Dù Lệ Đình Khâm có một đội ngũ luật sư hùng hậu, nhưng đây là lãnh thổ của nước A. Đối thủ của anh có cùng đẳng cấp, thậm chí còn mạnh hơn, nên tập đoàn Lệ thị vẫn không thể tránh khỏi sự đối xử bất công. Với tư cách là người nước ngoài, dù đã nộp tiền bảo lãnh, anh vẫn có thể bị tạm giam trong 48 giờ.
Lệ Đình Khâm bắt chéo chân, ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo trong đồn cảnh sát, vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh không trả lời bất cứ câu hỏi nào, mọi thứ đều do luật sư lo liệu.
Còn đội ngũ luật sư và các giám đốc cấp cao thì đang ra sức "cản trở" cảnh sát, dường như đang tìm mọi cách để che giấu tình hình của nhà máy.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, có người quan sát tình hình bên trong và nói: “Cậu nghĩ bây giờ trong lòng Lệ có hoảng loạn không? Đội ngũ của anh ta càng viện dẫn đủ mọi điều khoản để biện hộ, càng chứng tỏ nhà máy của anh ta có vấn đề.”
“Mau tìm bằng chứng trước đã, nếu không, đội ngũ của anh ta sẽ cáo buộc chúng ta làm sai quy trình.”
Các tập đoàn này tin chắc rằng trong nhà máy sẽ có bằng chứng, chỉ cần vào kiểm tra là có thể đưa ra cáo buộc trong vòng 48 giờ và buộc tội Lệ thị.
Dưới áp lực từ nhiều phía, nỗ lực chống đỡ của đội ngũ Lệ Đình Khâm không có tác dụng. Chuyên gia tư vấn của cảnh sát, dù biết rằng có thể vi phạm quy trình, vẫn tiến vào phòng thí nghiệm của nhà máy để kiểm tra.
“Nếu tìm thấy vấn đề, chúng ta có thể mời Bộ An ninh Quốc gia can thiệp. Đến lúc đó, đối phó với một doanh nghiệp Hoa quốc, vi phạm quy trình cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Các doanh nghiệp Hoa quốc khác họ không thèm để mắt tới, nhưng Lệ Đình Khâm lại khiến họ cảm thấy bị đe dọa. Nếu có thể dùng chuyện này để trừng phạt Lệ thị, thì chẳng còn gì tốt hơn.
Do liên quan đến chuyên môn, trong đội ngũ chuyên gia tư vấn tất nhiên có người của các tập đoàn này. Họ bắt đầu kiểm tra tài liệu trong phòng thí nghiệm, rồi không khỏi kinh ngạc: “Không ngờ nghiên cứu của họ đã tiến xa đến mức này?”
“Trời ạ! Các nhà nghiên cứu Hoa quốc này đúng là thiên tài! Thành quả này đã vượt xa cả ngành rồi!”
“Tại sao ở đây chỉ có kết quả? Họ đã làm thế nào? Tài liệu cốt lõi đâu? Mau tìm đi!”
Nghe những lời đầy kích động này, cảnh sát bắt đầu thấy không ổn. Những chuyên gia này rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì? Lẽ nào phòng thí nghiệm của Lệ thị không phải đang nghiên cứu những thiết bị tinh vi mà A quốc đã loại bỏ, hay đánh cắp công nghệ bí mật của họ?
Nhìn vào nội dung nghiên cứu ở đây, chẳng có điểm nào giống với những gì họ tưởng tượng. Ngược lại, hình như còn liên quan đến lĩnh vực kinh doanh của một số tập đoàn lớn.
Họ biết rằng Lệ thị đến nước A để mở rộng thị trường, cạnh tranh trực tiếp với các tập đoàn bản địa bằng giá thành rẻ và lợi thế công nghệ. Cũng chính vì lý do này mà họ bị nhằm vào. Nhưng bây giờ xem ra, những tập đoàn này chẳng khác nào đang cố gắng cướp lấy bí mật nghiên cứu của người ta?
Dù đã bị mua chuộc, nhưng họ cũng không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá này. Nếu không tìm được chứng cứ, mà ngược lại còn làm rò rỉ bí mật nghiên cứu của Lệ thị, họ sẽ rất bị động.
Thế nên họ lập tức ngăn cản các chuyên gia tiếp tục đào sâu vào tài liệu, cắt ngang: “Đến lúc quay về rồi. Tình hình thế nào?”
Các chuyên gia lắc đầu: “Đây đúng là công nghệ cốt lõi mà Lệ thị đang phát triển, nhưng không liên quan đến những gì mà nguồn tin của chúng ta đã báo cáo.”
