Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 50

Môi Trường Hoàn Vũ đang từng bước thúc đẩy dự án này, khiến những nội dung bị tố cáo sai sự thật tự sụp đổ. Nhưng có một điều vẫn khiến một số người nghi ngờ —-

Lệ Đình Khâm đã ở nước A gần ba tháng rồi mà vẫn chưa về nước. Theo lý mà nói, dù Lệ thị muốn mở rộng thị trường nước ngoài, anh cũng cần phải ra nước ngoài xử lý một số việc. Nhưng gốc rễ của Lệ thị vẫn ở trong nước, hoàn toàn không cần thiết phải túc trực ở đó 24/7, chỉ cần cử một giám đốc điều hành xuất sắc sang đó toàn quyền phụ trách là được.

Vậy mà Lệ tổng vẫn còn ở lại nước A, rốt cuộc đang làm gì? Chẳng nghe nói nhà họ Lệ có thành tựu gì ở đó cả?

Chẳng lẽ lời tố cáo kia cũng có chút căn cứ, không phải vô căn cứ hay sao?

Lúc này, Lệ Đình Khâm vừa mới đến nơi, đang ở trong "nhà máy" nghe thư ký Từ và người phụ trách báo cáo tình hình.

Người phụ trách nhà máy nói: “Tối qua, chúng tôi phát hiện hai nhóm người cố gắng xâm nhập, nhưng vì họ đều ở vòng ngoài, chắc là chưa nhìn thấy gì cụ thể. Chúng tôi cố ý không bắt được họ, cứ để họ chạy thoát.”

Anh ta giải thích: “Tôi chủ yếu cân nhắc đến điểm này, nếu bắt họ, chúng ta chắc chắn phải báo cảnh sát. Một khi cảnh sát đến nhà máy kiểm tra tình hình, chúng ta sẽ bị trói buộc.”

Thư ký Từ bổ sung: “Nhưng dù hai nhóm đó có chạy thoát, thì chuyện xảy ra cũng không thể không ai biết. Dù chúng ta không báo cảnh sát, nhưng e là vẫn sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Lệ Đình Khâm hỏi: “Các bộ phận của những cỗ máy đó xử lý gần xong chưa?” Vì trước đó anh đã yêu cầu đẩy nhanh tiến độ, nên hiện tại nghiên cứu đã gần kết thúc, những cỗ máy phục vụ nghiên cứu cũng dần được xử lý từng phần mỗi ngày theo tiến độ hoàn thành.

Thư ký Từ đáp: “Ở đây chủ yếu chỉ còn lại tài liệu nghiên cứu, vẫn còn một số dấu vết cần được xóa bỏ. Nhưng nếu quá nhiều nhân viên rời đi, có lẽ sẽ gây chú ý.”

Lệ Đình Khâm nói: “Chuyển dự án nghiên cứu khác của chúng ta đến đây. Các nhà khoa học và kỹ sư ở đây sẽ thay phiên làm việc, xen kẽ với nhóm của dự án kia.”

Thư ký Từ cau mày: “Nhưng dự án tự nghiên cứu kia của chúng ta cũng rất quan trọng, cũng cần bảo mật. Làm thế có đáng không?”

Lệ Đình Khâm quả quyết: “Nếu bọn họ đã muốn điều tra, thì phải để họ tìm thấy thứ gì đó, nếu không, họ sẽ không chịu từ bỏ. Sau khi hoàn tất việc rút lui, nếu còn kẻ nào cố tình xâm nhập, cậu cứ báo cảnh sát.”

Tài liệu trong phòng nghiên cứu đã được sao lưu vào nhiều ổ cứng và chia thành nhiều phần để nhân viên mang về nước. Họ lên xe đến các thành phố khác nhau, rồi từ các sân bay khác nhau phân tán trở về nước mang theo tài liệu…

Nhìn thấy nhân viên liên quan đến dự án trong nhà máy ngày một ít đi, thư ký Từ hỏi: “Lệ tổng, hay là ngài về nước trước đi? Mọi thứ đã sắp xếp xong, nhưng vẫn có rủi ro nhất định.”

“Tôi sẽ là người rời đi sau cùng. Nếu tôi đi trước, e là sẽ không đè được bọn họ.” 

Lệ Đình Khâm nắm lấy lan can, cúi xuống nhìn nhà máy. Ở đó giờ đã được thay thế bằng nhóm nghiên cứu khác: “Hơn nữa, bây giờ mọi thứ ở đây đều hợp pháp, sợ gì chứ?”

