Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 49

Cố Thầm gật đầu nói: "Được thôi, vậy chúng ta ăn cơm đi." Cuối cùng thì Gia Thụ cũng biết điều một lần, nãy giờ cậu bị làm phiền đến mức đau đầu, giờ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi bên Lệ tổng rồi.

Cậu lại quay sang nói với Lệ Đình Khâm: “Giờ có làm món khác cũng không kịp, tôi bảo đầu bếp Hứa làm lẩu, anh ăn quen chứ?”

Vì mấy người họ trở về mà không báo trước, đầu bếp Hứa, người được Lệ Đình Khâm đặc biệt mời đến nấu ăn cho Cố Thầm, dù tay nghề xuất sắc, nhưng cũng không thể chuẩn bị những món cầu kỳ ngay lập tức.

"Lần trước chẳng phải đã nói đợi tôi về rồi ăn lẩu sao?" 

Lệ Đình Khâm tiện tay kéo ghế cho Cố Thầm rồi ngồi xuống đối diện: “Nhưng mà, A Thầm, em đã kết thúc chế độ ăn dưỡng sinh chưa?”

Vừa nói, ánh mắt anh lại không kìm được mà nhìn về phía Cố Thầm. Anh chợt nhớ đến cảm giác khi hai người chạm vào nhau trên sô pha, đường nét cơ bụng săn chắc mà anh cảm nhận được.

Thời tiết đầu hè ngày một nóng hơn, Cố Thầm đã cởi áo khoác vest, chỉ còn mặc một chiếc sơ mi trắng của Lệ Đình Khâm. Chiếc sơ mi hơi ôm người, có thể dễ dàng nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Dù có tập luyện có cơ bụng đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng chỉ là một lớp cơ mỏng với đường nét đẹp mắt. Cổ áo sơ mi mở hai cúc, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh rõ ràng.

Lệ Đình Khâm kiềm chế ánh mắt của mình. Phải công nhận rằng, Cố Thầm thực sự duy trì vóc dáng và sức khỏe rất hoàn hảo, dáng vẻ tao nhã, khí chất như tùng như ngọc.

Cố Thầm đáp: "Không hẳn là kết thúc, tôi vẫn duy trì chế độ ăn uống lành mạnh, nhưng khi nào thích hợp ăn lẩu thì vẫn nên ăn chứ." Làm việc liên tục ba ngày, hôm nay lại tốn bao nhiêu nước bọt, giờ thực sự rất cần một bữa lẩu để bù lại năng lượng.

Dù thời gian gấp gáp, nhưng biệt thự dự trữ đầy đủ nguyên liệu, đầu bếp Hứa cũng không làm phụ lòng mức lương cao của mình. Nồi lẩu cay dùng nước cốt mỡ bò xào trực tiếp, bỏ thêm thảo quả, thì là, lá nguyệt quế, vừa cay vừa tê lại thơm nồng. Nồi lẩu trắng vì không có nước hầm xương nên không làm lẩu nấm, mà thay bằng nồi lẩu cà chua xào tươi, còn có cả bò viên tự làm, ngửi thôi đã thấy chua ngọt kí.ch t.hích vị giác.

Ở bên ngoài, Lệ Gia Thụ ngửi thấy mùi lẩu cay xào tươi từ bếp lan ra, liên tục nuốt nước miếng. Rồi cậu ta nhận được một giỏ sandwich do dì Trương mang đến.

Lệ Gia Thụ: “= = Cảm ơn dì Trương.”

Mùi lẩu này sắp hành hạ cậu ta phát điên rồi! Cậu ta vội vàng giục tài xế: “Đi đi đi, mau đi thôi!”

Chiếc xe cuối cùng cũng rời biệt thự, chạy xuống chân núi. Lệ Gia Thụ cảm thấy đói không chịu nổi, tức giận cắn một miếng sandwich để lót dạ, suýt nữa thì nghẹn chết. Cậu ta uống vội ngụm nước: "Khụ khụ khụ!" Sao trên đời lại có người có thể làm món sandwich đơn giản đến vậy mà vẫn dở tệ như thế chứ!

Cậu ta cảm thán: "Không phải nói đầu bếp Hứa trong biệt thự là hậu duệ của ngự trù sao? Sao không phải ông ấy làm sandwich cho chúng ta ăn chứ?" Không ăn được lẩu, ăn một cái sandwich của ngự trù cũng còn đỡ. Không phải cậu chê dì Trương, nhưng bảo người dọn dẹp nhà cửa làm sandwich, thực sự không đúng chuyên môn chút nào.

