Cố Thầm bước vào tòa nhà, lúc này những nhân viên phải quay lại làm việc đã gần như trở lại hết, chỉ còn lác đác một số người đang vội vã chạy vào.
Có lẽ chú Đặng đã báo trước với quầy lễ tân, nên khi thấy Cố Thầm, nhân viên lễ tân liền sáng mắt lên, nói: “Ngài là Cố tiên sinh phải không?”
Cố Thầm khẽ gật đầu.
Cô lễ tân bước tới quẹt thẻ mở cổng cho Cố Thầm, rồi nói: “Cố tiên sinh, tôi không thể rời khỏi chỗ này nên không thể đưa anh lên, anh cứ trực tiếp đi thang máy lên tầng 26, đến văn phòng của thư ký Lâm Trạch. Chú Đặng dặn là cứ đặt đồ lên bàn của thư ký Lâm.”
Cố Thầm đáp: “Được rồi.”
Cậu đi qua cổng kiểm soát, ung dung tiến về phía thang máy, ấn nút gọi rồi đứng yên chờ thang máy đi xuống. Cửa vừa mở, cậu bước vào, ngay sau đó, một thanh niên mặc áo hoodie xám vội vàng quẹt thẻ qua cổng, lao như tên bắn về phía thang máy, lách vào ngay trước khi cửa kịp đóng.
Người thanh niên bấm tầng 17, nhìn thấy Cố Thầm bấm tầng 26, thở hổn hển hỏi: “Anh bạn, không phải nói tập trung ở tầng 17 sao?” Lúc này, tòa nhà hầu như đã tan làm, không có người ngoài vào nữa, chỉ có nhân viên mới có thể quẹt thẻ vào, nên cậu ta đương nhiên mặc định Cố Thầm cũng là nhân viên công ty.
Cố Thầm bình thản đáp: “Tôi lên tầng 26 lấy chút đồ.”
Người thanh niên gãi đầu, lẩm bẩm: “Ồ, giờ này bị gọi lên tổng bộ tăng ca, đúng là muốn làm người ta lú lẫn.” Trong tòa nhà này có hàng ngàn nhân viên, nhưng chỉ có kỹ sư an ninh mạng, nhân viên bảo trì máy chủ, một số người bên quan hệ công chúng và hành chính được triệu tập, ngoài ra còn có các nhân viên phụ trách bảo mật và duy trì hệ thống từ các chi nhánh cũng bị gọi về trực chiến. Vì thế, cậu thanh niên cảm thấy không nhận ra Cố Thầm cũng là chuyện bình thường.
Cố Thầm chỉ “Ừm” một tiếng.
Nhìn phong thái của Cố Thầm, người thanh niên cảm thấy cậu không giống dân IT, bèn hỏi: “Anh bạn, anh không phải bên PR chứ? PR đang họp ở tầng 21 đấy.”
Cố Thầm lắc đầu: “Không phải.”
“Anh bạn, anh bình tĩnh thật đấy.” Khi thang máy đến tầng 17, cậu thanh niên lại lao vọt ra ngoài như một mũi tên.
Qua cánh cửa thang máy mở, Cố Thầm có thể thấy khá nhiều người đã tập trung ở tầng này, ai nấy đều có vẻ vội vã.
Liếc nhìn tấm bảng hiệu: [Bộ phận An ninh Mạng], thì ra là có vấn đề về an ninh mạng sao?
Thang máy tiếp tục đi lên, đến tầng 26, Cố Thầm nhìn biển phòng, tìm được văn phòng của thư ký Lâm Trạch, và lấy phong thư đã được đặt sẵn trên bàn.
Trên bì thư ghi: [Kính gửi ngài Lệ Đình Khâm].
Áo mùa hè không có chỗ để cất thư mời, nên Cố Thầm cầm trên tay, chuẩn bị xuống tầng. Nhìn lướt qua phòng làm việc, tất cả máy tính đều trong trạng thái tắt.