Thư ký Từ đáp: “Được thôi.”

Anh ta lấy ra một khẩu súng bán tự động nhỏ gọn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Lệ Đình Khâm: “Ngài nhớ cẩn thận.”

Khẩu súng rất nhỏ, tiện mang theo bên người. Lệ Đình Khâm cầm lên, tùy ý nghịch một chút rồi nói: “Lâu rồi không luyện bắn, mong là chưa ngượng tay.”

Những ngày gần đây, những kẻ theo dõi quanh nhà máy vẫn thấy nhân viên đi làm như bình thường, dòng người ra vào dường như không giảm bớt. Hằng ngày họ vẫn có thể thấy một vài gương mặt quen thuộc, không có thay đổi gì rõ ràng. Thêm vào đó, Lệ Đình Khâm và đội ngũ của anh vẫn chưa rời đi, khiến họ dần mất cảnh giác.

Nhưng mấy ngày sau, họ chợt nhận ra có gì đó không ổn. Những gương mặt kia ngày càng trở nên xa lạ, đến cuối cùng, họ không còn nhận ra ai nữa?

Do phòng nghiên cứu được ẩn giấu trong nhà máy, lượng người ra vào cũng khá lớn, khiến họ không thể theo dõi từng người. Đến khi nhận ra có điều bất thường, họ lập tức tìm kiếm những người đáng chú ý để theo dõi. Nhưng khi hỏi thăm những người xung quanh, mới phát hiện ra mấy người đó đã mất tích từ một hai ngày trước rồi?

Hình như chuyện lớn xảy ra!

Đêm hôm đó, vài kẻ “say rượu” xông vào nhà máy. Chúng bị bắt ngay tại chỗ nhưng vẫn không ngừng la hét, như thể muốn làm lớn chuyện hơn nữa.

Thư ký Từ nhận được báo cáo từ người phụ trách nhà máy, ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Khâm rồi nói: “Tới rồi.”

Lệ Đình Khâm liếc đồng hồ, một giờ sáng, thật là không tốt cho sức khỏe. Anh nói: “Vậy đi thôi.”

Rất nhanh, họ đến nhà máy. 

Mấy kẻ "say rượu" bị nhân viên an ninh khống chế, bị đè xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa. Thấy nhóm của Lệ Đình Khâm toàn là người Hoa, chúng càng tức giận, gào lên: “FUCK! Đây là nhà máy của bọn người Hoa à? Đám người Hoa chúng mày là cái đám ****...”

Nghe những lời này, sắc mặt Lệ Đình Khâm không thay đổi. Anh bình tĩnh rút súng ra, bắn hai phát lên trời.

Lũ "say rượu" sững lại một giây, sau đó vẫn tiếp tục chửi bới. Theo lời kẻ thuê chúng, anh chắc chắn không dám báo cảnh sát, cũng không dám bắn chết chúng ngay tại chỗ. Nếu chúng mất tích ở đây, sẽ có nhiều người đến điều tra hơn.

Nhưng Lệ Đình Khâm trực tiếp nhét nòng súng nóng bỏng vào miệng tên kia, chặn lời hắn: “Báo cảnh sát.”

Tên "say rượu" không hiểu Lệ Đình Khâm nói gì bằng tiếng Trung, nhưng thấy thư ký bên cạnh gọi điện và báo cảnh sát, hắn không thể tin nổi.

Sao có thể thế được?! Chẳng lẽ kẻ thuê hắn đã lừa hắn?

Lệ Đình Khâm kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước mặt chúng, chậm rãi nói: “Tối nay, mời các luật sư làm thêm giờ đi. Một số tập đoàn ở nước A luôn tìm cách xâm phạm bí mật thương mại của nhà họ Lệ, chúng ta cần bảo vệ quyền lợi của mình.”

[...]

Trong nước, Cố Thầm phát hiện không liên lạc được với Lệ Đình Khâm. Nhưng nhớ đến những gì anh đã nói trước đó, cậu không quá lo lắng.

Trái lại, chú Đặng đến tận nơi đưa tin: “Cố tiên sinh không cần lo, mọi chuyện đều trong kế hoạch của đại thiếu gia.”

“Biết rồi.” Cố Thầm gật đầu, lựa chọn tin tưởng Lệ tổng.