Tài xế: "…" Nhị thiếu gia, vậy cậu đoán xem vì sao lại như thế?

Lệ Gia Thụ nghĩ một lát, anh dâu còn ở nhà tổ mà ông nội còn chưa được ăn, vậy cậu ta không được ăn cũng coi như cân bằng.

Nhưng mà, mùi lẩu lúc nãy thực sự làm cậu ta thèm đến phát điên. Cậu nói: “Haizz, đi thôi chú Hứa, xuống núi ăn lẩu!”

Tài xế Hứa lại từ chối: “Nhị thiếu gia, tôi không đi đâu, tôi về nhà ăn cơm, vợ tôi đã để phần sẵn rồi.”

Lệ Gia Thụ: "…" Đúng là có vợ thì giỏi lắm sao!!!

Có lẽ là nhìn thấy biểu cảm quá mức cạn lời của Lệ Gia Thụ qua gương chiếu hậu, tài xế Hứa chân thành đề nghị: “Cậu đi ăn lẩu Haidilao đi, họ còn có thể đặt một con búp bê ngồi đối diện để bầu bạn với cậu nữa.”

Lệ Gia Thụ: "…" Được lắm, được lắm! Có vợ thì giỏi lắm!

Tạm biệt!

Những viên bò viên tròn trịa liên tục nổi lên từ nồi lẩu cà chua, Lệ Đình Khâm múc hai muỗng nước lẩu và hai viên bò viên cho Cố Thầm rồi hỏi: “Em có ăn hành lá và rau mùi không?”

Cố Thầm tận hưởng sự chăm sóc của Lệ tổng, đáp: “Ăn hết.”

Lệ Đình Khâm đặt bát canh trước mặt Cố Thầm. Bát sứ trắng làm nổi bật màu sắc món ăn, mà khi đang đói lại ngửi thấy hương vị chua ngọt này thì đúng là kí.ch th.ích vị giác vô cùng. Cố Thầm dùng thìa khuấy nhẹ hai cái, rồi nhấp vài ngụm canh. Phải công nhận rằng, ở cạnh Lệ tổng đúng là rất dễ chịu.

Nhìn chén nước chấm vừng mà Lệ Đình Khâm pha, Cố Thầm lắc đầu cảm thán: “Lệ tổng đúng là người phương Bắc, ăn lẩu thì chấm dầu mè mới là tinh túy.”

"May mà đầu bếp Hứa chuẩn bị cả hai loại." Lệ Đình Khâm chỉ cảm thấy hai người cần ăn cơm cùng nhau nhiều hơn, mới có thể hiểu rõ sở thích ăn uống của đối phương.

Lệ Đình Khâm thả nấm vào trước, sau đó trụng thêm ít thịt. Vài chục giây sau, anh gắp miếng bò và sách bò lên, đặt vào bát của Cố Thầm.

Lệ tổng chu đáo như vậy, Cố Thầm cũng vươn tay gắp một miếng thịt bò cho anh để đáp lại.

Nồi lẩu sôi ùng ục, thức ăn cay nóng kết hợp với rượu dâu tằm và mâm xôi mà Cố Thầm tự tay hái trên núi vào mùa xuân, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.

Nhà ăn cũng được thiết kế rất trang nhã, bên cạnh bàn ăn là cửa sổ sát đất, nhìn ra khu vườn xanh ngát, ngoài rặng trúc thì còn có một cây anh đào cao lớn. Những cánh hoa trắng đã bắt đầu rơi, trên cành cũng nhú lên những chồi xanh non. Thêm một, hai tháng nữa, những quả anh đào sẽ chín đỏ.

Ngồi đối diện A Thầm như thế này, ăn lẩu, uống rượu, cảm nhận sự yên tĩnh và thư thả của núi rừng, ngắm hoa rơi, cuộc sống ngoài công việc, đáng lẽ ra phải như thế này.

Chẳng trách A Thầm lại thích sống ở đây đến vậy.

Cố Thầm vừa chậm rãi ăn lẩu, vừa trò chuyện với Lệ Đình Khâm: “Lệ tổng, lần này anh vội vã về nước như vậy, có chuyện quan trọng gì sao?”

Lệ Đình Khâm nói: “Đúng là có một việc quan trọng cần phối hợp với quốc gia, nhưng chuyện này vẫn chưa hoàn thành, có thể sẽ có chút nguy hiểm.”