“Chẳng lẽ chúng ta đã điều tra nhầm nhà máy? Phải kiểm tra toàn bộ các phòng thí nghiệm và nhà máy của Lệ thị!”
Cảnh sát lại nói: “Chúng ta không có lý do nào để tiếp tục kiểm tra các cơ sở khác của Lệ thị, thời gian cũng không còn đủ nữa.”
Đến lúc này, những người phụ trách tập đoàn mới nhớ lại những thay đổi nhân sự nhỏ nhặt nhưng liên tục trong nhà máy suốt thời gian qua. Cuối cùng, họ cũng phản ứng kịp: “Khốn kiếp! Lệ vẫn còn ở đây... chỉ để khiến chúng ta lơ là! Có khi toàn bộ đội ngũ của anh ta đã về nước rồi!”
“Có thể họ đã bắt đầu dọn dẹp từ rất sớm, dù chúng ta có tìm thế nào cũng không thấy được bất cứ thứ gì có giá trị!”
Nghe tin từ chuyên gia, một người khác tiếp lời: “Không, thực ra thứ anh ta để lại đây cũng rất có giá trị… Dù sao thì đó cũng là công nghệ của Hoa quốc, chúng ta cứ lấy đi, coi như dữ liệu của phòng thí nghiệm bị rò rỉ.”
Nhưng có người lại nhận ra đây có thể là một cái bẫy tinh vi: “Nhưng bây giờ Lệ đã khiến tất cả mọi người tin rằng chúng ta hợp tác với nhau để cướp đoạt bí mật thương mại của anh ta...”
“Nếu trong 48 giờ tới chúng ta không tìm ra chứng cứ, chúng ta sẽ rất bị động. Toàn bộ hành động lần này đều không thể giải thích được.”
“Không thể nhờ Bộ An ninh Quốc gia can thiệp sao?”
“Nếu không có bằng chứng thực tế, họ cũng sẽ chỉ cho rằng chúng ta đang nhắm vào bí mật thương mại của Lệ thị.”
Họ nhìn Lệ Đình Khâm, người vẫn ngồi thẳng lưng trong đồn cảnh sát suốt một ngày trời, dáng vẻ điềm tĩnh, tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh. Còn chưa đầy 24 giờ nữa là phải thả anh ra rồi.
Họ vẫn không cam tâm, tiếp tục suy nghĩ: “Nếu họ mang tài liệu nghiên cứu về nước, vậy thì để tiếp tục phát triển, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Có thể là một nghiên cứu viên nào đó vô tình kết nối máy tính vào mạng internet, hoặc một chiếc USB từng cắm vào máy có kết nối mạng bị cắm vào máy tính bảo mật của họ… Chỉ cần một trong những tình huống đó xảy ra, với trình độ công nghệ của chúng ta, chắc chắn có thể lần ra.”
Cuối cùng, họ quyết đoán ra lệnh: “Lập tức điều động kỹ sư mạng!”
“Với trình độ an ninh mạng lạc hậu của Hoa quốc, dù Lệ thị có là một tập đoàn lớn đến đâu, hệ thống nội bộ của họ cũng chỉ như sân sau của chúng ta mà thôi.”
Bọn họ cười lạnh: “Còn Lệ bây giờ chỉ có thể ngồi đây thì có thể làm gì để đối phó chứ?”
Lệ Đình Khâm cầm cốc giấy dùng một lần, chậm rãi uống nước.
Mọi thứ đã được sắp xếp từ trước, bây giờ đối phó chính là… không đối phó. Dù không thể nhận được tin tức bên ngoài, anh cũng đoán được rằng họ không tìm ra gì cả, nên có thể sẽ chuyển sang tấn công từ phía mạng lưới.
Nhưng anh tin tưởng đội ngũ nghiên cứu của mình đã được huấn luyện bảo mật nghiêm ngặt, họ sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng để nước A nắm được sơ hở.
Còn về tổn thất do các cuộc tấn công mạng gây ra, đó chỉ có thể coi là sự hy sinh cần thiết. Mức độ hy sinh ra sao… thì còn phụ thuộc vào khả năng chống đỡ của những người ở lại.
…
Cố Thầm chậm rãi dạo quanh Ý Viên, điều chỉnh mọi thứ sao cho vừa ý. Lúc xong xuôi, mặt trời cũng đã ngả về tây.
Cậu ngồi lên xe, nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ rồi nói với chú Đặng: “Chú Đặng, hỏi xem văn phòng hội đồng quản trị tan làm chưa. Bảo họ gửi thiệp mời đến phòng trực ban đi, chúng ta còn phải đi một đoạn, tránh để họ phải chờ lâu.”