Chú Đặng thấy Cố Thầm bình tĩnh như vậy, cũng không rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, bèn chuyển đề tài:

“Nhưng mà, bên Ý Viên đã cải tạo xong rồi. Đại thiếu tạm thời không thể nghiệm thu, hay là cậu qua đó kiểm tra một chút, xem có gì cần điều chỉnh không?” Theo lời đại thiếu gia, tìm chút việc khác cho Cố tiên sinh làm, có lẽ sẽ giúp ngài ấy bớt lo lắng hơn.

Cố Thầm nhướng mày: “Ý Viên?”

Chú Đặng giải thích: “Ồ, đây là nơi ở chính của đại thiếu ở thành phố H. Giờ đổi tên thành Ý Viên rồi, tức là chữ ‘Ý’ trong ‘tùy ý’, ‘ý tình’ và ‘như ý’…”

Cố Thầm nói: “Cái tên này cũng khá hay đấy. Vậy đi thôi, đến xem thử.” Dù sao cậu cũng đã hứa với Lệ tổng, đợi anh về nước thì sẽ chuyển đến đó.

Hiện tại, Lệ Đình Khâm đã tăng cường an ninh, mỗi khi Cố Thầm ra ngoài, ngoài vệ sĩ trên xe, còn có hai chiếc xe khác âm thầm hộ tống phía trước và phía sau. Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp phòng ngừa, chuyện ở nước ngoài không ảnh hưởng gì đến trong nước.

Khi đến Ý Viên, còn chưa bước vào, Cố Thầm đã thấy những chùm hoa tử đằng buông rủ trên tường tựa như thác nước. Lệ tổng từng hỏi cậu thích loài hoa nào, khi đó cậu tiện tay gửi một bức ảnh, hóa ra lại được tái hiện ở đây.

Khu vườn do nhà thiết kế cảnh quan hàng đầu trong nước thực hiện, lúc này đang đi cùng Cố Thầm để giới thiệu về quá trình cải tạo.

Bước vào bên trong, quả thật mỗi bước đi đều có một cảnh sắc riêng. Trong khuôn viên còn có hồ nước lớn mà Lệ tổng muốn xây, bên trong trồng sen. Hiện tại, những búp sen non vừa mới nhú khỏi mặt nước, kết hợp với cầu nhỏ suối chảy, tạo nên một phong cảnh hữu tình. Đúng như lời Lệ tổng nói, nơi này chẳng khác nào đang sống giữa thiên nhiên.

Vừa đi vừa xem, Cố Thầm cũng thảo luận với nhà thiết kế về một số điểm cần điều chỉnh. Gác lại chuyện Lệ tổng chưa về, cậu lại có cảm giác như một cặp vợ chồng mới cưới đang sửa sang lại nhà mới vậy.

Ý Viên quá rộng lớn, Cố Thầm đi một lúc cũng cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi xuống cùng nhà thiết kế uống trà, vừa nghỉ ngơi vừa bàn bạc tiếp.

Lúc này, Lệ Gia Thụ lại gọi điện thoại tới, nói: “Anh dâu, lần này em thật sự không cố ý làm phiền đâu! Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật 80 tuổi của chú hai họ rồi, chúng ta đều phải có mặt. Nhưng em gọi cho anh trai mà không liên lạc được, đoán là anh ấy lại đang bay trên trời rồi. Thế nên em chỉ có thể gọi cho anh để nhắc nhở thôi. Nếu lúc đó anh ấy bận không về nước được, thì chỉ có anh đi thay thôi.”

Cố Thầm đáp: “Chắc nửa tháng nữa anh em sẽ về.”

Lệ Gia Thụ thở phào: “Vậy thì tốt. Thiệp mời bên nhị phòng nói cũng không liên hệ được với trợ lý Trần, họ không biết anh đang ở biệt thự nên đã gửi thiệp đến văn phòng hội đồng quản trị tập đoàn. Anh muốn em bảo họ gửi thẳng đến biệt thự không, hay thế nào?”

Cố Thầm cũng không để tâm lắm, thuận miệng đáp: “Bây giờ tôi đang ở trong thành phố, lát nữa xong việc sẽ tiện đường ghé tập đoàn lấy.”

Lệ Gia Thụ ngạc nhiên: “Anh dâu vào thành phố mà không nói với em! Chờ chút, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu…”

“Gia Thụ à, anh dâu còn có việc.” Rồi Cố Thầm cúp máy.

“… đi.” 

Lệ Gia Thụ nghe tiếng tút tút trong điện thoại: “…Haiz.”

Bình Luận (0)
Comment