Lệ Đình Khâm không phải kiểu người gặp nguy hiểm thì giấu giếm bạn đời để tránh họ lo lắng. Chính vì có nguy hiểm nên anh càng phải nói rõ, để mọi người có sự chuẩn bị. Chịu trách nhiệm với bản thân cũng là chịu trách nhiệm với sự an toàn của bạn đời.

“Nội dung cụ thể của chuyện này khá chuyên môn, tôi sẽ không nói kỹ với em. Nhưng dạo này em cũng cần chú ý an toàn. Mặc dù không có nhiều người biết về mối quan hệ của chúng ta, nhưng vẫn nên đề phòng.”

Xem ra Lệ tổng đang làm chuyện lớn ở nước A? Cố Thầm gật đầu, nói: "Biết rồi." Lệ tổng có thể nói rõ ràng như vậy thực sự rất tốt. Dù sao thì với trạng thái hiện tại, cậu không thể nào chấp nhận việc phải đoán mò những lời mập mờ được.

Nói xong chuyện này, Lệ Đình Khâm cũng không muốn tiếp tục phá hỏng bầu không khí bèn nói: “Chờ xử lý xong chuyện này, tôi sẽ thường trú trong nước. Đến lúc đó chúng ta dọn đến biệt thự ở ngoại ô sống nhé, cuối tuần thì về biệt quán nghỉ ngơi, em thấy sao?”

Lệ Đình Khâm lại bổ sung: “Nơi đó là chỗ ở chính của tôi ở trong nước, đã mở rộng thêm hồ nước và tạo cảnh quan, ngoại trừ không có núi để leo thì về cơ bản cũng giống với môi trường sống hiện tại của em.”

Cố Thầm hiểu ra, e rằng đây không chỉ là biệt thự, mà có khi là cả một lâm viên. Lệ tổng đúng là... rất hiểu cậu.

Lệ Đình Khâm đã nói đến mức này, Cố Thầm cũng chẳng có lý do gì để từ chối,  đáp: “Được.”

Sau đó, cậu nhận thấy khóe môi Lệ Đình Khâm khẽ cong lên một chút.

Cố Thầm: "..." Hình như cậu dần nhận ra rồi, trước đây Lệ tổng từng bước sa vào cái bẫy của cậu, nhưng bây giờ, chính cậu cũng từng bước rơi vào cái bẫy của Lệ tổng. Lệ tổng đúng là một thợ săn kiên nhẫn, không lộ chút sơ hở nào.

Lệ Đình Khâm thấy Cố Thầm nhận ra nhưng ánh mắt anh cũng không hề che giấu suy nghĩ của mình.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, có một sự giao tranh ngầm cuồn cuộn, nhưng nhiều hơn là một cảm giác vi diệu khó nói rõ.

Ăn xong lẩu, Lệ Đình Khâm vốn định cùng Cố Thầm đi dạo tiêu thực, rồi tranh thủ ngủ trưa, nhưng chưa được mấy phút thì điện thoại anh reo lên.

Sau khi nghe máy, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, nói: “Xin lỗi, A Thầm, bên kia có chút vấn đề, anh cần phải qua xử lý ngay, hôm nay không thể ở lại với em được.”

Cố Thầm nói: “Không sao, xử lý xong sớm thì về nước sớm, anh đi đi.”

Lệ Đình Khâm nói: “Được, chờ anh về, chúng ta sẽ —”

Cố Thầm kịp thời ngắt lời: "Ừ, được." Flag không thể cứ thế mà dựng lung tung được.

Cậu nhớ lại nguyên tác mà mình đã quên gần hết, hình như trong đó không nhắc gì đến việc này. Nhưng nếu nguyên tác không có đoạn Tiểu Đỗ nhảy ra cười cợt, thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Đương nhiên, nếu không thuận lợi... thì cũng nhất định phải thuận lợi.

Trợ lý Trần và tài xế đang ăn cơm cùng đầu bếp Hứa và quản gia Trương ở phòng nhỏ bên bếp. Lệ Đình Khâm nói: “Đi thôi, Tiểu Trần, sắp xếp ngay, lập tức bay đến nước A.”

Đoàn người nhanh chóng lên xe xuống núi. Trên xe, Lệ Đình Khâm lại dặn dò: “Tăng cường an ninh quanh Cố tiên sinh.”