Theo lý mà nói, trình độ an ninh mạng của Lệ thị nằm trong nhóm hàng đầu trong nước, vậy mà lần này lại phải ứng phó ở mức độ này, chứng tỏ sự cố lần này không nhỏ. Là thế lực nước ngoài sao? Vậy thì tăng ca đến khi nào mới xong đây? Đến khi nào Lệ tổng mới nghe máy được?
Mong là điện thoại sớm thông…
Cố Thầm bước vào thang máy, ấn nút tầng 17.
Vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 17, đi qua hành lang, đến trước phòng máy lớn nhất, Cố Thầm thấy trước từng dãy máy tính đều có người ngồi chật kín, tiếng gõ bàn phím lách cách không ngừng, ai nấy đều tập trung cao độ, cau mày suy nghĩ; ngoài hành lang, mọi người cũng gấp gáp qua lại, liên tục trao đổi công việc, cập nhật tiến độ thay đổi từng giây.
Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này… Không khí căng thẳng của một ca tăng ca cao áp lập tức ập tới.
Haiz, đây chính là môi trường mà dân về hưu ghét nhất… Thôi thì kết thúc sớm chút, để mọi người còn được về nhà sớm.
Có lẽ cấp quản lý đã tạm dùng một văn phòng làm trung tâm chỉ huy, nên Cố Thầm chưa thấy chú Đặng đâu.
Ngược lại, cậu thanh niên mặc hoodie khi nãy lại thấy Cố Thầm trước, lập tức chạy đến kéo cậu lại, sốt sắng hỏi: “Anh bạn, anh vẫn còn mơ hồ cái gì vậy? Rốt cuộc anh ở bộ phận nào? Cấp trên của anh là ai? Chưa ai thông báo anh phải đi đâu à?”
Cố Thầm vẫn giữ thái độ ôn hòa, hỏi lại: “Không có. Cậu có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại không?”
Cậu thanh niên nhanh chóng giải thích: “Bây giờ chia làm bốn nhóm, một nhóm sửa lỗi, ở đằng kia; nhóm hai truy vết tấn công, ở chỗ đó; nhóm ba bảo trì hệ thống… Anh phụ trách phần nào thì đến đó, mau lên đi.”
Cố Thầm khẽ gật đầu: “Vậy tôi sẽ truy vết tấn công trước.”
Cậu thanh niên khó hiểu: “? Trước? Không phải chứ, anh rốt cuộc là người của nhóm nào?”
Cố Thầm liếc nhìn khu vực mà cậu ta chỉ, phát hiện đã hết chỗ trống, bèn hỏi: “Tôi đều làm được, còn chỗ nào không?”
Lúc này, cậu thanh niên cuối cùng cũng nhìn Cố Thầm với ánh mắt nghi ngờ: “… Anh không phải người phòng ban khác chạy sang tăng ca để trục lợi tiền tăng ca và thưởng gấp mười lần đấy chứ?” Người trước mặt này, dù có đẹp trai đến đâu, cũng không hề có chút dáng vẻ của một lập trình viên.
Cố Thầm khẽ cười, tùy tiện đáp: “Chế độ đãi ngộ không tệ đâu.”
Nhìn về phía cậu thanh niên vừa đi đến, quả nhiên ở đó vẫn còn vài chiếc máy tính trống.
Cố Thầm hỏi: “Người đến muộn sẽ ngồi đây sao? Khu này phụ trách phần nào?”
Cậu thanh niên lúng túng đáp: “… Là một số công việc hỗ trợ quan trọng nhưng không gấp.”
Cố Thầm từ tốn bước đến, ngồi xuống, lật úp thư mời lại đặt ở góc bàn, rút một tờ giấy ra lau chuột, thử bàn phím một chút.
Cậu thanh niên thấy hành động “chẳng chuyên nghiệp chút nào” lại còn có phần khó chịu này, bèn thốt lên: “… Anh cứ chậm rãi thế này… Đến lúc anh bắt tay vào làm, chắc chúng tôi cũng tan ca hết rồi.”
Cố Thầm bình thản đáp: “Ừ, bắt đầu thôi.”