Chú Đặng chỉ cảm thấy Cố tiên sinh quá chu đáo, nhưng khi gọi điện thoại qua đó, người ta lại nói vẫn còn phải làm thêm giờ. Chú Đặng nói: “Cố tiên sinh, mấy thư ký này là bận rộn nhất, e rằng ngày nào cũng phải làm đến chín, mười giờ. Chúng ta đến vẫn kịp.”
Trong lòng Cố Thầm thầm thở dài một hơi. Lệ tổng về nước đi làm, chắc cũng có giờ giấc như thế này. Mười giờ, mình đã ngủ rồi, mà anh ấy mới tan làm.
Xe chậm rãi chạy đến tòa nhà tập đoàn Lệ thị. Khi đến bãi đỗ xe dưới tòa nhà, đã là bảy giờ tối. Một số tầng đèn đã tắt, cũng có nhân viên lục tục rời khỏi tòa nhà.
Chú Đặng nói: “Cố tiên sinh, ngài chờ một lát, thư ký Lâm sẽ mang thư mời xuống ngay.”
Tuy nhiên, chú Đặng nhìn dòng người tan ca đi ra suốt mấy phút vẫn không thấy thư ký Lâm đâu, cau mày gọi điện thoại lại: “Thư ký Lâm, sao cậu vẫn chưa xuống?”
Giọng thư ký Lâm vội vã: “Chú Đặng, xin lỗi, vừa rồi đột nhiên xảy ra chút vấn đề, chúng tôi cần xử lý gấp, chưa kịp liên lạc với chú. Hay là chú lên đây lấy nhé?” Lúc này, thư ký Lâm vẫn chưa nhận thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Chú Đặng có phần không vui. Cố tiên sinh đã chờ mấy phút rồi, để mình lên rồi xuống lại, e rằng mất thêm mười phút, quá tốn thời gian của Cố tiên sinh.
Nhưng nếu đã là chuyện khẩn cấp của tập đoàn, chú Đặng cũng đành nói: “Vậy cậu gọi ai đó mang xuống đi?”
Thư ký Lâm vội vã đáp: “Tầng tôi làm việc ai cũng đang bận… hơn nữa người tan ca đã về hết, gọi không được ai cả, không nói nữa…” Dường như tính nghiêm trọng của sự việc đang leo thang từng giây, giọng cậu ta càng lúc càng gấp, rồi cúp máy luôn.
Chú Đặng nghĩ lại thấy cũng đúng, tầng của văn phòng hội đồng quản trị toàn là người bận rộn, muốn tìm người thì phải xuống tận dưới gọi. Thay vì mất thời gian liên lạc, chi bằng tự mình lên lấy.
Ông nói: “Cố tiên sinh, ngài chờ thêm chút nữa, tôi lên lấy ngay.”
Cố Thầm mỉm cười gật đầu: “Không sao, chú Đặng, tôi rảnh rỗi, đợi một lát cũng chẳng vấn đề gì.”
Chú Đặng xuống xe, bước vào tòa nhà, nhấn thang máy. Khi cửa thang mở ra, những người bên trong vốn đang xuống tan ca lại không ai bước ra, mà đồng loạt nhấn về tầng của mình.
Chú Đặng cảm thấy kỳ lạ, bước vào thang máy, nhấn tầng 26. Nhưng sau đó, lại có người vừa đến cửa thang máy đã lập tức chạy ngược vào trong, nhanh tay chặn cửa, tranh thủ thời gian chen vào.
Thang máy cứ thế đầy kín người, đến mức không thể nhét thêm mới bắt đầu đi lên. Người vừa chen vào thở hổn hển hỏi: “Sao đột nhiên lại thông báo quay lại làm việc? Có chuyện gì lớn à?”
Mọi người đều mù tịt: “Không biết nữa? Giờ này mà bị gọi tăng ca? Điên rồi à?”
Có người mở trang mạng nội bộ của tập đoàn xem thử có tin tức gì liên quan, nhưng phát hiện hệ thống đã sập, không tải được gì cả.
Có người đùa: “Không phải tất cả mọi người đều vào xem lý do tăng ca, làm sập hệ thống rồi chứ?”
Nhưng chú Đặng càng nghe càng cau mày. Đại thiếu gia không liên lạc được, còn tập đoàn thì dường như có chuyện nghiêm trọng đến mức phải gọi nhân viên quay lại làm việc.