Giờ đây, Lệ Đình Khâm cũng không còn ý định khuyên Cố Thầm ra ngoài làm việc nữa. Những tổn thương trong quá khứ cần có thời gian để chữa lành. Nếu bây giờ A Thầm khao khát một cuộc sống bình yên nhàn nhã, thì anh sẽ bảo vệ cậu. Chờ khi về nước, chỉ cần A Thầm có thể bình yên bên cạnh mình là được.

Động tĩnh từ lần trở về nước ngắn ngủi của Lệ Đình Khâm, giới thương mại thành phố H hoàn toàn không hay biết.

Từ sau vòng đàm phán thứ hai, vì đã thống nhất lập trường sơ bộ và e dè "Cố tổng", thái độ của các doanh nghiệp này lập tức xoay chuyển 180 độ. Việc hợp tác với họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, kế hoạch hợp nhất toàn diện cũng bắt đầu triển khai ổn định.

Trái lại, 13 công ty bị loại bỏ thì sốt ruột không thôi, liên tục hẹn gặp Lệ Gia Thụ để đàm phán lại, thậm chí còn không ngừng hạ giá. Giờ đây, tâm thế của họ đã thay đổi, trước đây là liên kết lại để gây áp lực với Lệ Gia Thụ, còn bây giờ thì tan rã thành từng mảnh, chỉ mong trước khi bị loại bỏ hoàn toàn có thể kiếm được chút gì đó.

Bên phía Cố gia, họ vẫn đang điều tra về "nhà họ Cố thần bí" kia, nhưng sau bao lâu vẫn không tìm được chút manh mối nào về Cố lão tiên sinh hay giáo sư Cố. Vậy mà giờ đây, "ngà họ Cố" này lại xuất hiện thêm một "Cố tổng" trẻ tuổi.

Thế hệ thứ ba của nhà này, ai cũng có người xuất chúng, chứng tỏ gia tộc này toàn thiên tài, cách họ bồi dưỡng hậu duệ cũng vô cùng thành công.

Đây chính là điều mà Cố Trọng Mậu hằng ao ước. Ông ta luôn muốn biến nhà họ Cố thành một danh gia vọng tộc có truyền thừa như nhà họ Lệ. Vì vậy, ông ta đã cưới ba người vợ có học thức cao, sinh bốn người con trai, đồng thời tiến hành "giáo dục tinh anh" nghiêm khắc. Cuối cùng, ngoại trừ "phế vật" Cố Thầm do Thích Nhã Quân sinh ra, những người con còn lại đều có chút tài năng.

Thế nhưng, so với "nhà họ Cố thần bí" kia, những đứa con của ông ta chỉ có thể gọi là khá giỏi, nhưng lại thiếu thiên phú, chẳng thể nào sánh được.

Giờ thì không còn cách nào khác. Nếu muốn trong đời mình đưa nhà họ Cố trở thành danh môn vọng tộc, có lẽ chỉ có thể tìm đến "nhà họ Cố thần bí" kia để nhận họ hàng mà thôi.

Cố Trọng Mậu thở dài: “A Khảng, điều tra tiếp đi. Cố lão tiên sinh chỉ có người của nhà họ Lệ từng gặp, giáo sư Cố lại bận rộn nghiên cứu nên chưa từng lộ diện, nhưng vị 'Cố tổng' trẻ tuổi này đã xuất hiện trước bao nhiêu người trong hội nghị đàm phán. Hẳn là dễ tìm hơn.”

Cố Khảng gật đầu: “Vâng, thưa cha.”

Trước đây, Cố lão gia và giáo sư Cố vì không cùng thế hệ nên Cố Khảng cũng không có cảm giác gì. Nhưng khi vị Tiểu Cố tổng này xuất hiện, một người cùng thế hệ với gã, cha gã lại hết lời ca ngợi, thậm chí còn có ý xem thường gã. Điều này khiến Cố Khảng cảm thấy chua xót, bởi từ trước đến nay, gã luôn muốn trở thành người con xuất sắc nhất trong mắt cha mình.

Rời khỏi văn phòng của Cố Trọng Mâu, Cố Khảng tìm đến Cố Hằng, nói: “A Hằng, anh nhớ lần trước em đã đi khảo sát khá nhiều doanh nghiệp xử lý rác thải. Lần này Lệ Gia Thụ đã mời vị Tiểu Cố tổng kia xuất sơn để tham gia đàm phán cũng về lĩnh vực này. Những ông chủ mà em từng tiếp xúc có lẽ đã gặp qua cậu ta, em đi hỏi thăm thử xem có thể tìm hiểu được thân phận của người này không.”