Chàng trai áo hoodie giục: “Nhanh lên nào.” Dù kỹ thuật không được tốt lắm, chỉ đến để chờ lệnh và làm vài công việc hỗ trợ, nhưng cậu ta vẫn quyết tâm xứng đáng với tiền làm thêm hôm nay và lao vào làm việc.
Mặc dù đã lâu không chạm vào bàn phím, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào, Cố Thầm như đánh thức một loại ký ức cơ bắp nào đó. Cậu nhanh chóng mở một số cửa sổ, gõ ra những đoạn mã với tốc độ đáng kinh ngạc.
Từng dòng dữ liệu chớp nhoáng phản chiếu trong mắt cậu, bên tai là những lời "chào hỏi lịch sự" của các nhân viên đang cùng chiến đấu, nhắm vào đám hacker không rõ lai lịch.
Chàng trai áo hoodie vừa gõ bàn phím lạch cạch vừa lẩm bẩm: “Đợt hacker này mạnh quá, đánh mãi mà còn chẳng biết đối phương là ai.”
Cố Thầm hờ hững đáp: “Máy chủ của bọn chúng ở Đông Nam Á.”
Anh chàng kia không để tâm lắm, bĩu môi: “Hả? Đừng nói là anh đoán Đông Nam Á chỉ vì bọn lừa đảo trên mạng hay đặt máy chủ ở đó nhé?” Dù sao thì cũng chẳng ai có thể chỉ vừa ngồi xuống vài phút đã lần ra máy chủ của đối phương được.
Cố Thầm cười nhạt: “Làm chuyện phạm pháp, tất nhiên phải đặt ở nước ngoài.” Vậy thì, thử xem ai đang đứng sau chuyện này.
Chàng trai áo hoodie lại thở dài: “Đừng nói đến truy vết ngược, giờ chúng ta còn bị đánh đến không kịp trở tay, bị xuyên thủng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
Cố Thầm không đáp, tiếp tục lần theo dấu vết đối phương. Chẳng mấy chốc, cậu đã lặng lẽ xâm nhập vào máy tính của chúng, suy nghĩ một chút rồi gửi một dòng tin nhắn: [Who are you?[]
Tại một tòa nhà ở Đông Nam Á, thuộc quyền kiểm soát của một tập đoàn nước A, những kẻ đang tập trung tấn công máy chủ của Lệ thị bỗng giật bắn mình khi thấy toàn bộ màn hình đồng loạt nhảy ra câu hỏi: [Who are you?]
Bọn họ toát mồ hôi lạnh, từ khi nào mà…
“Đừng sợ! Có vẻ đây là bên thứ ba, nhiệm vụ của chúng ta là lấy được tài liệu quan trọng, tiếp tục đi!”
“Chúng ta ở đây, hắn không thể tìm ra thân phận của chúng ta đâu…”
Thực vậy, bọn họ dùng máy chủ ở Đông Nam Á, không để lộ bất kỳ dấu vết nào liên quan đến nước A, không thể có chuyện bị lộ thân phận. Nhưng, lại có những khả năng nào khác?
Chuyện này không cần kỹ thuật, chỉ cần suy luận một chút là đoán được. Cố Thầm lấy điện thoại, tìm kiếm thông tin về việc Lệ Đình Khâm mở rộng thị trường ở nước A, đồng thời xem xét tình hình ngành nghề, tập đoàn tại địa phương…
Chàng trai áo hoodie thấy Cố Thầm mới làm việc một lúc đã nghịch điện thoại, tò mò quay sang hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Cố Thầm thản nhiên đáp: “Chào hỏi đối phương.”
Nhìn thấy dòng [Who are you?] trên màn hình, anh chàng áo hoodie bật cười: “Anh lịch sự quá đấy.”
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu ta gõ ngay lên bàn phím của Cố Thầm, liên tục gửi tin nhắn [Fuck you!] hơn hai mươi lần: “Xong rồi, tôi biết đối thủ đáng ghét lắm, giúp anh chửi cho hả giận, đừng nghịch nữa, làm việc tiếp đi.”
Nhưng, chính vì hai mươi tin nhắn đó, màn hình của đám hacker bên kia bị spam liên tục dòng [Fuck you![], dày đặc hơn hai mươi lần.
