Bị Lệ Đình Khâm, người đột ngột trở về nhà, trực tiếp hỏi như vậy, Cố Thầm cũng không hề che giấu, thái độ rất tự nhiên. Cậu lười biếng tựa cằm lên bàn tay đặt hờ trên tay vịn, thản nhiên nói: “Muốn mặc vest, nên tiện tay lấy thử thôi.”
Lệ Đình Khâm ngồi xuống bên cạnh Cố Thầm, cẩn thận quan sát một chút, yết hầu bất giác trượt lên xuống, rồi nói: “Tôi nhớ… đây là bộ tôi để quên ở chỗ Gia Thụ đúng không?”
Tất cả quần áo và phụ kiện của anh đều được chuẩn bị theo bộ. Bộ này là từ trước khi kết hôn với A Thầm, lần đó ở tạm căn hộ của Gia Thụ một đêm, thay ra rồi quên không mang đi. Anh vẫn còn nhớ bởi vì đồng hồ và khuy măng sét của bộ này rất quen thuộc.
Cố Thầm thản nhiên đáp: “Phải, ở biệt thự này tôi chỉ mang theo đồ thường ngày và quần áo ở nhà, không có vest. Vừa hay Gia Thụ tìm được bộ này, tôi thử một chút, cũng khá vừa vặn.”
Lệ Đình Khâm nắm lấy tay Cố Thầm, kéo đến gần để nhìn cổ tay cậu, rồi hỏi: “Chẳng phải em nói không thích đeo đồng hồ sao?” Chiếc đồng hồ này trước kia anh thường đeo, nhưng khi đeo trên tay A Thầm, dường như lại càng tôn lên vẻ thanh nhã và quý phái của cậu hơn.
Cố Thầm khẽ cười: “Thử quần áo thì tất nhiên phải thử cả bộ.”
Cậu như chợt nhớ ra điều gì,giơ tay định tháo đồng hồ xuống: “Nhưng… tôi thật sự không thích đeo, vẫn là vòng đeo tay thể thao hợp với tôi hơn.”
Thế nhưng, Lệ Đình Khâm đột nhiên nắm lấy tay cậu, giữ lại động tác cởi đồng hồ. Khoảng cách giữa hai người theo đó mà càng thu hẹp. Nhưng bản thân Cố Thầm vốn đang lười biếng tựa vào sô pha, còn Lệ Đình Khâm lại hơi nghiêng người về phía trước, tạo ra một tư thế tựa như đang nửa ép cậu lên sô pha vậy.
Ban đầu, Lệ Đình Khâm muốn nhìn thẳng vào mắt Cố Thầm, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà lướt qua nơi khác. Vì đang đeo cà vạt nên cúc áo sơ mi được cài kín đến tận cổ, càng làm nổi bật lên yết hầu gợi cảm của A Thầm, mang theo một vẻ cấm dục và lạnh lùng.
Lệ Đình Khâm dời ánh mắt đi, lần này mới nhìn thẳng vào đôi mắt sau gọng kính vàng của cậu, trầm giọng hỏi: “A Thầm, thật sự chỉ là thử một chút thôi sao?” Vì anh về nước đột xuất, A Thầm đương nhiên không thể cố ý mặc bộ này để anh thấy được. Nếu hôm nay anh không tình cờ bắt gặp, có lẽ cậu sẽ mặc nó một mình trong nhà, cũng chẳng ai biết đến.
Cố Thầm chớp mắt, khóe môi cong lên, hỏi ngược lại: “Lệ tổng nghĩ sao?”
Khoảng cách quá gần khiến cậu có thể ngửi thấy mùi hương từ sữa tắm mà mình từng giới thiệu cho Lệ Đình Khâm. Ừm, mùi hương mình thích, quả nhiên vẫn là trên người người khác thì ngửi mới thơm.
Cùng lúc đó, Lệ Đình Khâm cũng ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt từ sản phẩm chăm sóc cá nhân giống hệt mình. Kết hợp với bộ vest và phụ kiện của anh, cảm giác như cả người A Thầm đều đang bị bao bọc trong khí tức của anh vậy. Nhận thức này khiến cổ họng anh có chút khô khốc.
Nhưng anh kiềm chế lại những suy nghĩ vẩn vơ, chợt thoáng đăm chiêu, chẳng lẽ A Thầm… vẫn còn quá cô đơn sao?
