, cuối cùng tôi cũng không còn là một phần trong trò chơi của hai người nữa!

Lệ Đình Khâm bước vài bước về phía trước, đến bên cạnh Cố Thầm.

Cố Thầm đặt cốc nước xuống, khẽ cười: “Lệ tổng về nước, sao không báo trước với tôi?”

Bộ trang phục của Cố Thầm có khác biệt, nhưng quần áo thì Lệ Đình Khâm lại rất quen thuộc. Anh do dự một chút, giọng hơi khàn: “A Thầm, em… sao lại mặc đồ của tôi?”

Bình Luận (0)
Comment