Khi đến tầng 26, các nhân viên trong thang máy đã đi hết. Chú Đặng bước nhanh đến văn phòng hội đồng quản trị, nhưng tạm thời chẳng ai để ý đến ông. Tất cả nhân viên ở đó đều đang điên cuồng gọi điện thoại, liên tục đối chiếu tình hình, sắp xếp công việc.
“Lực lượng trực ban của bộ phận an ninh mạng không đủ! Không đủ! Hiểu ý tôi chứ?”
“Cơ chế xử lý khẩn cấp đã kích hoạt, nhưng hình nhưbchúng ta không phải đối thủ của bên kia!”
“Hiện tại chưa bị tấn công xuyên thủng, nhưng chuyện này không thể để nước đến chân mới nhảy! Nếu dữ liệu bị đánh cắp, thì đã bị đánh cắp rồi! Tôi đã gọi toàn bộ nhân viên bộ phận an ninh mạng quay về, anh cũng lập tức gọi nhân viên bộ phận anh về ngay đi!”
“Có thể xác định kẻ tấn công không?”
“Đối phương sử dụng nhiều thiết bị mạng để che giấu dấu vết, tạm thời chưa rõ, nhưng nghi ngờ là thế lực nước ngoài.”
“Lập tức liên hệ với cơ quan An ninh Quốc gia báo cáo tình hình, nhờ họ hỗ trợ.”
Phó tổng giám đốc Hứa, người đang chỉ huy tại chỗ, nhìn thấy chú Đặng, sắc mặt nghiêm trọng: “Chú Đặng, bên chú có liên lạc được với Lệ tổng không? Hiện tại, nhiều máy chủ quan trọng và thiết bị mạng của tập đoàn đang bị tấn công bởi những kẻ không rõ danh tính, mức độ nghiêm trọng vượt xa bất kỳ cuộc tấn công nào trước đây. Nếu Lệ tổng có thể họp từ xa để đưa ra quyết sách, tình hình sẽ tốt hơn nhiều.”
Chú Đặng nhìn quanh, thấy nhiều người ở đây quá, không tiện tiết lộ chuyện Lệ Tổng đang bị giữ tại nước A. Nói ra chỉ khiến lòng người hoang mang thêm.
Ông chỉ có thể đáp: “Lệ tổng còn công việc ở khu vực châu Âu, có lẽ đang trên máy bay.”
Phó tổng giám đốc Hứa suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chú Đặng, đúng lúc chú ở đây, thế này đi, chú ở lại hỗ trợ điều phối công việc.”
Chú Đặng là cánh tay đắc lực của Lệ tổng, rất có ích trong việc điều động nhân sự và sắp xếp công việc. Đối phó với tấn công mạng đòi hỏi sự phản ứng tức thì. Đối phương cố tình tấn công vào giờ tan ca, bây giờ ngoài đội trực ban 24/7, những người khác vẫn đang trên đường trở lại công ty, không đủ nhân lực để xử lý.
Chú Đặng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, gật đầu: “Được.”
Cố Thầm ngồi trong xe chờ đợi thong thả, nhưng qua cửa sổ xe, cậu thấy các nhân viên tan ca lại lục tục quay trở vào tòa nhà, những tầng đã tắt đèn cũng lần lượt sáng trở lại.
Mà chú Đặng, từ lúc lên tòa nhà, mãi vẫn chưa thấy xuống.
Tòa nhà này, dường như đang hút hết tất cả mọi người quay lại.
Cố Thầm chống cằm. Xem ra, thật sự đã xảy ra chuyện lớn?
Ngay lúc đó, cậu nhận được điện thoại từ chú Đặng: “Cố tiên sinh, hay là để tài xế đưa ngài về trước? Tôi phải ở lại giúp họ xử lý việc khẩn cấp, hôm khác tôi mang thư mời qua cho ngài.”
Cố Thầm không ngờ chỉ tiện đường ghé qua lấy thư mời mà lại thành ra thế này, mọi người đều bị kéo vào tăng ca. Nhưng đã đến rồi, không cần phiền người khác chạy tới chạy lui nữa.
Cậu nói: “Không sao, tôi lên lấy rồi về luôn.”
Cúp máy, cậu quay sang tài xế nói: “Từ tiên sinh, phiền anh chờ tôi mười phút.”
Nói rồi, cậu cũng bước xuống xe, đi vào tòa nhà.
Tài xế Từ chờ mãi, nhưng hai mươi phút trôi qua, vẫn không thấy ai xuống.
“…”
Tòa nhà tập đoàn này, hôm nay là định nuốt người luôn hay sao?