Có điều lần này Lệ Đình Khâm lại hiểu lầm rồi. Phòng khách của Lệ Gia Thụ vốn được chuẩn bị cho Lệ Đình Khâm, đương nhiên trợ lý sẽ sắp xếp sẵn các vật dụng cá nhân mà anh quen dùng. Vậy nên Cố Thầm không phải cố tình dùng sữa tắm của anh mỗi ngày.
Lệ Đình Khâm nói: “Tôi nghĩ…” Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của Cố Thầm, anh khẽ cau mày trầm tư. Dần dần hiểu rõ tính cách của cậu hơn, anh biết chuyện này không thể đơn giản quy cho sự cô đơn được. Nhưng A Thầm không hề biết anh sẽ về nước, vậy nên tất cả… chỉ có thể là trùng hợp.
Anh chợt nhớ lại ván cờ—
“Sao Lệ tổng biết được, quân đen không phải cố ý để quân trắng ăn mất?”
Rồi anh nói: “Tôi nghĩ, tôi không nên tùy tiện suy đoán suy nghĩ và hành động của em. Nhưng nếu em muốn thử vest, hoàn toàn có thể gọi nhà thiết kế đến tận nơi. Có mấy thương hiệu vẫn thường xuyên may đồ đặt riêng cho tôi, cứ để họ làm vài bộ cho em là được, không nhất thiết phải mặc đồ của tôi.”
Cố Thầm khẽ nhướng mày. Lệ tổng đang dùng chiêu lùi để tiến sao? Cậu cười như không cười, nói: “Nhưng thực ra, đây cũng được coi là tài sản chung của vợ chồng, chắc Lệ tổng không để ý đâu nhỉ?” Một người nghiêm túc như Lệ tổng, thật sự rất thú vị.
Lệ Đình Khâm thoáng khựng lại. Đương nhiên anh không để ý, thậm chí còn cảm thấy bộ vest này nên được giữ lại như một bộ trang phục biểu tượng. Nhưng quân đen từng bước thăm dò, dù anh có kiên nhẫn đến đâu, cũng không phải thánh nhân.
Thế là, Cố Thầm chỉ thấy Lệ Đình Khâm bỗng nhiên lại nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người gần như chạm đến đầu mũi, chỉ cách một lớp kính mắt.
Lệ Đình Khâm thấp giọng nói: “Nếu đã vậy…”
Anh đưa tay tháo xuống cặp kính viền vàng đầy vẻ cấm dục và tao nhã kia.
Cố Thầm đối diện anh ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ: “Hửm?”
Lệ Đình Khâm lại tiến thêm một chút, gần như chạm vào đôi môi mỏng của cậu, giọng nói trầm thấp: “A Thầm, như thế này… em có để ý không?”
“Hả… Lệ tổng anh…”
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, cuối cùng cũng khiến nhịp thở của Cố Thầm loạn mất hai giây. Sao đột nhiên Lệ tổng lại…
Đương nhiên cậu biết Lệ Đình Khâm đang ám chỉ điều gì. Nhưng nếu lúc này mà lùi bước, thì chẳng phải mọi hành động trước đó của mình đều biến thành "trình kém mà ham hố" sao?
Thế nên, Cố Thầm vốn đang lười biếng tựa người trên ghế, liền thử ngồi thẳng dậy để giành lại thế chủ động.
Thế nhưng, ngôn ngữ cơ thể của cậu dường như đã vô tình đưa ra câu trả lời. Lệ Đình Khâm không tiếp tục thử thăm dò nữa, mà trực tiếp vươn tay giữ lấy gáy cậu.
Cố Thầm: “Ưm…” Hóa ra khi Lệ tổng gấp gáp, cũng sẽ biết "cắn người" đấy.
Cậu vô thức duỗi chân ra, không cẩn thận làm đổ ly nước thủy tinh trên bàn trà. Chiếc ly rơi xuống đất, vang lên một tiếng "choang" giòn tan.
Cuối cùng Cố Thầm cũng hoàn hồn từ khoảnh khắc thất thần, cậu đẩy nhẹ vai Lệ Đình Khâm, một lần nữa cố gắng giành lại quyền chủ động.
Hình như đây là lần đầu tiên của cả hai, nên đều có chút vụng về, nhưng dù vậy, vẫn có thể xem như một cuộc giao đấu, vẫn có thể là cuộc giành giật lãnh thổ giữa hai kẻ mạnh.
Vì thế, trên bàn trà lại có thêm một bộ ấm chén Thanh Hoa bị quét rơi xuống đất.