Bọn chúng: "..." Kẻ ra tay lần này thật sự có chút… quá đáng!
Lúc này, Cố Thầm đã tra cứu xong thông tin, bắt đầu đoán từng cái tên n
[Mr. Smith?]
[Evans?]
[…]
Nhìn thấy những cái tên này, đối phương lập tức căng thẳng, hắn đang đoán từng cái tên một?
Mọi người đều cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang kiểm soát tất cả. Đối thủ bí ẩn này đáng sợ đến mức dường như chỉ tiện tay mà ra tay, còn bọn họ thì chẳng thể hiểu nổi bất kỳ nước đi nào của hắn, thậm chí không tìm được cách phản công.
Áp lực của hắn đối với họ, cũng giống như áp lực mà họ đặt lên những doanh nghiệp Hoa Quốc.
Bên trong tầng 17, tiếng la hét vang lên không ngừng: “Nhanh lên! Đối phương giảm cường độ tấn công rồi, mau sửa lỗ hổng!”
Cố Thầm không mong đợi đối phương trả lời, nhưng thấy áp lực giảm xuống, cậu biết thời cơ phản công đã đến.
Cậu xoay cổ tay, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, những dòng mã xuất hiện liên tục trên màn hình.
Chàng trai áo hoodie lập tức nhận ra tốc độ của Cố Thầm bỗng dưng tăng lên đáng kể, nếu bàn phím là vũ khí, thì tốc độ nhanh nhẹn và ưu nhã này đủ để nghiền nát đối thủ. Đáng tiếc… đây là đấu trí, không phải thi đấu tốc độ tay.
Cố Thầm không muốn nán lại trong môi trường toàn tiếng gõ phím này quá lâu, nên cậu quyết định kết thúc nhanh gọn.
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, đối phương liên tiếp thất bại, thậm chí còn không thể kháng cự.
Bên trong tầng 17, ai cũng cảm thấy sự thay đổi rõ rệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Có ai đang thao tác à?”
“Ai làm đấy? Lên tiếng đi?”
“Mau, đây là cơ hội tốt! Mọi người hỗ trợ nhanh lên!”
Tất cả đều ngó nghiêng xung quanh, chàng trai áo hoodie cũng hiếu kỳ nhìn quanh: “Ai mà giỏi thế? Chắc là mấy kỹ sư trưởng của tổng bộ rồi.”
Cố Thầm không nói gì, mà trực tiếp đánh bại hoàn toàn đối thủ. Nhân tiện, cậu cũng lấy đi một số tài liệu về các hoạt động phạm tội trên mạng của bọn chúng. Những thứ này có thể giúp cảnh sát mạng tiến hành điều tra xuyên quốc gia, dù không tìm ra kẻ đứng sau, thì ít nhất cũng phá hủy được một ổ tội phạm.
Chàng trai áo hoodie nhìn một lúc vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu lại thì thấy Cố Thầm vẫn đang gõ bàn phím, bèn hỏi: “Này, anh không nghe họ nói à? Hình như có một cao thủ…”
Ánh mắt cậu ta vô thức dừng lại trên màn hình của Cố Thầm, và ngay lập tức sững sờ. Cậu ta không thể hiểu hết những đoạn mã kia, nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy đơn giản mà tinh tế, có cảm giác như biến lập trình thành một loại nghệ thuật.
Cậu ta lập tức ghé sát vào, kinh ngạc thốt lên: “Đậu má… đây là cái gì thế này…”
Lúc này, Cố Thầm đã lấy một tờ giấy, chậm rãi lau tay.
Ngay sau đó, trên màn hình của anh xuất hiện một dòng tin nhắn tiếng Anh: [Cut me some slack!]
Chàng trai áo hoodie trố mắt, đám hacker kia đang cầu xin tha mạng à???
Bây giờ cậu ta mới bừng tỉnh, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, lập cập hỏi: “Anh… rốt cuộc là ai…?”
Cố Thầm ném giấy vào thùng rác, bình thản đáp: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là một người đi ngang qua lấy đồ.”