“Được thôi, anh, em sẽ cố gắng.” Cố Hằng ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng lại thấy lo lắng.

Lần trước, vì bị cảm xúc ghen tị làm mờ lý trí, hắn đã “bày mưu” để Vương tổng tố cáo tập đoàn Lệ thị. Trong vòng đàm phán đầu tiên, quả thật Lệ Gia Thụ đã bị giáng một đòn cảnh cáo. Nhưng đến vòng đàm phán thứ hai, Lệ Gia Thụ lại mời vị Tiểu Cố tổng này đến, lập tức đè bẹp cả 13 doanh nghiệp, bao gồm cả công ty của Vương tổng, khiến họ thất bại thảm hại. Giờ đây, Cố Hằng không rõ thái độ của Vương tổng sẽ ra sao.

Nhưng vì người anh khác mẹ của mình cũng có tính cách độc đoán như cha, hắn chỉ có thể liều mình liên lạc với Vương tổng để hỏi thăm.

Khi Vương tổng nhận được cuộc gọi và nghe rõ ý đồ của Cố Hằng, thái độ của ông ta trở nên lạnh nhạt: “Hằng thiếu gia, ban đầu chúng tôi có thể ngồi lại đàm phán với Hoàn Vũ một cách ổn thỏa, nhưng chính cậu đã kích động tôi. Kết quả, chúng tôi lại đắc tội với Nhị thiếu gia nhà họ Lệ, buộc cậu ta phải mời một nhân vật lợi hại ra tay, khiến chúng tôi thua thảm. Bây giờ Hoàn Vũ và 11 công ty khác đều hưởng lợi, còn chúng tôi thì không biết phải xoay sở ra sao.”

Cố Hằng vội vàng giải thích: “Chính vì vậy tôi mới muốn tìm hiểu thêm về vị Tiểu Cố tổng kia để giúp ngài nghĩ cách đối phó với họ.”

“Đối phó? Cậu vẫn chưa hiểu cục diện sao?” Vương tổng đã bị sức ép của vị Cố Tổng kia đè bẹp đến mức tâm phục khẩu phục, cũng nhận ra rõ ràng thực lực của đối phương. Ngay cả khi 13 công ty liên kết lại cũng không làm gì được, huống hồ là đấu đơn lẻ? 

“Bây giờ chúng tôi chỉ nghĩ đến cách “chặt đuôi” để bảo toàn lợi ích mà thôi.”

“Về phần ảnh chụp mà cậu hỏi, tất cả tài liệu của cuộc họp đàm phán đều là tài liệu nội bộ của từng doanh nghiệp, tạm thời không được công khai.”

Thật ra, đây vốn dĩ chỉ là một buổi tọa đàm nội bộ trong ngành, không có báo chí đưa tin. Hội trường lúc đó có hơn hai mươi doanh nghiệp tham dự, có lẽ sẽ có người chụp ảnh, nhưng ai nấy đều là các ông chủ hoặc lãnh đạo cấp cao, cho dù có ảnh cũng không ai rảnh rỗi mà đăng tải lên nền tảng công cộng.

Cố Hằng hiểu rõ rằng nếu không có mối quan hệ tốt, người ta cũng chẳng dễ dàng cung cấp ảnh chụp cho mình. Nhưng nếu đã có ảnh, dù có phải tốn chút công sức, hắn cũng sẽ tìm cách lấy được.

Cố Hằng cười làm lành: “Vương tổng, chúng ta có quan hệ tốt như vậy mà… Chuyện trước đây là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, tôi xin lỗi ngài. Giờ tôi chỉ muốn xem một tấm ảnh thôi, ngài cũng đừng nghĩ nhiều…”

“Quan hệ tốt? Chúng ta chỉ có một mối quan hệ duy nhất là: tôi không muốn lỗ vốn khi thu nhận rác thải độc hại từ nhà cậu.” 

Vương tổng ngắt lời hắn rồi mỉa mai nói: “Cậu và vị Cố tổng kia đều mang họ Cố, mà sao khoảng cách lại lớn đến vậy…”

Sau đó, ông ta dứt khoát cúp máy.

Cố Hằng: “Alo? Alo?! Vương tổng?”

Bình Luận (0)
Comment