Nghe thấy những âm thanh không ngừng phát ra bên trong, Lệ Gia Thụ đang ngồi chờ bên ngoài giật bắn mình từng đợt. Sao lại kịch liệt thế này? Đồ đạc rơi vỡ mà không hề có dấu hiệu dừng lại luôn?
Mãi đến khi cả hai đều th.ở d.ốc, Lệ Đình Khâm mới chậm rãi buông tay. Cố Thầm cảm thấy dán vào nhau như vậy thật sự quá nóng nên đẩy anh ra, sau đó lại lười biếng tựa vào đầu ghế sô pha. Cậu đã sống qua bao nhiêu thế giới mà chưa từng hôn ai, không ngờ cảm giác này lại khá kíc.h thí.ch.
Dù hai người đã tách ra, nhưng Lệ Đình Khâm vẫn nắm lấy tay trái của Cố Thầm, vu.ốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cậu, thấp giọng nói: “Chuyện hợp pháp thế này, chắc A Thầm không để ý chứ?”
Anh đã muốn làm thế từ rất lâu rồi.
Lệ Đình Khâm nhìn chăm chú vào cậu, phát hiện đôi tai luôn mang vẻ lạnh nhạt của A Thầm cuối cùng cũng nhiễm một chút đỏ nhạt, trông rất đáng yêu.
Cố Thầm dùng đầu ngón tay lau khóe môi còn hơi ướt, đáp: “Không để ý.”
Cậu lại liếc sang Lệ Đình Khâm. Người đàn ông này xưa nay luôn có chừng mực, nhưng lúc này đã để lộ ra bản tính mạnh mẽ được giấu dưới lớp vỏ giáo dưỡng hoàn hảo. Bản chất vẫn là kẻ quyết đoán, nói một là một trên thương trường. Ừm… Lệ tổng nghiêm túc như vậy, lúc không nghiêm túc cũng khá thú vị đấy.
Cố Thầm vốn đã thấy nóng. Cậu quen mặc quần áo rộng rãi thoải mái, nên bây giờ cảm thấy cà vạt và sơ mi quá gò bó, cậu đưa tay giật cà vạt ra, tiện tay ném sang bên cạnh.
Ánh mắt của Lệ Đình Khâm nhìn theo động tác đó, càng trở nên sâu thẳm.
Cố Thầm nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh, lập tức cảnh báo: “Đừng, Lệ tổng, lần này tôi thật sự không cố ý quyến rũ anh đâu, cà vạt thắt chặt quá thôi.”
Lệ Đình Khâm không nói gì, chỉ nhặt lại chiếc cà vạt bị vứt sang sô pha, chỉnh lại cẩn thận rồi nói: “Đừng ném lung tung, bộ này cần được giữ gìn.”
Nghĩ đến đống trang phục biểu diễn vẫn còn treo trong phòng thay đồ, Cố Thầm: “…” Hình như Lệ tổng lật kèo rồi nhỉ?
Nhưng nghĩ đến đây, cậu lại thoải mái nằm xuống lần nữa. Dù sao thì chủ động cũng mệt, có người sẵn sàng chủ động thì cứ để người ta làm thôi, cũng tốt.
Cố Thầm nằm thư giãn một lúc lâu mới nhận ra đã gần một giờ chiều mà họ vẫn chưa ăn trưa. Cậu nói: “Được rồi, Lệ tổng, đến giờ ăn rồi.”
Sau đó, cậu mới nhớ đến Lệ Gia Thụ bị bỏ quên bên ngoài, nói thêm: “Lệ tổng, ra hỏi Gia Thụ có muốn vào ăn không.”
Lệ Gia Thụ ở bên ngoài rối rắm vô cùng. Động tĩnh vừa rồi dữ dội như vậy, có khi nào còn chưa xong không? Nếu mình đợi, chẳng lẽ phải đợi đến tối luôn?
Nhưng nếu không đợi, thì anh trai vẫn chưa lên tiếng bảo đi được, liệu mình có thể tự ý rời đi không? Anh trai đang bận chuyện quan trọng, mà mình lại không thể xông vào đòi một câu trả lời chắc chắn.
Tình trạng lửng lơ thế này, thật sự quá đau khổ!
Nhưng may mà chỉ bị giày vò hơn mười phút, Lệ Gia Thụ đã thấy anh trai bước ra ngoài. Cậu ta lập tức reo lên với vẻ mừng rỡ: “Anh! Mọi chuyện xong nhanh vậy sao?”
Lệ Đình Khâm: “…”
Tài xế ngồi trong xe đợi cùng cậu ta: “…” Cái gì mà vui mừng vậy chứ?
“Nhị thiếu gia, cậu mà có thể thốt ra mấy lời thiếu EQ thế này cũng không dễ dàng gì đâu. Nhìn xem, đại thiếu gia người ta vẫn ăn mặc chỉnh tề đấy.”
Lệ Đình Khâm mở miệng: "Nói đi, cậu lén lút dẫn anh dâu làm gì rồi?" Những lời A Thầm nói lúc nãy, anh thực sự không tin lắm. Việc đột nhiên mặc bộ đồ này, chắc chắn phải có nguyên do khác.
Tuy nhiên, bầu không khí giữa anh và A Thầm lúc này không thích hợp để truy hỏi chuyện đó. Cố ý cho người điều tra A Thầm thì lại càng không hay. Vậy nên, chỉ còn cách hỏi cậu em trai đáng yêu của mình thôi.
Trong lòng Lệ Gia Thụ giật thót nhưng không vội trả lời. Đầu óc cậu ta xoay chuyển rất nhanh, nếu anh dâu đã nói hết với anh trai, thì sao anh còn phải ra đây hỏi cậu ta?
Vậy tức là anh trai vẫn chưa biết chuyện này. Nhưng nếu bây giờ cậu ta luống cuống thừa nhận, chẳng phải sẽ tự khai ra hết sao?
May mà cậu ta kịp phanh lại đúng lúc, suýt thì sụp đổ. Cậu ta cười hề hề: “Anh, anh đang nói gì thế? Anh còn cấm em nhắn tin cho anh dâu nữa là, làm sao em lén đưa anh ấy đi được chứ? Anh nghĩ nhiều quá rồi đó! Em chỉ đến sớm hơn anh có ba, bốn phút thôi mà.”
Lệ Đình Khâm bình tĩnh hỏi: “Thật sao? Thế bộ đồ lần trước anh để quên chỗ em là sao?”
Dưới ánh mắt đầy áp lực của anh trai, Lệ Gia Thụ nhanh chóng bịa chuyện: “Chính vì bộ đồ đó mà em mới đến đây đấy! Sáng nay em tìm thấy nó ở nhà nên bảo trợ lý mang đến. Nhưng khi em xong việc quay về căn hộ, mới phát hiện trợ lý quên không gửi đồng hồ kèm theo. Hôm nay em tiện đường nên mang qua luôn.”
Nếu không nhìn thấy ánh mắt láo liên của Lệ Gia Thụ, thì câu chuyện này nghe cũng hợp lý đấy.
Lệ Đình Khâm biết có vấn đề, nhưng đã gần một giờ trưa, mà A Thầm vẫn còn đang chờ ăn cơm bên trong, nên anh cũng không muốn mất thời gian truy hỏi đến cùng.
Anh chỉ hỏi: “Gia Thụ, sắp một giờ rồi, em có muốn ở lại ăn trưa không?”
Thấy anh trai không nhắc đến chuyện kia nữa, Lệ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm, thức thời đáp: “Thôi ạ, em chỉ đến đưa đồng hồ thôi. Em có hẹn rồi, không làm phiền hai người đâu.”
Tài xế chờ nãy giờ, cảm thấy cuối cùng cũng có thể nổ máy được rồi. Nhị thiếu gia cuối cùng cũng có chút EQ!
Lệ Đình Khâm gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Lệ Gia Thụ: "..." Giữa trưa mà anh trai còn không thèm giữ khách xã giao một câu nào luôn? Cậu ta đói quá, hay là vẫn nên…
"Anh bảo dì Trương làm vài cái sandwich cho em mang đi ăn trên đường.”
Lệ Đình Khâm lập tức chặn đứng ý định của cậu ta rồi nhắc nhở: “Nhưng lần sau đừng bịa lý do đưa đồng hồ nữa, không may đâu.”
Lệ Gia Thụ giật mình, không hiểu nổi: “Hả?”
Tài xế: "..." Đúng vậy, chẳng khác nào "đưa đồng hồ" (tặng đồng hồ = phát tang), đúng là thiếu EQ vẫn hoàn thiếu EQ.
Lệ Đình Khâm thản nhiên nói: “…Cậu có thể đi rồi.”
Lệ Gia Thụ vui vẻ lên xe: “Ồ ồ ồ! Vâng, anh!”
Sau khi tiễn cậu em trai đi, Lệ Đình Khâm quay vào trong nhà. Cố Thầm ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Sao đi lâu thế? Gia Thụ có ở lại ăn trưa không?”
Lệ Đình Khâm đáp: "Nó bảo có hẹn, đi rồi.”